Chap 29: "Có cơ bụng"

Ghi hình xong, Hà Khâu Bách cũng đề nghị cùng đi ăn mừng nên đám Điền Chính Quốc cũng không có đánh lẻ, một đám đông mỗi người tự lái xe tới chỗ hẹn.

Phác Trí Mân ngồi xe Điền Chính Quốc, lúc ngồi vào ghế sau thì đang gọi điện thoại, "Dạ mẹ, con biết con biết, sẽ không uống nhiều rượu, cũng không ăn nhiều đồ dầu mỡ... Có thể đừng gọi con là cục cưng được không, người ta đã hai mươi mấy rồi..."

Cúp điện thoại, Phác Trí Mân rầu rĩ gãi đầu, "Ôi! Ba tôi nói sau khi chương trình phát sóng sẽ đăng weibo chúc mừng tôi đoạt giải! Tôi đứng hạng ba thì có cái gì tốt để chúc mừng? Còn muốn đăng weibo! Đến lúc mẹ tôi share lại thì cô dì chú bác cũng thuận tay share lại, rồi fans cũng share –"

Hai mắt cậu vô thần dựa vào ghế, "Quốc Quốc, tiêu rồi, không chừng tôi sẽ lên bảng hot search vì cái này..."

Điền Chính Quốc mở nắp uống nước, cười nói, "Tôi thấy rất tốt mà, bọn họ rất yêu cậu."

Cậu nghĩ, nếu như ông bà ngoại vẫn còn, nhất định cũng sẽ giống ba mẹ Phác Trí Mân, không quan tâm mình được hạng mấy, đều sẽ cố ý khoe khoang chuyện này với mấy người bạn già nhỉ?

Phác Trí Mân vỗ mặt, "Thôi bỏ đi, mất mặt thì mất mặt! Ảnh hồi tôi còn nhỏ cởi truồng cũng bị bọn họ đăng lên weibo, fans tổ truyền ai cũng có một tấm, lần chúc mừng này thì tính là gì?"

Nói xong, cậu cầm điện thoại di động lên, muốn xem weibo ba mẹ cậu có động tĩnh gì hay không, kết quả thứ nhìn thấy đầu tiên là, "Quốc Quốc, chủ tịch đảng antifan của cậu, Kim Thái Hanh, phát quà!"

"Kim Thái Hanh?"

"Đúng vậy, là anh ta, " Phác Trí Mân nhìn kỹ một chút, "Hơn mười giờ tối thì phát, lúc đó chương trình vẫn chưa xong, còn đang trao giải cho tụi mình... Oa, phát nhiều quá! Đây là đang rải tiền đúng không? Nhưng mà nội dung phát rất ngắn, chỉ có hai chữ, chúc mừng. Chúc mừng cái gì, chúc mừng ai cũng không viết, tất cả mọi người đều đoán mò dưới weibo anh ta..."

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Kí ức liên quan tới hai chữ này hiện lên —— ngẫu nhiên gặp nhau trong hành lang hội sở, Kim Thái Hanh nói, "Chúc mừng cậu được hạng nhất". Chạm mặt ở nhà hàng, Kim Thái Hanh nói, "Chúc mừng cậu." Cậu chống gậy suýt chút nữa té sấp mặt, Kim Thái Hanh đỡ cậu, lúc tám chuyện nói tới kết quả thi đấu, Kim Thái Hanh cũng nói, "Chúc mừng."

Điền Chính Quốc, chúc mừng cậu được hạng nhất.

Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Điền Chính Quốc rũ mắt, nở nụ cười.

Gần trưa hôm sau, Điền Chính Quốc đi bệnh viện kiểm tra lại, Trịnh Hạo Thạc không an tâm, trước sau đều đi theo một bước không rời, xác định bác sĩ nói không có sự cố gì mới yên tâm.

Ra khỏi bệnh viện, Trịnh Hạo Thạc vừa lái xe vừa nói chuyện với Điền Chính Quốc, "Ngày hôm qua lão Hà uống say, kéo tôi lại liên tục khen cậu, nói cậu tiến bộ nhanh, nói chỉ cần mỗi cậu cũng gánh team được, nói nhìn thấy cậu lại giống như nhìn thấy hot search, còn nói nhất định sau này cậu tiền đồ vô lượng..."

Hắn nhanh chóng cua gắt, "Cậu nói xem, cậu cứ kiên quyết muốn nhảy nhưng cũng may là không xảy ra chuyện gì, nếu như xảy ra chuyện, cậu sẽ hối hận!"

Thấy Điền Chính Quốc gật gù, nhưng trong lòng Trịnh Hạo Thạc biết, nếu như sau này gặp phải chuyện tương tự, không chừng vẫn bướng bỉnh giống vậy, "Thôi bỏ đi, không nói nữa, tôi thấy mình sắp thành ông già dông dài rồi..."

Điền Chính Quốc cười nói, "Đương nhiên sẽ không!"

"Có quỷ mới tin!" Trịnh Hạo Thạc nói thì nói vậy, nhưng khóe miệng nở nụ cười, "Đúng rồi, Từ đạo liên hệ với tôi, ngày hát thử là ngày mười một tháng mười, trước lúc đó cậu ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đừng chạy nhảy khắp nơi, chuyện quan trọng nhất là chăm sóc chân cho tốt! Hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc biết nặng nhẹ, nghiêm túc gật đầu, "Hiểu rồi."

"Ừ, tốt! Tiền thưởng năm trăm ngàn của "Thiên Lại" đã chuyển vào tài khoản của cậu, Mẫn tổng tự mình lên tiếng nói công ty không lấy số tiền kia, còn tiền livetreams Tinh Hải cũng sẽ gửi đến trong hai ngày tới, nhớ chú ý số dư tài khoản."

Thấy Điền Chính Quốc vui vẻ cười, không giấu nổi tâm trạng, Trịnh Hạo Thạc vỗ vô lăng, "Rất vui sao?"

Điền Chính Quốc "Ừ" một tiếng, "Rất vui!"

Trịnh Hạo Thạc cũng cười theo, "Ha ha ha, mặc dù chúng ta bước từng bước ổn định nhưng có lẽ sẽ thực hiện được giấc mộng hai năm năm trăm triệu kia của cậu đấy!"

Trở về nhà, Điền Chính Quốc mở bếp nấu canh, bình tĩnh lại, viết liền một mạch lời bài hát đã cân nhắc nhiều ngày qua, cũng không sửa nữa, gửi thẳng Úc Thanh.

Úc Thanh nhanh chóng gọi điện thoại lại, giọng nói kích động, vui vẻ nói, "Quốc Quốc em ăn thuốc tiên gì vậy, lời bài hát này, bà đây hận không thể vào phòng thu âm ngay lập tức!"

Điền Chính Quốc bị chọc cười, "Nào có khoa trương như vậy?"

Tiếng Úc Thanh sung sướng cười vang lên, "Thật sự rất tốt mà, so với lời em viết hồi trước, quả thực có tiến bộ. Diễn xong hai cảnh quay này chị sẽ lập tức đưa cho bên sản xuất nhìn, chị đoán chỉ một lần sẽ được thông qua thôi."

Giọng điệu Điền Chính Quốc thoải mái, "Có thể qua là tốt rồi."

Úc Thanh nhạy bén, "Nghe giọng điệu này của em... Quốc Quốc, em lại thiếu tiền?"

Điền Chính Quốc thành thật, "Chưa đến mức thiếu, tiền thưởng "Thiên Lại" và livetreams sẽ được gửi đến trong hai ngày tới, nhưng cũng sắp hết rồi."

"Em lại muốn mua đồ? Đúng rồi đột nhiên chị nhớ ra, hồi trước có tin tức bình rượu ngọc U Điểu gì gì đó xuất hiện tại một buổi đấu giá nước ngoài, được một thần bí người mua rồi, có phải em không?"

"Bình rượu ngọc U Điểu Minh Chi, " Điền Chính Quốc đọc lại tên, trả lời, "Là em, Vinh thúc cho em tin tức, cũng là thúc ấy mua về giúp em."

Úc Thanh trầm mặc vài giây, "Tiền ký với Tinh Diệu, lệ phí ra sân của "Thiên Lại", tiền thù lao viết nhạc tích góp được, có phải đều dùng để mua cái bình đó?"

Giọng Điền Chính Quốc nhẹ nhàng, "Ừ, có người đấu giá, may là đủ tiền, nếu không cũng không thể thuận lợi mua về được."

"Đồ đâu?"

" Ở trong kho bảo hiểm."

Úc Thanh muốn nói cái gì đó, vừa nói được vài chữ lại dừng lại, "Mấy câu kia nói đi nói lại chị cũng nói nhiều rồi! Chỉ cần trong lòng em hiểu rõ thôi." Cô nói chậm lại, "Lúc nữa chị nói chuyện với nhà sản xuất sẽ tranh thủ nâng giá lên cho em một chút. Mặc dù biết em sẽ không mở miệng, nhưng nếu như không có tiền, nhớ phải nói với chị."

Điền Chính Quốc cười nói, "Chị, cảm ơn."

"Cám ơn cái gì, ca khúc tuyên truyền kia tự em cố gắng tốt nhé, nếu như được chọn, chị không tiện nhúng tay vào giá cả nên sẽ để cho quản lý của em ra tay."

"Em hiểu."

Tám giờ tối ngày năm tháng mười, tập cuối mùa hai "Thiên Lại" phát sóng. Vốn dĩ từ lúc "Thiên Lại" vừa mới bắt đầu, mặc kệ tốt hay xấu, nhiệt độ vẫn luôn cao không thấp, lúc phát sóng sẽ chiếm độ đề tài. Tổ chương trình lại hào phóng vung tay mua hai cái hot search, đã đứng trên bảng được một hai ngày trước, liếc mắt thấy sẽ còn ở trên đó vài ngày nữa. Weibo chính thức cũng đã đăng một video dài 20 giây thông báo về bốn người Điền Chính Quốc, thành công tạo một làn sóng ở trang đầu.

Hà Khâu Bách đi qua đi lại trong phòng làm việc, hỏi Trịnh Hạo Thạc, "Lão Trịnh, cậu không hồi hộp hả?"

Trịnh Hạo Thạc đang uống bia ăn thịt nướng, nghe vậy thắc mắc, "Nghệ sĩ của tôi được hạng nhất, còn đứng đầu tám trận liên tiếp, tại sao bây giờ tôi phải hồi hộp?"

"..." Hà Khâu Bách dừng bước, "Cũng đúng!" Hắn ngồi xuống ghế salon, mở bia ra, "Nhất định ratings sẽ tăng vọt, chỉ là không biết sẽ tăng bao nhiêu thôi!"

Trịnh Hạo Thạc đưa hai xâu khoai tây nướng cho hắn, nhíu mày, "Nếu như không vượt qua 3%, bố Trịnh sẽ gọi cậu là bố ba ngày liên tục!"

Hà Khâu Bách vỗ đùi cười ha hả, "Được, nếu như không vượt qua 3%, nhờ có câu nói này của cậu tôi cũng sẽ rất vui! Đến lúc ăn tiệc tôi sẽ nghe cậu gọi bố!"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Mấy phút trước tiết mục đều là khán giả thích xem và thích sân si, tỉ lệ người xem ti vi không tệ, nhưng mà cũng không có gợn sóng.

Sau khi rút thăm kết thúc, người chủ trì lên sân khấu, Hà Khâu Bách uống một ngụm nửa chai bia, "Nếu như lúc sau tỉ lệ người xem ti vi vượt 3%, tôi sẽ bao cậu ăn thịt nướng nửa năm! Cậu xem –"

"Hà đạo, tăng!" Trợ lý bên cạnh liên tục quan sát ratings, nói, "Đứng đầu! Hiện tại chúng ta lên đầu rồi!"

Hà Khâu Bách vui mừng, lại mở thêm một lon bia, trong lòng ổn định, "Có hi vọng vượt 3%!"

Trịnh Hạo Thạc gặm xong một cái xương sườn, nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu, "Nếu như thật sự vượt 3%, cậu gửi lì xì cho Điền Chính Quốc đi."

Hà Khâu Bách vung tay, "Gửi gửi gửi! Gửi bao bự luôn!"

Trên màn hình vi tính, Điền Chính Quốc đã hát xong mở màn, cảnh quay qua biên tập và xử lý, hình ảnh vô cùng lưu loát. Khói lửa bốc lên, phối hợp với tiết tấu trong nháy mắt châm lửa toàn trường quay, đạn mạc cũng nổ tung trong một giây đó.

"– a a a muốn gọi điện cho Quốc Quốc! Tui cmn điên rồi! Tui thật sự rất thương cậu ấy!"

"– Tiểu Quốc Cao đưa tin! Suýt chút nữa bỏ qua mở màn! Quần áo diễn phong cách cung điện châu âu này nhìn đẹp quá! A a a tui chỉ biết hét lên!"

"– tui muốn mù! Quốc Quốc lớn rồi liền cởi khuyu áo sao! Mama lệnh con nhanh chóng mặc áo vào!"

"– ha ha ha đây là rửa mối nhục khi trước sao? Rửa sạch nỗi nhục lần trước không xé áo được vào hôm nay sao? Cười chết tui!"

"– cậu ấy đang tỏa sáng! Eo này chân này, không thể dừng chụp màn hình được! Đẹp mù mắt tró tui rồi!"

Trợ lý bên cạnh cũng kích động nói, "Hà đạo, vượt 3%, vượt 3% rồi!"

Trịnh Hạo Thạc cười ha ha, "Lão Hà, thịt nướng nửa năm của tôi trông cậy cậu đó!"

Cùng lúc đó, đề tài #Điền_Chính_Quốc_rửa_mối_nhục_xưa cũng nhanh chóng leo lên hot search, vừa vặn dừng ngay phía dưới hai cái hot search tổ chương trình mua, đứng thứ năm, nhiệt độ vẫn đang tăng cao.

Trịnh Hạo Thạc bỏ thịt nướng xuống lướt điện thoại di động, tặc lưỡi vài tiếng, "Cậu nói xem có ai nhìn được chân Quốc Quốc vẫn còn đang bị thương không? Có lúc tôi cảm thấy, Điền Chính Quốc rất nghiêm khắc với bản thân."

Hà Khâu Bách vui vẻ ăn đùi gà, cầm que thịt nướng đã ăn xong gõ bàn, "Phải như vậy sau này mới hot! Cậu chờ xem, mắt nhìn người của tôi cực kỳ chuẩn đó!"

Chương trình vẫn còn tiếp tục phát sóng, nhưng mà tiết mục của Điền Chính Quốc vừa mới kết thúc, trợ lý thành thật báo cáo, "Hà đạo, tỉ lệ người xem đang hạ xuống dần."

Trịnh Hạo Thạc đắc ý hừ vài tiếng, "Tôi nói chứ lúc nữa Quốc Quốc lên sân khấu, nhất định tỉ lệ người xem sẽ đi lên. Nếu như tiền thưởng của cậu không nhiều, ba Trịnh quay người lên weibo lên án cậu!"

Giống như Trịnh Hạo Thạc nói, đến trận thứ hai của Điền Chính Quốc, ratings đang thấp lại nhanh chóng tăng lên, đạn mạc cũng bùng nổ lần hai.

"– Quốc Quốc của tui mặc đồ trắng rất hợp! Hình ảnh này thật sự rất kinh diễm!"

"– chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng hát mà tui vẫn có thể chụp màn hình 100 tấm! Anh tui thực sự quá đẹp!"

"– chỉ mỗi tui cảm thấy, cái loại khí chất này vừa trong sáng vừa tràn ngập dục vọng sao?! Rốt cuộc Quốc Quốc là thần tiên cực phẩm nào vậy!"

"– rất thích nghe cậu ấy hát! Giọng hát thực sự quá tốt! Tui nghe xong chỉ muốn khóc!! Đoạn nào cũng là giọng hát gốc hết!"

Hà Khâu Bách nhìn đạn mạc một chút, lại mở điện thoại ra xem weibo, lập tức vui vẻ, "Tôi nói này lão Trịnh, chẳng phải Kim tổng là anh em tốt của Mẫn tổng các cậu sao, vì sao toàn tâm toàn ý chuyên xoi mói hắc Điền Chính Quốc vậy? Hình như mỗi ngày còn có đám antifan chầu chực dưới weibo của ngài ấy, chờ ngài ấy hắc Điền Chính Quốc!"

Trịnh Hạo Thạc hơi nhướng mày, "Ngài ấy nói cái gì? Thôi bỏ đi, tôi tự xem."

Chờ lúc Mạnh Viễn vào trang chủ weibo Kim Thái Hanh liền phát hiện mấy phút trước Kim Thái Hanh đăng bài mới, "#Điền_Chính_Quốc_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?"

Fans, antifans, người qua đường tụ tập phía dưới, khí thế ngút trời.

"– đồng ý, dựa vào việc cởi áo thu hút ánh mắt người khác vậy chẳng bằng dứt khoát khỏi mặc gì luôn đi! Có thể đứng hát không làm gì được không?"

"– cũng chỉ là những fans não tàn chưa một lần bước chân ra ngoài xã hội gào khóc, tuy nhiên bây giờ mấy minh tinh lưu lượng này, giọng hát thì không có, nhảy cũng không được, cũng chỉ có thể làm ra loại thủ đoạn này để cọ nhiệt độ thôi!"

"– vờ lờ Kim tổng có phải anh đang ghen không?! Ha Ha Ha! Được được được không nhìn cậu ta nữa tụi em chỉ nhìn anh thôi! Anh đẹp trai nhất! Nhưng mà, Kim tổng có từng cân nhắc qua việc phát thưởng thêm lần nữa không? Quỳ xuống cầu xin đó!"

"– người qua đường xin hỏi đây là ai! Nhảy đẹp quá! Hát cũng rất hay! Trong vài phút, bổn cung phải biết cậu ấy là ai!"

"– Chị gái nhỏ trên kia, cậu ấy chính là Điền Chính Quốc đang cùng Kim tổng của tụi em tương ái tương sát đó, chị kiếm một lúc là sẽ ra thôi, khoảng thời gian này cậu ấy đều đang tàn sát bảng hot search!"

Trong phòng làm việc.

Kim Thái Hanh đăng weibo xong, bắt đầu suy tính, lại có lý do đưa đồ ăn rồi, vậy lần này phải đưa gì sang cho Điền Chính Quốc mới được đây.

Bày ra các menu, mười chọn bảy, bảy chọn năm, năm chọn ba, ba chọn hai, cuối cùng thực sự không chọn được, nghĩ nghĩ, Kim Thái Hanh quyết định, dứt khoát đưa thẳng hai menu đấy tới đó luôn.

Hắn lại đi lướt khu bình luận weibo, cấm bình luận những tài khoản phát ngôn khó nghe, nhìn thấy bình luận mắng chửi còn thuận tay tố cáo.

Kim Thái Hanh đang thành thục thao tác, bỗng nhiên điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.

Thờ ơ mở tin nhắn mới ra, con ngươi Kim Thái Hanh co lại, suýt nữa đánh rơi điện thoại, lỗ tai đỏ bừng, ngay cả thở cũng không thông.

Trong tin nhắn, là một tấm hình Điền Chính Quốc tự chụp.

Trong hình, Điền Chính Quốc chắc đang ở nhà, ánh đèn sáng ngời. Cậu đứng trước gương, hơi cúi đầu, cong mắt và khóe môi. Mặc quần bò, thắt lưng màu đen vòng quanh cái eo nhỏ, tay trái khớp xương rõ ràng kéo áo phông trắng lên, lộ ra cơ bụng trắng trẻo rắn chắc.

Dưới ảnh là ba chữ, "Có cơ bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro