Chương 45
Rèm cửa trước cửa sổ kính trong suốt sát đất vẫn luôn mở, tia nắng ban mai đầu tiên từ biển khơi ấm áp, dịu dàng khẽ rải rác trên giường.
Kim Thái Hanh vòng tay ôm eo Điền Chính Quốc trên giường, cẩn thận nâng cơ thể trong vòng tay của hắn lên.
Điền Chính Quốc ngủ thật sự rất an ổn, sợi lông mịn trên khuôn mặt trắng nõn ẩn chứa một tầng ánh sáng, trên sống mũi thanh mảnh có thể nhìn thấy mạch máu xanh, chóp mũi ửng hồng, đôi môi bên dưới căng mọng ẩm ướt, có lẽ là vì đêm hôm qua bị hắn hôn một cách tàn nhẫn, lúc này đây vẫn còn lưu lại một chút màu sắc.
Giống như một con cừu non mềm mại trắng như tuyết, trong đầu Kim Thái Hanh hiện lên hình ảnh tên nhóc này dưới thân hắn khóc lóc đêm qua, mặc dù vẫn thổn thức rơi nước mắt nhưng vẫn ôm mặt hắn cố gắng hôn một cách mãnh liệt.
Nghe những tiếng anh Hanh kia, khiến máu hắn sôi trào, hận không thể đem người dưới thân nuốt vào trong bụng.
Ánh nắng ban mai càng thêm ấm áp.
Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, mơ một giấc mộng.
Trong giấc mơ, anh nuôi Tiểu Hàm trưởng thành, trở thành một chú chó khổng lồ màu vàng, con chó to lớn đè vào ngực anh, cái đuôi điên cuồng ve vẩy liếm cắn môi anh.
Anh lờ mờ mở mắt ra, rơi vào tầm mắt của Điền Chính Quốc là một gương mặt quen thuộc khác.
Hoảng hốt tỉnh lại, lại rất nhanh bị người làm cho mơ hồ.
Điền Chính Quốc hơi nâng cằm liếc mắt một cái, bị Kim Thái Hanh cắn vào cổ, ngứa ngứa thấp giọng cười ra hai tiếng.
Kim Thái Hanh cố tình nhéo eo Điền Chính Quốc "Vừa mở mắt ra nhìn thấy anh, em vui như vậy?"
Điền Chính Quốc mím môi, rút tay ra khỏi chăn cố gắng ôm cổ Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh thấy anh dáng vẻ chật vật cố gắng hết sức, liền xoay người nằm xuống bên cạnh Điền Chính Quốc.
"Anh Hanh".
Điền Chính Quốc khẽ gọi một tiếng, một tay chậm rãi đặt lên eo Kim Thái Hanh ôm lấy hắn, tối hôm qua lăn lộn quá mức kịch liệt, lúc này tuy buồn ngủ mệt mỏi, nhưng thân thể và tinh thần lại hoàn toàn thả lỏng.
Kim Thái Hanh ôm chặt eo Điền Chính Quốc, chóp mũi áp vào mái tóc đen mềm mại, trầm giọng nói: "Nghe rõ, không có lần sau."
Hắn tin tưởng sự việc lần này đã cho tên nhóc này một bài học.
"Vâng"
Nhất định là lần cuối cùng.
Kim Thái Hanh cũng ngủ nướng, hôm nay không có việc gì, chỉ có buổi chiều bắt chuyến bay đến thành phố T.
Mãi đến trưa mới dậy, Kim Thái Hanh mặc quần áo bên giường vào.
Điền Chính Quốc cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy ở trên giường, dụi dụi mắt buồn ngủ, mãn nguyện nhìn người đàn ông ở đầu giường. Cho tận đến khi anh nhận ra chiếc giường mình đang ngồi toàn bộ đều là màu đỏ tươi, tức khắc cái ngáp bị nuốt trở vào.
Đêm qua chỉ dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ để làm việc, hoàn toàn không nhìn rõ căn phòng này như thế nào.
Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chăn trên giường, toàn bộ là màu đỏ, trên mặt có thêu hai con rồng bằng chỉ vàng, đầu đuôi quay quanh một chữ "囍" (hỉ) thêu màu vàng, bên cạnh còn có những hoa văn khác nhau được thêu bằng sợi chỉ đỏ với độ đậm nhạt khác nhau.
Rõ ràng căn phòng đơn giản và hiện đại, trang trí chủ yếu bằng gam màu lạnh, nhưng trên giường màu đỏ rực rỡ lại cố tình trang trí theo phong cách phục cổ (*) tạo cảm giác vượt cả không gian và thời gian.
(*)Phục cổ (复古) ngụ ý một phong trào hướng về quá khứ thay vì một sự tiến bộ hướng tới tương lai, và hồi tưởng. – theo wikipedia
Thấy Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm chiếc chăn, Kim Thái Hanh giơ ngón tay chỉ vào bức tường phía sau Điền Chính Quốc, hờ hững nhắc nhở: "Còn có phía sau."
Điền Chính Quốc quay đầu hít một hơi.
Trên bức tường màu xanh lam nhạt, một chữ "囍" (hỉ) màu vàng siêu lớn được dán vào bên trong một trái tim màu đỏ lớn, màu sắc quá chói mắt gần như muốn chọc mù mắt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc: "..."
Thật muốn chui xuống đất.
Chậm rãi quay đầu lại, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, hầu kết chuyển động: "Em, em có phải hay không ngủ ở phòng tân hôn của anh Hanh?"
Kim Thái Hanh cúi đầu, đóng lại cúc áo sơ mi trên ngực, chiếc áo mơ hồ làm lộ ra đường nét cơ bắp bên trong, hắn nhàn nhạt nói: "Không chỉ ngủ, tối hôm qua em còn làm bẩn nó".
"..."
"Không chỉ làm bẩn, còn có một vài chỗ em còn làm nó biến dạng".
"..."
Điền Chính Quốc nóng mặt như muốn bốc khói, chuyện này cũng không thể chỉ đổ thừa cho một mình anh.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh ngồi xuống bên giường tiếp tục truy cứu trách nhiệm: "Khiến phòng tân hôn của anh ra thành thế này, em nói xem phải làm sao bây giờ?".
Điền Chính Quốc cúi đầu, nắm lấy ngón tay hắn: "Là anh Hanh mang em tới, anh Hanh cũng có lỗi".
"Đây là nhà của anh, anh có thể tha thứ cho bản thân, còn em?"
Anh chưa thấy qua ai lưu manh như vậy, "Em, em có thể bồi thường. Em sẽ đổi một bộ giống như vậy".
Kim Thái Hanh cười: "Ý nghĩa có thể giống nhau sao? Đây là ông nội anh làm cho anh cùng cháu rể tương lai của ông ngủ".
Điền Chính Quốc không nói nên lời, ôm chăn muốn nằm xuống, nhưng Kim Thái Hanh lại đã vươn tay ra và ôm lấy eo của anh nâng lên.
"Trốn đi cũng vô dụng." Kim Thái Hanh xoa xoa đầu Điền Chính Quốc, có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, nói chuyện chính, cuối tháng cùng anh trở về nhà cùng ông nội ăn bữa cơm."
Điền Chính Quốc sững sờ: "Đi, đi về nhà anh à?"
"Ông nội luôn muốn anh đưa cháu rể về. Cứ vài tuần ông lại lải nhải chuyện này. Anh mang em về đối phó một chút".
"Anh Hanh muốn lừa gạt ông nội?"
"Đây là một lời nói dối thiện ý."
Điền Chính Quốc trầm mặc suy nghĩ một chút rồi mới cẩn thận hỏi: "Vậy trước khi gặp ông nội, anh Hanh vẫn để em ở bên cạnh anh, đúng không?"
"Xem em căng thẳng chưa kìa". Kim Thái Hanh có chút không đành lòng, cúi đầu hôn khóe môi Điền Chính Quốc trấn an: "Chỉ cần em đừng làm anh tức giận, ở lại bao lâu anh cũng không có ý kiến gì."
Điền Chính Quốc ở trong biệt thự đến buổi chiều.
Tối hôm qua tiêu hao sức lực quá nhiều, Điền Chính Quốc muốn nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng eo và chân đau nhức không thể chống đỡ, chỉ có thể nằm trên giường tiếp tục nghỉ ngơi sau bữa trưa.
Kim Thái Hanh chuẩn bị lên máy bay vào lúc ba giờ chiều để đi công tác, người hầu đang giúp hắn thu dọn hành lý.
Khi Kim Thái Hanh đang thay quần áo trong phòng quần áo, Điền Chính Quốc từ phía sau ôm lấy hắn.
Kim Thái Hanh chậm rãi đứng trước gương thắt cà vạt, tùy ý để đôi tay ôm eo hắn càng chặt: "Vẫn là làm chưa đủ?"
Điền Chính Quốc mặt vùi vào tấm lưng rộng lớn cứng rắn, trầm mặc không nói lời nào.
Giọng nói của Kim Thái Hanh ôn hòa hơn nhiều: "Chuyến đi này ước chừng ở thành phố T một tuần. Nếu không phải vì em có công việc, anh liền mang em theo."
Điền Chính Quốc sững sờ: "Thành phố T?"
"Ừ". Kim Thái Hanh nói: "Buổi tối nhớ gửi ảnh cho anh".
Điền Chính Quốc cười:" Được".
Kim Thái Hanh rời đi trước, hắn yêu cầu Điền Chính Quốc đến sống ở Hương Tân Sơn, đi ra ngoài có tài xế đón đưa, còn có một đầu bếp chuyên nghiệp sẽ hầm các món thuốc bổ.
Lời nói yêu cầu thản nhiên, trước khi đi, Kim Thái Hanh không nhịn được đem người dựa vào tường hôn một cái rồi mới rời đi, nếu không phải vội vàng rời đi, hắn thật sự phải làm đến cùng.
Vào đêm đầu tiên ở lại thành phố T, Kim Thái Hanh nhận được bức ảnh do Điền Chính Quốc gửi đến, nằm nghiêng trên gối, chăn che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen rõ ràng, vương chút nước, nhìn vào màn ảnh một cách dịu dàng.
Kim Thái Hanh đột nhiên hối hận vì đã không mang nhẫn ra trước khi đi.
Vốn nghĩ rằng tối hôm qua chiến tranh lạnh vừa mới kết thúc, sáng nay hắn liền đưa nhẫn ra, giống như Kim Thái Hanh hắn nóng lòng không đợi nổi, nhưng lúc này, đối diện với đôi mắt đẹp và dịu dàng này, hắn đột nhiên cảm thấy cân nhắc này của mình là dư thừa và giả tạo.
Biết rằng tên nhóc này thích mình, sao phải lo lắng nhiều như vậy.
[Kim Thái Hanh]: Đẹp.
[Bé ngoan]: [Miêu miêu thẹn thùng· jg]
[Kim Thái Hanh]: Anh nhớ em, bé ngoan.
[Bé ngoan]: [Miêu miêu chạy như bay mà đến· jg]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro