Chương 3: Che giấu

[Điền Chính Quốc thích nhất là đôi mắt của Kim Thái Hanh]

—–oOo—–

Biệt thự Kim Gia.

Kim Thái Hanh vừa bước vào phòng ăn, liền nhìn thấy Kim lão gia ngồi ở bàn trong bộ áo dài màu xám khói kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc đã được hình thành từ mấy chục năm ngồi trên địa vị cao.

"Chào buổi sáng". Kim Thái Hanh hỏi thăm ông nội một cách có lệ.

Mặc dù là một gia đình giàu có nổi tiếng ở thành phố Xuyên Hải, nhưng tính cách của Kim Thái Hanh không gia giáo chút nào, ngược lại, hai mươi bảy năm qua hắn sống khá bừa bãi, có thể là do cha mẹ hắn mất sớm nên tính cách khiếm khuyết một điều gì đó trong sự phát triển tâm hồn của hắn. Dù có truyền thụ bao nhiêu nền giáo dục ưu tú, cũng không thể nuôi dưỡng được con người đàng hoàng của tầng lớp thượng lưu.

"Còn biết trở về ư." Kim Trường Tông nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, "Còn tưởng anh coi tôi chết rồi"

"Sáng hôm kia."

"..."

Kim Trường Tông năm nay đã bảy mươi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh. Kim Thái Hanh cảm thấy ông mình có thể sống thêm ba mươi năm nữa, cũng không có vấn đề gì.

Rửa tay xong, ngồi xuống đối diện với Kim lão gia, Kim Thái Hanh gắp một cái bánh bao tôm đưa lên miệng nhấm nháp nói: "Nhân bánh hơi nhạt, trong nhà đổi đầu bếp?"

Kim Trường Tông đang muốn mắng lại kìm lòng xuống, sau đó nói một hơi: "Không thay đổi, chỉ là bớt muối để tốt cho sức khỏe."

Dừng lại một chút, ông nói: "Con muốn ăn gì, có thể kêu đầu bếp làm".

"Không cần, như vậy là đủ rồi".

Nhìn thấy Kim Thái Hanh ăn đồ ăn có vẻ hợp khẩu vị, Kim Trường Tông mỉm cười, vẻ uy nghiêm cũng giảm đi vài phần, ông cũng chậm rãi cầm đũa lên.

"Tiểu Trần đã báo cáo với ông. Dự án Nam Dương làm thật sự không tệ" Kim Trường Tông chậm rãi nói, "Cuối cùng cũng không làm ông phải xấu hổ."

"Vâng"

"Người kia đầu tư vào Công ty, ông sẽ không can thiệp".

"Vâng".

Kim Trường Tông nhìn chằm chằm đứa cháu cứng đầu, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu thở dài: "Thời gian trôi nhanh, con năm nay đã hai mươi bảy, đúng không."

Kim Thái Hanh nhướng mày, biết rằng Khẩn Cô Nhi Chú* lại tới.

*Bài niệm của Đường Tăng niệm vào vòng Kim Cô trên đầu của Tôn Ngộ Không.

"Con trai của chú Triệu, lần trước ông có gặp cậu ấy trong một bữa tiệc rượu. Chà, đứa nhỏ đó thật tốt." Kim Trường Tông không nhanh không chậm nói, "Nói chuyện lễ phép, cư xử khéo léo, mà cậu ấy chỉ kém con hai, ba tuổi.

Nhìn Kim Thái Hanh ủ rũ, im lặng ăn cơm, không một chút đáp lại ý tứ của mình, Kim Trường Tông nghiêm nghị nói: "Hướng đi của con, dù sao ông biết, cả đời này cũng không mong được bế chắt. Ông chỉ mong con có thể kết hôn. Con cảm thấy hiện tại mình còn trẻ, nhưng con có nghĩ cho ông không? Là muốn ông nằm trong quan tài vẫn không nhắm được mắt?"

"Chờ ông nằm trong quan tài thì phải ba mươi năm nữa" Kim Thái Hanh ngẩng đầu, lông mày rậm cong lên, "Vậy con hứa sẽ kết hôn trước khi con năm mươi bẩy tuổi".

"..."

Miệng của Kim lão gia giật giật, tiếng mắng chửi trong miệng đến bên môi dừng lại, ông cảm thấy chính mình nếu không sống quá ba mươi năm, đứa cháu cứng đầu này nhất định sẽ gây rắc rối.

Kim Trường Tông thở dài nói: "Ông biết, con mấy năm nay vẫn một mình, có phải không thể buông bỏ được Văn Từ không?"

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Lại nữa, chúng ta có thể không nói về chủ đề này được không ông?"

"Con vẫn còn buồn về chuyện đó. Năm đó khi con mang toàn bộ đồ sưu tập quý trong kho của ông đi để làm hài lòng cha mẹ Văn Từ, con không phải rất vui sao? "

" Lúc đó ông cũng đồng ý ".

" Đó là bởi vì con nói đó là sự đầu tư cho hôn nhân".

" Vậy chính là con đã đầu tư thất bại".

"Con cũng biết mình đã thất bại, vậy tại sao con không tìm mục tiêu đầu tư mới? Chỉ cần có thể tìm được mục tiêu, những đồ quý ở trong kho sẽ đều cho con mang đi".

"..."

Kim Thái Hanh không cảm thấy ông ồn ào, nhưng nhìn thấy ông mình thổi râu nhìn chằm chằm hắn, hắn lo lắng hắn thật sự sẽ làm ông nội tức giận mà tổn thọ.

Không phải là hắn không hiểu được mong muốn của ông nội đối với chuyện hôn nhân của hắn...

Những năm còn trẻ làm ăn vất vả vì vợ con, đến tuổi trung niên lẽ ra được hưởng phúc bên gia đình và con cháu nhưng lại phải trả qua nỗi đau mất vợ, mất con, chỉ còn lại đứa cháu trai duy nhất. Mà ông cũng không màng đứa cháu trai duy nhất này thích đàn ông, ông chỉ hi vọng cháu trai có thể lập gia đình, và ông sẽ nhận nuôi một đám cháu chắt mà không phải ăn bữa cơm chỉ có hai người bây giờ trừng mắt nhìn nhau.

Nhưng dù có như vậy thì Kim Thái Hanh cũng không có khả năng yêu và kết hôn. Sự theo đuổi mãnh liệt trong những năm đó dường như đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn.

"Thôi, để ông nói cho con biết một chuyện." Kim Trường Tông tận lực bình tĩnh nói, "Người nhà Văn Gia sắp trở về Xuyên Hải." Kim Thái Hanh sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu.

"Cha mẹ cậu ấy chuẩn bị trở về Trung Quốc phát triển, nhờ người trung gian đến tìm ông, hy vọng ông có thể giúp đỡ họ." Kim Trường Tông nói, "Con cũng biết Kim Gia và Văn Gia vốn không có giao tình từ trước, nhưng năm đó con theo đuổi Văn Từ nên hai nhà qua lại với nhau, sau đó Văn Từ kết hôn, cả hai nhà đã gần như đoạn tuyệt quan hệ. Trước đây thường xuyên qua lại như thế, con nói xem ông nên giúp hay không giúp đây?"

Đĩa trứng ốp lòng đào bị Kim Thái Hanh cắt nát:"Tùy ông".

Kim Trường Tông sắc mặt phức tạp, quay đầu lại nói với người phục vụ đang cầm điểm tâm:"Đi ra ngoài đi, khi nào cần sẽ gọi cô" Sau khi người phục vụ rời đi, Kim Trường Tông ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút kỳ quái: "Cái này, Thái Hanh à, ông thực sự hỏi con một câu: Có phải không có Văn Từ, con sẽ tình nguyện cô đơn cả đời không?".

"Ông lại thế nữa rồi".

"Con trước tiên đừng cảm thấy phiền, ông đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều ngày rồi, ông nghĩ có thể giúp con một tay".

Kim Thái Hanh nhíu mày:"Ông có ý gì?"

"Ông cảm thấy Văn Từ là đứa trẻ hiếu thuận, hẳn là sẽ nghe theo lời cha mẹ. Lần này cha mẹ Văn Từ muốn nhờ ông giúp đỡ, ông sẽ đưa ra điều kiện, chẳng hạn như để cho Văn Từ ly hôn".

"Khụ khụ khụ!!"

Kim Thái Hanh bị một ngụm canh làm cho bị sặc, một tay đối diện với Kim Trường Tông điên cuồng vung tay.

"Dừng! Dừng! Ngàn vạn đừng!"

"..."

"Đã là thời đại nào rồi, mà ông vẫn còn ép buộc người ta ly hôn để ở bên cháu trai của ông. Cái cách bắt nạt người khác này chỉ có ông mới nghĩ ra được".

Gương mặt của Kim Trường Tông tối sầm lại "Đây không phải là do con sao. Ông thà từ bỏ khuôn mặt già nua này còn hơn là nhìn cháu trai mình độc thân cả đời".

"Con đã đơn độc từ khi con còn trẻ rồi".

"..."

"Vậy con còn không nhìn vào tuổi của ông, một ngày nào đó ông ngã xuống mà không thể đứng dậy, con đã bao giờ thay ông nghĩ đến điều đó chưa?"

"..."

Kim Thái Hanh thực sự không nghĩ tới những suy nghĩ của ông nội bị hắn bức ra hết như vậy.

Kim Trường Tông trước kia lo lắng hắn không nên người, mắng hắn không chịu tu chí, hiện tại hắn đã thành người như ông muốn, lại bắt đầu chuyên tâm mắng hắn chuyện độc thân, Kim Thái Hanh cảm thấy được trong hai năm tới, ông nội có thể làm ra những chuyện còn thiếu đạo đức hơn thế này.

"Như vậy đi" Kim Thái Hanh đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: "Ông ơi, con hứa với ông là hai năm nữa con sẽ mang về cho ông một nam nhân ngoan ngoãn và hiểu chuyện".

"Một năm".

"Được, một năm thì một năm." Dù sao cũng có thể kéo dài một năm.

Vẻ mặt của Kim Trường Tông có chút dễ chịu, nhìn cháu trai đối diện, ánh mắt thêm nhiều phần chiều chuộng: "Vậy thì con nói xem, ông có nên giúp hay không giúp cha mẹ Văn Từ."

"Ông tự mình quyết định, con không có ý kiến".

"Vậy thì giúp đi." Kim lão gia trầm ngâm, "Nếu Văn Từ thật sự ly hôn, con còn có cơ hội."

"..."

————————–

Tạp chí chụp ảnh đến gần trưa mới kết thúc, theo tiếng người thợ ảnh kêu "Buổi chụp kết thúc", những giọt mồ hôi từ trên trán của Điền Chính Quốc rơi xuống.

May mà Điền Chính Quốc không quay phim, nếu không thân thể của cậu thật sự là không chịu nổi.

Tối hôm qua không nên điên cuồng như vậy.

Điền Chính Quốc dựa vào ghế sô pha trước gương trang điểm nghỉ ngơi, trợ lý nhiếp ảnh Kỳ Kỳ rót một tách cà phê cho Điền Chính Quốc, ánh mắt Điền Chính Quốc lộ ra vẻ cảm kích.

Những năm gần đây có rất nhiều diễn viên mới xuất hiện trong làng giải trí, Kỳ Kỳ xem trọng nhất chính là Điền Chính Quốc, xét về ngoại hình và kỹ năng diễn xuất, Điền Chính Quốc chắc chắn là người đứng đầu trong nhóm những người mới, với sự hợp tác lần này, cảm tình của Kỳ Kỳ đối với Điền Chính Quốc ngày càng tăng lên.

Điền Chính Quốc có tính hợp tác rất cao, tính tình hòa nhã, đối với nhân viên hậu trường, hay là nhân viên quét dọn đi ngang qua cũng vẫn một thái độ hiền hòa.

Đúng lúc này, Tiểu Song mặt đỏ bừng chạy vào.

"Anh Điền, có chuyện rất sốc!"

Tiểu Song là trợ lý của Điền Chính Quốc, tuy người nhỏ bé nhưng chăm chỉ và tận tâm, sau một năm ở bên Điền Chính Quốc, cậu coi Điền Chính Quốc như anh trai ruột của mình.

"Anh Điền, nhìn này." Tiểu Song đưa điện thoại trước mặt Điền Chính Quốc: "Cái kia...Tôn Triều..."

Tiểu Song đang nói chuyện, một nhân viên nữ khác của trường quay cũng chạy vào, cô ấy đi đến chỗ Kỳ Kỳ, gấp gáp hỏi: "Chị có xem blog không? Triều ca làm sao lại là loại người như vậy được." Cô ấy là fan của Tôn Triều, lúc này cả khuôn mặt đều tái nhợt.

Kỳ Kỳ vội vàng lấy điện thoại di động ra.

—Sự thật phơi bày! Diễn viên Tôn Triều, bị điều tra, có hóa đơn ghi chép ở hội quán!

Tin tức này xuất hiện mười lăm phút trước tại mục giải trí trên các diễn đàn lớn, chính là một cư dân mạng ẩn danh tung tin, phóng viên không chỉ có một đoạn video từ camera theo dõi, còn có những bức ảnh chụp lại hóa đơn ở hội quán của Tôn Triều....

Tôn Triều gần hai năm qua là một tiểu thịt tươi khá nổi tiếng và nhiều lưu lượng, mặc dù đằng sau luôn có tư bản hùng hậu làm chỗ dựa, nhưng những thứ đen tối này ập đến, với tư cách là người của công chúng, cho dù phía sau có mạnh đến đâu, đoàn đội của hắn cũng chỉ có thể khống chế dư luận bằng cách xóa bài viết vào lúc này.

So với nữ đồng nghiệp kém sắc của Kỳ Kỳ, gương mặt của Tiểu Song rạng rỡ hơn rất nhiều.

Cách đây không lâu, trong một bộ phim cổ trang do Tôn Triều đóng chính và được phát sóng với hình thức vừa quay vừa phát sóng, Điền Chính Quốc đã vào vai nam thứ 2. Cậu đã hợp tác 4 tháng với Tôn Triều, trong khoảng thời gian này, hai người đã có một chút không vui vẻ.

Sự nổi tiếng của bộ phim này tạo ra sân chơi cho rất nhiều diễn viên, và cũng chính nhờ bộ phim này mà Điền Chính Quốc nổi tiếng vượt qua rất nhiều diễn mới.

Bây giờ nếu diễn viên nam chính xảy ra chuyện, thì sự nổi tiếng mà hắn ta nhận được trong bộ phim này đương nhiên sẽ được chia cho các diễn viên khác, đặc biệt là Điền Chính Quốc người vốn đã cực kỳ bắt mắt trong bộ phim này, Tiểu Song đương nhiên rất vui.

Điền Chính Quốc liếc nhìn tiêu đề tin tức bắt mắt trên màn hình điện thoại của Tiểu Song, kín đáo gật đầu hai cái, sau đó bưng ly cà phê trên bàn lên.

Tiểu Song muốn hạ thấp Tôn Triều hai câu, bị Điền Chính Quốc ngăn cản.

"Fan của Tôn Triều ở đây." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nhắc nhở, "Đừng làm tổn thương người ta".

Ngay khi Tiểu Song quay đầu lại, liền thấy mắt nữ đồng nghiệp đỏ hoe, nhìn fan chân chính của Tôn Triều, Kỳ Kỳ rất bình tĩnh, vỗ nhẹ vào vai của đồng nghiệp: "Nhanh chóng thoát fan, chỉ cần em nhanh chóng thoát fan, nỗi buồn sẽ không còn nữa."

Người đồng nghiệp này không tìm thấy sự an ủi, nói: "Em không tin, em sẽ tìm các fan khác để hỏi về nó." Sau đó lập tức rời khỏi phòng hóa trang.

Kỳ Kỳ buông tay ra, nhìn Tiểu Song và Điền Chính Quốc nói: "Thành thật mà nói, tôi là anti-fan của Tôn Triều. Nếu không phải đồng nghiệp của tôi thích Tôn Triều, tôi sẽ không phải che dấu chuyện này".

Tiểu Song cười và nói: "Tại sao chị Kỳ Kỳ lại ghét Tôn Triều?"

"Bởi vì tôi là fan trung thành của Hanh Tự ".

Tiểu Song sửng sốt...người kia chẳng phải là ca sỹ đã chết ba năm sao?

Điền Chính Quốc cúi đầu thổi đi hơi nóng từ miệng cốc cà phê, hàng lông mày rậm rủ xuống như lông quạ (–.–)

"Năm đó tất cả những kẻ đã hắt nước bẩn lên người Hanh ca của tôi tôi đều chán ghét" Kỳ Kỳ khoanh tay dựa vào bàn trang điểm: "Tôn Triều này chính là tự làm tự chịu, năm đó dẫm đạp lên Hanh ca của tôi, hiện tại hàng nghìn người giẫm đạp lên, ha ha, tốt nhất Hạ Thanh và mấy người kia cũng nhanh chóng gặp xui xẻo, ăn bánh hấp máu Hanh ca của tôi, mỗi ngày xuất hiện ở các chương trình giải trí, tôi liền..."

Tiểu Song "..."

Kỳ Kỳ ý thức rằng mình đã không lựa lời, có chút thất thố, cười gượng: "Hahaha, tôi chỉ nói chơi, tôi... tôi sẽ đi xem đồng nghiệp của tôi, đừng có tiếp tục khóc ngất lên".

Sau khi Kỳ Kỳ rời khỏi phòng hóa trang, Tiểu Song bất giác cảm khái nói:" Hanh Tự đã qua đời ba năm rồi. Không nghĩ tới vẫn còn fan hâm mộ như vậy".

" Đi ăn trưa thôi. "Điền Chính Quốc đứng dậy," Có một nhà hàng phương Tây mới mở ở gần đây. Chúng ta hãy cùng nhau đi".

" Wow, cảm ơn anh Điền".

Buổi chiều, Điền Chính Quốc quay trở lại công ty, trước đó cậu ấy đã chủ động muốn tham gia một chương trình tạp kỹ mạo hiểm. Người đại diện của cậu là Tây Nam đã sắp xếp cho cậu. Điền Chính Quốc đã được mời tham gia tập đầu tiên.

Buổi tối, cậu trực tiếp ký hợp đồng với ê-kíp chương trình.

Điền Chính Quốc chỉ mới ký hợp đồng với Tinh Từ Entertainment để ra mắt chính thức cách đây một năm, và cậu ấy vẫn là một người mới trong ngành giải trí.

Ngoại trừ quản lý đã từng trực tiếp liên hệ với Kim Thái Hanh, hầu như không ai biết rằng cậu tiến vào Tinh Từ chính là do quan hệ của Kim Thái Hanh, chỉ có tin đồn trong nội bộ công ty là cậu được đối xử đặc biệt, chẳng hạn như công việc, Điền Chính Quốc có quyền chủ động lựa chọn.

Buổi tối sáu giờ, Điền Chính Quốc mở cửa căn hộ.

Thắt lưng vẫn còn rất đau, chỉ muốn tắm nước nóng rồi ngủ một giấc.

Vừa mở cửa, Điền Chính Quốc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Thái Hanh vừa mới từ trong phòng tắm đi ra.

Kim Thái Hanh quấn khăn tắm quanh eo, trong tay cầm khăn khô xoa xoa tóc rối, thân hình cao lớn, hơi nước tỏa ra xung quanh, vài giọt nước lấp lánh trên khuôn ngực tinh xảo rắn chắc, cuối cùng dọc theo bên eo gợi cảm như mỹ nhân ngư, một đường ẩn hiện bên trong khăn tắm...

"Anh đã trở lại" Kim Thái Hanh trực tiếp đem khăn tắm trùm lên đầu, hắn đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, nâng tay lên theo thói quen xoa tóc Điền Chính Quốc, nở nụ cười, "Hiếm khi em mở cửa một lần mà nhìn thấy anh".

Trước kia, luôn là Điền Chính Quốc ngồi trong căn hộ chờ đợi hắn...

Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt này gần trong gang tấc, ánh mắt của cậu nhìn thật sâu vào đôi mắt trước mặt.

Điền Chính Quốc thích nhất là đôi mắt của Kim Thái Hanh, dù chúng không đủ thanh thoát trên khuôn mặt có nhiều đường nét sắc sảo này, nhưng ngay cả như vậy, những hình ảnh mơ hồ và dịu dàng mang đến cho cậu vào một khoảnh khắc nào đó cũng đủ để nhấn chìm trái tim cậu.

Đáy mắt như có một đám mây mềm mại lan tràn, Điền Chính Quốc một tay sờ lên mặt của Kim Thái Hanh, hơi kiễng chân lên hôn lên đôi mắt của Kim Thái Hanh.

Cánh tay Kim Thái Hanh cũng khẩn trương quấn chặt quanh eo Điền Chính Quốc, chóp mũi cọ vào mặt Điền Chính Quốc, cười nhẹ: "Liền như vậy đã nhớ anh?".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cv#taekook