Chap 34: "Ánh mắt của anh rất tốt, cảm ơn anh"
Trịnh Hạo Thạc phát hiện Điền Chính Quốc thân ở đây nhưng tâm nơi khác, cầm giấy quơ quơ trước mặt cậu, "Không ngủ được hả? Hai ngày nay cậu thường xuyên ngẩn người đấy." Hắn lơ đãng nhìn thấy màn hình điện thoại của Điền Chính Quốc, khó hiểu hỏi, "Vì sao hai ngày nay cậu toàn tìm mấy tin tức tài chính – kinh tế và xã hội vậy?"
Điền Chính Quốc nghe vậy ngẩn ra, "Dạo này tôi... thường xuyên tìm mấy tin tức đó sao?"
Trịnh Hạo Thạc gật đầu, khẳng định, "Đúng vậy, tần suất rất nhiều, " hắn cắn quả táo trong tay, nghiên cứu vẻ mặt Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc, nói thật đi, có phải cậu gặp phải sự cố gì hay không?"
"Không, " Điền Chính Quốc tắt màn hình điện thoại, đắn đo nói, "Là bạn của tôi, gần đây có thể... không suôn sẻ lắm, mà tôi cũng không giúp được gì, nên luôn nghĩ về chuyện này."
Chẳng qua mấy ngày nay, tin tức liên quan đến Kim thị nửa phần cũng không có, chuyện liên quan đến tai nạn giao thông hồi trước của Tống Khắc vài ngày sau cũng lắng xuống, chắc hẳn là có người ra tay ép xuống.
Trịnh Hạo Thạc không biết cậu nói tới ai, nhưng có thể khiến trạng thái mấy ngày nay của Điền Chính Quốc như người trên mây, có lẽ là người vô cùng quan trọng. Mặc dù Điền Chính Quốc là nghệ sĩ dưới tay hắn, nhưng hắn cũng sẽ không can thiệp quá mức cuộc sống riêng của cậu, chỉ nói, "Cả đời người nói ngắn thì cũng rất ngắn, mà nói dài thì cũng rất dài, sẽ có nhiều lần lận đận long đong, qua rồi sẽ tốt, có lẽ... cậu nên tin tưởng bạn cậu hơn đi?"
Thấy Điền Chính Quốc hơi mỉm cười, vẻ mặt thoải mái hơn vài phần, Trịnh Hạo Thạc đưa một cuộn giấy qua, "Bàn chuyện chính chút, đây là bản lịch trình sắp tới của cậu."
Chờ Điền Chính Quốc mở ra, hắn tiếp tục nói, "Hai bản hợp đồng đã ký xong với bên Từ đạo, từ ngày mai cậu phải bắt đầu ghi âm ca khúc tuyên truyền, tranh thủ giải quyết xong trong ba ngày. Làm xong sớm còn có thể có thêm hai ngày học diễn xuất. Sau khi vào đoàn phim, kịch bản vốn đã gửi vào hòm thư của cậu rồi, dự tính quay mười ngày. Trở lại từ đoàn phim sẽ chụp hình quảng cáo cho Florence."
Điền Chính Quốc nhìn lịch trình, " Được."
Trịnh Hạo Thạc chỉ vào mấy hàng chữ cuối cùng trên giấy, "EP được liệt vào kế hoạch chuẩn bị, hai show tạp kỹ thì đang bàn bạc, chưa quyết định được giá tiền. Sau khi ca khúc tuyên truyền được phát hành, còn phải dành thời gian tham gia chương trình nữa. Còn hoạt động liên quan tới Florence, sau này cũng sẽ đuổi kịp."
Điền Chính Quốc gật đầu, nhìn xong lịch trình của ngày hôm nay, hỏi Trịnh Hạo Thạc, "Trịnh ca, hiện tại tiến độ của album đang vào giai đoạn lựa chọn ca khúc sao?"
"Đúng vậy, nhận ca khúc trước rồi lựa chọn kỹ càng."
Trịnh Hạo Thạc nghĩ đến cái gì đó, giật mình, "Quốc Quốc, gần đây cậu muốn... tập trung làm album sao?"
Hắn hỏi rất khéo, thật ra ý chính là, có phải Điền Chính Quốc muốn giảm bớt lịch trình không.
Điền Chính Quốc nghe hiểu, cười lên, "Không phải, Trịnh ca anh đừng hiểu lầm." Cậu nghĩ ngợi rồi nói, "Tôi biết bây giờ làm CD, không, phải nói là mọi người đều biết âm nhạc là nghề thua lỗ, ca sĩ cho dù có giỏi giang cách mấy cũng cần phải lấy được lợi ích từ xung quanh, dẫu sao công ty ký tôi cũng không phải công ty từ thiện. Cạnh tranh rất tàn nhẫn, tôi hot, mới có người nghe tôi hát."
"Là tôi nghĩ sai rồi, " Trịnh Hạo Thạc nói qua loa thả lỏng tâm tình, hắn cười vỗ vai Điền Chính Quốc, "Hù chết Trịnh ca của cậu, đi nào, cùng đi ăn thôi!"
Điền Chính Quốc mỉm cười buông tay, thản nhiên nói, "Trịnh ca, anh lại phải mời tôi rồi, bây giờ tôi lại không có tiền."
Trịnh Hạo Thạc kinh ngạc, "Lại không có tiền?" Hắn suy nghĩ một chút, "Có phải cầm toàn bộ đi đầu tư rồi không? Tôi lắm lời, coi như đầu tư cũng phải lập kế hoạch cho tốt, đừng vét sạch túi mà đầu tư."
Điền Chính Quốc không giải thích thêm, đồng ý, " Ừ, sẽ không có lần sau."
Sáng hôm sau, Trịnh Hạo Thạc lái xe đưa Điền Chính Quốc đến phòng thu âm, đạo diễn Từ Hướng Lan cũng ở đó. Điền Chính Quốc tới chào hỏi, Từ Hướng Lan quan sát hắn từ đầu đến chân, "Càng nhìn càng thấy giống Cố Huyền Ninh!"
Cố Huyền Ninh chính là nhân vật Từ Hướng Lan mời Điền Chính Quốc tới đóng.
Điền Chính Quốc cong mắt cười, "Tôi nhìn kịch bản rồi, nhân vật Cố Huyền Ninh này được khắc họa cực kỳ tốt, cám ơn Từ đạo đã cho tôi cơ hội này!"
Người lễ phép lại biết nói chuyện ai mà chả thích, giọng điệu Từ Hướng Lan thoải mái, "Còn có duyên phận nữa, tôi tìm người có thể diễn nhân vật này rất lâu, rõ ràng là ông trời đưa cậu đến trước mặt tôi!"
Điền Chính Quốc phối hợp với nhân viên, chuẩn bị sẵn sàng, tiến vào phòng thu âm, Trịnh Hạo Thạc chờ ở bên ngoài, câu có câu không nói chuyện phiếm với Từ Hướng Lan.
Từ Hướng Lan rất thưởng thức Điền Chính Quốc, "Tôi xem "Thiên Lại" rồi, hai tập sau Điền Chính Quốc đều mạnh mẽ lên sân khấu hả?"
Trịnh Hạo Thạc bó tay, "Đúng vậy, cực kỳ bướng bỉnh, lúc chân vừa mới bị thương đã kiên cường chịu đau nhảy một trận, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sau đó tôi và bác sĩ điều trị chính đều không cho cậu ấy nhảy, không ngờ kết quả là cậu ấy thắng."
Từ Hướng Lan bật cười, "Thanh niên có dũng khí, tôi rất thích tính cách như vậy. Còn nữa, tôi thì không thích hiệu ứng màn hình xanh, nên đoàn phim quay cảnh thật, điều kiện cũng gian khổ, hồi trước Úc Thanh còn chửi, nói là quay phim mấy tháng mà đã già đi năm tuổi."
Lúc này, Điền Chính Quốc đã đeo tai nghe lên, người chạy thử thiết bị ra hiệu, Từ Hướng Lan và Trịnh Hạo Thạc cũng dừng nói lại.
Lúc Điền Chính Quốc hát luôn rất chuyên tâm, lông mi mảnh dày rũ thấp, cực kỳ tập trung.
Lắng nghe kỹ một đoạn ngắn, Trịnh Hạo Thạc nhìn ánh mắt Điền Chính Quốc có chút biến hóa —— hắn hiểu rõ trình độ hát và nhảy của Điền Chính Quốc, cách hát của Điền Chính Quốc bây giờ so với hồi còn tham gia "Thiên Lại" đã có sự tiến bộ nhỏ. Quả nhiên nhìn lại vẻ mặt của Từ Hướng Lan, đối phương rõ ràng rất hài lòng.
"Chuyện ca hát này, phân nửa đều phải dựa vào bát cơm trời cho, tới lượt Điền Chính Quốc, chắc là trời thưởng một bàn tiệc long trọng!" Từ Hướng Lan nghiêng đầu nói chuyện cùng Trịnh Hạo Thạc, "Lúc ấy tôi cãi nhau với Ninh sản xuất, cuối cùng là chọn Điền Chính Quốc hay Vưu Ưu, tôi còn vỗ bàn đánh cuộc, nói nhất định Điền Chính Quốc sẽ nổi nhanh hơn Vưu Ưu, cũng sẽ đi xa hơn Vưu Ưu."
Trịnh Hạo Thạc không hùa theo, chẳng qua là thay Điền Chính Quốc khiêm tốn nói, "Cậu ấy là người mới, vừa mới cất bước, tương lai như thế nào cũng không thể nói trước."
Ai ngờ Từ Hướng Lan lắc đầu, "Thiên phú và chăm chỉ một thứ cũng không được thiếu, mà cậu ấy vừa vặn có được cả hai."
Điền Chính Quốc phát huy rất ổn định, trạng thái lúc thu âm cũng tốt, một ca khúc chỉ cần thu ba lần đã xong. Tháo tai nghe xuống, Điền Chính Quốc cúi chào nói cảm ơn với người phòng thu âm.
Cả đám đi ra, Từ Hướng Lan đưa ly nước bên cạnh cho cậu, "Tối hôm nay còn có một bữa tiệc quan trọng, bàn chuyện đầu tư, tôi không thể mời các cậu đi ăn được."
Trịnh Hạo Thạc tiếp lời, "Từ đạo đã có hẹn rồi dĩ nhiên chúng tôi sẽ không kéo dài thời gian của ngài, tuy nhiên hồi trước tôi nghe được, bộ phim mới của ngài đã có đầu tư đầy đủ chưa?"
Từ Hướng Lan xua tay, "Không may mắn xảy ra một chút sự cố, Hoàn Vũ rút đầu tư, tôi phải tìm người khác. Lần này tôi rời đoàn phim lâu như vậy một phần cũng vì việc này." Ông giảm nhỏ âm lượng, "Chẳng phải hồi trước có tin một đổng sự Kim thị gặp tai nạn giao thông, không có cơ hội đưa đi bệnh viện cấp cứu sao. Nhìn chiều gió này, nhất định cao tầng bên kia lại phải sắp xếp lại, chuyện Hoàn Vũ rút vốn ít nhiều gì cũng liên quan tới việc này, tôi đoán rằng họ phải thu hồi lại vốn có thể thu được."
Ông lại cười nói, "Không nói nữa, tôi đi trước."
Tiễn Từ Hướng Lan, Điền Chính Quốc bắt chuyện, "Trịnh ca, người mới rút đầu tư phim mới của Từ đạo là Hoàn Vũ?"
"Đúng vậy, đầu tư Hoàn Vũ, sau lưng chính là đổng sự Kim thị, hình như là họ Đinh. Hoàn Vũ ra tay hào phóng, không ít đạo diễn sản xuất đều thích hợp tác cùng bọn họ." Trịnh Hạo Thạc cho rằng Điền Chính Quốc tò mò, lại nói, "Tuy nhiền lần này đúng là Từ đạo phải lo lắng rồi, khoản tiền này chiếm rất lớn, muốn lấp lỗ hổng để lại sau khi bọn họ rút lui nhất định sẽ tốn không ít sức."
Họ Đinh? Điền Chính Quốc nhớ kỹ, tự nhiên đổi đề tài.
Lúc Kim Thái Hanh về nhà thì trời đã tối. Gió đêm thu có chút lạnh, hắn đi thẳng một đường vào phòng, phát hiện Nguyễn Vân Mi vẫn ngồi trên ghế salon chờ hắn.
"Mẹ, con về rồi."
Nguyễn Vân Mi thả lỏng, khoác áo choàng đứng lên, giọng nhu hòa ân cần nói, "Có đói bụng không? Mẹ nói đầu bếp hầm canh rồi, mấy ngày nay con tăng ca càng ngày càng trễ, cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn đi."
"Ừm, lần sau mẹ không cần chờ con đâu, đi nghỉ sớm một chút đi."
Nguyễn Vân Mi kéo áo choàng da dê màu trắng, thấy Kim Thái Hanh gầy thêm mấy vòng, trong lòng thương xót nhưng không thể hiện ra, chỉ cười nói, "Mẹ không giúp được con bao nhiêu, nhưng mẹ cũng không thể yên tâm kê cao gối ngủ vào lúc này."
Kim Thái Hanh gật đầu.
"Đúng rồi, Doãn Kỳ tới rồi đấy, đang ở trong phòng làm việc của con kìa, đợi lâu lắm rồi, con có muốn đi lên gặp trước không?"
Mở cửa phòng, Kim Thái Hanh liếc mắt đã thấy Mẫn Doãn Kỳ —— dựa vào ghế salon ngủ say. Hắn cũng không đánh thức Doãn Kỳ, bước trên thảm đi thẳng qua mở máy tính.
Trong chốc lát, đầu Mẫn Doãn Kỳ lệch sang một bên, giật mình tỉnh lại. Dụi mắt, nhìn thấy Kim Thái Hanh, hắn ngáp một cái, mơ màng hỏi, "Cậu về rồi?"
Lúc này Kim Thái Hanh mới lên tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
"Có có có!" Mẫn Doãn Kỳ bỗng nhiên tỉnh táo, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, "Kim Tiểu Hanh, hôm nay tôi xem lịch trình của Quốc Quốc nhà cậu rồi, hai ngày nay sẽ thu âm ca khúc tuyên truyền phim của Từ Hướng Lan trước, sau đó buổi sáng ngày mốt sẽ bay qua chỗ đoàn phim quay phim, mà đoàn phim của cậu ấy ở rất xa, bên kia sa mạc lận, chắc nửa tháng sau mới về."
"Nửa tháng?"
Nới lỏng cà vạt một chút, Kim Thái Hanh do dự hồi lâu, mới nói, "Ngày mai tôi tới công ty tìm cậu."
Hiểu Kim Thái Hanh muốn làm gì, Mẫn Doãn Kỳ kích động, "Vậy tôi cung kính chờ Kim tổng đại giá quang lâm!"
Điền Chính Quốc học xong lớp diễn xuất thì nhận được điện thoại Úc Thanh.
"Sống ở cái địa phương quái quỷ này khổ quá, Quốc Quốc lúc em tới thuận tay cầm ít đồ cho chị được không? Chìa khóa nhà chị thì em có một cái rồi, cứ mở cửa đi vào lấy là được, tí nữa chị gửi danh sách sang cho em."
Điền Chính Quốc đồng ý, "Đồ ăn thì sao? Có đem luôn không?"
Úc Thanh thở dài, "Đem luôn đồ ăn đi, bà đây không được phép gầy xuống năm cân đấy, đúng là đòi mạng! Đúng rồi, lúc em qua nhớ để ý một chút, mặc dù đám paparazzi đều biết chị ra ngoài quay phim, nhưng không đảm bảo bọn họ sẽ không chầu chực bên ngoài."
"Vâng, chị yên tâm."
Cúp điện thoại, trước tiên Điền Chính Quốc nhìn lướt qua tờ liệt kê Úc Thanh gởi tới, cơ bản đều là đồ dùng hàng ngày, buổi tối có thể qua lấy. Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi rồi, nhớ tới lời Trịnh Hạo Thạc nói buổi sáng là mười hai giờ rưỡi tới phòng làm việc Mẫn tổng, Điền Chính Quốc dứt khoát xách bình nước tiến vào thang máy.
Hiếm khi cậu lên tầng năm mốt của cao ốc Tinh Diệu, đi ra khỏi thang máy, chỗ thư ký không có ai, cả một tầng im lặng vắng bóng người.
Lúc này, "cách" một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra, một người mặc âu phục màu đen cùng một người mặc áo sơ mi trắng đi ra.
Điền Chính Quốc ngẩn người.
Giày da màu đen bước trên sàn nhà bóng loáng, tiếng bước chân có quy luật vang lên đập vào màng nhĩ người khác. Kim Thái Hanh từng bước đến gần, cuối cùng dừng lại cách Điền Chính Quốc hai bước chân.
Trong không khí xung quanh bỗng nhiên tràn ngập hương tuyết tùng mát lạnh, Điền Chính Quốc vô thức bật cười, "Dường như anh gầy đi thì phải, gần đây anh... có khỏe không?"
" Ừ, rất khỏe." Ánh mắt Kim Thái Hanh tham lam nhìn khuôn mặt của Điền Chính Quốc, không tới mười giây lại nỗ lực khắc chế dời mắt sang chỗ khác, đưa túi đang cầm trong tay cho cậu.
Điền Chính Quốc đưa tay nhận, nhận ra hiện trong cái túi đẹp đẽ đó là một hộp giữ nhiệt màu xám. Nghĩ tới điều gì đó, nụ cười của cậu không khỏi sâu hơn.
Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi trên ống tay áo Điền Chính Quốc, con ngươi ôn nhu thêm mấy phần, lại có chút thấp thỏm khó nhận ra, "Cậu thích không?"
"Cúc tay áo sao?" Điền Chính Quốc nhìn theo tầm mắt của hắn, cong khóe môi, "Cực kỳ thích, cúc tay áo đẹp lắm, ánh mắt anh rất tốt, cảm ơn anh."
Kim Thái Hanh được khen một câu lập tức thỏa mãn, lỗ tai ửng đỏ cất giấu vui vẻ bên trong, hắn hơi nghiêng đầu che giấu, "Vậy tôi đi trước, hi vọng cậu quay phim thuận lợi."
Cửa thang máy mở ra rồi lại khép vào, Mẫn Doãn Kỳ không muốn làm bóng đèn trốn sau cửa phòng làm việc nắm chặt tay thở dài—— Quá nhát gan! Không có ý nghĩa! Uổng công bản thiếu gia tốn hết tâm tư đuổi người cho cậu một phòng trống hẹn crush, con trai à, ba rất thất vọng về con!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro