Chap 11: "Có người hắc cậu ấy"
Điền Chính Quốc luôn biết kiềm chế bản thân. Hôm sau cậu tới công ty đúng giờ, được Thi Nhu báo, Trịnh Hạo Thạc đổ bệnh.
Cậu cầm nước ép trái cây trên tay, cau mày nhớ lại, "Trịnh ca bị sao vậy? Tối hôm qua lúc ghi hình vẫn ổn mà?"
Thi Nhu nói cặn kẽ, "Tối qua Trịnh ca không đi hát với chúng ta mà đi ăn thịt nướng với Hà đạo. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay Hà đạo vẫn khỏe mạnh, nhưng Trịnh ca trên nôn dưới tiêu chảy lại còn sốt cao."
Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, "Chẳng phải hồi trước Trịnh ca nói phải sống khỏe mạnh, đề phòng bệnh tật, mỗi ngày không thức đêm không ăn khuya sao?" Cậu không an tâm, "Trịnh ca ở nhà có người chăm sóc không?"
"Hình như không." Thi Nhu nhỏ giọng nói, "Vốn dĩ Trịnh ca là người không theo chủ nghĩa kết hôn, sau này gặp true love, qua nửa tháng đột nhiên cưới, lúc đó hù không ít người. Nhưng sau đó hai người không vượt qua khó khăn trong hôn nhân bèn ly hôn trong yên bình."
"Ừ, " Điền Chính Quốc để ly nước trái cây xuống, không chút do dự, "Xế chiều em xin cô Triệu Hi nghỉ một bữa, tan học sớm qua thăm Trịnh ca một chút, chị có đi cùng không?"
Thi Nhu gật đầu, "Vậy chị đi mua một vài thứ."
Chỗ Trịnh Hạo Thạc ở cách Tinh Diệu rất gần, cả một tầng là nhà của hắn. Lúc Điền Chính Quốc và Thi Nhu đến, Trịnh Hạo Thạc uể oải tinh thần đứng dựa cửa, thấy người đến, yếu ớt nói, "Tự lấy dép, tự rót nước, Trịnh ba ba của hai người bệnh đến mức sắp ngắm gà khỏa thân rồi, không có tinh thần tiếp hai người đâu."
Đầu tiên Điền Chính Quốc tìm một đôi dép lê cho khách đưa cho Thi Nhu, sau đó cũng đổi dép, cẩn thận quan sát Trịnh Hạo Thạc, "Uống thuốc chưa?"
Trịnh Hạo Thạc mặc đồ ngủ, mệt mỏi nói, "Đã uống, bác sĩ cũng tới khám rồi, phắc, vì sao lão Hà lại không bị gì..." Hắn thấy rõ Điền Chính Quốc có xách đồ theo, lại lập tức cười cười, "Ai nha, tới thì tới, còn mua đồ nấu cơm?"
Điền Chính Quốc tìm được bếp, cong môi, "Trịnh ca, bây giờ anh không thể ăn bậy bạ, không thì bệnh sẽ nặng thêm, tôi làm một chút cháo cho anh nhé?"
Trịnh Hạo Thạc mở cờ trong bụng, "Được được được, cậu đừng khách khí, nồi niêu xoong chảo cứ tùy tiện dùng! Cậu cũng xào hai món ăn, ăn với Thi Nhu ở đây đi!"
Nhà bếp Trịnh Hạo Thạc sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, một lọ muối cũng không có, Điền Chính Quốc mừng thầm bản thân đã chuẩn bị trước, mua hết tất cả gia vị nguyên liệu. Cậu thành thạo nấu ăn, chưa đầy một tiếng, bốn mặn một canh đã lên bàn, còn của Trịnh Hạo Thạc là bát cháo gà nóng hổi.
Sạch sẽ không nhiễm bụi, 1 lọ muối cũng không có =))
Trịnh Hạo Thạc ngửi thấy mùi thơm liền không nhịn được, thổi thổi nếm thử một miếng, hai mắt sáng ngời, "Cái skill thần thánh gì vậy? Nếu sau này cậu ở trong giới giải trí không hot được thì hoàn toàn có thể đổi nghề đi làm đầu bếp đó!"
Hắn cầm thìa khuấy cháo gà, lại lắc đầu phủ định, "Không đúng, dựa theo tình hình bây giờ của cậu, trong giới không thể không hot."
"Tôi cũng đã nói với cậu tối hôm qua chẳng phải tôi ăn đồ nướng với Hà Khâu Bách sao, ôi vừa nhắc tới bụng tôi lại đau!" Trịnh Hạo Thạc hít một tiếng, sau đó giơ hai ngón tay, "Tập hai đã phát sóng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu có thể bao hai cái hot search!"
Thi Nhu hiếu kỳ, "Do hiệu quả chương trình rất tốt hả?"
"Nào chỉ rất tốt? Tôi xem một đoạn đặc tả cảnh Điền Chính Quốc vừa hát vừa khóc này, ôi trái tim già của tôi, đập bùm bùm! Sau khi tập này phát sóng, không biết sẽ khiến bao nhiêu người khóc bù lu bù loa." Trịnh Hạo Thạc nói rồi cười, "Không hổ là người tôi ký, chỉ cần không dính scandals, hot chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Hắn nghĩ tới cái gì đó, nhìn Điền Chính Quốc, "Ngày hôm qua có người tìm đến, muốn mời cậu làm đại ngôn*, bị tôi từ chối."
*Đại ngôn: người đại diện phát ngôn của một hãng.
Điền Chính Quốc bỏ thìa sứ trong tay xuống, "Ừ, chắc Trịnh ca có cân nhắc của bản thân."
"Đúng." Trịnh Hạo Thạc sợ cậu không vui, giải thích, "Không cần biết là cho tương lai sự nghiệp lâu dài hay xuất phát hình tượng của cậu, hiện tại cậu không hợp nhận đại ngôn lắm. Không có nhãn hiệu tốt sản phẩm tốt, cũng không có tuyên truyền tốt, một khi nhận sau này chính là lịch sử đen tối của cậu, kinh khủng nhất là, còn hạ thấp đẳng cấp của cậu."
Điền Chính Quốc gật đầu, "Ừ, tôi hiểu."
Trịnh Hạo Thạc biết Điền Chính Quốc có thể hiểu nỗi khổ tâm của hắn, tảng đá trong lòng rơi xuống. Hắn nhớ tới lần trước, "Lần đầu tôi gặp cậu, không phải cậu nói tiến vào giới này là vì tiền sao?"
"Đúng, quả thật tôi rất cần tiền, rất rất nhiều tiền." Điền Chính Quốc thản nhiên, nói tới tiền cũng không có xấu hổ, "Hồi trước tôi từng làm qua những việc khác để kiếm tiền, nhưng tiền kiếm được cách mục tiêu của tôi quá xa."
"Chỉ cần cậu nổi tiếng, là có thể kiếm được rất nhiều tiền." Trịnh Hạo Thạc trầm ngâm, "Hôm nay ba người chúng ta, tôi, cậu và Thi Nhu cùng nói chuyện. Rốt cuộc cậu cần bao nhiêu? Thời hạn là bao lâu? Như vậy trong lòng tôi cũng hình dung được một chút, biết lập kế hoạch cho con đường sau này của cậu như thế nào."
Trầm mặc vài giây, Điền Chính Quốc giơ hai ngón tay.
Trịnh Hạo Thạc thở phào nhẹ nhõm, "Hai triệu? Không khó không khó."
Điền Chính Quốc cười lắc đầu, "Không phải."
Trịnh Hạo Thạc thăm dò, "Hai... chục triệu?"
Thấy Điền Chính Quốc vẫn cười, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, "Vờ lờ, hai trăm triệu?"
Điền Chính Quốc thu ngón tay lại, gật đầu, "Ừ, chí ít hai trăm triệu, khoảng năm năm."
Trịnh Hạo Thạc thấy cậu không giống như đang đùa, thả thìa xuống, đưa tay sờ trán Điền Chính Quốc, lo lắng, "Rốt cuộc là tôi bệnh hay cậu bệnh vậy? Hai trăm triệu! Phắc, vì sao cậu nói cần hai trăm triệu lại giống như đang nói cần hai đồng vậy!"
Mặt Điền Chính Quốc không có nửa phần lo âu, nụ cười sáng ngời, "Không thử làm sao biết có thể thành công hay không?"
Trịnh Hạo Thạc để bản thân bình tĩnh lại, xoắn xuýt một lúc lại hỏi, "Vậy cậu không phiền nếu tôi hỏi một chút chứ, bây giờ cậu có bao nhiêu tiền?"
Điền Chính Quốc thành thật trả lời, "Hồi trước lúc tôi tìm anh lấy tiền lương, chỉ còn 20 đồng."
Thi Nhu kinh ngạc, "Quốc Quốc, em còn nghèo hơn chị nữa!"
Trịnh Hạo Thạc một câu cũng không muốn nói, quyết định yên lặng ăn cháo.
CMN quá kích thích!
Giống như Trịnh Hạo Thạc dự đoán, tập hai "Thiên Lại" vừa kết thúc, Điền Chính Quốc đã mang theo hai hot search vọt vào ba vị trí đầu, theo thứ tự là #Điền_Chính_Quốc_Viễn_Tin và #Điền_Chính_Quốc_đừng_khóc.
Trịnh Hạo Thạc kéo đoàn đội mở cuộc họp, để Điền Chính Quốc dự thính, một bên lật xem số liệu, một bên líu lưỡi.
"Lão Hà thật sự phải mời tôi ăn cơm! Ăn bữa lớn! Nhìn nhìn, đến lúc cậu cùng Phác Trí Mân ra trận, tỉ lệ người xem ti vi giống như ăn thuốc kích thích nhanh chóng tăng vọt!"
Hắn đẩy màn hình máy vi tính về phía Điền Chính Quốc, "Tự cậu nhìn cái đạn mạc này đi, dày đến mức không nhìn thấy khuôn mặt ưu tú của cậu!"
Tất cả mọi người cười rộ, lúc này, Thi Nhu bối rối mở miệng, "Điền Chính Quốc giống như bị người ta giở trò."
Trịnh Hạo Thạc thu hồi nụ cười, trái lại chân thành cảm thán, "Chậc, lúc này không xài thủy quân, vậy bao giờ mới xài?"
Ban đầu Thi Nhu rất căng thẳng, nghe Trịnh Hạo Thạc nói vậy, mím môi cười, lắc lắc điện thoại trong tay, "Đúng thật là mua thuỷ quân, chủ yếu tập trung ở post của tổ chương trình và dưới weibo Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc hiếu kỳ, "Bọn họ...Thuỷ quân hắc tôi chủ yếu là hắc cái gì?"
Thi Nhu há mồm, không đọc được, do dự, "Không thì cậu tự xem một chút?"
Trịnh Hạo Thạc dứt khoát đưa điện thoại trên bàn cho Điền Chính Quốc, "Anh dạy cưng, sau này có bao nhiêu người cưng, cũng sẽ có bấy nhiêu người hắc cưng mắng cưng, kể từ bây giờ, bắt đầu rèn tâm lý và sức chịu đựng đi."
Điền Chính Quốc nhận điện thoại, suy nghĩ một chút, đầu tiên mở weibo của mình, hiện tại cậu đã quen với việc bởi vì có quá nhiều thông báo, lúc mở sẽ bị lag một chút.
"-- a a a Điền Chính Quốc mama yêu con! Ngoan đừng khóc! Khóc nát tim mama rồi!"
"-- tỷ tỷ ôm một cái! Chị cũng nhớ bà ngoại, thật sự rất nhớ bà!"
"-- giọng hát như rác rưởi! Tài năng này, vì sao lại được hạng nhất? Show "Thiên lại" này thực sự là càng ngày càng kém, hoàn toàn không so được với mùa một! Không xem show nữa!"
"-- Huhuhu, đẹp trai quá! Giọng hát hay quá! Bản tiên nữ thổi bạo! Viễn Tinh thật sự rất êm tai! Bản này so với bản gốc càng dạt dào tình cảm hơn!"
"-- hạng nhất rõ ràng chính là Phác Trí Mân! Người tên Điền Chính Quốc này là ai vậy? Lần này vẫn được hạng nhất? Hay là đi cửa sau? Cút!"
Điền Chính Quốc lướt lên lướt xuống, ngẩng đầu hỏi, "Mua thuỷ quân hắc tôi.. Có phải là Phương Hoài không?"
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, "Tại sao cậu lại nghĩ là cậu ta?"
"Rất đơn giản, cảm thấy tôi không có tư cách được hạng nhất, chia rẽ quan hệ của tôi và Phác Trí Mân, cho là tôi đi cửa sau, ba quan điểm này hiện giờ rất phù hợp với cái nhìn của cậu ta về tôi."
"Suy luận rất tốt, " Trịnh Hạo Thạc cẩn thận quan sát vẻ mặt Điền Chính Quốc, không quá yên tâm, "Dân mạng chửi cậu khó nghe như vậy, cậu thật sự không thèm để ý?"
"Thật sự không để ý." Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, "Trình độ của tôi như thế nào, vì sao vào được chương trình, với cả xứng hay không xứng đạt hạng nhất, trong lòng tôi hiểu rõ."
Trịnh Hạo Thạc yên tâm, dựa vào ghế, không nhịn được hỏi, "Tâm tính này của cậu, chậc, rốt cuộc trong nhà ba mẹ dạy như thế nào vậy?"
Điền Chính Quốc rất thích nghe những lời khen như vậy, cong mắt cười, "Không phải ba mẹ, tôi lớn lên với ông bà ngoại, bọn họ dạy tôi." Cậu không nhịn được nói thêm, "Bà ngoại tôi rất biết kiếm tiền, ông ngoại thì phụ trách nỗ lực xài tiền, bọn họ rất tốt." (Ok, hẳn là rất tốt =)) )
"..."
Lúc này Thi Nhu nói chen vào, "Điền Chính Quốc lại lên bảng hot search."
Ngừng tán gẫu, Trịnh Hạo Thạc nhìn bảng hot search, cười ra tiếng, "Nội tình đen tối của Điền Chính Quốc? Hot search thứ bảy? Loại này không hề có lực sát thương gì hết, người kia giúp chúng ta xào một làn sóng nhiệt độ ổn định rồi!"
Tầng 51.
Thấy khí lạnh tỏa ra từ người Kim Thái Hanh, nhiệt độ bán kính một mét xung quanh đều hạ thấp xuống, Mẫn Doãn Kỳ trốn thật xa, cẩn thận dè dặt hỏi, "Lão gia hỏa nào trong hội đồng quản trị chọc giận cậu vậy? Không sao, Kim tổng gọt ổng!"
Hắn vừa nói vừa khóc trong lòng -- cực kỳ nhớ Kim Tiểu Hanh dễ bắt nạt trước kia!
Gương mặt Kim Thái Hanh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, "Có người chửi cậu ấy."
"Cậu ấy? Ai? Điền Chính Quốc?" Mẫn Doãn Kỳ phản ứng lại, mặc dù hắn là ông chủ mỗi ngày chỉ biết vô tâm vô phế mặc kệ sự tình chạy đi chơi, nhưng thủ hạ trong công ty có rất nhiều, thứ cần biết cũng biết không ít, "Có người hắc Điền Chính Quốc?"
"Ừ."
"Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cậu lại muốn ra tay chỉnh người."
Mẫn Doãn Kỳ vỗ ngực, quên mất sự thật rằng tình nghĩa hai mươi năm mặc chung cái quần cũng không bằng Điền Chính Quốc bị hắc, ung dung nói, "Tôi phổ cập kiến thức một chút cho cậu, từ trước đến giờ giới giải trí đều là như vậy, không sợ bị hắc, chỉ sợ không ai hắc không có đề tài! Bị hắc, có chủ đề, nhiệt độ nghệ sĩ cũng đi lên. Nhiệt độ lên, hot, tiền kiếm được sẽ nhiều hơn."
Mẫn Doãn Kỳ nhiệt tình giảng giải cố sự năm xưa của mình, "Để cậu mở mắt nhìn một chút, trước giờ không phải vẫn có người đồn đãi có một nữ minh tinh lúc nào cũng quấn lấy tôi không tha sao? Kết quả người ta dựa vào tên tuổi của tôi, xoạt xoạt xoạt mỗi ngày đưa tin, dựa theo tình tiết vở kịch phát triển, hiện tại tôi đã cùng nữ minh tinh kia tương thân tương ái, cưới cô ấy về nhà sinh con rồi!"
Thấy Kim Thái Hanh đăm chiêu, Mẫn Doãn Kỳ không ngừng cố gắng.
"Hồi trước chẳng phải có một nữ diễn viên, bị phốt là phẫu thuật thẩm mỹ sao? Hot search treo trên bảng rất nhiều ngày! Sau đó người ta tung ra bằng chứng, chứng minh thật sự không có phẫu thuật. Trong chớp mắt bác bỏ tin đồn, hot search lại treo rất nhiều ngày! Fans đau lòng nữ thần bị nói xấu! Rối rít đi mua vé xem phim ủng hộ nữ thần, phòng bán vé đại bạo."
Hắn tổng kết, "Vì lẽ đó, bị hắc cũng không phải việc xấu, không có đề tài để hot mới thật sự giết người!"
Kim Thái Hanh: "Thật?"
Mẫn Doãn Kỳ gật đầu, "Nếu tôi nói bậy nói bạ, về nhà sẽ bị anh đánh!"
Kim Thái Hanh không có tin hẳn, nhưng sắc mặt khá hơn nhiều.
Mẫn Doãn Kỳ thấy Kim Thái Hanh không dữ như trước nữa, búng ngón tay, đắc ý nói, "Tin tôi đi, nhất định không sai!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro