Chap 59: Nhất định là do lò sưởi quá nóng

Rạng sáng hôm sau, Trịnh Hạo Thạc làm tròn bổn phận người quản lý, gọi điện thoại nhắc nhở Điền Chính Quốc, "Bài tóm tắt để đăng weibo đã gửi cho cậu, nhớ đăng đúng lúc nhé, bên tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Ngoài ra mười giờ sáng tôi sẽ qua đón cậu, đã hẹn được phỏng vấn riêng video website rồi, tôi cũng đọc qua câu hỏi, không có gì mẫn cảm, cậu cũng đọc lại đi, nghĩ câu trả lời trước khi lên phỏng vấn."

Điền Chính Quốc bỏ cái kéo tỉa hoa bằng đồng thau xuống, cầm khăn giấy ướt lau bùn đất trên tay, nghiêng cổ kẹp điện thoại, nói, "Được, Trịnh ca yên tâm, tôi nhất định không quên đâu."

Trịnh Hạo Thạc cười nói, "Dĩ nhiên tôi yên tâm về cậu rồi!" Hắn lại nghĩ tới gì đó, "Đúng rồi, cậu và 1m86 thế nào rồi?"

Giọng điệu Điền Chính Quốc tự nhiên chậm xuống, "Tôi nhận ra, càng tiếp xúc nhiều, tôi càng thích anh ấy."

"Chậc, cái giọng sến sẩm này, nổi hết cả da gà!" Trịnh Hạo Thạc ghét bỏ, rồi nói, "Nhưng mà như vậy cũng tốt, không có xuất hiện tình trạng sau khi thân thiết hơn, hình tượng đối phương trong lòng mình trong nháy mắt tan thành mây khói."

"Trịnh ca, anh thật sự không phản đối việc tôi thích ai đó sao?"

"Phản đối làm gì? Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, cho dù quản lý gắt gao không cho phép nghệ sĩ hẹn hò, bọn họ cũng sẽ lén lút ân ân ái ái sau lưng tôi, cuối cùng 80% tôi sẽ biết được thông qua mấy bức hình của paparazzi, và khi đó tôi sẽ: Ồ, nghệ sĩ của mình hẹn hò kìa! Lúc đó tôi sẽ luống cuống tay chân, còn không bằng ngay từ lúc đầu biết được tiến độ phát triển tình yêu của cậu đã tới đâu, cái này gọi là tính sẵn trong lòng, không hoảng hốt không vội vàng!"
"Cảm ơn Trịnh ca."

"Cám ơn cái gì, còn nữa, cậu cũng không có đi con đường idol thần tượng, thực lực bản thân cậu chình ình trước mắt công chúng kìa, mà đây cũng là con đường cậu tự kiếm được cho mình." Trịnh Hạo Thạc dừng câu chuyện, "Được rồi được rồi, không nói nữa, sắp tới lúc rồi, mau đăng weibo đi!"

Nói chuyện điện thoại xong, Điền Chính Quốc nhớ ra Kim Thái Hanh xuất viện, thấy vẫn còn kịp giờ, đầu tiên nhắn tin cho Kim Thái Hanh, sau đó mới đăng weibo, đúng giờ đăng lên.

"Mọi người chờ lâu rồi, đây là album đầu tay của tôi —— "Tươi Đẹp". Chúc mọi người tình cờ gặp được cảnh đẹp thế gian, không bỏ sót phong cảnh tươi đẹp dọc đường. [ ảnh ] "

Khu bình luận nổ tung trong tích tắc.

"—— a a a trang bìa album của Quốc Quốc bìa! A a a tui lướt ra cái gì vậy!"

"—— phải mua!! Quốc Quốc trong bìa quay đầu nhìn lại khiến tôi bất con mẹ nó tỉnh rồi! Quá khứ là trắng đen, tương lai là màu sắc rực rỡ, trang bìa đẹp quá đi!"

"—— cực kỳ mong đợi! Tên album, trang bìa đã công bố hết rồi, không lâu nữa sẽ có ca khúc mới thôi! Tui đã đợi quá lâu rồi! Hu hu hu!"

"—— tổ hợp thiên tài Điền Chính Quốc x Tư Ninh, chấn động thính giác của bạn! Ha ha ha không thể bỏ qua tổ hợp này được! PR Niên của tui! Chờ album! Phải mua!"

Ngay sau đó, Úc Thanh, Phác Trí Mân, Hà Khâu Bách, Tiết Nhã Lâm cũng share lại, ngay cả đạo diễn Từ Hướng Lan ở ẩn lâu năm cũng share lại kèm theo dòng chữ, "Chờ tác phẩm âm nhạc của cậu!"

Trong nhất thời, nhiệt độ thảo luận tăng vọt khiến tâm trạng Trịnh Hạo Thạc cũng lên theo, cười không ngừng.

Cài chặt dây an toàn, Điền Chính Quốc bó tay, "Trịnh ca, từ khi tôi lên xe anh đã bắt đầu cười rồi, anh không thấy mỏi mặt à?"

"Dĩ nhiên là không!" Trịnh Hạo Thạc khẳng định như đinh đóng cột, lại cười nói, "Tôi rất vui đó! Đúng rồi, bên Bách Nhan gửi bao lì xì tới."

"Bách Nhan?" Điền Chính Quốc nhớ lại, "Là nữ ca sĩ hát "Hoa Bay" sao?"

"Đúng vậy, trước kia cô ấy vô cùng hot, là nhân vật cấp thiên hậu một thời, thực lực ở tuyến 1. Nhưng từ trước đến giờ giới giải trí nổi không dễ nhưng nguội rất nhanh. Lần này, cô ấy bỏ ra số tiền lớn dự tính ra mắt album mới, hai đợt tôi bán bài hát, mỗi đợt cô ấy đều mua một bài về làm ca khúc chính. Hai ngày trước album phát hành, hai bài hát đồng loạt lên bảng, còn thuận thế ký một tiết mục ca hát, cô ấy mắt thấy có khuynh hướng hot trở lại nên gửi bao lì xì sang cho cậu coi như cảm ơn."

Tác phẩm của mình có thành tích tốt, Điền Chính Quốc cũng vui vẻ, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng, "Không biết thành tích album mới sẽ như thế nào."

Trịnh Hạo Thạc cười cậu, "Lo làm gì? Tôi nói này, cậu căn bản không phải lo. Tả Minh khi làm sản xuất rất soi mói, nhưng cậu ta nói album của cậu là album chất lượng cao nhất cậu ta đã làm những năm gần đây, có những lời này thì cậu cứ yên tâm đi."

Đến lúc phỏng vấn, Điền Chính Quốc cũng bị hỏi câu hỏi giống vậy.

"Dù sao đây cũng là EP đầu tay của cậu, vậy nên cậu có lo lắng thành tích của album này không?"

Điền Chính Quốc gánh vác trọng trách của cả một đội ngũ làm video website, vô thức sờ lỗ tai, gật đầu nói, "Dĩ nhiên sẽ rất lo lắng, tôi dồn rất nhiều tâm huyết vào album này, lúc thu âm làm đi làm lại rất nhiều lần, cho ra sản phẩm hoàn mỹ nhất, vì vậy nên có lần tôi còn nghi ngờ có phải mình không biết hát phải không.

Còn phương án thiết kế, quay MV, đều không ngừng bỏ đi làm lại, đoàn đội và nhân viên làm việc vô cùng vất vả. Cho nên tôi hy vọng album sẽ có thành tích tốt, hy vọng sẽ có nhiều người nghe tôi hát hơn."

Phóng viên lại hỏi, "Có tin tức nói rằng, bởi vì chuyện "Giải thưởng" nên Quý Triều Đức không chỉ bị hiệp hội nhiếp ảnh gia lấy lại giải thưởng, mà còn bị đưa vào trong danh sách đen của hiệp hội nhiếp ảnh gia, đối với việc này cậu có quan điểm gì không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Tôi không có quan điểm gì hết, chỉ cho là, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình."

"Ok, chúng tôi đã hiểu, trong EP mới này, tổng cộng có năm bài hát, trong đó bốn bài đều do cậu tự mình viết lời sáng tác nhạc soạn nhạc, vậy trong bốn bài hát, cậu thích bài nào nhất?"

"Công ty chọn "Tươi Đẹp" là ca khúc chính, bởi vì "Tươi Đẹp" dễ tuyên truyền, cá nhân tôi cũng rất thích bài hát này. Nhưng thật không dám giấu, bài tôi thích nhất là, "Núi Tuyết"."

Điền Chính Quốc thả lỏng người dựa vào ghế, cười nói, "Tôi nhớ lúc ấy vừa mới thu âm xong bài hát này, người sản xuất Tả Minh nói, "Chúc mừng cậu đã hoàn thành bài khó nhất, một bài hát sau này không ai dám cover lại". Hơn nữa anh ấy cũng bày tỏ, anh ấy vô cùng sợ lúc tôi hát live "Núi Tuyết" sẽ xuất hiện tình huống khí tuyệt thân vong."

Phóng viên cười lên, "Khó đến mức đó hả?"

Điền Chính Quốc gật đầu, " Đúng vậy, "Núi Tuyết" là tác phẩm tôi hài lòng nhất, nhạc và lời đều rất hoa lệ, nhưng cũng rất khó hát. Hồi trước lúc tôi bán bài hát thì "Núi Tuyết" là hàng tồn kho, bởi vì không người muốn mua về hát, vậy nên tôi dứt khoát tự viết tự hát luôn. Ý chính là, ca khúc tự viết, tắt thở cũng phải hát xong."

Ngày chín tháng tư, bản đĩa và bản điện tử album đầu tay của Điền Chính Quốc, "Tươi Đẹp", bắt đầu mở bán.

Trong phòng làm việc, Điền Chính Quốc cầm ly, uống nước ép trái cây, thấy Trịnh Hạo Thạc và Thi Nhu cứ đi tới đi lui không ngừng, cậu cười nói, "Trịnh ca, chị Nhu Nhu, hai người không ngồi xuống nghỉ ngơi hả? Hai người đi qua đi lại nãy giờ rồi đó."

" Ừ." Thi Nhu đang dán mắt vào đồng hồ, hoàn toàn không rảnh để trả lời Điền Chính Quốc, mất bình tĩnh trả lời một câu. Trong chốc lát, cô khẩn trương đếm ngược, "5, 4, 3, 2——1, tám giờ! Bắt đầu mở bán!"

Trịnh Hạo Thạc ngồi vào trước máy vi tính, nắm tay lại, cố gắng kiên nhẫn chờ số liệu phản hồi, còn trong các đoàn đội lớn nhỏ, tin tức bùng nổ, được chuyển đi rất nhanh.

Thi Nhu ngồi không yên, cắn móng tay, lẩm bẩm, "Hồi trước lúc trang bìa album của Quốc Quốc được công bố, chỉ vừa quay người đã lên hot search thứ ba trong cùng một ngày, vậy nên nhiệt độ nhất định không thành vấn đề. Sau đó chúng ta lại thả ra một đoạn teaser ngắn, số liệu phản hồi lại rất khá. Tuyên truyền cũng ok, không có gì vấn đề gì, rất thuận lợi!" Cô ấy nói xong, lại "A" một tiếng, lo lắng hỏi Trịnh Hạo Thạc, "Trịnh ca, chắc sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

Trịnh Hạo Thạc bị Thi Nhu đi tới đi lui chóng cả mặt, "Nhu Nhu, cô ngồi xuống trước đi, cô đang làm mọi người khẩn trương hơn đó có biết không?"

Thi Nhu phản dame lại, "Rõ ràng Trịnh ca còn khẩn trương hơn tôi, tối qua còn mất ngủ!"

Bọn họ mỗi một người một câu, Điền Chính Quốc ở bên cạnh nghe, vẫn luôn nhắn tin cho Kim Thái Hanh. Hắn vừa ra viện lập tức bận rộn trở lại, còn bay ra nước ngoài hai chuyến, nhưng miệng vết thương trên tay đã lành lại rồi, không để lại di chứng gì.

Cậu nhớ lại vẻ mặt hoảng loạn của Kim Thái Hanh sau khi tỉnh dậy, phát hiện tay phải bị thương —— chắc anh ấy vô cùng thích chơi piano?

Tám giờ mười phút, âm thanh thông báo vang lên, Thi Nhu càng khẩn trương hơn, gần như nín thở hỏi, "Trịnh ca, sao rồi sao rồi?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, há hốc mồm, ngoắc, "Nhu Nhu, cô qua đây nhìn thử xem, tôi không hoa mắt đúng không?"

Thi Nhu bước nhanh tới, đếm lại ba lần, "Chắc... anh không hoa mắt đâu!"

Trịnh Hạo Thạc cười to, "Vờ lờ, mười phút bán ba trăm ngàn bản điện tử!"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, cũng sửng sốt trước thành tích này, "Ba trăm ngàn?"

"Đúng vậy, không sai, là ba trăm ngàn!"

Thi Nhu vội vàng hỏi, "Còn đĩa thì sao?"

"Đĩa cũng rất tốt, dựa theo tiến độ bây giờ, một giờ bán mười ngàn bản không phải giấc mơ." Trịnh Hạo Thạc vỗ bàn, giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn, "Phắc, tối nay Trịnh ba ba ngủ ngon được rồi!"

Thi Nhu che miệng cười, "Trịnh ca, nhất định anh sẽ kích động không ngủ được!"

Điền Chính Quốc cũng thở dài nhẹ nhõm.

Trịnh Hạo Thạc vui vẻ ra mặt, gác chéo chân, "Nhìn xu thế này, một giờ bán hơn bốn trăm ngàn bản nhất định không thành vấn đề! Thị trường đĩa EP năm nay cũng không khởi sắc lắm, nhưng lấy bây giờ số liệu đến xem, Quốc Quốc, ổn."

Ban đầu đoàn đội đã sớm mua xong hot search PR cho album mới, nhưng không ngờ, hôm sau #Núi_Tuyết_Điền_Chính_Quốc đã được người đi đường và fans cho lên thẳng hot search.

"—— #Núi_Tuyết_Điền_Chính_Quốc cho đến giờ tui vẫn đang nghe nè! Bài hát hay quá đi mất! Lần thứ nhất tuyệt vời, lần thứ hai cũng tuyệt vời, lần thứ ba vẫn tuyệt vời! Nói theo kiểu văn vẻ thì, giọng của Quốc Quốc khiến tui liên tưởng đến tuyết trắng quanh năm không đổi trên đỉnh núi cao!"

"—— #Núi_Tuyết_Điền_Chính_Quốc "Tươi Đẹp" nghe hay lắm, mẹ tui đi ngang qua phòng còn hỏi tui bài gì vậy con, nghe hay thiệt! Nhưng mà "Núi Tuyết" thật sự tuyệt vời, là bài tui tâm đắc nhất! Hay cực kỳ, tui thổi bạo!"

"—— #Núi_Tuyết_Điền_Chính_Quốc fans mới báo cáo! Tui và bạn cùng phòng cãi nhau một trận, cô ấy thích "Tươi Đẹp" còn tui thích "Núi Tuyết", quyết định tuyệt giao mười giây! Bày tỏ thêm, bài hát nào trong album này cũng rất hay! Bài "Hoàng Hôn" ấy, tui vừa nghe nước mắt đã tuôn rơi! Quốc Quốc, em rơi nước mắt rồi, anh chịu trách nhiệm với em đi!"

"—— #Núi_Tuyết_Điền_Chính_Quốc dành cả thanh xuân chờ album! Tui biết, giọng hát của Quốc Quốc cộng thêm bài hát của Tư Ninh sẽ không bao giờ để tui thất vọng! Tui chỉ có một vấn đề, "Núi Tuyết" và "Tươi Đẹp", tui nên nghe bài nào trước đây? Với cả "Hoàng Hôn" và "Sóng Nước" nữa, tiêu rồi, vì sao tui chỉ có hai lỗ tai chứ không phải năm vậy!"

Để phối hợp với nhiệt độ, ngay sau đó video phỏng vấn cũng được tung ra, #Ca_khúc_tự_viết_có_tắt_thở_cũng_phải_hát_xong nhanh chóng leo lên hot search.

"—— ha ha ha sau này đứa nào dám nói tui nhắm mắt đi PR Quốc Quốc, tui sẽ dùng "Núi Tuyết" và "Sóng Nước" vả bôm bốp vào mặt bọn họ, để cho bọn họ nghe thử, thế nào gọi là giọng hát đỉnh cao! Rồi tui sẽ lấy EP vả sấp mặt bọn họ, để cho bọn họ nhìn thử, thế nào gọi là nhạc sĩ thiên tài!"

"—— ha ha ha ha những lời này rất thực tế, chờ lúc Quốc Quốc hát live tắt thở gục ngã! Máu S dâng lên!"

"—— tui đã thử hát lại, "Tươi Đẹp" khá dễ, giai điệu cực kỳ dễ hát! Nhưng "Núi Tuyết" hát muốn tắt thở luôn! Cùng là người, nhưng tại sao phế quản và dây thanh quản của anh lại xuất sắc hơn người vậy!"

Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng Trịnh Hạo Thạc rất vui vẻ, còn cố ý cầm điện thoại đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc, ra vẻ kinh ngạc, "Ai nha Quốc Quốc, cậu lại lên hot search rồi! tag là #Bài_hát_của_Điền_Chính_Quốc , nói là trên bảng ca khúc mới của ba nền tảng âm nhạc lớn*, bài hát trong top bảy nếu không phải cậu hát thì cũng là cậu viết, có thể nói là bá chủ bảng xếp hạng!"

Điền Chính Quốc bó tay, "Trịnh ca, sáng nay anh đã nói với tôi việc này rồi, giọng điệu hai lần giống nhau như đúc, ngay cả nhấn âm cũng không khác gì."

Ho nhẹ vài cái, Trịnh Hạo Thạc cười ha ha, "Thật hả? Hóa ra tôi đã nói rồi à!"

Thấy Điền Chính Quốc đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên, Trịnh Hạo Thạc cảnh giác, "Cậu định đi đâu?"

Điền Chính Quốc thẳng thắn, "Hôm nay Kim Thái Hanh hẹn tôi để chúc mừng tôi bán được nhiều album."

"Thì ra là đi gặp Kim Thái Hanh, " quan sát Điền Chính Quốc từ đầu đến chân, Trịnh Hạo Thạc lại nói, "Nhìn cậu chăm chút ăn mặc đẹp trai, tôi còn tưởng rằng cậu định đi hẹn hò với 1m86 chứ. Đi đi, chú ý an toàn!"

Thang máy xuống đến bãi đậu xe, Điền Chính Quốc vừa nhìn đã thấy được xe việt dã màu đen của Kim Thái Hanh. Cậu nhanh chóng đi qua, mở cửa lên xe ngồi vào ghế sau, cười nói, "Đã lâu không gặp!"

Trong xe có mở máy sưởi, Điền Chính Quốc thuận tay cởi áo khoác xuống. Áo len trắng cổ chữ V rộng rãi, lộ làn da trắng như sứ và xương quai xanh tinh xảo.

Ánh mắt Kim Thái Hanh dừng lại trên làn da của cậu nhưng rất nhanh lại dời đi, mặt hơi nóng lên.

Hắn thầm nghĩ, nhất định là do lò sưởi quá nóng, dù sao thì, bá tổng sẽ không đỏ mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro