Chap 72: "Kim tổng trực tiếp đầu tư gấp đôi"
Bàn cờ đặt vững vàng giữa hai người, Kim Thái Hanh đứng dậy, cúi mắt cởi hai nút áo trên cùng của sơ mi trắng, hai tay chống hai bên bàn cờ, nghiêng người hôn lên môi Điền Chính Quốc.
Lúc đầu, hắn một cái cũng không dám động mãi cho đến khi cảm giác đầu lưỡi Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đụng vào môi dưới của hắn. Lần này, giống như than củi khô ráo bất chợt được châm một mồi lửa, hầu kết Kim Thái Hanh chuyển động, hô hấp thay đổi, ngay sau đó, đầu lưỡi chạm vào răng cửa Điền Chính Quốc.
Miệng lưỡi dây dưa triền miên, ngay cả lúc nào hôn xong Điền Chính Quốc cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy tất cả dưỡng khí quanh mình đã bị rút sạch, đại não thiếu dưỡng khí hơi có chút choáng váng, giác quan cũng trở nên trì trệ, mà Kim Thái Hanh lại trở thành tồn tại duy nhất cậu có thể nhạy bén cảm nhận được.
Ngón cái Kim Thái Hanh lướt qua môi dưới mềm mại ánh nước của Điền Chính Quốc, ánh mắt giống như đang đắm chìm trong cơn nghiện, một lúc lâu mới nói, "Quốc Quốc thật ngọt."
Giọng nói khàn khàn, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Câu nói này chui vào tai trong Điền Chính Quốc giống như một tiếng "Bùm", một cỗ nhiệt ý dọc theo sống lưng nhanh chóng lan ra toàn thân. Cậu cảm giác ngón tay Kim Thái Hanh đang vuốt ve môi cậu, vô cùng nhột, gần như theo bản năng cắn nhẹ vào ngón tay hắn.
Ngón tay Kim Thái Hanh ngừng lại, thấp giọng nói, "Quốc Quốc cắn anh."
Nghe hắn tố cáo, Điền Chính Quốc hỏi ngược lại, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Con ngươi Kim Thái Hanh càng sâu thêm, đưa ngón tay mình sát bên môi Điền Chính Quốc, "Có thể... cắn thêm lần nữa không?"
Nếu như hành động cắn ngón tay vừa nãy là vô tình, vậy bây giờ cũng đủ để nói là mập mờ. Điền Chính Quốc không trả lời được hay không mà chỉ rũ mắt, ngậm ngón tay Kim Thái Hanh vào trong miệng. Cậu không nỡ dùng sức, chỉ dùng răng miết qua miết lại, lại sợ hắn đau nên thè lưỡi nhẹ nhàng quấn vào ngón tay hắn.
Sau đó cậu nghe thấy Kim Thái Hanh không kiềm chế được, vô thức hít vào một tiếng, ánh mắt đục ngầu, dường như cơ thể hắn cứng đờ.
Nhả ngón tay ướt nước đang cắn ra, Điền Chính Quốc dời mắt, "Còn... còn đánh cờ được không?"
Kim Thái Hanh thu ngón tay về, yếu ớt cầm lên, cảm giác đầu ngón tay run rẩy, khàn giọng nói, "Còn đánh được."
Điền Chính Quốc vội vàng đứng lên, đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, đề nghị, "Vậy anh có muốn xem ti vi không? Đúng rồi, em có mua trái cây đấy, anh có muốn ăn đào không?"
"Có."
Mãi đến khi ngồi xuống ghế salon, Điền Chính Quốc đang ngồi gọt vỏ mới nhận ra nhịp tim đập của mình vẫn chưa chậm xuống. Cậu nhớ lại, rõ ràng đang chơi cờ nhảy vui vẻ, nhưng tại sao sau đó lại ——
Hít thở sâu, Điền Chính Quốc cắt đào thành hai nửa, không nhịn được mỉm cười.
Mấy ngày sau, xong hết chương trình, Điền Chính Quốc ký hợp đồng với Hersey. Trịnh Hạo Thạc có kinh nghiệm, thương lượng lại phương diện không thỏa đáng với Hersey một lần nữa, sau đó đọc kỹ lại với Điền Chính Quốc thêm một lần rồi ký tên.
Sau đó, Điền Chính Quốc dựa theo sắp xếp đi vào phòng chụp ảnh, chụp bộ ảnh đầu tiên để thông báo chính thức.
Messer đã chờ ở bên trong, nhìn thấy Điền Chính Quốc đi vào, ông sải bước đi qua, cười ôm, "Rất vui khi có thể hợp tác với cậu lần nữa!"
Điền Chính Quốc cũng cười nói, "Tôi cũng rất vui! Hơn nữa, lần này thật sự vô cùng cảm ơn ngài!"
"Lời cảm ơn của cậu, tôi nhận!" Messer buông tay, nói thẳng, "Nhưng mà cậu chỉ bằng ảnh quảng cáo của Florence mà đã sớm lọt vào mắt xanh của Sriman, được đưa vào danh sách ứng cử viên, tối đa tôi cũng phải khen cậu vài câu."
Vừa nói, vừa giơ hai ngón tay ra.
Nụ cười của Điền Chính Quốc không đổi, "Có thể được ngài khen ngợi đã là vinh hạnh lớn lao của tôi!"
Messer cười ha ha, "Hy vọng lần hợp tác này chúng ta cũng có thể cho ra được các tác phẩm kinh diễm!" Ông lại nói, "Đúng rồi, những người đó nói gì với cậu vậy? Quần áo cậu mặc lần này là do Sriman tự mình chọn đó, nói nhất định cậu có thể bộc lộ ra tinh túy ở trong đó!"
Sau khi nhìn thấy quần áo được treo ngay ngắn, trong mắt Điền Chính Quốc hiện ra kinh hỉ, "Phong cách cổ điển sao? Sự kết hợp vô cùng vô cùng ——" cậu nghĩ ra một từ, "Hoàn hảo!"
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy giống như cậu!" Messer cũng đứng trước giá, đứng kế bên Điền Chính Quốc, khoanh tay, "Sriman cho là, trên người cậu có ẩn chứa một ánh sáng vô cùng giống với các thập niên trước, là tiểu thiếu gia của những gia tộc sang trọng lâu đời sống tại Trường Đảo hoặc Plam Beach vậy, vậy nên ngài ấy tự mình chọn bộ quần áo này. Ok, cậu mặc thử đi?"
Điền Chính Quốc gật đầu, "Tôi cầu còn không được!"
Đi ra khỏi phòng thay đồ, Messer đứng tại chỗ nhìn một lúc, bỗng nhiên cười nói, "Ánh mắt của Sriman thật lợi hại, ngài ấy còn chọn một vật nhỏ cho cậu!" Vừa nói, Messer vừa đưa hộp gỗ trong tay cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhận lấy rồi mở ra, nhìn thấy bên trong là một cái kính mắt viền vàng, ở trên có khắc logo Hersey. Cậu lấy ra, vừa mới đeo lên sống mũi liền nghe Messer vỗ tay cười nói, "Đúng là rất giống!"
Điền Chính Quốc điềm nhiên đút tay vào túi áo, mỉm cười, "Giống như cái gì?"
"Giống như thiếu gia nhà giàu đa tình phóng túng, phụ lòng vô số người bất kể trai gái, là đồ khốn nạn đùa giỡn tâm hồn thiếu nữ!"
Nhân viên làm việc bên cạnh bật cười.
Điền Chính Quốc vô tội nhún vai, "Rõ ràng tôi rất chung tình mà!"
Messer khoát tay, "Phản biện vô dụng, bây giờ cậu chính là thiếu gia nhà giàu đa tình phóng túng không cần biết đang là sáng hay tối đều tổ chức tiệc tùng ở biệt thự cạnh biển, nhận lấy tất cả các ánh mắt đưa tình của mọi người bất kể trai gái, nhưng không phản ứng lại với bất kì ai, cả ngày chỉ chơi đùa với mọi người!"
Nghe Messer nói xong, Điền Chính Quốc hình dung ra khung cảnh trong đầu, thuận tay cầm một quân cờ vua trên bàn cờ bên cạnh rồi cũng thuận tay ném đi, nghiêng đầu nhìn Messer, hơi nhếch môi, "Như vậy?"
"Oh my god, perfect!" Messer thốt lên, "Cậu, đứng đó, đừng động! Ánh sáng, lên!"
Lòng nhiệt huyết của Messer dâng lên, chụp liên tục không ngừng nghỉ. Mãi đến khi sắc trời dần tối mới dừng lại.
Điền Chính Quốc cử động cổ tay cứng đờ do đứng yên tạo hình, thấy khuôn mặt Messer đầy tiếc nuối, đến gần hỏi, "Sao vậy?"
"Tôi chụp chắc khoảng hơn một ngàn tám trăm tấm hình, nhưng chỉ có thể chọn ra ba tấm, vô cùng tiếc, có rất nhiều tấm gần như hoàn mỹ!"
Điền Chính Quốc an ủi, "Cũng giống như tôi viết một trăm câu ca nhưng trong đó cũng chỉ có vài câu dùng được. Tôi sáng tác năm mươi đoạn nhạc, có thể một đoạn cũng không thỏa mãn yêu cầu của tôi. Thứ nghệ thuật theo đuổi chính là hoàn mỹ, vật gần như hoàn mỹ, chính là đồ vật vẫn còn tì vết, không phải sao?"
"Đúng vậy, không sai." Đôi mày cau lại của Messer giãn ra, ông vỗ vai Điền Chính Quốc, đuôi mắt lại có ý cười, "Cảm ơn cậu, bây giờ tôi vui lại rồi, những lời này của cậu tôi sẽ nhớ kỹ."
Sau khi Messer và đoàn đội của ông rời đi, Trịnh Hạo Thạc thấy Điền Chính Quốc thong thả, một chút cũng không vội vã, cười nói, "Chậc, sao hôm nay không vội vàng chạy về vậy?"
Điền Chính Quốc: "Kim Thái Hanh đi công tác nước ngoài rồi, trưa ngày bảy mới về."
"Hóa ra bởi vì người không ở nên cậu không hăng hái cũng không có động lực vội vã tan làm về nhà?" Trịnh Hạo Thạc lại đổi đề tài, "Nhắc đến ngày bảy mới nhớ, lúc cậu chụp hình thì tôi cói nói chuyện với người phụ trách của Hersey, chín giờ sáng ngày bảy tháng năm sẽ có thông báo chính thức!"
Điền Chính Quốc gật đầu, "Cũng là ngày bảy sao? Nói thật, tôi thật sự rất mong chờ kết quả lần này."
Chín giờ sáng ngày bảy, weibo chính thức của Hersey đăng một bài.
"Hersey: Đi theo bước chân phát ngôn viên @Điền Chính Quốc, tìm kiếm một Hersey mới mẻ, một vẻ đẹp hoàn toàn mới, #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời"
Hình ảnh công bố với sắc thái chủ đạo là màu trắng đen hoài cổ. Điền Chính Quốc mặc âu phục kẻ ô và áo sơ mi trắng, đứng một cách lười nhác, vòng eo thon cực kỳ hút mắt. Cậu nghiêng người dựa vào một bàn gỗ dài, trên bàn bày giá cắm nến mạ vàng tinh xảo, bó hoa tươi nở rộ, nửa ly rượu thủy tinh cao cổ với cả chén đĩa được đặt bừa bộn, đĩa sứ vẽ tay, khăn ăn thêu thủ công, giống như là đang tổ chức một buổi tiệc xa hoa nhưng cũng vô cùng tùy tiện.
Tay trái cậu cầm một quân cờ vua, thờ ơ vứt lên khăn trải bàn bằng ren được bện thủ công, một tay khác thì táy máy bật lửa, trên sống mũi có cặp kính mắt viền vàng, dường như đang nói gì đó với ống kính, nụ cười tà khí lại mê người.
Sau khi thông báo chính thức được đăng lên, #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời nhanh chóng chiếm hot search thứ ba.
"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời không thở nổi! Ảnh thông báo chính thức đúng thật là không có từ ngữ gì miêu tả được! Bây giờ tui mới biết Quốc Quốc vẫn còn có một mặt bại hoại văn nhã như vậy! Chính là loại đàn ông mặc dù bạn biết rõ người này là badboy + playboy, cũng chỉ đùa giỡn với bạn nhưng bạn vẫn không nhịn được dấn sâu vào như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ cầu người đó cười một chút với bạn!"
"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời vờ lờ vờ lờ vờ lờ vờ lờ, thét chói tai! Quý công tử đa tình phóng đãng, thứ bại hoại văn nhã, thiếu gia nhà giàu, người đàn ông này thật sự là độc dược! Một loại độc không có thuốc giải!"
"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời CON MẸ NÓ! Hersey? Quốc Quốc thật sự nhận đại ngôn của Hersey! Tui vẫn còn đang cực kỳ kinh hoàng đây này, đây chính là sét đánh ngang tai đó! Bàn tay cầm bật lửa ấy, là một thủ khống*, tui té xỉu rồi đừng ai đỡ tui dậy!"
"—— #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời true, Quốc Quốc, bản thân anh rất tuyệt vời! Thật sự quá đẹp! Cuối cùng em cũng hiểu tại sao có đàn ông nhìn một cái đã biết là tra nam cặn bã, nhưng vẫn có rất nhiều người thích!"
Thi Nhu ôm điện thoại lướt weibo trong phòng nghỉ của "Để Tôi Hát". Cô ôm ngực, kêu lên vài tiếng, "Tấm hình này thật đẹp! Không được không được, mình phải nín thở bảo vệ màn hình!"
Điền Chính Quốc cười cô, "Chẳng phải ngày nào chị cũng thấy em sao?"
"Không giống nha! Nụ cười tà khí, Quốc Quốc bại hoại nhưng vẫn văn nhã là thứ ngày thường chị không thể thấy được!" Thi Nhu làm xong vài việc, không nhịn được lại nhìn chằm chằm màn hình, "Quốc Quốc, hình tượng này của em có một sự tương phản không hề nhẹ với ngày thường, hơn nữa còn rất đẹp trai, cực kỳ mê người! Không chỉ mỗi fans em thôi đâu, trang đầu weibo của chị cũng tràn ngập hình em! Mọi người giống như thủy triều vậy, share một đống!"
Điền Chính Quốc cũng rất hài lòng với thành quả, "Messer chụp vô cùng tốt, tốt đến mức em còn không nhận ra bản thân."
Thi Nhu che miệng cười, cô lại lướt weibo, bỗng nhiên ngừng lại, "Vờ lờ, cái quần què gì đây!"
Điền Chính Quốc: "Sao vậy?"
Thi Nhu đưa điện thoại cho Điền Chính Quốc nhìn, chỉ cuối bảng hot search, "Hot search #Điền_Chính_Quốc_nhận_đại_ngôn_Hersey_Đường_Hiểu_Kha_xóa_weibo"
"Cậu ta thật sự xóa weibo hả?" Điền Chính Quốc nhìn độ thảo luận, "Không giống như mua hot search."
"Đúng là không phải mua thật, Hersey vừa mới thông báo chính thức, Bánh Gạo Nếp và fans Đường Hiểu Kha lập tức gây war, ngay sau đó Đường Hiểu Kha xóa hết toàn bộ những bài đăng liên quan đến Hersey!" Thi Nhu mặt mày hớn hở, cực kỳ hưng phấn, "Ôi, chị muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Đường Hiểu Kha quá, bị vả sấp mặt rồi, nhất định là ôm một bụng tức đi? Cười trên nỗi đau của người khác ha ha!"
Điền Chính Quốc đang nhắn tin với Kim Thái Hanh, nghe nói xong Thi Nhu, gật đầu, "Em đoán chắc cậu ta sẽ không cam lòng."
Thi Nhu khẩn trương, "Chẳng lẽ cậu ta còn muốn gây chuyện?"
Điền Chính Quốc cười khẽ, "Chắc vậy, nhưng chúng ta không sợ, không phải sao?"
Vẻ khẩn trương trên mặt rất nhanh đã biến mất, Thi Nhu gật đầu liên tục, "Đúng vậy, chúng ta không sợ!"
Cũng không lâu sau, Trịnh Hạo Thạc đẩy cửa đi vào, trên mặt kiềm chế sự tức giận.
Thi Nhu cầm lấy điện thoại, dè dặt hỏi, "Trịnh ca, chẳng phải anh đi bàn bạc với bên tổng chương trình sao? Khi nào Quốc Quốc đi chụp ảnh tuyên truyền đợt hai vậy? Không đúng, ai đã khiến Trịnh ca tức giận vậy?"
Trịnh Hạo Thạc cười nhạt, "Còn có thể là ai?" Hắn ngồi vào ghế, ném điện thoại lên bàn "Cạch" một tiếng, giọng điệu giống như mang theo băng lạnh, "Hersey vừa thông báo chính thức, Đường Hiểu Kha giận dữ xóa weibo, quay đầu đi tìm ba cậu ta, kêu ba cậu ta nói với tổ chương trình "Để Tôi Hát" rằng nếu bọn họ giữ Điền Chính Quốc, Đường Hiểu Kha sẽ lập tức rút hết vốn. Không giữ Điền Chính Quốc, tăng gấp đôi tiền đầu tư cho bọn họ!"
Thi Nhu ngây người, cà lăm hỏi, "Đường Hiểu Kha đầu tư bao nhiêu?"
"Đầu tư 60%, nếu không ban đầu sao Đường Hiểu Kha có thể vào làm giám khảo được?"
"Nhiều vậy?" Thi Nhu há hốc mồm, khổ sở hỏi, "Vậy... Phía tổ chương trình nói gì?"
Trịnh Hạo Thạc đen mặt, cắn răng nói, "Tổ chương trình vừa muốn tiền, vừa muốn danh tiếng và trình độ chuyên môn của Quốc Quốc, đương nhiên muốn giữ được cả hai, thứ không có chính kiến!"
Điền Chính Quốc vẫn luôn im lặng bây giờ lại lên tiếng, giọng điệu rất bình tĩnh, "Vậy nên?"
Trịnh Hạo Thạc cắn răng, mới nói ra, "Bọn họ muốn thương lượng, liệu cậu có thể đi xin lỗi Đường Hiểu Kha hay không."
Vành mắt Thi Nhu lập tức đỏ lên, không khống chế được âm lượng, "Cái đạo lý gì vậy? Rõ ràng là Đường Hiểu Kha khiêu khích đầu tiên, vũ nhục Quốc Quốc! Sau đó đi cà khịa Quốc Quốc khắp nơi, còn công khai chửi Quốc Quốc trong phỏng vấn, nói Quốc Quốc không mua nổi đồ Hersey. Bây giờ Quốc Quốc bằng năng lực của chính mình nhận được đại ngôn, vả cậu ta một cú cực mạnh. Cậu ta bị mất mặt nên tạo áp lực nên muốn Quốc Quốc xin lỗi, dựa vào cái gì?"
Trịnh Hạo Thạc không lên tiếng, chỉ nhìn Điền Chính Quốc, "Ý cậu sao?"
Con ngươi Điền Chính Quốc nhạt màu, "Đường Hiểu Kha hao hết công sức mới làm giám khảo cái tiết mục này được. Đầu tư 60%, một số tiền lớn như vậy, cậu ta cũng sẽ không thật sự rút vốn, thật sự từ bỏ vị trí giám khảo này. Vậy nên cậu ta chỉ muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp tổ chương trình, bắt tôi cúi đầu khom người xin lỗi cậu ta."
"Nói cho tổ chương trình, xin lỗi? Không thể nào."
Trịnh Hạo Thạc gật đầu, "Ok, tôi sẽ nói lại." Nói xong, hắn liền đứng dậy ra cửa.
Thi Nhu nôn nóng đi tới đi lui trong phòng nghỉ, lại hỏi Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc, em thật sự... không muốn làm giám khảo nữa sao?"
Điền Chính Quốc thoải mái, "Ừ, nếu như bọn họ bắt em xin lỗi Đường Hiểu Kha thì em cũng không cần vị trí giám khảo đó. Người bị tổn thất cũng là tổ chương trình, em chẳng qua chỉ là đổi một show khác thôi."
Thi Nhu yên tâm, "Ừ, nhiều show chờ Quốc Quốc như vậy, chúng ta cũng không cần phải hạ thấp mình!"
" Đúng vậy, thật ra tổ chương trình cũng hiểu rõ, cho nên cái ý tưởng thối tha này của bọn họ chắc là bị tin tức kia đánh lừa. Chờ Trịnh ca qua nói rõ ranh giới cuối cùng của chúng ta, phía tổ chương trình sẽ kịp thời phản ứng lại, tất nhiên sẽ không nghiêng về phía Đường Hiểu Kha."
Thi Nhu tiếp lời, "Đúng vậy, vốn dĩ là Quốc Quốc gánh cái show này, nếu em rút lui không làm nữa vậy thì bọn họ phải rút hết tuyên truyền để làm lại, tỉ lệ người xem show của bọn họ ít nhất cũng tụt xuống 1/3, thậm chí là phân nửa!"
" Đúng, vậy nên chị Nhu Nhu đừng hoảng, chúng ta có ưu thế hơn bọn họ." Ngón tay Điền Chính Quốc nhẹ nhàng gõ bàn, "Hơn nữa, tiết mục này nhà Đường Hiểu Kha đầu tư 60%, tổ chương trình tất nhiên phải nhìn mặt cậu ta mà làm việc. Mà em và cậu ta có xích mích, nhất định sau này sẽ xảy ra phiền phức. Không bằng bây giờ tỏ thái độ cứng rắn một chút, để tổ chương trình biết cuối cùng phải làm sao."
Nghe Điền Chính Quốc nói xong, lúc này Thi Nhu mới bình tĩnh lại, mở ra lại cái đề tài #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời, xem phản hồi của thông báo chính thức về phát ngôn viên Hersey.
Nửa giờ sau, Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng trở về phòng nghỉ.
Thi Nhu nhanh chóng đứng lên, vội vàng hỏi, "Trịnh ca, sao rồi?"
Trịnh Hạo Thạc lau mặt, trong mắt đều là ý cười, "Coi như tôi mở rộng tầm mắt!" Ấm ức khi nãy đã biết mất, "Vừa nãy lãnh đạo cấp cao của bọn họ cũng tới, hai người biết gì không?"
Thi Nhu hồi hộp lắc đầu.
"Kim tổng trực tiếp đầu tư gấp đôi, cũng chỉ có một yêu cầu, Đường Hiểu Kha, cút."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro