Chap 90: Giận

Điền Chính Quốc đối mặt với ánh mắt của Kim Thái Hanh, bàn tay giấu dưới người nắm chặt, một giây sau, cậu dời mắt, nhìn Mẫn Doãn Kỳ, "Mẫn tổng, cảm ơn anh hôm nay đã nói với tôi những chuyện này."

"Ha ha chẳng phải đã nói đừng gọi tôi Mẫn tổng sao, nghe không quen, " Tảng đá lớn trong lòng Mẫn Doãn Kỳ rơi xuống, thả lỏng người, xua tay cười, "Không cần phải cảm ơn đâu, chuyện tôi nên làm mà."

Điền Chính Quốc cong môi, cũng mỉm cười, "Tí nữa tôi còn có lịch trình, không thể tới trễ được, tôi đi trước nhé."

Có lịch trình? Đi trước?

Mẫn Doãn Kỳ đần ra, không phản ứng kịp, "A? Ừ... Ừ!"

Điền Chính Quốc gật đầu, đứng lên, nói một tiếng "Tạm biệt" rồi quay người đi ra cửa. Lúc đi ngang qua Kim Thái Hanh, cậu vẫn bước đi không ngừng, thậm chí cũng không nhìn Kim Thái Hanh một cái, tay nắm chốt cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi tiếng đóng cửa "Rầm" truyền tới, Mẫn Doãn Kỳ mờ mịt —— hướng phát triển này, hình như hơi sai sai?

Hắn nhìn Kim Thái Hanh ngơ ngác đứng cạnh cửa giống như pho tượng, không có động tĩnh nào, chỉ chỉ ngoài cửa, "Ờm, Kim Tiểu Hanh này, Quốc Quốc nhà cậu... đi rồi."

Kim Thái Hanh không có phản ứng.

Mẫn Doãn Kỳ lo lắng, nhanh chóng bước tới gần mới phát hiện vấn đề, "Vờ lờ, Kim Tiểu Hanh mẹ nó cậu mau thở đi! Cậu nín thở như vậy là muốn chết ngạt hả?"

Lồng ngực phập phồng, Kim Thái Hanh giống như mới hoàn hồn lại, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, trong mắt đều là hoảng sợ, "Quốc Quốc ——" đến cả âm cuối cũng run rẩy.

Mẫn Doãn Kỳ không nhìn nổi biểu tình này của hắn, nhấn mạnh lần hai, "Quốc Quốc nhà cậu đi rồi, vừa mới mở cửa rồi đóng cửa, đi!"

Hắn vỗ vai Kim Thái Hanh, "Cho dù cậu chết ngạt trong văn phòng của tôi thì Quốc Quốc nhà cậu cũng không thèm quay đầu lại nhìn một cái đâu! Biết bây giờ đang có chuyện gì không? Điền Chính Quốc đang giận đó, là kiểu, " Mẫn Doãn Kỳ không tìm được từ để miêu tả, "Dù sao cũng là kiểu giận vô cùng nghiêm trọng! Cậu có biết bây giờ phải làm gì không?"

Cánh tay Kim Thái Hanh buông thõng, đầu ngón tay vô thức run rẩy, cổ họng giống như bị tê liệt, hắn khàn giọng hỏi, "Làm gì?"

Mẫn Doãn Kỳ đỡ trán, "Đương nhiên là dỗ cậu ấy! Dỗ dành cậu ấy, nghiêm túc áy náy, thành tâm thành ý xin lỗi cậu ấy. Bây giờ Điền Chính Quốc đang giận cậu, lỡ đâu giận đến mức chia tay cậu thì sao!"

Nói xong, hắn cũng buồn bực —— chẳng phải hiểm lầm đã được hóa giải sao? Vì sao vẫn giận vậy? Chẳng lẽ cách mình diễn tả thật sự có vấn đề?

Hai chữ "Chia tay" giống như nước đá có lẫn kim châm ập xuống người Kim Thái Hanh, đau đến mức ngực hắn thắt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không thể khống chế nổi mà cứng đờ.

Nhận thấy bản thân nói hơi nặng nhưng Mẫn Doãn Kỳ cũng không rảnh cứu vãn lại, thúc giục, "Cậu mau đi đi, trễ một giây thôi sẽ không gặp được người đâu!"

Sau khi Kim Thái Hanh mở cửa bước thấp bước cao đi ra ngoài, Mẫn Doãn Kỳ lại đi uống một hớp nước, cầm ly nước đi qua đi lại, lẩm bẩm, "Thần phật phù hộ, tình yêu của Kim Tiểu Hanh sẽ không thật sự bay theo gió chứ? Nếu vậy mỗi đêm Kim Tiểu Hanh sẽ khóc mù mắt mất! Sẽ khóc ướt gối mất!"

Hắn niệm chưa được bao lâu, cửa văn phòng lại được mở ra, Kim Thái Hanh đi vào.

Mẫn Doãn Kỳ vòng ra sau người Kim Thái Hanh nhìn, thấy không có ai, trong lòng lộp bộp, "Vờ lờ, người đâu? Quốc Quốc nhà cậu đâu?"

Kim Thái Hanh cố gắng đứng vững, "Đi rồi."

Nuốt nước miếng một cái, Mẫn Doãn Kỳ sợ hãi, "Cậu đuổi theo... nhưng không thấy người?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

Mẫn Doãn Kỳ tiếp tục hỏi, "Vội vã chạy lịch trình?"

Kim Thái Hanh vẫn gật đầu.

Mẫn Doãn Kỳ không nỡ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Kim Thái Hanh, gắng gượng an ủi, tìm lý do, "Chắc là không có nhiều thời gian, cho nên —— "

"Doãn Kỳ, " Kim Thái Hanh cắt ngang Mẫn Doãn Kỳ, giống như thở ra một hơi sức lực cũng theo đó mà đi, không chống đỡ nổi, nói chuyện cũng mất khí lực. Hắn rũ mắt, tiêu điểm tầm mắt không biết rơi ở nơi nào, trong mắt giống như hồ sâu, không phản chiếu nửa phần ánh sáng,

"Quốc Quốc, em ấy... có phải thật sự không cần tôi nữa không?"

" Ầm " một tiếng, cửa xe bảo mẫu bị mở ra, Trịnh Hạo Thạc ngồi vào trong xe, hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Điền Chính Quốc, không dám hỏi thẳng, "Quốc Quốc này, cuộc trò chuyện với Mẫn Tổng như thế nào?"

"Cũng được." Điền Chính Quốc biết Trịnh Hạo Thạc muốn hỏi cái gì, cười nhạt, "Mẫn Tổng nói rõ nguyên nhân Kim Thái Hanh giấu tôi."

Vừa nghe, cũng biết nhất định bên trong có hiểu lầm, Trịnh Hạo Thạc cũng yên tâm, "Vậy thì tốt rồi, vậy tối nay cậu có kết thúc công việc sớm không?"

"Không." Điền Chính Quốc sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, nói với Trịnh Hạo Thạc, "Trịnh ca, chẳng phải hồi trước anh nói "Cam Giải Trí" muốn tìm tôi phỏng vấn những chuyện liên quan tới "Cổ Đạo" và bài hát đơn mới sao, anh hẹn phỏng vấn cho tôi lúc năm giờ chiều hôm nay đi."

Trịnh Hạo Thạc thắc mắc, "Hả? Tối nay cậu không ăn bữa cơm ngon lành và nói chuyện với Kim tổng sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Không."

"Tại sao?"

Điền Chính Quốc: "Bởi vì tôi giận."

Đang nói, điện thoại của Trịnh Hạo Thạc vang lên, hắn cúi đầu nhìn một cái, nói cho Điền Chính Quốc, "Là Mẫn Tổng, có nhận hay không?"

Điền Chính Quốc liếc cái điện thoại không có bất kỳ động tĩnh gì của mình, dứt khoát, "Không nhận."

Trịnh Hạo Thạc nhìn nửa mặt Điền Chính Quốc đang nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ, trong lòng có chủ ý, nhanh nhẹn nhấn từ chối không nhận.

Buổi chiều tham gia xong hoạt động chúc mừng tròn một năm của thương hiệu đồng hồ đeo tay Âu Mộ, Điền Chính Quốc nhận phỏng vấn của Nhiếp Minh Tân bên "Cam Giải Trí". Nhiếp Minh Tân là chỗ quen biết của Trịnh Hạo Thạc, mà đây cũng là lần thứ ba hai người gặp mặt, cũng không có gì xa lạ.

Đang lúc chuẩn bị, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế salon tám chuyện với Nhiếp Minh Tân, hỏi thăm, "Chị Minh Tân, tôi muốn hỏi một chút, scandals của Trịnh Triệu Khê có phải là thật không?"

Nhiếp Minh Tân thấy không có người ngoài, cũng không che giấu, gật đầu, "Là thật, nhưng mà người trong giới giải trí thấy có scandals, trong lòng cũng thoải mái, scandal bị lộ ngoài, còn chưa phải là toàn bộ."

"Không phải toàn bộ?"

"Đúng vậy." Nhiếp Minh Tân thấy Điền Chính Quốc tò mò, bắt đầu kể, "Trịnh Triệu Khê ra mắt sớm, đầu tiên là ra mắt nhóm ba người, cậu ta hot nhất. Lúc ấy thì có tin tức, nói sau lưng cậu ta có phú bà cung cấp tài nguyên. Sau đó cậu ta thuận lợi bay một mình, gặp quản lý hiện tại của cậu ta, Vương Ni Khắc. Vương Ni Khắc là quản lý tài giỏi, thành công thiết lập tính cách cho Trịnh Triệu Khê, sau đó tham gia show tạp kỹ, ra bài hát đơn, ngược fans hút fans, rất nhiều thủ đoạn. Trong khoảng thời gian đó cậu ta cũng thoát khỏi sự khống chế của phú bà. Nhưng mà sau khi khôi phục tự do, tình sử của Trịnh Triệu Khê vô cùng hỗn loạn. Vương Ni Khắc ém tin tức rất kỹ mới không phá hủy thiết lập tính cách của cậu ta."

Lăn lộn trong cái giới này đã nhiều năm, Nhiếp Minh Tân nhìn quen rồi, nói thẳng, "Nhưng mà đi đêm lắm có ngày gặp ma, lần này cậu ta chân đạp mấy thuyền, trai gái chơi hết, sự thật bị lộ ra, thiết lập tính cách lập tức sụp đổ. Bây giờ Vương Ni Khắc đang cầu khấn tổ tiên, chỉ hy vọng lịch sử đen tối Trịnh Triệu Khê từng bị phú bà bao nuôi cũng đừng bị lộ ra."

Trịnh Hạo Thạc nghe xong, nói, "Tôi cũng nghe qua lời đồn liên quan rồi, lần này Vương Ni Khắc thật sự muốn khóc."

Nhiếp Minh Tân đồng ý, "Đúng vậy, minh tinh bây giờ, cũng đã không phải là một cá thể đơn độc, mà là một thương hiệu, phía sau có đoàn đội, còn có fans đứng đầu, trạm, tất cả đều kiếm sống nhờ vào người đó." Cô hạ thấp giọng, "Nhưng mà, mấy đồng nghiệp của tôi tụm lại tám chuyện, nói rõ ràng là Trịnh Triệu Khê đắc tội người khác, nếu không cũng không thể nào dư luận nhanh chóng ngả sang một bên như vậy được."

Liếc thời gian, Trịnh Hạo Thạc nhắc nhở, "Không nói nữa, tí nữa không có đủ thời gian phỏng vấn đâu."

Điền Chính Quốc ngồi yên trên ghế salon, sửa sang lại áo khoác, nhận lấy cái micro cài áo mà Nhiếp Minh Tân đưa tới, nói "Cảm ơn", rồi cài lên cổ áo.

Nhiếp Minh Tân thu lại vẻ mặt ban nãy, theo thường lệ chào hỏi cậu rồi bắt đầu chính thức phỏng vấn.

Lúc hỏi đến bài hát đơn mới sắp được phát hành của Điền Chính Quốc, Nhiếp Minh Tân nói, "Nghe nói trong bài hát đơn mới sắp được phát hành của cậu có dùng tới nhạc cụ cổ, cậu có thể nói một chút về loại nhạc cụ này được không?"

Điền Chính Quốc mặc quần jean, áo phông trắng bên ngoài có khoác sơ mi ngắn tay màu lam nhạt, làn da trắng sáng, phong cách đơn giản này khiến cậu nhìn rất có cảm giác mát mẻ sảng khoái của mùa hè.

"Dĩ nhiên có thể. Ca khúc mới sắp được phát hành sẽ có thêm yếu tố nhạc cổ, nhạc cụ là phượng tiêu, đã có hơn ba ngàn năm lịch sử."

Lúc Điền Chính Quốc nói tới thứ mình thích, trong mắt giống như ẩn chứa ánh sao, "Tương truyền vua Thuấn ra lệnh nhạc quan chế tạo nhạc cụ, nhạc quan dùng trúc làm 'Ống', loại nhạc cụ này, là dùng ống trúc dài ngắn khác nhau tạo thành, thì là 'Ống không đồng đều'. Lại có 'Dùng trúc tạo nên, ống như cánh phượng' vậy nên loại nhạc cụ này được gọi là phượng tiêu. Âm sắc của phượng tiêu thuần khiết, vang vọng trong veo, tôi tin đến lúc đó nhất định sẽ cho mọi người một loại cảm nhận hoàn toàn khác."

Nhiếp Minh Tân lại hỏi, "Trên mạng đồn là cậu đầu tư một triệu vào ca khúc mới, là thật sao?"

Điền Chính Quốc cười lên, nốt ruồi khóe mắt lộ ra ý cười, sóng mắt lưu chuyển, cảnh đẹp ý vui.

Cậu lắc đầu, "Đầu tư một triệu là giả, nhiều nhất cũng chỉ bỏ một trăm thôi. Người thổi phượng tiêu là bạn lâu năm của ông ngoại tôi. Ông ấy nghe ý tưởng của tôi, vô cùng tán thành, nói tôi đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, ngay cả mời ông bữa cơm cũng bị ông từ chối. Còn về viết lời, viết nhạc, soạn nhạc, hòa âm, nhạc đệm, hòa thanh và sản xuất hậu kỳ, tất cả đều do tôi tự làm."

Qua hôm sau, sau khi đoạn phỏng vấn được đăng lên, đạn mạc và khu bình luận đều là biển ha ha ha.

"—— ha ha ha Quốc Quốc cũng quá thành thật đi? Vậy nên, sau 'Hai trăm triệu mua một tờ giấy', 'Chín chục triệu mua thú vui', Quốc của tui lại có 'Đầu tư trăm tệ ra ca khúc mới' hả?"

"—— ha ha ha tui thích! Quốc Quốc của tui nhất định chính là nhạc sĩ đỉnh nhất thế kỷ! Ai không phục tới chiến!"

"—— ha ha ha đặt trước hot search!! Mong đợi ca khúc mới của Điền Chính Quốc! "Tươi Đẹp" và "Núi Tuyết" tui nghe không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng có bài hát đơn mới để nghe rồi! Cuối cùng, các chị em, "Cổ Đạo" sắp ra rạp rồi, đến giờ mua vé xem phim rồi! Hừng hực khí thế!"

Thi Nhu đổi mới bảng hot search, "Quốc Quốc, #Đầu_tư_trăm_tệ_làm_ca_khúc_mới đã đứng top 1 bảng hot search suốt một ngày rồi, trừ tuyên truyền của công ty, cũng có không ít đại V âm nhạc đăng nội dung liên quan, có một phần bày tỏ chờ mong ca khúc mới của em, có một phần bày tỏ, thành tích của "Tươi Đẹp" và "Núi Tuyết" quá chói mắt, ca khúc mới nhất định không thể vượt qua."

Điền Chính Quốc đùa nghịch điện thoại, không yên lòng "ừ" một tiếng.

Thi Nhu chú ý cả ngày hôm nay Điền Chính Quốc cứ thỉnh thoảng nhìn điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không sáng lên.

Biết Điền Chính Quốc đang đợi Kim Thái Hanh, Thi Nhu không biết an ủi như thế nào, lại sợ lỡ miệng đâm cậu một dao, quay lại vui vẻ nói, "Đúng rồi Quốc Quốc, chị phát hiện có một nhà hàng ngon lắm, có thể giao hàng tới đây đó, Quốc Quốc có muốn ăn thử không?"

Điền Chính Quốc biết Thi Nhu đang lo lắng cho cậu, ôn hòa nói, "Không cần, cảm ơn chị Nhu Nhu, hôm nay hiếm khi công việc kết thúc khá sớm, em về nhà nấu cơm."

Thi Nhu không ép cậu, "Được, vậy Quốc Quốc nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Cô có chút bận tâm trạng thái của Điền Chính Quốc, không nhịn được dặn dò, "Lúc dùng dao đừng có ngẩn người, cẩn thận đừng cắt vào tay."

Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý, "Nhất định em sẽ chú ý, chị Nhu Nhu yên tâm."

Sau khi xe đỗ dưới nhà Điền Chính Quốc, Thi Nhu giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc. Lúc này, điện thoại truyền tới âm thanh thông báo "Đinh", Thi Nhu cầm điện thoại nhìn một cái, mở to mắt. Cô nâng mắt nhìn Điền Chính Quốc, ấp a ấp úng, "Quốc Quốc, chị, chị thiết lập thông báo riêng cho Kim tổng."

Đột nhiên cô ấp úng không biết phải nói thế nào mới phải.

Tay cầm túi của Điền Chính Quốc cứng lại, hiểu, "Anh ấy đăng weibo?"

Thi Nhu dè dặt gật đầu.

Điền Chính Quốc lại hỏi, "Đăng cái gì?"

Thi Nhu vô thức tắt điện thoại, "Không có gì." Nói xong, cô cắn môi, lại mở weibo ra, "Quốc Quốc, em thật sự muốn xem hả?"

"Ừ, muốn xem."

Lúc này Thi Nhu mới đưa điện thoại cho cậu, "Ừm... Kim tổng vừa nhắc em."

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại là, "Kim Thái Hanh: #Đầu_tư_trăm_tệ_làm_ca_khúc_mới ca khúc mới có thể vượt qua "Tươi Đẹp" và "Núi Tuyết"?"

Đủ dạng bình luận.

"—— Kim tổng đăng bài rồi! Vui quá đi mất, rốt cuộc đăng rồi! Tui còn tưởng rằng Kim tổng quên pass đăng nhập weibo chứ! Wait a second, lại là Điền Chính Quốc? Kim tổng hắc Điền Chính Quốc thâm thế! Dốc lòng hắc!"

"—— Giọng điệu này của Kim tổng... Ơ, chỉ có tui cảm thấy kỳ quái sao? Đây rốt cuộc là đang khen Quốc Quốc hay là hắc Quốc Quốc vậy? Cảm giác giống như là nói Quốc Quốc văn nhân hết thời, nhưng văn nhân trong văn nhân hết thời, thuở thiếu thời cũng là văn chương nổi bật, cho nên, chẳng lẽ Kim tổng đang khen Quốc Quốc có tài hoa? Nhỏ giọng thì thầm, fans Hanh Quốc tuyệt không nhận thua!"

"—— ca khúc cũng chưa phát hành đã bắt đầu phô trương thanh thế, không sợ PR lố quá đến lúc đó bị vả mặt à? Kim tổng nói hay lắm, lót dép chờ ca khúc mới của Điền Chính Quốc flop thấy mẹ!"

Thi Nhu cẩn thận quan sát biểu tình của Điền Chính Quốc, phát hiện khóe môi cậu không có căng cứng, trong mắt còn có thêm ý cười giống như băng tan tuyết chảy, đẹp đến mức khiến cô không nỡ dời mắt.

Phục hồi tinh thần, Thi Nhu dò hỏi, "Quốc Quốc, em... có ổn không?"

"Em ổn lắm, chị Nhu Nhu không cần lo cho em đâu." Điền Chính Quốc trả điện thoại lại cho Thi Nhu, "Em về trước nhé."

Thi Nhu gật đầu, "Ừ, mai gặp!"

Điền Chính Quốc về đến nhà, rót lý nước, sau đó bước vào phòng bếp, lấy gạo nấu cơm, rửa rau làm thức ăn. Chưa tới nửa giờ, một mâm thức ăn đã sẵn sàng.

Ăn tối xong, rửa chén, Điền Chính Quốc lần lượt tưới hoa ngoài ban công, đúng lúc đó điện thoại reo, khuôn mặt cậu hơi sáng lên, khi nhìn rõ tên trên màn hình, lại ảm đạm xuống, "Anh Tôn?"

Đầu bên kia Tôn Mộng Trạch cười nói, "Quốc Quốc rảnh không? Hôm nay anh Vệ của cậu mời khách, cậu có muốn tới đây ăn lẩu không?"

Điền Chính Quốc vô thức nhìn về phía cửa, từ chối, "Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi, lần sau rảnh thì tôi mời anh Tôn, anh Vệ và chị Bách Nhan ăn một bữa cơm nhé."

"Được, vậy tôi cúp máy đây, lúc ghi hình gặp lại nhé!"

Cúp máy, Điền Chính Quốc cầm điện thoại, đứng tại chỗ ngẩn người một hồi, gió đêm thổi tới, xua tan hơi nóng ban ngày, cậu hít một hơi nhẹ, lúc này mới đi vào phòng làm việc lần hai, tiếp tục chuẩn bị ca khúc cho album mới.

Mười giờ tối, ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ. Điền Chính Quốc cầm bút chì viết lời bài hát, viết viết, nhưng lại vô thức xuất thần.

Một ngày.

Tư vị này, thật sự không dễ chịu chút nào, từng giây từng phút đều vô cùng khó khăn.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự im ắng trong phòng.

Ngón tay buông lỏng, bút chì rơi xuống mặt giấy ngổn ngang nét chữ, lăn dọc theo bàn, "Cạch" một tiếng, rơi xuống đất.

Điền Chính Quốc đứng lên, không cúi người nhặt bút, mà đứng dưới ánh đèn ảm đạm trong phòng, tập trung nghe tiếng gõ cửa "Cốc, cốc, cốc" —— mỗi một tiếng, giống như gõ vào trái tim cậu.

Không gian cực kỳ tĩnh lặng, bên tai là tiếng gió thổi, tiếng hít thở, thậm chí là tiếng tim đập của mình. Tiếng gõ cửa có tiết tấu kéo dài gần hai phút, Điền Chính Quốc mới cất bước, băng qua phòng khách, đứng trước cửa.

Tay phải để trên chốt cửa, cậu nắm chặt năm ngón tay, hơi dùng sức, mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro