Chap 7: "Đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Điền Chính Quốc, Trịnh Hạo Thạc và Thi Nhu đến trường quay. Bọn họ tới rất sớm, Hà Khâu Bách thiếu ngủ đang làm ổ trong ghế ăn sáng, thấy bọn họ đến, không có tinh thần chào hỏi, "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, " Trịnh Hạo Thạc tặc lưỡi mấy lần, "Thảm vậy? Cậu đây là lại một tối không ngủ?"
Hà Khâu Bách uống hai ngụm sữa đậu nành, "Ừ", "Lúc bình minh vội vã chợp mắt hai tiếng trên ghế, " Ngữ điệu hắn biến đổi, cất cao giọng quát, "Tôi cmn còn phải nói bao nhiêu lần? Đừng có mở đèn số bảy, các cậu muốn quay phim ma à!"
Phụ trách ánh sáng ở phía xa trả lời một câu, Hà Khâu Bách không còn tâm tình ăn sáng, quăng sữa đậu nành, ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc ôn hòa hơn không ít, "Ngày hôm qua lão Trịnh nói với tôi suy nghĩ của cậu, tuy rằng chỉ bỏ thêm một chi tiết nhỏ, nhưng nhất định hiệu quả sân khấu sẽ rất tốt, tôi đã nói thợ trang điểm sắp xếp xong xuôi."
Điền Chính Quốc cười nói cảm ơn, "Cảm ơn anh, làm phiền rồi!"
"Cám ơn cái gì, tôi còn trông cậy vào cậu cùng Phác Trí Mân giúp tôi nâng tỉ lệ người xem và nhiệt độ đây, tôi đã mua hot search xong xuôi hết rồi. Ngược lại cậu có suy nghĩ đặc sắc gì cứ nói, mọi người cùng nhau nghiên cứu."
Hà Khâu Bách sờ sờ cái cằm mọc đầy râu, "Người tới sớm được sớm. Cậu đi diễn tập có hóa trang trước đi. Đây là lần thứ nhất cậu lên sân khấu, tuy rằng chúng ta là ghi hình, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập, nhưng vẫn nên cố gắng hết sức không để sai lầm. Thời gian còn nhiều, chúng ta diễn thử hai lần đi."
Cái này cũng là dự định của Trịnh Hạo Thạc.
Tuy rằng Điền Chính Quốc không mất bình tĩnh, cậu cũng được Hoắc Hành và An Thành giúp đỡ bổ sung không ít thường thức sân khấu, nhưng nghe một ngàn lần cũng không hữu dụng bằng thực hành một lần. Nếu như thời điểm ghi hình xảy ra sai sót nhỏ, hậu kỳ sẽ giảm bớt hoặc là dùng những ống kính khác bù đắp, Trịnh Hạo Thạc biểu thị: ống kính của Điền Chính Quốc, có bao nhiêu chính là có bấy nhiêu, một cái cũng không thể thiếu!
Trí nhớ Điền Chính Quốc rất tốt, lúc diễn tập lần thứ nhất, còn có thể phạm lỗi nhỏ mà người mới thường phạm, sau khi được sửa lại, lần thứ hai hoàn toàn không bới ra tật xấu nào.
Hà Khâu Bách ở dưới sân khấu xem xong, vẫy tay với Điền Chính Quốc. Đến lúc cậu đi tới, hắn dặn dò, "Một lúc nữa chính thức diễn thử có hóa trang, tôi sẽ để tổ âm thanh bắt kịp. Bây giờ tôi dạy cậu, sau này không cần biết cậu tham gia chương trình nào, đều phải xem mỗi một lần diễn thử có hóa trang là diễn chính thức, biểu diễn thật tốt, như vậy cho dù có phát sóng trực tiếp, cũng sẽ không xảy ra sai lầm, trong lòng cũng bình tĩnh."
Điền Chính Quốc tập trung nghe, gật đầu, cảm kích nói, "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Hà Khâu Bách kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, che lại mái tóc rối, "Ừ, nhớ kỹ đừng quên, con đường cậu đi về sau còn dài."
Chính thức diễn thử có hóa trang hai lần, Hà Khâu Bách kéo người phụ trách ánh sáng đến bên cạnh dặn dò, Trịnh Hạo Thạc đi tìm băng ghi hình xem hiệu quả tổng thể. Điền Chính Quốc điều chỉnh hô hấp, cầm lấy khăn mặt Thi Nhu đưa tới, lau mồ hôi trán do tập nhảy.
Lúc này, một giọng nói truyền tới, "Tôi còn tưởng rằng tôi tới sớm nhất, không ngờ cậu còn tới sớm hơn tôi!"
Điền Chính Quốc nghiêng đầu, một khuôn mặt ngũ quan rạng rỡ liền đập thẳng vào mắt.
Mà đối phương bởi vì Điền Chính Quốc đột nhiên nghiêng đầu, cũng nháy mắt sửng sốt hai giây, "Cậu...... Cậu bước ra từ trong manga à?"
Điền Chính Quốc cong mắt cười, "Tôi cũng đang muốn nói câu này!" Cậu đưa tay, "Tôi là Điền Chính Quốc."
Phác Trí Mân vui vẻ nắm chặt tay Điền Chính Quốc, "Tôi tên Phác Trí Mân." Cậu thu tay về, cào cào mái tóc nâu hơi dài, kêu, "Tôi còn tưởng rằng tôi đến sớm nhất, không ngờ cậu còn tới sớm hơn tôi, đã xong hai lần diễn thử có hóa trang!"
Điền Chính Quốc cầm chai nước mà Thi Nhu đưa tới, vặn ra uống một ngụm, "Sáng tôi dậy rất sớm, dậy rồi lại không ngủ được nên dứt khoát tới sớm xem một chút."
Phác Trí Mân gật đầu liên tục, "Tới đây sớm một chút là đúng, thời điểm ghi hình rất dễ mất bình tĩnh, mà mất bình tĩnh sẽ dễ dàng phạm sai lầm, nhiều lần liên tục nhất định sẽ xảy ra sự cố." Cậu nói, rồi móc trong túi nửa ngày mới móc ra một túi bánh bích quy nhỏ, "Cho cậu, làm bạn nhé!"
Điền Chính Quốc đưa tay nhận, mở thẳng ra ăn. Trong miệng ngậm bánh bích quy, cũng kiếm viên kẹo bạc hà trong túi của mình, đưa ra, cười nói, "Ừ, làm bạn."
Phác Trí Mân cầm lấy viên kẹo xé ra bỏ vào trong miệng, chớp mắt, vô cùng chính trực, "Cậu cười thật đẹp!"
Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng, vụn bánh bích quy còn dính bên môi, "Cũng phải có rất nhiều người nói cho cậu biết, cậu cười lên cũng cực kỳ đẹp chứ?"
"Ha ha ha chúng ta đây là đang khách khí nịnh nhau hả?" Phác Trí Mân sờ sờ cằm, "Có điều đúng thực là như vậy, ví như mẹ của tôi mỗi ngày khen tôi một trăm lần!"
Điền Chính Quốc bật cười, "Cô Trương Lan thú vị vậy? Trước đây bà ngoại tôi rất thích xem phim có Trương Lan."
Phác Trí Mân phát hiện, bản thân càng nhìn Điền Chính Quốc càng thích người này. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong giới, người quen biết rất nhiều, nhưng bạn bè lại rất ít. Người khác nghe cậu nói về cha mẹ, nếu không phải làm bộ không thèm để ý, thì cũng chính là khinh bỉ cậu là tinh nhị đại dựa vào cha mẹ, hoặc là khen tặng lấy lòng. Còn như Điền Chính Quốc chân thành nói chuyện, không giả bộ, cũng không nịnh bợ, thực sự hiếm thấy.
Nói chuyện cùng người này thật sự rất thoải mái.
Sau đó Điền Chính Quốc bèn phát hiện, ánh mắt Phác Trí Mân phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến cậu theo bản năng sờ mặt mình, hoảng hốt cho là có phải mặt mình nở hoa hay không.
Lúc này, Hà Khâu Bách dặn dò xong người phụ trách ánh sáng liền đi tới, nhìn thấy Phác Trí Mân, "Tới sớm vậy?"
Phác Trí Mân lễ phép gật đầu, "Chào Hà đạo! Là người quản lý của tôi sáng sớm tới làm phiền tôi, nếu không phải bị kẹt đường thì còn có thể tới sớm hơn nửa giờ."
Hà Khâu Bách thấy Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc đứng chung một chỗ cũng không tệ, cảm thán một câu, "Có hai khuôn mặt này của các cậu, tỉ lệ người xem chương trình của tôi đã được bảo đảm!"
Phác Trí Mân nói thẳng, "Hà đạo, tôi phải nói rõ, tôi hát hay nhảy đều rất bình thường, ba tôi tự mình ra trận dạy tôi hát, cuối cùng lật bàn không dạy nữa. Lại mời người dạy nhạc với giá cao, nhưng vẫn không thể cứu nổi trình độ rách nát của tôi. Vì vậy nên, thật sự tôi chỉ có mỗi mặt là ok!"
Điền Chính Quốc nghe cậu nói vô cùng thành khẩn, không nhịn được bật cười. Phác Trí Mân trợn mắt, quay qua đánh Điền Chính Quốc, "Không ngờ cậu lại cười tôi!"
Điền Chính Quốc nhanh chóng chạy đi, hai người đùa giỡn với nhau, Hà Khâu Bách rảnh rỗi nói thêm, "Vui thôi đừng vui quá!"
Đến lúc hai người diễn tập xong diễn thử có hóa trang, đi tới phòng hóa trang phía sau sân khấu, đã vai kề vai nói chuyện quên trời đất. Phác Trí Mân chuyển đề tài, "Vờ lờ vừa nãy cậu diễn thử có hóa trang trên sân khấu, tôi ở phía dưới xem xong trợn tròn mắt! Người quản lý gia truyền của tôi nói thẳng, nếu như chú ấy phát hiện cậu trước, làm gì còn có Tinh Diệu và Trịnh Hạo Thạc!"
Điền Chính Quốc vừa nhảy xong, đuôi mắt hơi hồng, lộ ra nốt ruồi cuối mắt, sóng nước lưu chuyển nhìn sang, làm cho Phác Trí Mân khoa trương ôm ngực lùi về sau một bước, "Động tâm rồi!"
Điền Chính Quốc sâu sắc cảm giác rằng Phác Trí Mân diễn trò hề, cố ý lãnh khốc nở nụ cười, "Tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Phác Trí Mân cười ha ha, "Điền Chính Quốc cậu là tra nam!" Cười xong cậu lại tò mò, "Phỏng vấn một chút, vì sao cậu rời khỏi đồ nhắc tuồng thì không thể sống được? Tôi phát hiện, cậu vừa nhảy vừa nhìn đồ nhắc tuồng!"
Điền Chính Quốc cũng bó tay, "Bài hát tôi xem một hai lần là có thể ngâm nga, tuy nhiên từ từ 20 của bài bắt đầu không nhớ được, lời bài hát bản thân viết cũng vậy, sau khi viết ra còn không nhớ được."
Phác Trí Mân cười vang, "Tôi về có thể nói với ba, cuối cùng con cũng gặp một người nhớ lời còn tệ hơn con!"
Mãi cho đến mười một giờ, hai nữ ca sĩ Triệu Nhược và Hứa Huyên mới một trước một sau lần lượt đến. Nhìn thấy Phác Trí Mân trong phòng hóa trang, hai người đều có chút kích động. Sau khi tự giới thiệu mình, hai cô đang muốn nói vài câu với Phác Trí Mân, lại bị trợ lý Hà Khâu Bách gọi đi.
Phác Trí Mân nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp tới giữa trưa rồi, Phương Hoài kia vẫn chưa tới, cậu ta là đại bài à?"
Điền Chính Quốc đang cố gắng thuộc lời bài hát, nghe thấy Phác Trí Mân nói vậy bèn nói thầm, "Chắc là kẹt xe?"
Phác Trí Mân thấp giọng, hưng phấn tám chuyện, "Tôi nói nhỏ với cậu, cái này là tôi nghe được từ người quản lý của tôi. Có người nói Phương Hoài kia còn không tình nguyện tới cái chương trình này, nói đẳng cấp chương trình này quá thấp, không xứng với địa vị cậu ta hiện nay."
Điền Chính Quốc cũng nhỏ giọng, kinh ngạc, "Show Hà đạo làm cái nào cũng nổi, mùa đầu "thiên lại" cũng cực kì nổi, đẳng cấp... quá thấp? Có phải cậu ta hiểu nhầm cái gì không?"
Phác Trí Mân nhướng mày, "Ai biết được, tầm nhìn to lớn vậy, phàm nhân như chúng ta sẽ không thể hiểu."
Qua mười hai rưỡi, tới khi mặt Hà Khâu Bách đen đến mức không thể đen hơn, Phương Hoài mới mang theo quản lý và ba người trợ lý thong thả bước tới.
Phác Trí Mân lén chọt chọt Điền Chính Quốc, lặng lẽ nói, "Nhìn kìa, một bưng nước một cầm quần áo một lấy điện thoại, cha mẹ tôi cũng không phô trương đến mức này!" Trong lời nói cũng như bên ngoài đều tỏ vẻ ghét bỏ Phương Hoài.
Điền Chính Quốc cũng không quá quan tâm, ngược lại cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu Phác Trí Mân vô cùng thú vị, nói thêm vài câu.
Cuối cùng năm người tập hợp trong phòng hóa trang, một trợ lý của Phương Hoài bắt đầu đưa quà tặng, cười híp mắt, "Đây là quà tặng mà Phương Hoài nhà chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, hi vọng sau này có thể vui vẻ hợp tác."
Phác Trí Mân nhận lấy cái hộp nhỏ, nhỏ giọng than với Điền Chính Quốc, "Tôi dám cam đoan nhất định bản thân Phương Hoài cũng không biết trong này đựng cái quỷ gì."
Điền Chính Quốc còn đang nỗ lực thuộc lời, nghe vậy nói tiếp, "Mặc kệ có biết hay không, chung quy cũng xem như là một phần tâm ý đi."
Phác Trí Mân ngẫm lại cũng là, "Cũng đúng, " cậu để hộp nhỏ lên bàn, thấy Điền Chính Quốc chăm chú học lời như vậy, cảm giác mình ngồi không cũng không tốt lắm, cũng cầm tai nghe đi ra nghe nhạc. Trong lúc nhất thời, bên trong phòng hóa trang yên lặng, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe ra tiếng thì thầm của Triệu Nhược và Hứa Huyên.
Bảy giờ tối, trước sân khấu vang lên tiếng huyên náo, khán giả và ban giám khảo bắt đầu ra trận rồi. Điền Chính Quốc đang được thợ trang điểm sửa lại kiểu tóc còn Phác Trí Mân đã làm xong trước đó, ngây người nhìn gò má cậu.
Điền Chính Quốc tà tà liếc Phác Trí Mân một cái, nhắc nhở, "Phác Trí Mân, tai nghe trong tay cậu sắp rơi rồi kìa."
"A?... Ừ ừ!" Phác Trí Mân cầm chắc tai nghe, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, cảm thán, "Mỗi ngày tôi đều soi gương, cảm giác mình vô cùng đẹp trai, mà hôm nay thấy cậu, đột nhiên cảm thấy, cậu làm đệ nhất tôi làm đệ nhị, tôi cũng đồng ý!"
Chuyên gia trang điểm bị chọc cười, "Phong cách và khí chất các cậu không giống nhau. Trí Mân là ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, Điền Chính Quốc là khuôn mặt đẹp mang theo quý khí, mỗi người đều khác nhau."
Điền Chính Quốc cũng nhìn cậu trong gương, cười, "Khách khí nịnh hót nhau cả ngày, thế mà cậu vẫn còn cách để nịnh tôi, tại hạ thất kính thất kính!"
Phác Trí Mân ngẩng đầu, "Đó là đương nhiên, mỗi khi mẹ khen tôi thì có thể khen cả ngày không lặp lại nội dung! Max skill luôn đấy!" Nói xong, mặt cậu nghiêm túc lại, nhỏ giọng nói, "Điền Chính Quốc, nhất định cậu sẽ nổi tiếng, cực kỳ cực kỳ nổi tiếng."
Điền Chính Quốc hít sâu, đối mặt với Phác Trí Mân, "Ừ, chúng ta cùng cố gắng."
Tám giờ chuẩn bị bắt đầu đợi lên sân khấu. Sau khi rút thăm, Triệu Nhược lấy số một, Phác Trí Mân số hai, Phương Hoài số ba, Hứa Huyên số bốn, Điền Chính Quốc số năm, biểu diễn xong sẽ bỏ phiếu tại hiện trường, lập tức loại một người.
Sau khi Triệu Nhược lên sân khấu, Phác Trí Mân cũng đi ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại ba người.
Nhận ra Phương Hoài ngồi vào chỗ bên cạnh mình, Điền Chính Quốc thân thiết lên tiếng chào hỏi, "Chào cậu."
Phương Hoài có chút kiêu căng gật đầu, đánh giá Điền Chính Quốc, "Tân binh đều nôn nóng muốn thành công, trèo càng cao, té càng đau."
Tay Điền Chính Quốc cầm lời bài hát, nghe được Phương Hoài nói gì, ban đầu trong mắt còn ôn hòa mang ý cười giờ lạnh lẽo, "Tôi kết bạn với ai cũng không cần cậu quan tâm."
Phương Hoài có chút tức giận, nhưng nhớ lại lời người quản lý nói, lại nhịn xuống, dõng dạc, "Tôi nói thẳng, tôi tới tìm cậu hợp tác. Bối cảnh của Phác Trí Mân, tuyệt đối là đối thủ phiền phức nhất của chúng ta, hai chúng ta hợp tác –"
Điền Chính Quốc cắt ngang Phương Hoài, "Hình như cậu hiểu lầm gì rồi."
Trên cổ tay trắng nõn nhỏ gầy của cậu quấn một sợi dây màu đen bán trong suốt, chỉnh lại một chút cổ áo sơ mi tơ tằm màu đen, Điền Chính Quốc lạnh lùng cười, "Thứ nhất, tôi sẽ không hợp tác cùng cậu đối phó Phác Trí Mân. Thứ hai, đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro