Chương 46
Nhìn biểu tượng cảm xúc con mèo đang lao về phía mình, Kim Thái Hanh không thể nhịn được cười, hắn cảm thấy như Điền Chính Quốc xúc động đang muốn bay về phía mình, trái tim hắn nóng bừng.
Ngón tay chạm nhanh vào bàn phím ảo và một phong bao đỏ được gửi đi.
Cách xa ngàn dặm, hắn chỉ có thể nghĩ dùng cách này để khiến tên nhóc ham tiền kia vui vẻ.
Công việc ở thành phố T cũng không thành vấn đề, nhưng lại đủ làm hỏng tâm trạng.
Buổi tối ở phòng rượu, giám đốc chi nhánh biết được tình hướng của Kim Thái Hanh nên đã sắp xếp một thiếu niên tuấn mỹ ngồi bên cạnh. Là một thực tập sinh từ một công ty nào đó chưa ra mắt, trẻ lại đẹp trai còn có thể uống rượu, nói chuyện phiếm với Kim Thái Hanh, cũng có thể khiến Kim Thái Hanh thỉnh thoảng cười hai tiếng.
Rượu đã quá nửa tuần, bầu không khí trên bàn tiệc rất hài hòa, thiếu niên tuấn mỹ hai tay dưới bàn bắt đầu thăm dò, một chút lại một chút vuốt ve đùi Kim Thái Hanh.
Ly rượu trước mặt Kim Thái Hanh đã cạn, thiếu niên tuấn mỹ ân cần rót đầy, thân thể hơi cố ý tiến sát lại gần.
"Tin hay không" Kim Thái Hanh vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt không có một tia ấm áp: "Tôi có thể đánh cậu đến chết".
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng là đủ để mọi người trong bàn tiệc đều nghe rõ.
Thiếu niên tuấn mỹ sắc mặt cứng đờ.
Kim Thái Hanh dựa vào ghế ngồi, mặt vô biểu tình nhìn đám người ngồi quanh bàn: "Rượu cũng uống đủ rồi, có ai giải thích cho tôi một chút, vị trí của tên nhóc này ở công ty là gì?"
Một đám người nhìn nhau, không một ai dám nói.
"Dự án Tây Tân Thành như thế nào mà lại để làm mất, tôi tự hỏi, lúc đầu Kim lão gia coi trọng các người, chẳng lẽ là vì bị các người che mắt (*)?" Kim Thái Hanh quay đầu nhìn về thiếu niên tuấn mỹ đã quy củ ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Nào, nói cho tôi biết, người thông minh nào ngồi ở đây đã sắp xếp cậu vào..
Mùa đông ở thành phố T đến sớm hơn Xuyên Hải rất nhiều.
Khi ra khỏi khách sạn, Kim Thái Hanh bị hơi lạnh làm cho tỉnh rượu không ít, đi theo sau là giám đốc chi nhánh với vẻ mặt thất thần đối với hắn đảm bảo thề thốt, Kim Thái Hanh đầu cũng không quay lại bước lên xe.
Ngoài cửa kính xe, những mảnh tuyết trắng tinh bị gió lạnh thổi bay dính vào cửa kính xe.
Dần dần, trong ánh đèn neon ban đêm, có một bầu trời đầy những bông tuyết.
Tuyết rơi.
Trong xe đang bật điều hòa, không khí ấm áp dễ chịu, Kim Thái Hanh lặng lẽ nhìn tuyết ngoài cửa sổ kính.
Hắn nhớ rõ Điền Chính Quốc rất thích những ngày tuyết rơi, nếu bây giờ tên nhóc này ở đây, hẳn là sẽ rất vui.
Sau khi trở về khách sạn tắm rửa xong, Kim Thái Hanh kéo rèm ở cửa sổ sát đất, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ giống như gối lông ngỗng bị xé rách, che trời lấp đất tầm mắt của hắn.
Lộng lẫy, xinh đẹp, thậm chí chấn động, nhưng im lặng không tiếng động, như đem người che chắn ở một thế giới khác.
Kim Thái Hanh lấy hộp thuốc lá bên đầu giường rút ra một điếu đặt trong miệng, tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được bật lửa, có chút bực bội gãi đầu đang ẩm ướt.
Cuối cùng, lại cầm lấy điện thoại và chụp một bức ảnh bên ngoài cửa sổ.
Đang định gửi ảnh cho Điền Chính Quốc, mở ra chủ đề tối nay, nhưng hắn lại nhận được tin nhắn của Điền Chính Quốc trước.
[Bé Ngoan]: Một phần quà sắp đến, hãy kiểm tra kỹ càng và nhận [Miêu miêu hôn hôn· jg]
Kim Thái Hanh sửng sốt.
[Kim Thái Hanh]: Là cái gì?
[ Bé Ngoan]: Đến rồi.[ Miêu miêu hôn hôn· jg]
Kim Thái Hanh đang chuẩn bị gửi tiếp tin nhắn. Điện thoại cố định trong phòng đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ người phục vụ nói rằng có một món đồ chuyển phát nhanh gửi cho hắn, hắn có phiền hay không để nhân viên khiêng lên lầu, người gửi chỉ có một chữ Điền.
Kim Thái Hanh lập tức nói: "Không phiền, lập tức mang lên."
Chỉ một lúc sau, hai nhân viên khách sạn khiêng một thùng các-tông cao gần nửa người vào phòng của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh hơi sững sờ, nhưng biết đây là Điền Chính Quốc gửi cho mình, tay chuyển động nhanh hơn não, nhanh chóng cởi dây buộc bên ngoài.
Chiếc dây buộc cuối cùng tuột khỏi hộp, Kim Thái Hanh nóng lòng mở nắp hộp ra.
Điền Chính Quốc, người vẫn luôn ngồi xổm trong chiếc hộp, đứng dậy, cầm những hạt kim sa (*) màu ở cả hai tay ném nó lên không trung.
"Anh Hanh, em tới rồi!"
Điền Chính Quốc vui vẻ hét lên, nụ cười trên mặt giống như hoa đào đầu xuân, anh mặc một chiếc áo khoác màu trắng như tuyết, dưới cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Hơi thở tươi sáng và đầy nhiệt huyết trước cửa hàng trong nháy mắt xuất hiện!
Kim Thái Hanh sững người tại chỗ, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Điền Chính Quốc đôi tay vẫn còn cử động trên không trung, kim sa rực rỡ rơi vào trên vai của anh và Kim Thái Hanh, anh cười nhìn Kim Thái Hanh nói: "Anh Hanh nói rằng anh nhớ em, cho nên em tới."
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi dày đặc, giữa trời đông lạnh giá, những bông tuyết như muốn nổ thành một chùm pháo hoa.
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Sau một hồi im lặng, Điền Chính Quốc chậm rãi bỏ tay xuống.
Thấy Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm mình hồi lâu không có phản ứng, nụ cười của Điền Chính Quốc có chút bất an, rút xuống, anh nắm chặt quần áo nhỏ giọng: "Em, em tưởng anh Hanh sẽ rất vui."
Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân mình thật xuẩn ngốc, cách thức xuất hiện xấu xí và thô tục như trong một bộ phim truyền hình cẩu huyết thực chất là muốn dùng để lấy lòng Kim Thái Hanh.
Tạo ra một điều bất ngờ tự mình đa tình như vậy, thật ngu ngốc.
"Em xin lỗi, em không nên không nói một tiếng mà đã tự mình tới đây".
"Là em tự ý, sẽ không có lần sau".
"Anh Hanh đừng tức giận, em sẽ đi ngay bây giờ. "
Vẻ mặt hoang mang, Điền Chính Quốc nhanh chóng bước ra khỏi hộp, ngồi xổm xuống tháo tung hộp các tông, cuối cùng dùng hai tay lôi nó ra khỏi cửa.
Kim Thái Hanh sải bước tới ôm Điền Chính Quốc từ phía sau, bờ vai và lồng ngực rộng lớn của hắn lập tức kéo Điền Chính Quốc vào lòng mình.
Hộp các tông trong tay Điền Chính Quốc rơi xuống đất.
Không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông phía sau, Điền Chính Quốc chỉ nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng sâu.
"Anh Hanh, anh tức giận sao?" Điền Chính Quốc thận trọng hỏi.
Kim Thái Hanh không nói gì, nhắm mắt lại, mặt áp vào chiếc khăn quàng nhung đỏ mềm mại.
Qua một lúc lâu, chỉ nghe thấy Kim Thái Hanh khàn giọng nói: "Cơ thể em thật đẹp. Bé ngoan em thật đẹp, thật sự".
Giống như là thượng đế gửi cho hắn món quà trước năm mới.
Điền Chính Quốc cười: "Anh Hanh thích như vậy sao, tốt quá".
Cuối cùng Điền Chính Quốc ở trong vòng tay Kim Thái Hanh xoay người, vừa định mở miệng liền bắt gặp ánh mắt mờ mịt ẩm ướt của Kim Thái Hanh, dịu dàng không giống như Kim Thái Hanh lúc bình thường.
Điền Chính Quốc kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh trực tiếp bế Điền Chính Quốc lên giường.
Gần sáng, tuyết ngừng rơi.
Đêm qua sau khi nhẹ nhàng vui vẻ, Kim Thái Hanh từ trong miệng Điền Chính Quốc mới biết được buổi ghi hình chương trình tạp kỹ tiếp theo của anh cũng tình cờ quay ở thành phố này.
Cho nên, anh mới nhanh chóng đến đây tìm Kim Thái Hanh.
Nhận ra Điền Chính Quốc không phải đặc biệt vì mình mà đến, trong lòng Kim Thái Hanh có chút không thoải mái. Nhưng lại bị Điền Chính Quốc ở bên tai nói mấy tiếng anh Hanh tốt, khó chịu gì trong lòng cũng đã quên.
Điền Chính Quốc cả người bủn rủn, cuộn mình trên giường ngủ say, Kim Thái Hanh lo lắng mình đánh thức anh, xuống giường tắm rửa hết sức nhẹ nhàng.
Tây trang, giầy da ăn mặc hoàn hảo, trước khi rời đi, Kim Thái Hanh ngồi xuống bên giường, lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh lam.
Cẩn thận cầm tay trái của Điền Chính Quốc ra khỏi chăn, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Điền Chính Quốc, kích thước vừa phải, chiếc nhẫn kim loại sáng bóng màu trắng bạc càng làm cho ngón tay mảnh mai trở nên trắng nõn, thanh tú .
Tuy nhiên, Kim Thái Hanh lại càng mong chờ chiếc nhẫn thiết kế theo yêu cầu kia, chiếc nhẫn kim cương đẹp như vậy đeo trên tay Điền Chính Quốc hiển nhiên sẽ đẹp hơn nữa.
"Đây là quà của anh Hanh sao?" Điền Chính Quốc buồn ngủ giọng nói hơi khàn khàn, nhưng nghe được rất dịu dàng: "Thật sự rất đẹp".
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc tỉnh lại, hắn cười nói: "Về sau sẽ còn thứ đẹp hơn nữa".
Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nhanh chóng nhận ra trên tay Kim Thái Hanh ở ngón giữa tay trái cũng đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của anh. Anh đưa tay ra vuốt ve chiếc nhẫn Kim Thái Hanh đeo, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nhướng mày, đưa tay trái lại gần tay trái của Điền Chính Quốc, nở nụ cười thâm thúy: "Nhìn ra cái gì sao bé ngoan?"
Điền Chính Quốc nhíu mày: "Là nhẫn đôi?"
Kim Thái Hanh mỉm cười chờ đợi sự hào hứng trong mắt Điền Chính Quốc, nhưng hắn phát hiện Điền Chính Quốc chỉ nhíu mày, có vẻ vô cùng mờ mịt.
Điền Chính Quốc rốt cục lại nhìn Kim Thái Hanh, chớp chớp mắt: "Em có thể cùng anh Hanh đeo nhẫn đôi sao?"
Câu hỏi này không kích động phấn chấn như Kim Thái Hanh mong đợi, chỉ là ánh mắt tha thiết của Điền Chính Quốc nhìn chăm chú hắn khiến mặt hắn nóng lên.
Hiển nhiên, Điền Chính Quốc căn bản sẽ không thể tin được bản thân hắn sẽ cùng tên nhóc này yêu đương.
"Uh, đây xem như là phần thưởng." Kim Thái Hanh dùng ngón tay gãi gãi má: "Anh tối hôm qua thật sự rất bất ngờ, anh, ừm, cũng muốn động viên em một chút."
"Động viên?" Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, và đột nhiên bừng tỉnh, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh Hanh."
Kim Thái Hanh hài lòng sờ lên tóc Điền Chính Quốc, nói: "Theo như lời em nói tối hôm qua, địa điểm ghi hình của em cũng không xa đây lắm, chờ mỗi ngày ghi hình xong, anh sẽ cho tài xế đến đón em."
"Chỗ ở do nhóm chương trình sắp xếp thống nhất, em không thể là trường hợp đặc biệt".
"Vậy mỗi ngày sau khi xong việc anh sẽ đi tìm em".
"Nếu bị phát hiện, ảnh hưởng không tốt."
"Ảnh hưởng không tốt" đây có lẽ là bốn từ Kim Thái Hanh không muốn nghe nhất, hắn cúi đầu cắn môi Điền Chính Quốc: "Người nhà đến tham ban, như thế nào mà ảnh hưởng không tốt?"
"Nếu bị phát hiện, em sẽ bị cho là thiếu chuyên nghiệp". Lông mày Điền Chính Quốc không khỏi hướng về phía trung tâm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Sẽ bị nói là không đứng đắn, bị nói là có đặc quyền.Chương trình ghi hình có kịch bản. Camera sẽ theo dõi ba ngày liên tục, lỡ lọt vào ống kính sẽ phá hỏng nhịp quay, họ không dám trách anh, khẳng định là sẽ âm thầm oán trách em. Như vậy rất nhiều đồng nghiệp chuyên tâm ghi hình, lại thấy em làm chuyện riêng, em chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của công chúng, bị ghét bỏ, bị xa lánh, bị..."
Kim Thái Hanh nghe xong ngây cả người. Hắn chỉ muốn nhìn thấy bé ngoan xinh đẹp của mình thôi, nào có biết có nhiều rủi ro tiềm ẩn như vậy.
Hắn đương nhiên không muốn bé ngoan của mình phải chịu một chút nào ủy khuất.
"Được, được, anh biết em là một nghệ sĩ chuyên nghiệp và có phong cách tốt, anh nghe em là được". Kim Thái Hanh gãi gãi trán: "Anh muốn gặp em, tại sao lại khó như vậy. Anh sẽ cố gắng hết sức để không bị phát hiện.Có phải hay không sẽ không giống như những gì em đã nói. "
"Mọi người đều biết anh Hanh, rất khó để không bị phát hiện".
"Anh sẽ mặc đồ người giao đồ ăn, được không?" Kim Thái Hanh có thâm ý khác cười nói: "Em buổi tối trở về khách sạn thì nhắn tin cho anh biết, anh sẽ giao đồ ăn tới, dịch vụ sẽ được phục vụ tận nơi".
Nếu ở cách xa hàng trăm dặm, hắn sẽ không nóng lòng như vậy, nhưng cố tình là người lại ở ngay trước mặt, chuyện này làm sao hắn có thể nhịn được.
Làm tình chỉ là thứ yếu, quan trọng là được gặp người.
Điền Chính Quốc nghe ra lời nói không đứng đắn của Kim Thái Hanh, đỏ mặt chùm chăn lên, Kim Thái Hanh chui vào trong chăn tiếp tục hôn anh cho đến khi trợ lý gọi điện thoại đến.
Một trận tuyết dày bao phủ toàn bộ thành phố T, tuyết rơi liên tiếp trong hai ngày.
Hai người sau khi ăn xong ra khỏi phòng ăn, bên ngoài vẫn còn một chút tuyết rơi, dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa trông họ rất đẹp.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không lên xe, chậm rãi đi về phía trước dọc theo ven đường phủ đầy tuyết.
Tuyết rơi bao phủ toàn bộ dấu chân của người qua đường, khi hai người lại giẫm lên đó một lần nữa lại xuất hiện những dấu chân khác liền kề nhau. Điền Chính Quốc trông rất vui vẻ, hơi ngẩng đầu ngắm tuyết trên trời, trong khi Kim Thái Hanh lại giúp anh lưu ý tới con đường dưới chân, thỉnh thoảng lại cười nhạo anh như trẻ con.
Rất nhanh, Điền Chính Quốc đột nhiên xoay người, hai tay ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, giống như một con khỉ đầu chó nhỏ treo trên người Kim Thái Hanh, đi theo bước chân Kim Thái Hanh ở phía trước, từ từ lùi lại phía sau.
Ngay khi Kim Thái Hanh nhìn xuống, có thể thấy được đôi mắt đang tươi cười chứa ngàn vạn ánh sao vô cùng động lòng người, nghe thấy anh nói: "Anh Hanh, em có một yêu cầu nhỏ."
Kim Thái Hanh cười nhẹ, cúi người xuống trực tiếp nâng đùi Điền Chính Quốc lên đến hông của hắn, hai tay của anh để ôm chặt phía trước người.
"Như vậy sẽ không sợ ngã." Kim Thái Hanh cười nói: "Được rồi, em có thể nói tiếp đi."
Chân Điền Chính Quốc bắt chéo giữa eo Kim Thái Hanh, tầm mắt nhìn ngang hàng với Kim Thái Hanh.
Tư thế này tuy rằng ổn định nhưng có chút ngượng ngùng, Điền Chính Quốc mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Còn có người qua đường"
"Em đang nói tới người cách đó không xa đang cõng người, hay là cặp đôi ở bên kia đường đang hôn nhau?"
"..."
Vị trí lợi thế, khuôn mặt Kim Thái Hanh rõ ràng ở trước tầm mắt của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc hai tay bóp mặt Kim Thái Hanh, sau đó cười nhẹ nói: "Anh Hanh như vậy không mệt sao?"
"Không mệt, chẳng những không mệt, còn muốn thử tư thế này như thế nào" Kim Thái Hanh cười, "Tối nay về liền thử xem."
Điền Chính Quốc kéo cái miệng của Kim Thái Hanh gần như biến dạng, cười khúc khích không ngừng.
Kim Thái Hanh cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp ở trước mặt hắn, như thế nào nhìn cũng thấy thoải mái: "Vừa rồi không phải là nói yêu cầu gì sao? Là cái gì?"
Điền Chính Quốc buông lỏng tay, đưa tay xoa xoa lỗ tai Kim Thái Hanh, nhưng ánh mắt nhìn có chút lo lắng: "Em, em muốn nghe anh Hanh nói gì đó với em".
"Đơn giản như vậy?" Kim Thái Hanh cười nói: "Muốn nghe cái gì??"
"Em muốn nghe anh Hanh nói, Điền Chính Quốc, anh thích em".
Kim Thái Hanh dừng lại bước chân.
Vừa vặn dừng lại dưới ngọn đèn, dưới ánh đèn mờ ảo và yên tĩnh, vài bông tuyết nhỏ rơi trên lông mày kiếm đen của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cẩn thận giúp hắn lau đi, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Kim Thái Hanh.
"Em không có ý đó, em chỉ muốn nghe, nghe một chút."
Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của Điền Chính Quốc càng lúc càng nhỏ, đột nhiên cảm thấy mình thật quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Không cần, em chỉ đang nói đùa thôi". Điền Chính Quốc nở một nụ cười chua xót.
"Điền Chính Quốc" Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói.
Anh mắt Điền Chính Quốc một lần nữa lại hội tụ trên mặt hắn, Kim Thái Hanh nói: "Anh thích em"
"..."
"Điền Chính Quốc, anh thích em, em muốn nghe bao nhiêu lần cũng được."
Dưới ánh đèn đường, Kim Thái Hanh vẻ mặt phức tạp nhìn Điền Chính Quốc trong mắt tràn đầy nước mắt.
Dần dần, nước mắt đầy hốc mắt, dính lên lông mi mảnh mai của anh, cuối cùng từng giọt rơi xuống ngực Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc đưa tay ôm cổ Kim Thái Hanh, nước mắt nóng bỏng chảy vào trong cổ áo Kim Thái Hanh.
"Em cũng thích anh."
Sau khi trở về khách sạn, Kim Thái Hanh đặc biệt gọi điện cho quản lý cửa hàng trang sức và hỏi khi nào sẽ có chiếc nhẫn kim cương thiết kế.
Như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra việc xác nhận mối quan hệ yêu đương là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, Kim Thái Hanh cảm thấy may mắn vì đã không sử dụng chiếc nhẫn rẻ tiền này để làm vật chứng tỏ tình yêu, nếu không tình cảm của hắn và Điền Chính Quốc chỉ là có lệ.
Trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ hắn muốn chú ý đến tất cả mọi thứ.
Người quản lý cho biết sớm nhất cũng phải mất bốn ngày.
Nghĩ rằng ngày hôm sau Điền Chính Quốc phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ, nên tối nay Kim Thái Hanh cũng không lăn lộn người quá nhiều, Điền Chính Quốc tinh lực vẫn còn nhiều, vì vậy anh vòng tay qua cổ Kim Thái Hanh và hôn hắn.
Thân thể và đầu óc của Kim Thái Hanh đều rung động, hắn khí huyết dâng trào nói: "Từ nay đừng gọi anh là anh Hanh nữa, Thái Hanh, hay là Lão Kim, nghe như là vợ chồng già ấy".
Nụ hôn của Điền Chính Quốc dừng lại.
Tay của Kim Thái Hanh vuốt ve khuôn mặt Điền Chính Quốc: "Ngoan, gọi anh một tiếng Thái Hanh anh nghe một chút."
Điền Chính Quốc mấp máy môi, lông mày vặn vẹo nhíu thành một khối.
"Nếu không gọi anh một tiếng Kim Thái Hanh, anh còn chưa bao giờ nghe em gọi tên anh đầy đủ". Kim Thái Hanh cảm thấy hứng thú: "Em gọi, chắc hẳn sẽ rất dễ nghe".
Điền Chính Quốc khóe miệng mấp máy, hồi lâu mới mở miệng: "Kim Kim Thái Thái"
Tâm trạng hào hứng lập tức biến mất, Điền Chính Quốc nắm lấy chăn trở mình, lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, anh Hanh".
Kim Thái Hanh dán sát vào sau lưng Điền Chính Quốc, hắn lúc này tâm trạng không tồi, cũng sẵn sàng nghe theo tâm ý của Điền Chính Quốc, cười dỗ dành: "Được rồi bé ngoan, nếu không thích thì vẫn gọi là anh Hanh. Dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ có em gọi anh như vậy, chỉ để cho mình em gọi".
"Ừ". Điền Chính Quốc trả lời: "Em buồn ngủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro