Chương 2: gặp gỡ

[Kỳ thật, trong lòng hắn cảm thấy Điền Chính Quốc không thích hợp với ngành giải trí]


Điền Chính Quốc tập trung vào việc lái xe, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe phủ một tầng ánh sáng lên khuôn mặt trong trẻo của anh.

Nó đẹp đến mức khiến trái tim phải loạn nhịp.

Tác dụng của cồn dâng lên, Kim Thái Hanh đầu óc mơ hồ, đưa tay muốn chạm vào mặt Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh Hanh, em đang lái xe".

Kim Thái Hanh thả tay xuống, chép miệng:" Một tháng rồi không gặp em".

Điền Chính Quốc mỉm cười, lẳng lặng liếc nhìn Kim Thái Hanh qua kính chiếu hậu.

  

Men theo những con phố nhộn nhịp và ánh đèn neon, cuối cùng chiếc xe cũng đến được gara của một tiểu khu cao cấp.

  

Điền Chính Quốc đỡ Kim Thái Hanh vào thang máy, Kim Thái Hanh ôm sát eo Điền Chính Quốc, dụi mặt vào mái tóc mềm mại của Điền Chính Quốc.

  

Cuối cùng cũng trở về căn hộ, Điền Chính Quốc còn chưa kịp thay giày, Kim Thái Hanh đã vươn tay nắm lấy cằm của anh, ép anh vào thành tủ ở huyền quan hôn xuống.

  

Mùi rượu nồng nặc lập tức quấn lấy Điền Chính Quốc.

  

Ở cùng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không bao giờ biết kiềm chế.

  

Có lẽ là bởi vì uống rượu, cộng thêm một tháng không gặp, Kim Thái Hanh lần này có chút mất kiềm chế.

  

Điền Chính Quốc cầu xin cũng vô ích, anh dùng sức nâng đầu của Kim Thái Hanh đang vùi ở cổ mình, buộc hắn phải ngẩng đầu lên.

  

"Ngày mai em có buổi chụp ảnh tạp chí."

Điền Chính Quốc thở hổn hển: "Đừng cắn cổ em."

Kim Thái Hanh cười: "Vậy thì anh sẽ cắn đùi em?"  

"..."

  

Kim Thái Hanh trên giường không có làm điều gì đặc biệt, chỉ là thể lực của hắn quá mức khủng bố, vẫn luôn dằn vặt Điền Chính Quốc đến hơn hai giờ sáng mới yên tĩnh, xong việc hắn ôm Điền Chính Quốc vào phòng tắm, vệ sinh được nửa suýt chút nữa không kiềm chế được. 

Thật kỳ lạ là hắn không làm điều đó trong một tháng.

  

Hắn rất hiếm khi cưng chiều người tình bé nhỏ của mình, cho dù người ấy đẹp, dáng người chuẩn, ngoan ngoãn, hiểu chuyện như một chú cừu non, hắn dường như không thể nổi nóng khi ở bên cạnh anh.

  

Từ phòng tắm đi ra, Điền Chính Quốc vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, anh thật sự quá mệt mỏi, trong giấc mơ vẫn còn nhíu mày, Kim Thái Hanh theo thói quen đưa tay ra vuốt phẳng lại.

  

Kim Thái Hanh không thấy buồn ngủ, nếu không phải Điền Chính Quốc không chịu được nữa, hắn có thể dằn vặt Điền Chính Quốc đến tận hừng đông.

  

Kim Thái Hanh đứng dậy đi ra ban công bên ngoài cửa kính sát đất, châm một điếu thuốc và hút, cầm điện thoại di động lên mới phát hiện mấy tiếng trước Triệu Thành đã gửi cho hắn vài tin nhắn.

  

[Triệu Thành]: Lão Kim, cậu cho rằng tôi hoa mắt sao? Tôi cảm thấy người tình bé nhỏ của cậu có chút giống ai đó [dở khóc dở cười]

[Triệu Thành]: [Tôi hiểu cậu · jpg]

[Triệu Thành]: Thành thật mà nói, nó gần như vượt xa bản gốc [Ngón tay cái]

[Triệu Thành]: Lần tới uống rượu, cậu phải nhớ mang theo Điền Chính Quốc [Cười khà khà]

Kim Thái Hanh: "..."

Hắn vẫn luôn không nói đến sự tồn tại của Điền Chính Quốc với bạn bè, một là cảm thấy không cần thiết, dù sao mối quan hệ này có thể tan vỡ bất kì lúc nào, cũng không đáng nói ra để làm trò cười, chỉ cảm thấy khó chịu khi Triệu Thành nhìn ra "chân tướng" và cố tình trêu ghẹo hắn.

Hắn không thể có được người mình thích, nên đã tìm một người giống với người mình thích để làm thế thân. Tuy điều này khá nhàm chán, nhưng mọi chuyện trải qua như thế nào trong lòng Kim Thái Hanh rất rõ ràng.

Đêm nay, hắn thản nhiên giới thiệu Điền Chính Quốc với Tần Hựu và Tưởng Hoà, chỉ vì cảm thấy điều này không quan trọng, dù sao Điền Chính Quốc là thế thân cũng được hay người tình cũng được, chỉ cần hắn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh. Ở độ tuổi sung sức về mọi mặt, hắn cũng cần giải tỏa nhu cầu sinh lý và áp lực về thể chất và tinh thần ...

Kim Thái Hanh hút một vài điếu thuốc và trả lời Triệu Thành: Em ấy sẽ đến chỗ cậu tiêu tiền sau, mọi thứ ghi vào tài khoản của tôi.

Triệu Thành kinh doanh quán bar, vẫn luôn là ngày ngủ đêm làm việc, nhận được tin nhắn của Kim Thái Hanh liền trả lời lại nhanh chóng.

[Triệu Thành]: Không thành vấn đề, tôi sẽ chiêu đãi cậu ấy những thứ tốt nhất trong quán bar. Lão Kim, cậu chờ chảy máu nhiều (1) đi [cười]

(1) mất nhiều tiền

[Kim Thái Hanh]: Được.

[Triệu Thành]: Khen lần nữa, Điền Chính Quốc này rất vô cùng [Ngón tay cái] [Thích]

[Kim Thái Hanh]: Đừng có mơ tưởng tới em ấy.

[Triệu Thành]: ...

[Triệu Thành]: Khốn kiếp! Tôi không phải gay, xin cảm ơn! [Cười]

  

Kim Thái Hanh không trả lời, đầu bên kia cũng yên tĩnh, khi hắn hút thuốc xong chuẩn bị về phòng thì Triệu Thành lại gửi thêm một tin nhắn.

  

[Triệu Thành]: Lão Kim, đừng lo lắng cho Văn Từ, Văn Từ và chồng của cậu ấy đang sống hạnh phúc, sẽ không ly hôn đâu.

  

Kim Thái Hanh: "..."

  

Kim Thái Hanh phớt lờ tin nhắn của Triệu Thành và chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền.

  

Điền Chính Quốc không thích mùi thuốc lá nên Kim Thái Hanh đi đánh răng lại, không phải sợ Điền Chính Quốc giận, ngược lại Điền Chính Quốc không bao giờ giận hắn, nhưng khi Điền Chính Quốc khó chịu thì sẽ cau mày, khuôn mặt ủ rũ, không thích nói chuyện.

  

Hắn không đành lòng nhìn Điền Chính Quốc như vậy, cảm thấy như mình đã làm chuyện cực kì không có đạo đức.

  

Trở lại giường, Kim Thái Hanh ngồi ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Điền Chính Quốc.

  

Ánh sáng đèn bàn ấm áp, Điền Chính Quốc đã ngủ say, gương mặt trong trẻo, ôn hòa.

  

Có chút giống, nhưng cũng không giống, lần đầu tiên nhìn thấy Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc giống Văn Từ đến 80%, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, sự giống nhau đó càng ngày càng nhạt đi ...

Kỳ thật hắn từ lâu đã không quan tâm tới vấn đề này, tối nay tên ngốc Triệu Thành làm loạn, trong đầu liền nhớ lại những chuyện trước kia.

  

Nói đến chuyện quen biết Điền Chính Quốc, đã là ba năm trước.

  

Sau khi Văn Từ kết hôn vài ngày, Kim Thái Hanh một mình say khướt trong quán bar, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện, tâm trạng của hắn rất tệ, ai tới cũng trừng mắt.

  

Chính hắn là người nhìn thấy Điền Chính Quốc trước, anh ngồi ở vị trí nổi bật ngay trước tầm mắt hắn. Áo len lông cừu cùng với quần jean, ánh đèn mơ hồ chiếu vào khuôn mặt thanh tú, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài mảnh.

  

Ánh mắt của Kim Thái Hanh gần như bị thu hút ngay lập tức, hắn còn tưởng đó là Văn Từ, không chỉ có đôi lông mày giống nhau, chiếc áo lanh mặc bên trong áo len cũng giống như Văn Từ trước đây đã mặc qua.

  

Nếu khuôn mặt kia chỉ khiến Kim Thái Hanh nhớ tới một hai phần ảo ảnh mơ hồ, thì bộ đồ giống hệt kia kéo điểm giống nhau đến tám phần.

  

Chàng trai trẻ dường như lơ đãng ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt của Kim Thái Hanh, anh nhìn Kim Thái Hanh cười đầy ẩn ý.

  

Kim Thái Hanh sửng sốt trong giây lát, giây tiếp theo ma xui quỷ khiến nhấc chân đi tới.

  

Trên bàn đặt một ly Hawaii màu xanh lam, đá vụn trong suốt bên trong rượu màu lam như là bọt nước, thanh niên vẻ ngoài tuấn mỹ, dịu dàng, khẽ nói với Kim Thái Hanh: "Xin chào."

  

Kim Thái Hanh trời sinh không có tính lãng mạn, cũng không kiên nhẫn, rõ ràng là người chủ động bắt chuyện, vừa mở miệng lại giống như thẩm vấn phạm nhân: "Ở nơi nào? Trông còn khá nhỏ."

"Sinh viên Đại học C, năm nay mười chín tuổi".

"Tên gì?"

  

"Điền Chính Quốc, Điền trong ngày tận thế, Chính trong Chính Hà."

  

Giọng nói nhẹ nhàng, không giống như người thích đùa giỡn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh, Kim Thái Hanh cảm thấy người ấy nhìn mình như đang nhìn những ngôi sao lấp lánh rơi xuống biển sâu, rất nhanh sẽ chìm xuống.

  

Kim Thái Hanh theo trực giác có thể kết luận Điền Chính Quốc này có tình cảm với hắn, cho dù cậu bé có hứng thú với thân phận của mình hay chỉ là yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, ít nhất có thể thấy nếu hắn muốn, cậu bé này có thể cùng hắn tiến xa hơn một bước.

  

Kim Thái Hanh sau đó hồi tưởng lại ngày này, cảm thấy mình cùng Điền Chính Quốc nói chuyện không có gì đặc biệt, chính là, khi hắn chuẩn bị rời đi sau khi uống rượu, hắn còn chưa mở miệng, Điền Chính Quốc duỗi tay ra, nhẹ nắm lấy áo của hắn: "Ừm, có thể làm phiền anh đưa em về nhà không?".

  

Hai má đỏ bừng, đáy mắt ánh lên một tầng nước, hắn lúng túng không biết là do uống rượu hay là do lời mời chủ động này.

  

"Vậy thì đi thôi." Kim Thái Hanh không chút do dự.

  

Sau khi lên xe, Điền Chính Quốc nói cho Kim Thái Hanh biết địa chỉ phòng thuê của anh, nhưng Kim Thái Hanh lại nói cho tài xế taxi tên một khách sạn, im lặng quan sát người bên cạnh hắn....

Điền Chính Quốc mím môi, cái gì cũng không hỏi.

  

Xuống xe ở cửa khách sạn, Kim Thái Hanh đi phía trước, đứng trước cửa xoay người nhìn lại, Điền Chính Quốc lẳng lặng đi theo sau, không rời một bước, hắn vươn tay phải về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhìn hắn, do dự trong hai giây liền đặt một tay vào lòng bàn tay hắn.

  

Ngay khi Kim Thái Hanh thu lại cánh tay, Điền Chính Quốc trực tiếp chạm vào lồng ngực của Kim Thái Hanh.

  

Điền Chính Quốc không tính là thấp, từ tóc xuống đến giầy cũng phải 1,9 mét, nhưng so với Kim Thái Hanh còn thấp hơn rất nhiều, hơi ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, nói nhỏ: "Anh Hanh......"

  

Ngay khi bước vào phòng, Kim Thái Hanh liền làm Điền Chính Quốc ở ngay cửa phòng.

  

Miệng vẫn luôn gọi Văn Từ, gần như kịch liệt lăn lộn...

  

Người trong vòng tay hắn gọi hắn là anh Hanh, hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên hôn lên mặt hắn.

  

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh dậy từ rất sớm, trước khi đi còn tháo chiếc đồng hồ giá trị trên cổ tay, đặt ở đầu giường.

  

Mấy ngày sau, Kim Thái Hanh luôn nghĩ tới đêm đó với Điền Chính Quốc, eo thật sự nhỏ, dùng hai tay ôm vào trong lòng, rất vừa vặn ...

  

Có lẽ là vì lần đầu tiên được nếm mùi thịt, Kim Thái Hanh khi nghĩ tới Văn Từ, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh Điền Chính Quốc, ban đêm vô duyên vô cớ phát hỏa cũng sẽ nghĩ đến Điền Chính Quốc.

  

Một tuần sau, hắn lại đến quán bar, trong lòng có chút mong đợi, vừa bước vào đã thấy Điền Chính Quốc ngồi ở quầy bar.

  

Điền Chính Quốc dựa vào quầy bar, ánh mắt lặng lẽ nhìn quanh đại sảnh, như đang tìm kiếm thứ gì đó, trong tay là một ly Hawaii xanh biếc, dáng người thon thả, thư thái.

  

Kim Thái Hanh bước đến bên cạnh Điền Chính Quốc, đặt tay lên quầy bar và nói với người phục vụ: "Giống như cậu ta."

  

Điền Chính Quốc quay lại nhìn Kim Thái Hanh.

  

Kim Thái Hanh thấy rõ ràng khoảng khắc Điền Chính Quốc nhìn mình, tia sáng từ đáy mắt tỏa ra còn rực rỡ hơn cả sao băng.

  

Kim Thái Hanh cười tủm tỉm: "Chẳng lẽ là em đang đợi tôi?"

  

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh sắc mặt hơi ửng hồng, làn da trắng nõn, trên mặt lộ rõ cảm xúc, cậu bé này thật sự không phải người có thể che giấu suy nghĩ của mình.

  

Điền Chính Quốc lấy chiếc đồng hồ từ trong túi ra, đưa cho Kim Thái Hanh, thì thầm: "Lần trước ở khách sạn, anh đã để quên cái này."

Sau này Kim Thái Hanh nghĩ lại, liệu Điền Chính Quốc có phải là người đơn thuần, hoặc là bé này muốn câu con cá lớn, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn cũng lười suy nghĩ, cho dù bên kia muốn câu cá, hắn nguyện sẽ mắc câu.

Mười phút sau, Kim Thái Hanh rời khỏi quán bar, giống như lần trước, Điền Chính Quốc đi theo hắn.

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh không rời đi trước, đợi Điền Chính Quốc tỉnh lại, sau đó nói với anh về tương lai sau này...

Kim Thái Hanh không có dùng từ bao nuôi, hắn nói hắn đang thiếu người đồng hành, còn hỏi Điền Chính Quốc có bằng lòng đi theo hắn không, nếu không muốn liền bỏ qua, còn nếu bằng lòng, anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không có vấn đề gì liền chuyển đến ở với hắn. Kim Thái Hanh cố định mỗi tháng sẽ chuyển một khoản tiền là là 60 vạn vào tài khoản của Điền Chính Quốc.

"Em muốn thứ gì tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho em." Kim Thái Hanh nói, "Nhưng tôi mong em đầu óc sáng suốt, mối quan hệ của chúng ta không phải là một đôi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ tình cảm nào của em, hiểu không?"

Kim Thái Hanh nói rất nhiều yêu cầu, hắn là lần đầu tiên làm chuyện này bên ngoài, không muốn nhọc lòng quá nhiều, nếu sau này chia tay, đối phương đối với hắn một khóc, hai nháo, ba đòi tự tử, hắn sẽ cảm thấy phiền đến chết.

Khi đó, Điền Chính Quốc không chút do dự đáp ứng yêu cầu của hắn, nghiêm túc gật đầu.

Điền Chính Quốc quả thực khiến Kim Thái Hanh không phải lo lắng, ba năm qua, trước mặt Kim Thái Hanh luôn dịu ngoan, hiểu chuyện, giống như cô dâu nhỏ đức hạnh, hơn nữa Kim Thái Hanh cũng rất hào phóng đối với Điền Chính Quốc. Ngoài số tiền tiêu vặt rất nhiều hàng tháng, trong vòng ba năm tặng hai căn hộ và ba chiếc xe, sau đó biết được Điền Chính Quốc theo học khoa diễn xuất ở trường Đại học, muốn phát triển trong giới giải trí liền trực tiếp gọi điện cho quản lý cấp cao của Tinh Từ và yêu cầu Tinh Từ Entertainment ký hợp đồng trực tiếp với Điền Chính Quốc.

Kỳ thật, trong lòng hắn cảm thấy Điền Chính Quốc không thích hợp với ngành giải trí.

Quá dịu dàng và hơi yếu đuối, lại không đủ khéo léo. Thoạt nhìn như anh không hiểu được danh lợi và sự độc ác. Nếu không có hắn, bông hoa trắng bé nhỏ này sớm muộn cũng sẽ bị người ta dẫm đạp.

Dù sao có thứ mình muốn theo đuổi là chuyện tốt, một chút hắn cũng không muốn ép Điền Chính Quốc chỉ ở bên mình làm chim hoàng yến, hiện tại anh là người của Kim Thái Hanh, chỉ cần hắn bảo vệ anh là được.

Trời còn chưa sáng, Kim Thái Hanh bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.

Mơ màng để điện thoại ở bên tai, bên kia là âm thanh tức giận của ông nội truyền đến: "Ngày hôm qua về Xuyên Hải, cũng không biết về nhà một chuyến?" Kim Thái Hanh nhíu mày, mắt còn chưa mở ra: "Con hiểu rồi, hôm nay con sẽ về" "Ông đã bảo nhà bếp làm bữa sáng cho con, trở về ngay bây giờ đi".

"Con không đói, con sẽ về vào buổi trưa ... "

Kim Thái Hanh còn chưa nói xong, đầu kia Kim Trường Tông đã cúp điện thoại.

Kim Thái Hanh nhíu chặt mày, sau đó ném điện thoại sang một bên, ôm chặt người trong ngực cọ cọ trước khi khó chịu đi xuống giường.

Điền Chính Quốc cũng tỉnh lại, cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, nhìn Kim Thái Hanh với đôi mắt ngái ngủ: "Anh Hanh phải đi sao, để em làm bữa sáng cho anh."

"Không cần, anh về nhà ăn cơm."

  

Kim Thái Hanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, dường như nghĩ tới cái gì, liền quay đầu trở lại phòng ngủ.

  

Điền Chính Quốc cũng chuẩn bị rời giường, cảm giác cơ thể tách ra làm hai nửa, mới dựa vào đầu giường nghỉ ngơi lấy sức.

  

"Thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này."

  

Kim Thái Hanh sải bước đến đầu giường, trong tay cầm một hộp quà màu vàng đen nhỏ cỡ lòng bàn tay đưa cho Điền Chính Quốc

  

"Anh mua nó khi làm việc ở Nam Dương. Một chiếc vòng tay Ruby san hô rất đẹp"

Điền Chính Quốc dùng hai tay cầm lấy hộp quà do Kim Thái Hanh đưa, giống như mọi lần nhận quà trước đây, nụ cười dịu dàng trong ánh mắt: "Cảm ơn anh Hanh."

  

Kim Thái Hanh nắm cằm Điền Chính Quốc và cúi người hôn anh: " Em tự mở ra xem, xem có thích hay không, anh về trước".

  

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đi đường cẩn thận, anh Hanh."

  

Rất nhanh, âm thanh từ bên ngoài phòng ngủ truyền đến, có tiếng đóng mở cửa căn hộ.

  

Điền Chính Quốc thuận tay ném hộp quà lên chỗ đèn bàn trên tủ gần giường, ấn thắt lưng đau nhức, chậm rãi xuống giường tắm rửa.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Thái Hanh: Em ấy là một bông hoa trắng nhỏ mỏng manh, tôi phải chăm sóc em ấy thật tốt.

Điền Chính Quốc: Không, không, cám ơn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cv#taekook