Chương 100
[Đừng bắt nạt anh ấy]
Văn Từ cũng không gặp trực tiếp Kim Thái Hanh, mà nhờ người khác trả lại cặp nhẫn, nói rằng vô tình nhặt được.
Công ty cũng tìm cho hắn kịch bản mới, cuối cùng hắn phải hạ thấp cát-xê mới lấy được vai diễn này.
Thẩm Hi Hi không may mắn như Văn Từ, ban đầu vốn có một biên kịch nữ đẩy cô ta lên làm diễn viên chính, Tây Nam đã rất nhanh chóng thay thế cô ta bằng một người khác trong công ty. Lý do rất đơn giản, Tây Nam cảm thấy Thẩm Hi Hi không phải là nhân tài đáng được bồi dưỡng, kỹ thuật diễn cũng chẳng có gì nổi trội hơn diễn mới kia, lại còn điêu ngoa luôn tự cho mình là đúng, hiện tại phía trên công ty cũng không còn là chỗ dựa, cô ta rất tỉnh táo suy nghĩ, tìm cách đối phó.
Bị sắp xếp một vai diễn trong bộ phim nhỏ chiếu trên mạng, cô ta thật sự không cam lòng, bắt cô ta phải đi lên từ vai diễn nhỏ như những diễn viên khác thì khi nào cô ta mới trở nên nổi tiếng.
Thẩm Hi Hi có một cuộc cãi vã lớn với Tây Nam trong văn phòng của Tây Nam: "Tôi chính là người do chủ tịch Thịnh Đạt trực tiếp ký hợp đồng!"
Tây Nam cảm thấy buồn cười: "Nghe giọng điệu của cô, người không biết còn tưởng cô là vợ của chủ tịch."
"Chị..."
"Thẩm tiểu thư, hoặc là cô để chủ tịch đích thân gọi điện đến công ty, hoặc là cô ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, hoặc là..." Tây Nam khẽ cười, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Lăn trở về nhà chờ sắp xếp, khi nào tôi thông báo cho cô, cô mới có thể làm việc".
Cô đã làm đại diện nhiều năm, các nghệ sỹ dưới tay đều rất coi trọng cô dù ở cương vị nào, ngay cả Văn Từ cũng không có ngoại lệ, nhưng người phụ nữ này lại dựa vào Kim lão gia cho vài phần mặt mũi ký hợp đồng với Tinh Từ, cho rằng có thể hoàn toàn dựa vào, không thèm để Tây Nam vào mắt.
Loại người ngu dốt không biết trời cao đất dày này, không biết nhẫn nại, nếu không ngoan ngoãn kiếm tiền cho cô thì sau này cô cũng sẽ không cho trái ngon đối với loại người này.
Thẩm Hi Hi chạy ra khỏi văn phòng của Tây Nam, tìm Văn Từ để nhờ giúp đỡ, cô ta đã ký hợp đồng với Tinh Từ trong mười năm, cô ta sẽ phải trả rất nhiều tiền nếu muốn chấm dứt hợp đồng, nhưng nếu cô ta tiếp tục ở lại, khẳng định sau này sẽ ăn không ít khổ, Tây Nam kia nhìn cô ta không thuận mắt, sao có thể cho cô ta tài nguyên tốt, cô ta cũng không muốn làm việc với những nữ diễn viên khác.
Văn Từ nói thẳng với Thẩm Hi Hi không cần đến tìm hắn nữa, hắn về sau sẽ chỉ tập trung vào sự nghiệp của bản thân, không giúp được gì cho những người xung quanh.
Thẩm Hi Hi khóc lóc tìm bạn trai là Dương Quan, muốn Dương Quan tìm Kim Thái Hanh giúp đỡ, thậm chí còn nhờ Dương Quan giúp cô ta tìm ông chủ lớn trong vòng để lấy tài nguyên. Cô ta tuy rằng coi thường con người Dương Quan, nhưng Dương gia ở Xuyên Hải cũng là gia đình giàu có tiếng tăm lừng lẫy, Dương gia cũng có nhiều mối quan hệ ở trong vòng giải trí, nếu không cô ta cũng không chấp nhận sự theo đuổi của Dương Quan.
Tuy nhiên, Dương Quan lại trực tiếp ném một xấp ảnh trước mặt Thẩm Hi Hi, run rẩy chỉ vào cô: "Tôi đào tim đào phổi vì cô, tại sao cô có thể khiến tôi thất vọng như vậy..."
Những bức ảnh đó là ảnh thân mật của cô ta và Hạ Thanh.
Thẩm Hi Hi cả người lạnh lẽo, chợt nhớ ra lúc trước Hạ Thanh hỏi vay tiền cô ta.
Hạ Thanh hiện tại thiếu tiền đến điên rồi, mở miệng liền muốn mượn cô ta 500 vạn, nói là không thể phát triển ở trong nước muốn đi ra nước ngoài phát triển, cô ta đương nhiên không cho mượn. Hạ Thanh bây giờ chính là chó rơi xuống nước, gặp ai người đó đen đủi, nhưng cô ta thật không nghĩ tới Hạ Thanh lại đem những bức ảnh này gửi đến chỗ bạn trai của cô ta.
Tấm ảnh chói lọi trước mặt cô, Thẩm Hi Hi không thể phản bác, cô ta chỉ có thể khóc lóc cầu xin Dương Quan cho cô ta một cơ hội nữa.
Dương Quan trái tim bị tổn thương hoàn toàn, hắn không hiểu bản thân mình làm sao, từ trước đến giờ bạn gái mười người thì chín người lợi dụng hắn. Hắn gặp được Thẩm Hi Hi nghĩ rằng đã tìm được tình yêu đích thực, không bao giờ nghĩ rằng bản thân hắn trở thành kẻ ngốc.
Thẩm Hi Hi có khóc lóc van xin thế nào cũng không giữ được Dương Quan, nhưng thật ra Dương Quan còn rơi nước mắt nhiều hơn cô ta, hắn vì Thẩm Hi Hi mà quan hệ với Triệu Thành và Kim Thái Hanh vô cùng xa cách, nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục này.
Thẩm Hi Hi nhìn Dương Quan lái xe rời đi, ngồi bệt ở ven đường, cô ta nhận ra toàn bộ chỗ dựa, đặc quyền cùng thiên vị đã không còn nữa.
Giấc mộng siêu sao của cô ta đã vỡ tan tành...
————–
Vào ngày sinh nhật của Điền Chính Quốc, anh không tổ chức tiệc tối theo gợi ý của những người bạn mà chỉ ở một mình trong căn hộ.
Mấy năm nay sinh nhật anh chưa bao giờ để ý, nếu không phải bạn bè nhắc nhở, có lẽ anh cũng sẽ không nhớ ra.
Nhưng năm nay khi mọi việc đã ổn định, Điền Chính Quốc lại mua cho mình một cái bánh kem nhỏ hai tầng.
Nhá nhem tối, ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi.
Điền Chính Quốc đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Tiểu Hàm ở bên chân anh cọ tới cọ lui, lúc này chuông cửa vang lên, vật nhỏ liền xông ra sủa.
Mở cửa, Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn người bên ngoài.
Kim Thái Hanh chống nạng, cánh tay trái bó thạch cao đeo ở trước ngực, đứng ở ngoài cửa một chân chống lên, một tay xách túi, nhìn Điền Chính Quốc, đáy mắt thâm thúy lộ ra một tia cẩn thận lấy lòng, cười nói: "Điền Chính Quốc..."
"Anh tới làm gì?" Điền Chính Quốc hỏi.
Điền Chính Quốc biểu tình nhàn nhạt, Kim Thái Hanh có chút lo lắng, giọng nói thấp đi vài phần: "Hôm nay là sinh nhật của em, tôi không thể không tới ... nhìn một chút."
Nói xong, Kim Thái Hanh đưa túi xách cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng không vươn tay ra lấy, cho đến khi Kim Thái Hanh nói: "Đó không phải quà, chỉ là giúp người khác chuyển tới, là thứ thuộc về em."
Điền Chính Quốc khẽ cau mày, duỗi tay cầm lấy túi xách, sau khi nhìn rõ bên trong liền sững sờ.
Đó là một con gấu bằng vải đã phai màu ...
Hai mắt run rẩy, Điền Chính Quốc cầm con gấu nhỏ trong tay nhìn hồi lâu, cuối cùng ôm vào trong ngực, cúi đầu dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ đi cọ lại.
Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc đã ngầm hiểu, cho nên không giải thích về nguồn gốc của con gấu nhỏ này, chỉ dịu dàng nhìn Điền Chính Quốc, trong lòng rất muốn vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Điền Chính Quốc, nhưng lại không dám.
"Sinh nhật vui vẻ ..." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu: "Cám ơn."
"Tôi ..." Kim Thái Hanh thấp giọng hỏi: "Có thể vào uống nước được không?"
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, rũ mắt xuống im lặng, xoay người vào căn hộ.
Không nói gì thêm, cũng không đóng cửa.
Như vậy nghĩa là ngầm đồng ý, Kim Thái Hanh kích động không thôi, chống nạng bước vào, vài bước là đến phòng khách nhưng cũng làm hắn thở dốc.
Điền Tiểu Hàm dường như cũng nhận ra Kim Thái Hanh, phát hiện đây chính là thủ phạm đập phá căn hộ của mình, nên đứng cách Kim Thái Hanh hai mét, nhe răng với Kim Thái Hanh, không ngừng sủa.
Kim Thái Hanh có chút xấu hổ, chỉ có thể cười vẫy tay với Tiểu Hàm.
Tiểu Hàm sủa điên cuồng, xông tới bên chân Kim Thái Hanh cắn vào một góc băng gạc quấn quanh chân hắn, điên cuồng lắc đầu xé ra, Kim Thái Hanh đau đớn hét lên.
Thấy không thể kiểm soát được tình hình, Điền Chính Quốc vội vàng bế Tiểu Hàm lên.
Người bị hại đã nằm trên ghế sô pha, gác một chân lên, vẻ mặt đau khổ: "Đau quá, đau quá...".
Điền Chính Quốc sắc mặt khó coi, nhéo lỗ tai của Tiểu Hàm, nghiêm túc dạy dỗ: "Không được bắt nạt anh ấy".
Lời này nghe có chút mờ ám, Điền Chính Quốc sau khi nói xong câu này không khỏi nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn thấy kẻ nào đó đã dường như quên đi đau đớn, nhìn chính mình cười nói: "Thật tốt, sau này cũng có người bảo vệ tôi..."
"..."
Điền Tiểu Hàm bị đặt ở trên sàn nhà, thành thành thật thật cảnh giác nhìn Kim Thái Hanh, cũng không có xông tới nữa, Kim Thái Hanh lấy một miếng thịt khô trêu chọc nó: "Lại đây, Tiểu Hanh, tốt xấu gì cũng lấy theo tên của tao, đừng có xa lạ như thế chứ".
Điền Chính Quốc khóe miệng giật giật: "Ai bảo Tiểu Hàm lấy tên theo tên của anh?"
Kim Thái Hanh có chút ngượng ngùng: "Không phải gọi là Tiểu Hanh sao?"
"Tên là Tiểu Hàm." Điền Chính Quốc nặng nề nhắm mắt lại: "Nhất thanh, là thật thà chất phác, chính là ngốc."
Kim Thái Hanh sửng sốt một chút, tức khắc chịu đả kích: "Cái gì? Là khờ của ngốc nghếch?"
"..."
Kim Thái Hanh rất thất vọng, uống nước xong cũng không đi, ăn hết nửa cái bánh dâu tây mà Điền Chính Quốc mua.
Chiếc bánh thật ngọt...
Trước khi đi, Kim Thái Hanh đặt một chiếc hộp bằng vải nhung màu đen lên bàn, để lại cho Điền Chính Quốc, hắn cũng trực tiếp nói với Điền Chính Quốc, bên trong chính là hai chiếc nhẫn ban chỉ lúc trước ông nội và ông ngoại hắn đưa.
"Ừm, là tôi tạm thời để nó ở nơi này..." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, "Để chúng ở đây vài tháng, sau đó em có thể trả lại nếu muốn, hoặc giữ lại nếu em muốn..."
Điền Chính Quốc cầm chiếc hộp nhung đen lên, mở ra nhìn hai chiếc nhẫn ban chỉ bên trong.
Kim Thái Hanh thấp thỏm chờ hồi lâu, chỉ thấy Điền Chính Quốc không có biểu tình gì, "ừm" một tiếng.
——————-
Hơn một tháng sau, tin tức về cái chết của Bàng Minh Thuận lan rộng.
Lúc đó Điền Chính Quốc đang cùng với Kỳ Dược và mọi người luyện tập cho vở kịch mới, Hạ Tiểu Đường nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động liền nói cho mọi người biết, vì thế Điền Chính Quốc mới biết được.
"Mọi người có biết không, Bàng lão gia đã quyên góp từ thiện gần một nửa tài sản của mình ra bên ngoài trước khi qua đời."
"Hả? Vậy còn một nửa đâu?"
"Tất nhiên nó được trao cho đứa cháu trai duy nhất có quan hệ huyết thống với ông ấy. Tập đoàn Đỉnh Thịnh sau này cũng là tài sản của Kim gia".
"Vậy sau này vị Kim tổng này giá trị con người chẳng phải ... a, người thường không thể tưởng tượng nổi."
"Hẳn là bận rộn chân không chạm đất. Chúng ta vẫn tốt hơn. Sau khi tan làm, còn kịp đi ăn chén lẩu cay, ha ha ha..."
"Nói đến tôi cũng thấy đói bụng, bữa tối ăn cái gì đây?"
Điền Chính Quốc ngồi ở bậc thang bên cạnh, không tham gia vào cuộc trò chuyện của đồng nghiệp, anh đang xem tin tức về cái chết của Bàng Minh Thuận trên điện thoại di động, đúng lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn của Kim Thái Hanh...
[Kim Thái Hanh]: Hãy chăm sóc bản thân cho tốt.
Lúc này, hắn hy vọng hơn bao giờ hết những người hắn quan tâm luôn có thể sống khỏe mạnh và bình an.
Điền Chính Quốc nhìn tin nhắn hồi lâu, sau đó bấm vào phần nhập tin nhắn.
[Điền Chính Quốc]: Được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro