Chương 21
Hạ Thanh hận không thế đẩy khuôn mặt tươi cười dối trá kia của Điền Chính Quốc vào trong nồi lẩu, nhưng giờ phút này khát vọng sinh tồn so với phẫn nộ còn mãnh liệt hơn nhiều, sinh mệnh đã bị người giữ trong tay, hắn chỉ có thể để đối phương tùy ý vo tròn bóp dẹt. Cố gắng làm cho bản thân trông đủ thành khẩn, Hạ Thanh đóng cửa đi về phía Điền Chính Quốc, lúc này Điền Chính Quốc chỉ vào một túi giấy đựng quần áo để cạnh tường: "Trước tiên thay quần áo đi, sau khi thay xong chúng ta sẽ nói chuyện.
"Cậu..."
"Tôi biết trước khi anh đến, hẳn là có người đưa ra đủ các loại ý kiến cho anh." Điền Chính Quốc dựa vào ghế bình tĩnh nói: "Nhưng tôi hy vọng anh thể hiện một chút thành ý, thành thật mà nói, đây là chuyện giữa tôi và anh. Không liên quan gì đến người đại diện và công ty của anh".
"Được rồi, tôi sẽ thay đồ. "
Hạ Thanh tức nghẹn trong ngực, trực tiếp thay quần áo trước mắt Điền Chính Quốc, sau đó Điền Chính Quốc yêu cầu hắn đưa túi quần áo của mình cho người phục vụ mang đồ ăn đến tạm thời giữ hộ, bao gồm cả điện thoại và đồng hồ.
"Bây giờ cậu có thể yên tâm rồi ." Hạ Thanh ngồi xuống đối diện Điền Chính Quốc, "Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao cậu lại muốn hãm hại tôi?"
"Trước hết tôi có thể dạy anh cách xoay chuyển dư luận" Điền Chính Quốc nhìn Hạ Thanh, đáy mắt tươi cười dịu dàng, "Để trong chuyện này, danh tiếng của anh sẽ không có chút nào tổn hại".
"Không có một chút tổn hại? Lời này mà cậu còn dám nói. Hiện tại ngay cả khi cậu đứng ra thanh minh cho tôi, một số người sẽ vẫn nghĩ cậu đã bị tôi mua chuộc".
"Tôi sẽ phối hợp cùng anh ghi âm một đoạn âm thanh, nói rằng tôi tìm anh đàm phán, thời điểm tôi không để ý anh đã bí mật ghi âm được đoạn âm thanh này. Thời gian là trước đêm nay, trong đoạn ghi âm tôi sẽ thừa nhận là hãm hại anh. Dùng giọng điệu tiểu nhân đắc ý mà đe dọa anh nâng đỡ tôi trong giới, nhưng anh không đồng ý, cho nên chúng ta đàm phán thất bại, đêm nay anh có thể sử dụng để tố cáo tôi".
Điền Chính Quốc nói chậm rãi rõ ràng, hơi thở trên người phảng phất từ đầu đến cuối đều không có nửa điểm gợn sóng, cả người nhàn nhạt, lại có vẻ lạnh lùng, nhưng nhìn dưới ánh đèn rực rỡ lại dịu dàng vô hại.
"Đoạn ghi âm này hoàn toàn xoay chuyển dư luận giúp anh, anh sẽ trở thành một nạn nhân thực sự trong mắt của tất cả mọi người. Sau đó, tôi sẽ lập tức xoá bài vì cắn dứt lương tâm, dư luận trên mạng sau đêm nay sẽ trở lại bình thường.
Hạ Thanh giật mình nhìn Điền Chính Quốc: "Vậy cậu không sợ sau này tôi phản bội, phủi sạch quan hệ mà bán đứng cậu, lại đẩy cậu vào tâm bão sao?"
"Không." Điền Chính Quốc cười, "Hiện tại tôi đang ghi âm, nếu anh lật lọng thì tôi sẽ đăng đoạn ghi âm này phát tán lên mạng, khi đó dư luận sẽ lập tức xoay chiều, anh càng rơi vào tình cảnh khó khăn hơn thôi. Những scandal vả mặt liên tiếp như vậy, cư dân mạng sẽ không còn kiên nhẫn với anh nữa. Dù anh có dùng bất kì thủ đoạn nào cũng sẽ chẳng có ai tin anh".
Hạ Thanh khóe miệng khẽ co giật, nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, da đầu có chút tê dại.
Anh chàng này đúng là một con rắn độc.
"Chính xác thì tôi đã làm gì cậu? Để cho cậu trăm phương ngàn kế hãm hại tôi?" Hạ Thanh giống như bị dã thú bủa vây, biết mình không có khả năng phản kháng, vẻ mặt hoàn toàn suy sụp.
Nụ cười tươi trên mặt Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng chậm rãi rút đi: "Lúc Hanh Tự tìm đến anh để đàm phán, anh đã trả lời anh ấy như thế nào?"
Ánh mắt Hạ Thanh chấn động: "Hanh, Hanh Tự?"
"Nghe rất quen tai sao? Hiện tại hồi tưởng lại toàn bộ chuyện này, có hay không có cảm giác quen biết?" Điền Chính Quốc mặt không hề có cảm xúc," Rốt cuộc là tôi đã rõ, năm đó chính anh đã lên kế hoạch hãm hại Hanh Tự".
Hạ Thanh khó có thể tin nhìn Điền Chính Quốc: "Cậu, cậu là... "
"Anh có thể coi tôi là fan của Hanh Tự" Điền Chính Quốc ngồi dậy, mười ngón tay đan nhau, nhẹ nhàng nâng hạ hàm "Một fan hâm mộ có tâm hồn vặn vẹo".
Hạ Thanh sống lưng ớn lạnh, nghĩ đến tất cả những chuyện khi đó, ánh mắt chột dạ dừng lại ở trên bàn.
Kế hoạch hãm hại xác thực...cực kì giống nhau.
Chỉ là năm đó kế hoạch của hắn không hoàn hảo như Điền Chính Quốc, tất nhiên hắn cũng không độc ác và máu lạnh như Điền Chính Quốc, hắn chỉ muốn lợi dụng Hanh Tự để lên cao, cũng không thật sự muốn hãm hại Hanh Tự. Không giống như Điền Chính Quốc bây giờ, cơ hồ muốn hắn chết, không để lại cho hắn một con đường sống.
Hạ Thanh gắt gao nắm chặt đùi mình: "Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ năm đó tôi hãm hãi Hanh Tự mà không phải Hanh Tự thật sự..."
"Tôi không muốn trả lời câu hỏi của anh, không có bất kì ý nghĩa gì, anh làm cái gì trong lòng anh tự rõ ràng". Điền Chính Quốc ngắt lời Hạ Thanh chậm rãi nói," Tôi chỉ muốn biết năm đó anh hãm hại Hanh Tự là chủ ý của anh hay là có ai khác đứng sau lưng anh bày mưu tính kế. Sự nghiệp của Hanh Tự năm đó như mặt trời ban trưa, đoàn đội cũng cực kì cường đại. Anh lựa chọn Hanh Tự làm mục tiêu thực sự vô cùng mạo hiểm. Một mình anh không có gan làm chuyện đó".
Hạ Thanh há miệng thở dốc, nhưng không nói lời nào. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt luống cuống bất lực như nhìn vào kí ức xa xăm nào đó.
Chính xác...
Nhưng làm sao hắn dám nói ra người đó.
Hắn chỉ là nóng lòng muốn lên cao mà thôi, vừa lúc có người muốn giúp hắn.
Hạ Thanh nặng nề nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra.
Tỉnh táo và nhận ra nó.
"Thực ra, nếu Hanh Tự còn sống, với năng lực của đoàn đội, đại khái đã sớm xoa dịu dư luận. Rốt cuộc ở trong căn phòng kia đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết, sau một vài lần tẩy trắng quan hệ công chúng, cuối cùng là sổ sách lung tung...Nhưng chẳng ai nghĩ anh ấy lại đột nhiên chết như vậy, lại là tai nạn xe hơi thương tâm, nghe nói đưa đến bệnh viện anh ấy đã tắt thở. "
Hạ Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, thấp giọng hỏi: "Có thuốc lá không?"
Điền Chính Quốc ánh mắt lạnh lùng:" Không có".
Hạ Thanh chậm rãi nhìn xuống, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Cho nên, mục đích cuối cùng của cậu là muốn tôi đứng trước mặt công chúng trả lại sự trong sạch cho Hanh Tự? Phải không?"
"Phải".
Lại thêm một trận im lặng chết chóc, Hạ Thanh hai mắt tối sầm lại, hắn nhìn Điền Chính Quốc, nhưng đột nhiên chuyển chủ đề: "Cậu không tính toán hãm hại tôi sẽ xảy ra sai lầm sao? Chẳng hạn như, đêm đó tôi thật sự thượng cậu?"
Điền Chính Quốc hơi nghiêng đầu: "Dù có tính toán sai, thượng tôi cũng sẽ không chết, chẳng những không chết, còn có thể khiến anh ngồi tù vài năm".
"..." Người này, bất chấp hậu quả quyết tâm báo thù cho Hanh Tự.
Hạ Thanh cười chua chát với chính mình: "Sớm biết như vậy, tôi đã không phải tốn nhiều tâm tư để tham gia "Tàn Kiếm", không chờ được thành công, lại khiến sự nghiệp của mình bị hủy hoại toàn bộ".
"Nếu không có "Tàn Kiếm" anh vẫn tham gia chương trình giải trí mạo hiểm với vai trò khách mời, thực không khéo, kì tiếp theo khách mời cũng có tôi" Điền Chính Quốc bình tĩnh nhìn Hạ Thanh: "Anh nhất định phải chết trong tay tôi, "Tàn Kiếm" chỉ là điều ngoài ý muốn. Chà, nếu cứ để dư luận dậy sóng như bây giờ, chắc chắn anh sẽ bị xóa tên khỏi chương trình giải trí đó và vai diễn của anh trong "Tàn Kiếm" đạo diễn Lưu cũng không tiếc tài nguyên thay thế diễn viên khác quay lại bằng bất kì giá nào. Lại nói, tôi thật sự phải xin lỗi đạo diễn Lưu".
Hạ Thanh vốn đã mất khả năng tức giận, đờ đẫn cười nhẹ: "Vì muốn tôi chết, cậu thật sự hao tổn tâm tư".
"Đúng vậy, tôi cũng đã thuê thám tử để theo dõi và điều tra anh, Hạ Thanh, anh bạo hành bạn học cấp ba, hành hung giáo viên, hai người bạn gái trước và sau đại học vì anh mà phá thai. Sau khi xuất đạo có một đống bạn hữu, trong đó có một người yêu anh thật sự, vì anh nhảy lầu khiến gãy chân. Cũng chính là công ty của anh đứng ra bồi thường 140 vạn để giải quyết. Còn rất nhiều chuyện khác, hiện tại tôi không thể nói cho anh biết từng thứ một".
Hạ Thanh giống như bị điểm huyệt, hắn sững sờ nhìn Điền Chính Quốc giống như nhìn một con quái vật.
"Nhưng những sai lầm và thiếu sót này đều nằm trong phạm vi kiểm soát của người đại diện. Cho nên anh có thể thấy, tôi cũng không uổng phí tâm tư thuê người làm ầm ĩ đời tư của anh."
Hạ Thanh mở miệng: "Cậu thật đáng sợ".
"Tôi nghĩ anh có thể cho tôi câu trả lời. Một là lựa chọn mang danh tiếng xấu xa, cả đời không thể xoay chuyển, hai là có thể lựa chọn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, đối phó với dư luận tiêu cực trong thời gian ngắn". Điền Chính Quốc chậm rãi nói: "Sự thông cảm của dư luận ở phía trước có thể khắc phục dư luận tiêu cực về sau. Tôi nghĩ anh hẳn là biết lựa chọn cái nào".
Hạ Thanh không trả lời ngay, hắn dựa vào ghế ngồi, buồn bực nhìn xuống, một lúc lâu mới khàn khàn nói: "Hanh Tự đã chết, có vài thứ đối với anh ta không có ý nghĩa, nhưng nó lại rất quan trọng đối với tôi".
"Nếu anh chỉ biết nhìn vào danh dự, vậy anh thật sự không nhận thức rõ tình cảnh của mình hiện tại".
" Không." Hạ Thanh ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt và trống rỗng: "Ý tôi là số phận. Số phận và danh dự, tôi lựa chọn số phận."
Điền Chính Quốc khẽ cau mày.
Hạ Thanh hiển nhiên trong lời nói có ẩn ý.
Điền Chính Quốc còn chưa mở miệng, Hạ Thanh đã từ trên ghế chậm rãi đứng lên.
"Biết cậu làm tất cả những điều này vì Hanh Tự, tôi ngược lại không có bất kì oán hận nào khi cậu hãm hại tôi" Một sự suy sụp và kiệt sức bao trùm đôi mắt Hạ Thanh, Hạ Thanh cười nhạt, "Có đoạn ghi âm đó, công ty chắc chắn sẽ vứt bỏ tôi, tôi cũng khó có ngày xuất hiện nữa. Điền Chính Quốc, tôi chấp nhận quả báo này, nhưng nếu cậu muốn tôi làm chuyện kia, tôi sẽ không làm...tôi cũng không có cái gì để giải thích cùng cậu".
Hạ Thanh xoay người rời khỏi bàn, chậm rãi đi về phía cửa.
Điền Chính Quốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng của Hạ Thanh, "Hạ Thanh, chừng nào anh trả lại sự trong sạch cho Hanh Tự, ngày đó tôi sẽ vì anh xóa bỏ vết nhơ này".
Ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng Hạ Thanh, ánh mắt Hạ Thanh rơi xuống tay nắm cửa. Hồi lâu, Hạ Thanh mới quay đầu nhìn Điền Chính Quốc.
"Nếu cậu có thể làm chuyện này vì Hanh Tự, hẳn anh ta là người quan trọng đối với cậu".
Điền Chính Quốc không trả lời.
Hạ Thanh thà thân bại danh liệt còn hơn là thú nhận chuyện xảy ra năm đó, điều này nằm ngoài dự đoán của Điền Chính Quốc.
Hạ Thanh mở cửa đi ra khỏi phòng, dưới chân như đeo đá ngàn cân, nặng nề rời đi.
Hạ Thanh rời khỏi nhà hàng lẩu và gọi lại cho người đại diện của mình, hắn ta nói với Trần Lệ rằng Điền Chính Quốc vô cùng cẩn thận, hắn không có cơ hội để ghi âm.
Hạ Thanh không tiết lộ một lời nào về nội dung cuộc nói chuyện kia với Điền Chính Quốc, chỉ nói rằng đó là hiềm khích riêng giữa hắn và Điền Chính Quốc, không thể hóa giải.
Hạ Thanh liên tục ấp úng trả lời với Trần Lệ, điều này khiến Trần Lệ hoàn toàn tức giận: "Nếu đã như vậy, công ty không thể giữ cậu lại!"
Hạ Thanh trở về khách sạn, ngồi xổm trên ban công vừa hút thuốc vừa nhìn di động. Cư dân mạng đang chửi rủa hắn, còn công ty ban đầu vì hắn đưa ra lời thanh minh còn hiện tại hoàn toàn im lặng.
Hắn biết rằng mình đã bị bỏ rơi.
Hạ Thanh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vừa tìm kiếm trên mạng những thông tin liên quan về Điền Chính Quốc.
Sau khi xem xong, hắn phát hiện ra từ khi Điền Chính Quốc ra mắt, ngoài "Tàn Kiếm", cậu ta chỉ đóng hai phim khác, điểm giống nhau giữa hai phim có lẽ là nam chính đều dính dáng đến tư liệu đen nghiêm trọng dẫn đến bị phong sát toàn bộ hoạt động trong giới giải trí, người sau cùng chính là người mới bị phong sát không lâu, chính là Tôn Triều.
Hạ Thanh đột nhiên nhớ tới, trong phiên xử lớn của Hanh Tự năm đó, hai người này đã nhảy ra công bình tố cáo Hanh Tự về tội ác của hắn trong lần hợp tác trước, lời khai như vậy càng đổ thêm dầu vào lửa chắc chắn sẽ khiến Hanh Tự bại hoại danh dự.
Da đầu hắn tê dại, không thể tin được hai người này ngã xuống không liên quan gì đến Điền Chính Quốc.
Nếu đúng như vậy, khả năng của Điền Chính Quốc còn khủng khiếp hơn nhiều so với những gì hắn cảm nhận được vào đêm nay.
——————-
Dư luận sôi trào suốt cả đêm.
Tất cả các bên đều không hẹn trước mà rút khỏi trận cãi cọ. Chỉ còn lại cư dân mạng với nhiều ý kiến về công lý. Fans của Hạ Thanh tin vào tuyên bố của đoàn đội và tin rằng Hạ Thanh vô tội. Hầu hết những người qua đường và cư dân mạng đều tin "Bằng chứng sắt đá chất như núi ", hai thế lực hỗn chiến, đem mục giải trí chướng khí mù mịt.
Danh tính thực sự của người đăng cũng gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi và bị đưa ra xem xét sâu sắc. Có người đoán là người ngoài giới, có người đoán là người trong giới, và bắn phá một loạt những nghệ sĩ có liên hệ với Hạ Thanh. Mặc dù Điền Chính Quốc cũng nằm trong số đó, chúng nằm lẫn trong danh sách dày đặc khiến mọi người không hề chú ý đến, nhưng cũng có những người thông minh suy luận Điền Chính Quốc qua nhiều manh mối khác nhau, nhưng nhiều người lại cảm thấy không thể là Điền Chính Quốc.
Đó là người của Kim Thái Hanh, có cho Hạ Thanh mười cái lá gan hắn cũng không dám tiếp cận Điền Chính Quốc.
Rất ít người trong công ty của Hạ Thanh thực sự biết chân tướng sự thật, đều sợ hãi đoạn ghi âm trong tay của Điền Chính Quốc nên cũng không dám hành động hấp tấp. Trần Lệ thống hận Điền Chính Quốc khiến hắn mất đi Hạ Thanh một cây rụng tiền, nhưng não hắn vẫn còn thanh tỉnh, biết Điền Chính Quốc vẫn còn con át chủ bài trên người mà Điền Chính Quốc không chịu thả ra, nếu liều mạng với Điền Chính Quốc trăm hại mà không có một lợi.
Trời mưa suốt đêm.
Những cơn mưa cuối thu mang theo cái lạnh đầu đông se sắt.
Điền Chính Quốc thích những ngày mưa, mưa trên mặt đất, trên mặt ô, âm thanh trên cửa sổ vang lên khiến anh cảm thấy thế giới này trước nay chưa bao giờ yên bình.
"Đây là của cậu, hai chiếc bánh bao, cầm lấy đi."
"Cảm ơn."
Điền Chính Quốc cầm lấy bữa sáng ông chủ đưa qua, ông chủ quay đầu chào một cô gái khác đi qua mua xíu mại, hình như là một người quen, trực tiếp quan tâm nói: "Dạo này học có khó không? Nhìn cháu thế nào mà tiều tụy như vậy?"
"Bạn ấy không phải tiều tụy vì chuyện học hành, bạn ấy đang vì idol của mình mà tức giận". Người bạn thân nhất của cô gái bên cạnh, mỉm cười với ông chủ và nói: "Bạn ấy là fan của Hạ Thanh, ông chủ có biết không? Anh ấy sau khi phơi bày mọi chuyện bây giờ đã bị phong sát. Phỏng chừng sau này sẽ không thể xuất hiện nữa".
"Tôi không biết thần tượng của các cháu, nhìn tất cả đều như nhau. Thần tượng của chúng tôi chính là Hanh Dịch Tường". Ông chủ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ nghi hoặc hỏi:" Như thế nào trông cháu lại vui vẻ như vậy?"
Khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ có thể chiếu sáng ngày mưa: "Bởi vì thần tượng của cháu là Hanh Tự, Hạ Thanh xui xẻo đương nhiên là cháu rất vui, hahaha, ông chủ không biết, một năm này cháu rất vui vẻ". Thiên đạo luân hồi, năm đó dựa dẫm vào Hanh Tự có ba kẻ, năm nay ba kẻ đó đều bị phong sát, cô cảm thấy mình có thể đến chùa để tạ lễ.
"Aiz, Hanh Tự này thì ta biết, chính là ca sỹ đã qua đời rồi phải không? Nhạc chuông điện thoại của vợ ta vẫn là bài hát của anh ấy. Con gái ta thích người chơi cùng với anh ấy trong nhóm nhạc gì đó tên là Cao, Cao..."
"Ý ông là Cao Sâm?"
"Đúng đúng, chính là Cao Sâm".
Mưa nhỏ kéo dài không ngừng, tựa hồ cả ngày sẽ không có dấu hiệu dừng lại.
Sau khi băng qua đường, Điền Chính Quốc cầm ô đi về phía cổng chung cư.
Khi anh đang nhanh chóng bước vào khu chung cư, một con chó con chạy ra từ bồn hoa thảo nguyên bên đường, dừng lại ngay trước mặt Điền Chính Quốc.
Con chó con quá nhỏ, lông ướt sũng nước mưa, bụng nhỏ gầy, lộ ra xương sườn, nhìn không ra chủng loại nào, thè lưỡi nhỏ ra, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Điền Chính Quốc trong tay đang cầm cái bánh bao.
Điền Chính Quốc đi vòng qua con chó con, đi thẳng về phía trước.
Nhìn thấy con người không đá mình, con vật nhỏ bé này đánh hơi hy vọng, lặng lẽ đi theo chân, trà trộn đi vào chung cư.
Điền Chính Quốc suýt chút nữa đã giẫm lên chân chó, dừng lại, hơi cau mày có chút bối rối nhìn chú chó con ở bên chân, cuối cùng ngồi xổm xuống, lấy ra một cái bánh bao nhỏ đưa cho nó.
Con chó siêu kích động, hai ba miếng nuốt bánh bao, hai chân trước dậm dậm mặt đất, lắc đuôi làm hai vòng, lè lưỡi nhìn Điền Chính Quốc đầy phấn khích.
Điền Chính Quốc thích thú, duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng chọc vào cái mũi tròn trịa của con chó con, con chó nhỏ lập tức liếm ngón tay Điền Chính Quốc lấy lòng, thân thể cọ chân Điền Chính Quốc theo vòng tròn.
"Thực xin lỗi, anh không thể đưa cún về." Điền Chính Quốc trầm giọng nói, "Nhà anh đang ở không phải nhà anh, hơn nữa anh cũng sớm rời khỏi nhà này".
Con chó con nghiêng đầu, nghe không hiểu những lời Điền Chính Quốc nói. Cái đuôi như cũ vẫy xoay liên tục.
"Anh sẽ cho cún một cái bánh bao nữa. Xin lỗi anh không mua nhiều lắm".
Điền Chính Quốc đặt một chiếc bánh bao xuống, đứng dậy và rời đi. Nhận thấy ánh sáng hi vọng cho mình an cư lạc nghiệp đang muốn chạy, con chó ngậm bánh bao chạy theo Điền Chính Quốc, bị bảo vệ đá xa mấy mét, ô ô chít chít đứng dậy bỏ chạy, chạy không được bao xa mới nhớ ra làm rơi cái bánh bao. Con chó thật cẩn thận quay lại ngậm bánh bao, lại bị bảo vệ dậm chân, dọa sợ phải bỏ chạy.
Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên bảo vệ xua tay, thờ ơ giải thích: "Cũng không biết từ đâu đến. Cũng ở đây mấy ngày rồi. Tôi sẽ tìm cách xử lý. Bằng không bị cắn lại là chuyện lớn".
Bảo vệ nhặt bánh bao trên mặt đất, ném vào thùng rác.
Điền Chính Quốc nhìn về phía con chó con chạy trốn không còn tăm hơi, lẳng lặng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
—————–
Khoảng mười giờ sáng, Điền Chính Quốc nhận được điện thoại của Tây Nam.
"Chuyện của Hạ Thanh em hẳn biết trên mạng".
"Chà, em có xem qua một chút".
Tây Nam nửa đùa nửa thật, "Điền Chính Quốc, em nói xem em thế nào? Cứ mỗi lần em tham gia một bộ phim thì đoàn phim lại có một người gặp xui xẻo".
"..."
"Thôi, chị không đùa nữa, chị có tin tức tốt cho em" Giọng Tây Nam tràn ngập niềm vui, cười nói: "Đạo diễn Lưu quyết định thay vai của Hạ Thanh trong "Tàn Kiếm". Bên đoàn phim liên hệ với chị muốn em diễn vai của Hạ Thanh. Chỉ cần làm lại cảnh quay với Hạ Thanh là được".
"Nhưng em trong bộ phim đó cũng đóng một vai khác".
"Vai diễn của em chỉ xuất hiện trong một vài cảnh. Họ nói sẽ tìm người khác thay thế em. Tuy nhiên, vai diễn của Hạ Thanh tầm quan trọng chỉ đứng sau vai chính. Vai diễn của Hạ Thanh gần như có thể ảnh hưởng đến chất lượng của cả bộ phim. Đạo diễn Lưu thà tốn nhiều tâm sức hơn để tìm người thay thế vai diễn của em và muốn giúp em diễn vai của Hạ Thanh. Chuyện này đối với em thực sự không chỉ là đánh giá cao".
" Chị Nam, em nhờ chị cảm ơn đạo diễn Lưu giúp em vì sự đánh giá cao này, chỉ là em..."
"Điền Chính Quốc!" Tây Nam nghiêm khắc ngắt lời Điền Chính Quốc,"Cậu có nghe rõ những lời chị nói không, đó là Lưu Hách Khôn".
"Em cũng đã nói với chị rồi, ngoài chương trình giải trí sẽ được ghi hình vào tháng sau, em không muốn nhận bất kì một công việc nào khác".
"Lúc trước em đã nói như vậy, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, tự ý đi đến đoàn phim "Tàn Kiếm" diễn một vai pháo hôi. Lúc đó không phải bởi vì danh tiếng của Lưu Hách Khôn sao? Chị nghĩ lần này em vẫn muốn hợp tác với người đó, lần này cũng là khẩn cấp như lần trước, lại là nam chính số hai trong "Tàn Kiếm", như thế nào lại không được? Chị lần này thật sự rất giận em, em nhất định phải cho chị một lý do".
Điền Chính Quốc im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói:" Em không thích giới giải trí".
"Em đang đùa giỡn với chị sao Điền Chính Quốc, em có biết trong giới có bao người muốn có được vai diễn này không? Khi Hạ Thanh có thể nhận được vai diễn này, một là do công ty của Hạ Thanh đầu tư cho dự án phim "Tàn Kiếm", hai là cậu ta đã phải luyện tập vì bộ phim này gần nửa năm mới được Lưu Hách Khôn chấp nhận, nếu em không vô tình đến đoàn phim của đạo diễn Lưu diễn thay vai, em sẽ không được đạo diễn Lưu cho cơ hội này. Vì vậy, Điền Chính Quốc, nói chuyện điện thoại không rõ ràng, em đến công ty một chút, chị sẽ cùng em phân tích rõ ràng hơn".
'Chị Nam, em có quyền được từ chối công việc này".
"..."
Lời nói của Điền Chính Quốc trực tiếp khiến Tây Nam chết lặng. Cô luôn là người đào tạo nghệ sĩ giỏi nhất, nghệ sĩ dưới tay dù có nổi tiếng đến đâu cũng đều nghe lời cô, nhưng suốt một năm cùng với Điền Chính Quốc người này đều là một bước khó đi. Lý do chính là vì Điền Chính Quốc có được quyền lựa chọn này. Khi biết quyền này có được là nhờ Kim Thái Hanh, cô càng bối rối trước nhiều lựa chọn của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc có một hình ảnh vượt trội và kỹ năng diễn xuất tinh tế. Chỉ cần dựa vào Kim Thái Hanh có thể làm bất kì điều gì cậu ta muốn.
Cô đối với Điền Chính Quốc không chỉ đơn giản là chuyện hận không thể rèn sắt không thành thép, mà là hận không thể đào được não của Điền Chính Quốc ra để xem bên trong có gì.
Điện thoại phía bên kia, Tây Nam im lặng hồi lâu.
Điền Chính Quốc lần nữa mở miệng, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi chị Nam, em lại làm chị thất vọng".
"Điền Chính Quốc, để chị nói cho em biết một chuyện. Nếu nói xong mà em vẫn không thể động tâm, chị thật sự sẽ mặc kệ em". Giọng điệu của Tây Nam bình tĩnh lại," Chuyện này trước mắt vẫn chưa chính thức công khai, nên chỉ có một số ít người biết..."
Điền Chính Quốc không muốn nghe, nhưng Tây Nam nói đến mức này, không thể từ chối được, chỉ có thể nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
"Văn Từ đã ly hôn với Cao Sâm." Tây Nam nói, "Cậu ấy đã sẵn sàng quay lại. Hiện tại, có hơn chục công ty muốn kí hợp đồng với cậu ấy, bao gồm cả Tinh Từ, Điền Chính Quốc, lời chị nói tiếp theo có thể khó nghe một chút, nhưng hoàn toàn là vì em mà suy nghĩ. Văn Từ là bạch nguyệt quang trong lòng Kim tổng. Mọi người đều biết về điều này. Tại sao anh ta lại chọn ở bên em sau khi Văn Từ kết hôn? Chị nghĩ trong lòng em hiểu. Nếu em thật sự không hiểu, em có thể tìm kiếm thông tin trên mạng. Chính là cái đêm mà mối quan hệ của em và Kim tổng bị lộ. Chủ đề chính là em là phiên bản lỗi của Văn Từ, em xem là có thể biết vì cái gì mà em mới có thể ở bên Kim tổng. Đúng vậy, chính là Kim tổng không có thực sự thích em. Em có thể sẽ sống với anh ta thoải mái hơn rất nhiều so với chúng ta. Em có thể lựa chọn làm con sâu gạo, cũng có thể lựa chọn dựa vào Kim tổng để tận hưởng vinh hoa phú quý. Đều là do khuôn mặt kia của em mang lại. So với việc chìm vào ảo tưởng tình yêu hão huyền này, tốt hơn hết em hãy coi đây như một con bài mặc cả và một con đường tắt để đi lên. Em hiểu không. Bây giờ chị nói với em là Kim tổng không phải là người đáng tin cậy. Em có cảm thấy khủng hoảng một chút không? Để chị nói cho em biết điều này. Nếu em đóng bộ phim này của Lưu Hách Khôn mà giành được một giải thưởng lớn. Nói không chừng trong lòng công chúng em có thể sánh ngang với Văn Từ, thậm chí còn có thể khiến Kim tổng nhìn em ngưỡng mộ. Như vậy đi, em hãy giao toàn bộ sự nghiệp của em cho chị lên kế hoạch, chị hứa với em, em có thể đạt đến đỉnh cao của Hạ Thanh trong vòng một năm". (-.- )
Tây Nam nói rất nhanh, Điền Chính Quốc thậm chí không thể chen vào nói được câu nào.
Điền Chính Quốc mở loa ngoài điện thoại đặt ở ngoài ban công, trong tay cầm bình tưới nước nhỏ và khăn tay, vừa lau một chậu lá ngọc lan trên ban công, vừa yên lặng lắng nghe.
Anh đã nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Tây Nam.
Kim Thái Hanh thực sự thích người sắp quay trở lại, vì vậy anh ấy gần như sẽ không muốn bản thân mình nữa.
"Em hiểu ý của chị không?" Tây Nam nhấp một ngụm trà trước khi tiếp tục, "Nếu em hiểu được, hãy đến công ty ngay lập tức, chị sẽ đợi em ở văn phòng."
Giọng Điền Chính Quốc dịu dàng và chân thành: "Chị Nam, em sẽ không đến".
Tiếng "Em..." trong điện thoại, Tây Nam gần như muốn nổ tung.
"Thực xin lỗi." Điền Chính Quốc thực áy náy, trầm giọng nói.
Nghe giọng nói mềm yếu này, Tây Nam có thể tưởng tượng ra hình ảnh Điền Chính Quốc hơi cúi đầu xuống, lông mi rung lên, lộ vẻ đau khổ và buồn bã, hẳn là biểu cảm giống như đó là lỗi của Tây Nam.
Tưởng tượng trong chốc lát, Tây Nam chỉ cảm thấy tim càng thêm thắt lại.
"Thôi, chị coi như em lấy núi vàng từ chỗ Kim tổng. Cả đời này, em không phải khổ sở làm thuê giống như bọn chị. Chị chịu thua. Chị sẽ gọi điện từ chối đạo diễn Lưu. Em có lẽ là diễn viên đầu tiên từ chối đạo diễn Lưu, Điền Chính Quốc, em có thể sẽ trở thành huyền thoại, em biết không? "
"..."
"Nếu chị tiếp tục nói chuyện với em, huyết áp của chị sẽ tăng lên, không có việc gì chị cúp máy đây".
" Chị Nam" Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi: "Em muốn hỏi anh Văn Từ bao giờ sẽ trở về Xuyên Hải?"
"Ồ?" Tây Nam ngạc nhiên, nở một nụ cười thâm thúy, "Từ lúc nào mà em cảm thấy lo lắng khi Văn Từ trở về? Không phải là em không để ý sao? "
"Em chỉ hỏi một chút".
"Thông tin là chủ nhật tuần này".
"Tuần này?" Điền Chính Quốc lẩm bẩm: "Nhanh như vậy sao?"
Tây Nam mơ hồ cảm thấy Điền Chính Quốc mất mát, lập tức nhẹ giọng nói:" Điền Chính Quốc, hay là em đến công ty một chút, cùng chị Nam trò chuyện một chút".
"Không."
"Tạm biệt."
Nói xong, Tây Nam tàn nhẫn cúp điện thoại.
Điền Chính Quốc: "..."
Mưa ngoài cửa sổ không ngừng.
Điền Chính Quốc nhìn điện thoại xác nhận thời gian, hôm nay đã là thứ tư.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi sao?
Sau bữa trưa, Điền Chính Quốc lôi từ phòng chứa đồ ra hai chiếc vali lớn, anh đã mua và đặt chúng ở đây khi lần đầu tiên nghe tin Văn Từ trở về sau khi ly hôn.
Vội vàng có thể khiến người chật vật, vì vậy anh thích chuẩn bị trước cho mọi thứ.
Điền Chính Quốc gấp quần áo mùa hè và những bộ quần áo hiếm khi mặc vào trong vali, chỉ để lại hai bộ treo trong phòng quần áo.
Như vậy, thời điểm yêu cầu rời đi, mọi thứ sẽ được thu dọn gọn gàng.
Sau khi thu dọn xong quần áo, Điền Chính Quốc chật vật với những thứ khác trong căn hộ.
Rất nhiều đồ đạc cá nhân của anh được Kim Thái Hanh để riêng, anh có thể lấy đi phần của mình không? Dao cạo điện, bàn chải đánh răng điện và bộ bát đĩa sứ trắng có nét vẽ màu vàng và họa tiết chim bói cá trong nhà bếp đó là trước đây khi đi siêu thị nhìn trúng.
Liệu anh có bị cho là quá keo kiệt hay không? Dù gì trong suốt ba năm Kim Thái Hanh đã cho anh rất nhiều thứ.
Vẫn là, không mang theo thì hơn.
Anh cũng không phải là người keo kiệt.
Vào buổi chiều, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn của Kim Thái Hanh, nói rằng hắn vừa lên máy bay, có thể kịp về nhà ăn tối.
Trong tủ lạnh trống trơn chỉ còn hai hộp sữa chua sắp hết hạn sử dụng. Kim Thái Hanh đi công tác một tuần, Điền Chính Quốc ở trong chung cư không ra khỏi cửa. Ăn sạch đồ ăn trong nhà và cơm hộp. Chỉ thỉnh thoảng ra một nhà hàng nhỏ bên ngoài tiểu khu để ăn một bữa ăn.
Kim Thái Hanh trở về vào buổi tối để ăn cơm, không tránh được là sẽ bận rộn, vì vậy Điền Chính Quốc chỉ đơn giản đi siêu thị gần đó mua đồ, và chỉ dự trữ thức ăn cho ba hoặc bốn ngày.
Điền Chính Quốc từ trong siêu thị trở về mang theo hai cái túi, đang nghĩ tới món ăn tối nay, đứng trước cửa nhập mật mã, Điền Chính Quốc liền cảm thấy lạnh cả người.
Khóa cửa bị mất điện.
Chìa khóa dự phòng trường hợp khẩn cấp có thể mở trực tiếp vẫn là ở chỗ Kim Thái Hanh.
Không có biện pháp nào nữa.
Kim Thái Hanh trở về vào khoảng sáu giờ tối, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh cửa.
Mặt chôn ở cánh tay, bóng dáng nhỏ an tĩnh ngồi đó, hai bên trái phải đầy túi đồ, giống như một con mèo con bị đuổi ra khỏi nhà, rất đáng thương.
Kim Thái Hanh đứng ở trước mặt Điền Chính Quốc, từ trên cao nhìn xuống, có chút muốn cười: "Em thế nào lại ngồi ở chỗ này?"
Điền Chính Quốc chậm rãi ngẩng đầu nhìn dọc theo hai chân dài nghịch thiên kia cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
"Anh Hanh." Điền Chính Quốc trầm giọng than thở, "Khóa cửa mất điện."
"Em không biết gọi công ty mở khóa sao? Em chỉ cần sạc đồ này là được". Kim Thái Hanh dở khóc dở cười, "Chưa thấy ai ngốc như em, cứ ngồi ngây ngốc trước cửa chờ".
Điền Chính Quốc chậm rãi cúi đầu, trầm giọng nói, "Em nghĩ anh Hanh sẽ sớm trở về, nên em không muốn làm phiền ai cả. "
"Vậy nếu máy bay trễ giờ, em phải làm sao, em cứ ở đây chờ?"
Điền Chính Quốc không nói, đầu cúi thấp hơn.
"Được rồi, anh không chọc giận em nữa, em ngồi ở đây không lạnh sao?"
"Lạnh," Điền Chính Quốc nói.
Kim Thái Hanh lấy chìa khóa ra mở cửa, đưa tay xách lên hai túi đồ "Còn không mau đi vào, nhìn em lạnh như vậy, đêm nay ngâm mình trong bồn tắm, anh nghĩ em có thể ấm áp trở lại".
Điền Chính Quốc thân thể đứng lên một nửa, lại nhíu chặt mày chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, cả hai lông mày đều gần như hội tụ tại một điểm đầy vẻ bực bội:" Chân, chân đã tê rần".
"..."
Điền Chính Quốc mím môi, nhìn Kim Thái Hanh chận rãi vươn tay ra.
Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, vẫn không nhúc nhích: "Em muốn anh ôm em sao? Nói gì đó dễ nghe một chút"
"Hanh, anh Hanh?"
"Anh nghe nhiều rồi." Điền Chính Quốc cau mày suy nghĩ hai giây: "Ông xã?"
Kim Thái Hanh giật mình, hít sâu một hơi.
Được lắm, cậu nhóc này
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro