Chương 90

[Nhập vai diễn xuất]

Bàng Minh Thuận sống trong trang viên này một mình. Bàng Nguyên Thanh vì công việc rất ít khi ở đây, nhưng trước đây chỉ cần một câu của Bàng Minh Thuận, Bàng Nguyên Thanh ngàn dặm xa xôi cũng trở về.

Bàng Nguyên Thanh luôn cung kính và hiếu thảo với cha nuôi của mình, đây là điều mà tất cả người hầu trong biệt thự đều biết rõ, nên cho dù Kim Thái Hanh có tìm quản gia trò chuyện riêng cũng không hỏi được chuyện gì bất thường.

Nếu không có chuyện tranh chấp tài sản khổng lồ này, Kim Thái Hanh biết Bàng Nguyên Thanh sẽ là một người chú rất hoàn hảo.

Bữa tối thật sự rất thoải mái.

Sau bữa tối, Kim Thái Hanh chơi cờ với Bàng Minh Thuận, Điền Chính Quốc cầm một tách trà đứng một bên yên lặng quan sát, còn Bàng Nguyên Thanh vẫn luôn ở bên ngoài không ngừng gọi điện thoại.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc lấy cớ đi vệ sinh, gặp Bàng Nguyên Thanh bên ngoài hành lang.

Bàng Nguyên Thanh cũng vừa kết thúc cuộc điện thoại, Điền Chính Quốc chủ động chào hỏi, nhưng dù anh có dẫn dắt đề tài về Hanh Tự như thế nào, thì Bàng Nguyên Thanh vẫn luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo qua loa, đáy mặt lộ  ra ý cười nhàn nhạt, thái độ trước sau vẫn luôn thân thiện.

Anh biết Bàng Nguyên Thanh rất thông minh, hắn sẽ đoán được người lẻn vào phòng hắn đêm đó chính là anh, cũng tự nhiên biết được anh đã nghe thấy được điều không nên nghe, giờ phút này trên mặt tự nhiên như vậy, hẳn trong lòng hắn đang đề phòng đến mức độ nào.

Muốn thử trực tiếp đối diện, hiển nhiên là không thể nào...

Đêm khuya, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc ngủ lại đây, khi lên lầu, Điền Chính Quốc lại liếc nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.

Sau khi trở về phòng, Kim Thái Hanh mới buông tay ôm eo Điền Chính Quốc, sau khi tắm xong, hắn cầm chiếc gối trên tay, ném xuống sàn nhà bên cạnh giường, nói: "Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên sàn nhà."

Sàn nhà bên cạnh giường trải một tấm thảm dày màu xám nhạt, trong phòng thường xuyên được người hầu quét dọn nên tấm thảm không có một hạt bụi, ngủ một đêm hẳn cũng không sao.

"Tôi sẽ ngủ dưới sàn nhà", Điền Chính Quốc nói: "Đây là nhà của ông ngoại anh."

"Tôi tư thế ngủ không tốt, nửa đêm sẽ lăn xuống làm cậu bị thương. Trọng lượng cơ thể này của tôi cũng không phải chuyện đùa." Kim Thái Hanh nằm xuống thảm, quay lưng về phía Điền Chính Quốc, chăn mỏng đắp đến tận lỗ tai, nói: "Không có gì phải bàn cãi, chỉ là một đêm mà thôi. Cậu đi vệ sinh vào ban đêm cẩn thận một chút, đừng giẫm lên tôi."

Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua rèm cửa mỏng vào bên trong.

Điền Chính Quốc trở mình, dựa vào đầu giường nói nhỏ với người nằm trên mặt đất: "Anh có lạnh không?"

Trong phòng bật điều hòa, tất nhiên là ấm áp dễ chịu, Kim Thái Hanh nhắm mắt lại đáp: "Rất lạnh."

"Anh lên đây ngủ đi", Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Giường rất lớn, tôi nằm sang một bên là được".

Kim Thái Hanh chậm rãi mở mắt ra, trong ánh sáng mờ ảo bắt gặp ánh mắt Điền Chính Quốc, cả hai đều không nhìn rõ cảm xúc của nhau, nhưng đều biết đối phương đang nhìn mình.

"Cậu chắc chứ?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc gật đầu: "Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, anh nằm như vậy rất dễ bị cảm".

"Nếu như tôi ngủ đến hồ đồ", Kim Thái Hanh cười nói: "Nhất định sẽ ôm cậu, hôn cậu, cọ cậu theo bản năng. Cậu sẽ không phiền chứ?"

Đây không phải là muốn trêu chọc tên nhóc này, là thói quen ngủ với nhau ba năm mà hình thành, chỉ cần Điền Chính Quốc ở bên cạnh hắn, Kim Thái Hanh hắn không có khả năng chỉ có nằm nhìn.

"..."

Điền Chính Quốc trầm mặc hồi lâu, nằm ở mép giường rụt đầu lại, một hồi lâu Kim Thái Hanh cũng không nghe thấy động tĩnh.

Có vẻ như là từ bỏ lời mời...

Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy hối hận...Hắn thật sự đã rất lâu không cùng Điền Chính Quốc ngủ cùng nhau.

Nghe thấy tiếng hít thở của Điền Chính Quốc khi anh đã ngủ dường như là một điều quá xa xỉ.

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực bội, lăn qua lộn lại ngủ không được, Kim Thái Hanh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Quá nửa đêm, Kim Thái Hanh phát hiện mình thật sự có phản ứng.

Còn rất mạnh mẽ...

Chết tiệt, lẽ ra không nên nghĩ vớ vẩn.

Trong phòng WC, hắn tự mình làm, nhưng làm đến đau cũng không có hiệu quả, hắn quay lại nằm xuống thảm bên cạnh giường, Kim Thái Hanh cau mày, ở trong chăn tiếp tục làm.

Đang lúc nhiệt huyết sôi trào, vai sau đột nhiên bị vỗ một cái, nhàn nhạt vang lên một tiếng.

"Anh Kim..."

Kim Thái Hanh rùng mình một cái, quay đầu thật mạnh, lại suýt nữa bị dọa sợ.

Điền Chính Quốc không biết từ khi nào đã xuống giường, cả người ngồi xổm ở phía sau hắn, sắc mặt u ám ngồi dưới ánh trăng, đối diện với chính mình.

"Anh Kim." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Anh còn chưa đưa tôi đi xem bức ảnh vẽ bức tranh sơn dầu kia".

Kim Thái Hanh xoa ngực, giọng nói run run: "Cậu, cậu định hù chết tôi sao?"

Điền Chính Quốc hai tay đặt ở đầu gối, mờ mịt nghiêng đầu: "Anh Kim, anh làm sao vậy, sao lại sợ hãi như vậy?"

Có lẽ là chột dạ, nhưng Kim Thái Hanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay ra ngoài, trực tiếp bỏ qua vấn đề lúc nãy: "Cậu muốn xem bức ảnh đó?"

"Ừm".

"Muộn rồi, để ngày mai đi".

"Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, muốn xác nhận lại một chút." Điền Chính Quốc lại lần nữa nhẹ nhàng đẩy vai Kim Thái Hanh, tha thiết năn nỉ: "Anh Kim được không?"

Kim Thái Hanh đành phải ngồi dậy, nói: "Thôi được, thư phòng kia cũng ở tầng này, không xa lắm".

Vừa lúc hắn cũng không buồn ngủ vào lúc này.

Đã hơn một giờ đêm trong biệt thự, từ trong ra ngoài đều yên tĩnh.

Đèn cảm ứng trên hành lang bật sáng, Điền Chính Quốc im lặng đi theo sau lưng Kim Thái Hanh, một đường đi vào thư phòng.

Trong biệt thự có nhiều hơn một thư phòng, phòng này là người chú đã khuất của Kim Thái Hanh từng sử dụng, hầu hết những thứ liên quan đến chú Kim đều được cất giữ ở đây, Kim Thái Hanh vẫn luôn có thể ra vào tự do.

Kim Thái Hanh tìm được cuốn album và đưa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngồi trước bàn làm việc lặng lẽ lật xem album, còn Kim Thái Hanh thì chống một chân ngồi lên bàn, hai tay khoanh trước ngực yên lặng chờ đợi.

Trước khi tìm được bức ảnh vẽ tranh sơn dầu, Điền Chính Quốc đã nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay chú Kim trong những bức ảnh khác, nó là vàng ròng có khắc những hoa văn kỳ lạ.

Đúng như những gì anh nghĩ.

"Sao vậy?" Nhìn thấy Điền Chính Quốc cau mày, Kim Thái Hanh theo bản năng hỏi.

Điền Chính Quốc chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay chú Kim trong ảnh, ngẩng đầu lên nói với Kim Thái Hanh: "Chiếc vòng này rất bình thường phải không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Đương nhiên không phải, chú tôi và mẹ tôi là anh em sinh đôi, ngày đó sinh ra, ông ngoại tôi rất vui mừng, đặc biệt đặt làm hai chiếc vòng này, ở giữa có khoét rỗng, trên mặt có khắc chữ Phạn có nghĩa là sức khỏe bình an, chế tác rất tinh xảo, trên thế giới này chỉ có duy nhất hai cái".

Điền Chính Quốc nhíu mày càng chặt: "Hai cái vòng tay này hiện tại ở nơi nào?"

"Tôi không biết, khi còn nhỏ tôi nhìn thấy nó ở chỗ mẹ tôi. Sau khi bà mất, chiếc vòng cũng bị mất." Kim Thái Hanh sờ sờ cằm, hồi tưởng lại: "Cái kia của chú tôi, cũng không có ấn tượng gì. Nhưng với tính nết đó của chú tôi, có khả năng sẽ đưa cho tình nhân nào đó... Có chuyện gì vậy? Cậu đã nhìn thấy chiếc vòng này sao? "

"Tôi đã nhìn thấy nó." Điền Chính Quốc nói: "Tôi đã nhìn thấy nó ở chỗ anh Hanh."

Kim Thái Hanh sửng sốt: "Ý của cậu là Hanh Tự?"

"Đúng vậy."

"Cậu chắc chắn?"

"Tôi chắc chắn." Với tay nghề và hoa văn khắc độc đáo như vậy, anh sẽ không thể nhớ nhầm được.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, một cảm giác kỳ quái sợ hãi tràn ngập giữa hai người bọn họ.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vặn nắm cửa, hai người đều giật mình.

Cửa bị khóa từ bên trong, từ bên ngoài không mở ra được, ngay sau đó có tiếng gõ cửa: "Ai ở bên trong?"

Đó là giọng nói của Bàng Nguyên Thanh.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc liếc nhau, Kim Thái Hanh lập tức cầm album đặt lại chỗ cũ, lúc này, Bàng Nguyên Thanh dường như nói với người hầu bên cạnh: "Đi lấy chìa khóa."

Kim Thái Hanh nắm lấy tay Điền Chính Quốc kéo vào gần giá sách, Điền Chính Quốc sững sờ, thấp giọng nói: "Chúng ta coi như đang đọc sách..."

"Ai lại nửa đêm tới đây đọc sách, cậu cho rằng Bàng Nguyên Thanh ngốc sao?" Kim Thái Hanh nói: "Hơn nữa những gì cậu vừa nói, nếu là thật, càng không thể để cho hắn ta biết".

Không gian trong phòng nhỏ hẹp, Điền Chính Quốc cũng không nghĩ có chỗ nào an toàn để trốn ở đây.

Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc đến góc tường nơi giá sách tầng tầng lớp lớp che lại, nhanh chóng cởi áo ngủ ra, đối với Điền Chính Quốc nói: "Thất thần cái gì, còn không nhanh cởi quần áo".

Điền Chính Quốc nhanh chóng phản ứng lại, nới lỏng cúc áo trên ngực bộ đồ ngủ, áo mở ra và kéo nó xuống một chút.

"Như vậy được không?" Điền Chính Quốc chân thành hỏi.

Cửa phòng truyền đến tiếng động mở khóa, Kim Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc, áp người vào tường hôn thật mạnh.

Điền Chính Quốc ôm chặt cổ Kim Thái Hanh, một chân câu trực tiếp cẳng chân Kim Thái Hanh, tiếng hô hấp dần trở nên nặng nề.

Kim Thái Hanh cảm thấy thân thể như bị điện giật, nhất thời toàn thân như nhũn ra...Mẹ kiếp, đây chính là diễn xuất của một diễn viên chuyên nghiệp sao?

Bàng Nguyên Thanh dẫn người vào, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai người ở trong góc.

Điền Chính Quốc xấu hổ núp trong ngực Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh vội vàng nhặt quần áo che lại, ôm chặt người trong lòng, quay đầu tức giận nói với hai người hầu bên cạnh Bàng Nguyên Thanh: "Các người đang nhìn cái gì vậy? Còn không ra ngoài! "

Hai người hầu nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

"Chú cũng đừng nhìn." Kim Thái Hanh sắc mặt khó coi nói: "Nhìn như vậy mặc quần áo cũng cảm thấy ngượng ngùng".

Khóe môi của Bàng Nguyên Thanh nhẹ nhàng câu lên, nhưng ẩn ý trong mắt hắn không rõ ràng: "Quá đáng rồi, Tiểu Kim, đây là thư phòng của chú con đấy".

Kim Thái Hanh cười: "Thôi, cũng chỉ là tìm một chút kích thích, chú, đừng nói với ông ngoại nha".

Ánh mắt của Bàng Nguyên Thanh chuyển sang Điền Chính Quốc.

Thân thể Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh gắt gao ôm chặt lại, ở trên vai Kim Thái Hanh cẩn thận lộ ra đôi mắt, thấy Bàng Nguyên Thanh đang nhìn chằm chằm mình, anh rụt đầu lại.

Kim Thái Hanh trực tiếp đặt cằm lên tóc Điền Chính Quốc, càng ôm chặt hơn.

"Suýt chút nữa chú còn tưởng rằng có trộm vào nhà." Bàng Nguyên Thanh nhẹ nhàng nói: "Trở về phòng làm đi".

Mãi cho đến khi Bàng Nguyên Thanh đóng cửa rời đi, Kim Thái Hanh mới buông Điền Chính Quốc ra.

Điền Chính Quốc nhặt quần, cúi đầu cài cúc áo, kết quả liếc mắt nhìn thấy nơi nào đó của người nào đó có phản ứng cực mạnh.

"Quá, quá nhập vai." Sau khi ho khan hai tiếng, Kim Thái Hanh quay lưng về phía Điền Chính Quốc, mặc quần áo, nói: "Kỹ thuật diễn của tôi quá tốt đi.".

Điền Chính Quốc tỏ vẻ tán thành: "Khá tốt." Đúng là đắm chìm vào diễn xuất.

Đèn trong phòng làm việc quá sáng, khiến chỗ nào đó khác thường không thể che giấu, Kim Thái Hanh không dám quay đầu lại: "Tôi ra mồ hôi một chút, về trước tắm rửa".

Kim Thái Hanh nói xong liền bước nhanh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cv#taekook