Chương 93
[Nếu không đính hôn trước đi]
Kim Thái Hanh ra vào vội vàng, cửa phòng vẫn chưa khóa lại, Kim Trường Tông bên ngoài gõ cửa mấy lần, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Người không có ở đây?"
Nhìn căn phòng trống trải, Kim Trường Tông vẫn còn đang nghi hoặc, giây tiếp theo quay đầu lại liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đi ra từ phòng để đồ, trên mặt mang theo nụ cười hấp tấp vội vàng.
"Ông nội, ông đến rồi." Kim Thái Hanh nói.
Kim Trường Tông hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn về phía sau Kim Thái Hanh, thấp giọng hỏi: "Người có phải ở bên trong không?"
Kim Thái Hanh gật đầu, tiến lên ôm lấy Kim lão gia hướng đi ra ngoài: "Chúng ta trước tiên đi xuống lầu, ông nội, khi nào em ấy mặc xong quần áo sẽ xuống."
Mặc xong quần áo?
Kim Trường Tông liếc mắt một cái, Kim Thái Hanh lập tức nhận ra được ông nội mình đang suy nghĩ lung tung, phỏng chừng là cho rằng hắn và Điền Chính Quốc vừa mới xong việc ở bên trong.
Kim Thái Hanh định giải thích, nhưng Kim Trường Tông hài lòng gật đầu nói: "Được rồi, xem ra quan hệ rất tốt."
Kim Thái Hanh: "..."
Kim Trường Tông gọi Kim Thái Hanh ra phòng ngoài, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của ông hiện tại tràn đầy hồng nhuận: "Là cháu rể của ông đúng không?"
"... Vâng."
Kim Thái Hanh lấy ngón tay gãi lông mày: "Chính là người con nói với ông lúc trước, Điền Chính Quốc..."
"Con xem con đi, không nói trước với ta một tiếng, lần đầu gặp mặt ta còn chưa kịp chuẩn bị quà".
"Không sao đâu, em ấy không quan tâm đến điều đó."
"Chuyện này không thể tùy tiện được.
Con nói cho ta biết, Tiểu Điền thích cái gì ta liền cho người đi mua".
"Ông ơi, đừng như vậy, chờ lát nữa sẽ khiến em ấy căng thẳng." Kim Thái Hanh nói: "Cùng nhau ăn cơm là được, chờ lát nữa trên bàn ăn ông cũng đừng hỏi cái này cái kia, có chuyện gì hỏi con sau cũng được".
Kim Trường Tông cười và nói: "Thằng nhóc này, còn chưa kết hôn đã bắt đầu bênh vực người ta rồi".
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ phía sau hai người bị đẩy ra.
Hai ông cháu cùng quay lại nhìn.
Điền Chính Quốc mặc một bộ vest màu xám đen lịch lãm, trước ngực thắt cà vạt hoa văn sẫm màu, thân hình thẳng tắp cùng đôi chân thon dài, anh đi đến trước mặt Kim Trường Tông, nhỏ nhẹ, lễ phép nói: "Chào ngài Kim Đổng, cháu tên là Điền Chính Quốc, là...bạn trai của anh Kim".
Kim Thái Hanh khó có thể rời mắt khỏi Điền Chính Quốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc phức tạp.
Hai tay đặt ở quải trượng của Kim Trường Tông kích động nắm chặt, ông nhìn người thanh niên hào hoa phong nhã trước mặt, hai đường sắc lệnh khắc sâu phảng phất thành nếp nhăn trên mặt khi cười, ông liên tục gật đầu: "Rất tốt, ông từng nghe Thái Hanh nói qua về con, cuối cùng cũng gặp mặt.
Tiểu Điền, con cũng đừng ngại, nếu đã cùng Thái Hanh ở bên nhau, vậy thì hãy gọi giống Thái Hanh là ông nội".
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng, ông nội."
Kim Trường Tông mặt mày hớn hở, nhìn đứa cháu rể trước mặt, càng nhìn càng thấy vừa lòng, lập tức lấy từ trên tay ngọc ban chỉ màu đỏ sậm đặt vào lòng bàn tay của Điền Chính Quốc.
Trong bầu không khí không thể từ chối, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nhận quà: "Cảm ơn ông nội."
Nghe thấy tiếng "Ông nội" này, Kim Trường Tông vô cùng thoải mái, cuối cùng lại hỏi: "Hai đứa quyết định khi nào kết hôn? Có muốn ông nội giúp chọn ngày lành tháng tốt không?"
Kim Thái Hanh lập tức ôm lấy vai Kim Trường Tông kéo ông xoay người hướng xuống cầu thang: "Cái này, ông nội, trước ông nội ở dưới lầu chờ, con thay quần áo xong, lát nữa sẽ xuống tìm ông."
Kim Trường Tông lúc này tâm tình rất tốt, liền làm theo yêu cầu của Kim Thái Hanh, nói nhỏ với Kim Thái Hanh: "Tiểu Điền này thật sự không tồi..."
Tính tình ôn hòa vô hại, nhưng thật ra lại âm thầm che dấu góc cạnh, đôi mắt trầm tĩnh như nước, tỉnh táo, khắc chế, cơ trí...
Kim Trường Tông liếc mắt một cái là có thể nhìn được.
Sau khi Kim Trường Tông rời đi, Kim Thái Hanh trở lại trước mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đang cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn ban chỉ trong lòng bàn tay, nó là đồ vật luôn bên người của đại danh đỉnh đỉnh Kim lão gia, tất nhiên có giá trị rất lớn, e rằng không đơn giản chỉ có tám chữ số.
"Cùng với cái mà ông ngoại đưa, tình cờ mỗi người một cái." Kim Thái Hanh không nhịn được trêu ghẹo.
"Ông nội anh vừa rồi rất vui vẻ ..." Điền Chính Quốc sắc mặt phức tạp ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Nếu như biết đây chỉ là một màn kịch, ông sẽ rất thất vọng."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ông cũng đã thấy cậu rồi, nếu không thì từ giả thành thật?"
Điền Chính Quốc ánh mắt hơi trầm xuống.
"Đùa thôi, tôi sẽ nhanh chóng nói lại chuyện này." Kim Thái Hanh lập tức lại cười nói: "Tôi không tin mình không thể tìm được người tôi thích và người đó cũng thích tôi".
Điền Chính Quốc không nói gì, chỉ là gật đầu, sau đó quay người trở về phòng: "Tôi đi đổi lại quần áo, bộ đồ này quá mức nghiêm túc, không thích hợp."
Kim Thái Hanh còn muốn nói gì nữa, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn lại tiếng "ừm" nhàn nhạt.
Trong bữa tối, ngoài dự kiến của Điền Chính Quốc, ông nội của Kim Thái Hanh không theo khuôn mẫu thông thường là hỏi về gia cảnh hay quá khứ tồi tệ của anh, mà chỉ quan tâm đến công việc của anh, sau đó liền cùng anh cười đùa nói chuyện cháu trai mình khi còn nhỏ, những chuyện đáng xấu hổ và buồn cười đều một lượt nói ra hết.
Điền Chính Quốc không thể nhịn được cười, miệng Kim Thái Hanh giật giật khi nghe những điều đó.
Ông nội thực sự là 800 năm không tìm được người lải nhải, đem chuyện khi còn nhỏ hắn chơi với con trăn vàng bị quấn cổ, sau đó sợ hãi tè ra cả quần.
Tuy nhiên, thấy Điền Chính Quốc vẫn lắng nghe một cách tập trung lại cảm thấy thú vị, Kim Thái Hanh nhịn không được liền xen vào.
Bầu không khí trở nên hài hòa, gần như không có trong dự liệu, Kim lão gia cười nói: "Nếu không trước tiên đính hôn".
Điền Chính Quốc nụ cười vẫn ở trên mặt, ánh mắt chậm rãi chuyển tới Kim Thái Hanh chớp chớp, cầu cứu.
Kim Thái Hanh vừa muốn mở miệng, Kim lão gia lại chậm rãi nói: "Kết hôn cũng không cần vội.
Thái Hanh cũng đã nói với ông rằng hai đứa còn muốn ổn định tình cảm, cho nên ông muốn đính hôn trước, đính hôn xong, khi nào muốn kết hôn lại nói cho ông biết, ông nội cũng không thúc giục các con, ông thấy năm sau đính hôn trước, đính hôn xong chúng ta chính là người một nhà, tiếng ông nội này gọi càng thuận miệng, Tiểu Điền, con thấy sao?"
"Chuyện này đợi con và Điền Chính Quốc bàn bạc xong sẽ nói lại với ông." Kim Thái Hanh nói trước Điền Chính Quốc một bước: "Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc gặp ông, ông đừng quá vội vàng".
"Các con bây giờ còn trẻ, tình yêu và hôn nhân đều tách riêng ra, được rồi, ông sẽ chờ các con".
Sau bữa tối, Kim Trường Tông liền ngủ lại Hương Tân Sơn.
Để không bị bại lộ, Điền Chính Quốc đêm này không thể không ở lại đây, cũng đem hai chiếc nhẫn ban chỉ trả lại cho Kim Thái Hanh.
"Đây là bọn họ tặng cho cậu." Kim Thái Hanh không cam lòng nhận lấy.
Điền Chính Quốc nghiêm túc giải thích: "Đây là bọn họ tặng cho cháu rể tương lai."
"..."
Kim Thái Hanh đứng tại chỗ không muốn nhận lấy, dưới tầm mắt của hắn, Điền Chính Quốc liền đem ngọc bội bỏ vào ngăn kéo bên giường.
Vào ban đêm, ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi.
Giường rất rộng rãi, chăn màu đỏ tươi rực rỡ, hai người đứng ở một bên, Kim Thái Hanh quay lưng về phía Điền Chính Quốc, mở mắt ra nhìn trước mặt một mảng âm u tối tăm, cảm xúc chua xót xen lẫn tình cảm không thể kiểm soát được đang như thiêu đốt trong máu hắn.
Hắn biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ bùng nổ ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro