Phiên ngoại
[Khung cảnh mùa đông năm nay được định sẵn là đẹp vô cùng..]
"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Asuka lần thứ 19 là—"
"Điền Chính Quốc!"
Khi người dẫn chương trình vừa dứt lời, toàn hội trường tiếng vỗ tay như sấm.
Ống kính máy quay nhanh chóng tập trung vào Điền Chính Quốc đang ngồi ở khu vực khách quý, trên màn hình lớn phía sau bục, Điền Chính Quốc từ vị trí ngồi đứng lên, mặc một bộ vest đen sang trọng và lịch lãm , ôm Lưu Hách Khôn bên cạnh, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, đi về phía bục trao giải.
Kim Thái Hanh nhìn bóng dáng mảnh khảnh, trong mắt hiện lên sự nóng bỏng, nhất thời không thể rời mắt, hắn cố ý kết thúc công việc sớm vội vàng trở về, chỉ để chứng kiến giây phút vinh quang này của người mình yêu.
Hắn được như ý nguyện, trao giải thưởng cho bé ngoan của mình ...
Tiếng vỗ tay như sấm, hắn đưa cúp cho Điền Chính Quốc, cười nhẹ nói: "Chúc mừng em, Điền Chính Quốc..."
Điền Chính Quốc nhìn người đàn ông mặc âu phục và giày da trước mặt, ánh mắt đẹp đẽ cong thành hình vòng cung: "Cảm ơn..."
Ánh đèn trên sân khấu, giống như vô số vì sao rải rác trong sâu thẳm con ngươi của Điền Chính Quốc, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú vô cùng ngay trước mắt, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt gần như chìm vào trong đó.
Tình yêu trong lòng hắn dường như không bao giờ kết thúc, mỗi giây mỗi phút càng trở nên mạnh mẽ, cũng càng thêm, thật cẩn thận...
Trong lễ trao giải này, [Độ Ấm] vô tình thu được thắng lợi lớn nhất, xong việc Lưu Hách Khôn dẫn đầu mời khách, cùng một nhóm người đi ăn mừng, ca hát.
Buổi tiệc chúc mừng thành công náo nhiệt mãi đến nửa đêm mới kết thúc.
Vừa đi ra, gió lạnh mùa đông phả vào mặt, thổi bay hơi nóng trên mặt do cồn mang đến, Điền Chính Quốc liền cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Một người bạn đi qua nhỏ giọng nhắc nhở: "Điền Chính Quốc, người kia có phải là bạn của anh không?"
Điền Chính Quốc nhìn theo hướng ngón tay của bạn mình, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng bên cạnh chiếc Aston Martin màu đen cách đó không xa, mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng manh, quấn khăn quàng cổ và đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt sắc bén lộ ra ngoài, nhưng nhìn về phía này lại rất dịu dàng.
"Ừm, anh ấy đến đón tôi."
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt bạn mình, Điền Chính Quốc xoay người đi về phía người nọ.
Đêm khuya mùa đông gió lạnh như dao, khoảng cách không xa là bao, nhưng chóp mũi Điền Chính Quốc lại lần nữa đông lạnh đỏ bừng.
Kim Thái Hanh cởi khăn quàng vào cổ Điền Chính Quốc, nhìn thấy một mảng đỏ lên trên làn da trắng nõn, ánh mắt phức tạp hỏi: "Em uống bao nhiêu thế?"
Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, đôi mắt dưới hàng mi dài có chút ngơ ngẩn: "Dù sao chưa đến mức say."
Kim Thái Hanh cười cười, giúp Điền Chính Quốc buộc lại khăn quàng cổ: "Nếu em say, anh sẽ nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi."
Khóe miệng Điền Chính Quốc khẽ mấp máy: "Kể cả không say anh cũng chiếm tiện nghi."
"..."
Trên đường trở về căn hộ, Điền Chính Quốc dựa vào ghế phó lái ngủ thiếp đi.
Đại não của anh hoàn toàn thả lỏng, ý thức cũng rời rạc rối tinh rối mù, khi Kim Thái Hanh đỗ xe ở gara dưới lòng đất, Điền Chính Quốc giống như một miếng nhựa dẻo nằm nguyên ở ghế phó lái... Lúc này, anh thật sự là say.
Kim Thái Hanh trực tiếp bế ngang người, xoay mặt lại, dùng đầu cụng vào đầu Điền Chính Quốc: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy..."
Điền Chính Quốc ôm chặt cổ Kim Thái Hanh, trong miệng mơ hồ nỉ non: "Buồn ngủ quá..."
"Được, được, hiện tại anh đưa em đi ngủ."
Nơi này là căn hộ của Điền Chính Quốc, sau khi [Độ Ấm] phát sóng bạo hồng, đề phòng paparazzi chụp trộm nên đã thay đổi căn hộ.
Từ khi trở lại Xuyên Hải, hơn một năm qua hắn tới đây không ít lần, công việc có chút thời gian rảnh rỗi, hắn liền chạy đến căn hộ mang theo canh bổ dưỡng mà Điền Chính Quốc yêu thích nhất, hoặc là để Điền Chính Quốc lười biếng nằm trên sô pha mà nấu cơm, đồ ăn tươi ngon luôn là hắn tự mình đến siêu thị mua.
Sự ân cần suốt một thời gian dài cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng ... phần thưởng chính là chìa khóa dự phòng của căn hộ!
Trở lại căn hộ, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đặt người bế ngang xuống giường.
Tay Điền Chính Quốc tuột khỏi cổ Kim Thái Hanh, con mắt khẽ mở mơ hồ nhìn người trước mặt.
Kim Thái Hanh nhéo nhéo đôi má ửng hồng của Điền Chính Quốc: "Yên tâm, sẽ không chiếm tiện nghi của em, anh đi pha cho em một cốc nước mật ong..."
Khi Kim Thái Hanh ra khỏi phòng, điện thoại vang lên.
Là Triệu Thành gọi điện tới.
Kim Thái Hanh bấm nút nghe, mở loa ngoài, đặt điện thoại ở trên quầy bếp, xoay người đi đến tủ lạnh lấy mật ong.
"Lão Kim, tôi nhìn thấy ảnh chụp cậu trao giải cho Điền Chính Quốc ở trên mạng" Triệu Thành cười: "Ánh mắt kia thâm tình, thật là buồn nôn chết tôi."
Kim Thái Hanh lấy ra một lọ mật ong, mở nắp, thản nhiên nói: "Về sau mấy người các cậu sẽ càng buồn nôn hơn."
"Nói như vậy quan hệ của hai người phát triển rất tốt?"
"...Còn tốt."
"Sao lại còn tốt?"
Kim Thái Hanh cầm thìa mật ong hơi dừng lại một chút, do dự vài giây mới nói: "Trên tình bạn, dưới tình yêu."
"Không phải đâu lão Kim, cậu hiện tại chả lẽ không phải là bạn trai của Điền Chính Quốc sao? Vậy mà tôi nghĩ hai người đã sớm xác định quan hệ rồi."
"... Vẫn còn đang cố gắng."
"Nói nghe này, tôi còn đang nghĩ đến chuyện hai người bao giờ kết hôn đấy. Hóa ra cậu vẫn còn chưa theo đuổi được người. Tôi hoài nghi cậu thật sự không thích Điền Chính Quốc?"
Kim Thái Hanh đặt lọ mật ong trong tay xuống, ngẩng đầu hít sâu một hơi: "Tôi đương nhiên là thích em ấy, thích đến mức không thể kiềm chế, nhưng còn phải suy xét suy nghĩ của em ấy nữa... Tôi không thể đi sai một bước, đến khi nào tôi xác định được em ấy hoàn toàn chấp nhận tôi, tôi sẽ tỏ tình với em ấy, đề nghị em ấy làm bạn trai của tôi".
Hai người ở chung ngoại trừ bước cuối cùng thân mật nhất, kỳ thật quan hệ giữa hai người căn bản giống như người yêu, nhưng quan hệ chưa bao giờ nói rõ ràng.
Mặc dù trong lòng hắn vô cùng khát khao có thể cùng Điền Chính Quốc tiến tới một mối quan hệ thực sự, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng hắn vẫn luôn có chút không tự tin.
Hắn không thể xác định, cũng không dám xác định, liệu Điền Chính Quốc có thích hắn từ tận đáy lòng hay không, hắn không muốn Điền Chính Quốc thích hắn, chỉ vì đã mất đi Hanh Tự nên đối diện với hiện thực tạm chấp nhận hắn, sợ hãi trong lòng anh thực sự không thích hắn, hắn ở trong lòng Điền Chính Quốc cũng không có một chút ưu thế nào.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Triệu Thành buông một tiếng thở dài: "Lão Kim, cậu đã thay đổi rất nhiều."
Kim Thái Hanh cười: "Con người ai cũng phải trưởng thành."
"Không phải, ý của tôi là cậu càng sống càng thụt lùi, cậu đứng trước mặt Tiểu Điền Chính Quốc cũng không có chút tự tin."
"..."
"Lão Kim, tôi đề nghị cậu tỏ tình càng sớm càng tốt, càng trì hoãn lâu, mọi chuyện càng có nhiều thay đổi." Triệu Thành nghiêm túc nói: "Về ngoại hình của Tiểu Điền Chính Quốc và địa vị hiện tại của cậu ấy trong giới giải trí, có bao nhiêu người nhớ thương cơ chứ, cậu không lo lắng một ngày nào đó xuất hiện một người chen ngang cậu, trong giới giải trí không thiếu những anh chàng đẹp trai, nếu tôi là Tiểu Điền Chính Quốc, tôi sẽ không thể cầm lòng được."
"..."
"Tôi nói thật, lão Kim, tôi sẽ giúp cậu lên kế hoạch chuẩn bị một buổi lễ tỏ tình lãng mạn. Tôi đã quen với cách bài trí và quy trình làm việc. Tôi sẽ đảm bảo một loạt các bước hoàn chỉnh, có thể khiến Điền Chính Quốc cảm động đến rối tung rối mù".
"Không cần, Điền Chính Quốc sẽ không thích nghi lễ giống như lừa người mang đi thế này. Tôi thích em ấy, dù sao tôi sẽ tự mình thực hiện."
"Cái này làm sao có thể gọi là lừa người mang đi chứ? Nếu mối quan hệ giữa hai người chỉ cách một lớp giấy dán cửa sổ không chịu đâm thủng, buổi lễ này sẽ chỉ có lãng mạn và bất ngờ." Triệu Thành bất đắc dĩ nói: "Nói đến cùng, trong lòng cậu vẫn là không muốn".
"Coi là vậy đi".
"Được rồi, lão Kim, tôi hiểu rồi." Triệu Thành nói: "Tôi cá là trong vòng năm năm, cậu sẽ không thể cưới được Tiểu Điền Chính Quốc."
Cúp điện thoại, Kim Thái Hanh nặng nề nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cuối cùng bưng nước mật ong quay người chuẩn bị đi ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang dựa vào cửa phòng bếp, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn hắn.
Kim Thái Hanh thực sự kinh ngạc, hắn không biết Điền Chính Quốc đã đứng ở cửa từ lúc nào, càng không biết vừa rồi hắn cùng Triệu Thành nói chuyện Điền Chính Quốc nghe được bao nhiêu.
"Điền Chính Quốc..."
Kim Thái Hanh giật giật khóe miệng cười, nhưng đại não lại điên cuồng lục lọi trí nhớ, nhớ lại lúc trước có phải đã nói gì đó với Triệu Thành khiến Điền Chính Quốc không vui hay không.
Điền Chính Quốc đáy mắt vẫn còn có chút say, ánh mắt lưu luyến mà mềm mại, bước tới nhận lấy nước mật ong trên tay Kim Thái Hanh, cái gì cũng không nói, vừa uống vừa xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Uống nước mật ong xong, Điền Chính Quốc vào phòng tắm đi tắm.
Kim Thái Hanh ở trong phòng khách trêu Tiểu Hàm.
Tiểu Hàm đã trở thành một con chó to xác, há miệng lè lưỡi, nghiêng đầu lắc lắc đuôi, trông càng thêm ngốc.
Kim Thái Hanh gãi gãi cằm Tiểu Hàm, hơi có chút phiền muộn nói: "Em nghĩ nếu bây giờ anh tỏ tình với ba em, ba em có đồng ý để anh làm bạn trai không?"
"Gâu, gâu!"
"Đúng không, anh cũng nghĩ ba em sẽ đồng ý, nếu không lát nữa anh cầu ba em hẹn hò với anh, lợi dụng lúc này ba em uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, dỗ dành ba em đồng ý".
"Gâu, gâu, gâu, gâu!"
"Ồ, muốn anh qua đêm ở đây sao, không thể. Ba em mới cùng anh gần gũi một chút, anh làm sao lúc này được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Gâu!"
"Còn chê anh không có tiền đồ? Em cho rằng anh muốn sao? Anh hiện tại muốn lao vào phòng tắm để kì cọ cho ba em, nhưng người làm việc lớn phải học cách nhẫn nại." Kim Thái Hanh vươn tay gãi gãi mũi chó: "Huống chi so với năm trước tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần nắm chắc mọi thứ, nếu không sau này đến cửa anh cũng chẳng thể bước vào."
"Gâu, gâu!"
"Ừm, vẫn là Tiểu Hàm em hiểu anh nhất, chờ đến ngày anh cùng ba em chuyển thành chính thức, anh nhất định sẽ không đối xử tệ với em".
Điền Chính Quốc: "..."
Bị hơi nước trong phòng tắm xông lên, Điền Chính Quốc thanh tỉnh hơn phân nửa, vừa đi ra liền nhìn thấy một người một chó ngồi xổm trên mặt đất trong phòng khách, cùng nhau trò chuyện kỳ quái.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn chưa tỉnh rượu...
Điền Chính Quốc lặng lẽ không một tiếng động ngồi xổm xuống bên cạnh Kim Thái Hanh, dùng ngón tay chọc nhẹ vào mũi của Tiểu Hàm khiến Kim Thái Hanh cả người chấn động.
Kim Thái Hanh đặt Tiểu Hàm xuống, ánh mắt có chút chột dạ: "Anh chỉ là nói đùa với Tiểu Hàm."
Điền Chính Quốc cúi người, lại gần Kim Thái Hanh, mùi hương sữa tắm nhàn nhạt lập tức quấn lấy Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cụp mắt xuống một chút, liền có thể nhìn thấy bên trong áo choàng tắm hơi hở ra, một mảnh da thịt trắng nõn, trắng sáng như tuyết.
Hầu kết của Kim Thái Hanh chuyển động, đáy lòng điên cuồng thúc giục... muốn vươn tay ôm lấy người nọ, làm chuyện cặn bã!
Nhưng mà, giống như bị phong ấn, trong lòng có một cỗ không tên do dự, Kim Thái Hanh chỉ có thể nhìn ngơ ngác đến gần Điền Chính Quốc, cuối cùng chỉ vươn tay vuốt ve gò má Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc giống như con mèo con được gãi cằm, hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Sáng mai anh đi với em đến một nơi."
"Được." Kim Thái Hanh lập tức gật đầu nói: "Đi đâu?"
"Ngày mai anh sẽ biết."
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gần ngay trước mắt, Kim Thái Hanh nuốt nước bọt: "Điền Chính Quốc, anh hôn em có được không?"
Ngón tay Điền Chính Quốc nhéo nhéo môi Kim Thái Hanh, cười nói: "Đã muộn rồi, anh trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Kim Thái Hanh tuy rằng thất vọng, nhưng trong lòng cũng không có oán giận, hôn lên đầu ngón tay Điền Chính Quốc, cười nói: "Được rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Khi Kim Thái Hanh chuẩn bị rời đi, Điền Chính Quốc lại nhắc nhở: "Sáng mai đến đây, đừng quên mang theo giấy tờ tùy thân."
Kim Thái Hanh ngẩn ra: "Giấy tờ tùy thân? Tại sao?"
"Ngày mai anh sẽ biết."
Kim Thái Hanh không hỏi chi tiết, chỉ nói: "Vậy anh ngày mai qua sớm."
Tới cũng thật quá sớm...
Chưa đến bẩy giờ sáng hôm sau, Kim Thái Hanh mở cửa căn hộ của Điền Chính Quốc bằng chìa khóa dự phòng, mang bữa sáng do đầu bếp của Hương Tân Sơn đến, cùng ăn sáng với Điền Chính Quốc.
Sủi cảo tôm hương vị rất ngon, Điền Chính Quốc không khỏi khen ngợi, Kim Thái Hanh cố ý cười nói: "Chờ em dọn qua, muốn ăn cái gì cũng có thể".
Trái với dự đoán của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc mỉm cười gật đầu với hắn.
Như nhận được sự đồng ý ngầm nào đó, Kim Thái Hanh đứng dậy giúp Điền Chính Quốc cầm canh: "Nào bé ngoan, nếm thử món canh này đi, đầu bếp trong nhà thật sự nấu không tồi".
Nói chưa hết lời, Kim Thái Hanh nhận ra mình theo bản năng lại gọi "bé ngoan", lúc trước hắn đều tránh gọi cái tên thân mật này, sợ trước khi xác định quan hệ làm Điền Chính Quốc khó chịu, nhưng lúc này thấy anh không có phản ứng gì, trái tim Kim Thái Hanh càng bành trướng.
Cảm thấy khả năng thành công của việc tỏ tình đã tăng lên một chút.
Ăn sáng xong, chín giờ sáng, Điền Chính Quốc lên xe của Kim Thái Hanh, báo cho Kim Thái Hanh địa chỉ một trung tâm mua sắm.
Kim Thái Hanh không hỏi Điền Chính Quốc đến đó làm gì, thành thật cả đoạn đường lái xe đi.
Xe đậu gần trung tâm mua sắm, Kim Thái Hanh còn tưởng Điền Chính Quốc đi vào trung tâm mua sắm, nhưng Điền Chính Quốc lại bảo hắn lấy giấy tờ tùy thân, hai người cùng nhau băng qua đường, đến cửa Cục Dân Chính phía đối diện.
"Em... ừm, em không giỏi nói chuyện yêu đương." Điền Chính Quốc nhéo nhéo chóp mũi, nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: "Kim Thái Hanh, chúng ta đăng kí kết hôn đi"
Kim Thái Hanh sững sờ: "Đăng ký, kết hôn?"
"Ừm, là bây giờ."
"..."
Nhịp tim của hắn giống như mô tơ đập hoàn toàn mất kiểm soát, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn hơn.
Kim Thái Hanh sững người tại chỗ, không thể tin được liếc nhìn cổng lớn của Cục Dân Chính, rồi quay lại nhìn Điền Chính Quốc.
Đôi mắt cong cong của Điền Chính Quốc chứa đầy những ánh sao, nắm lấy tay Kim Thái Hanh, xoay người đi về phía cổng.
Kim Thái Hanh nhìn bóng lưng trước mặt, nhất thời không phân biệt được đây là thực hay mơ.
Ngay cả là một giấc mơ cũng quá xa xỉ.
Tới gần trưa, ánh sáng rơi xuống đầu, Kim Thái Hanh cảm thấy cơ thể phiêu phiêu, như thể gót chân giẫm trên cát mềm.
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Điền Chính Quốc đeo khẩu trang vào, đưa hai cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay cho Kim Thái Hanh.
"Em phải bay đến thành phố Trung An vào buổi chiều. Có một bộ phim ngắn phải quay. Buổi tối ngày mai mới có thể trở về", Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh: "Ngày mai anh sẽ đến sân bay đón em chứ? "
Kim Thái Hanh cúi xuống nhìn hai cuốn sổ đỏ trong lòng bàn tay, chăm chú nhìn ba chữ "giấy kết hôn" màu vàng trên đó không chớp mắt, mãi đến khi Điền Chính Quốc gọi hắn mấy tiếng mới lấy lại tinh thần.
"A? Đến sân bay đón sao?" Kim Thái Hanh thất thần, sau đó thẳng thắn gật đầu: "Được, không thành vấn đề, giao cho anh, anh có thể làm được."
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh dáng vẻ vẫn còn chưa tỉnh lại, không nhịn được cười, anh kéo khẩu trang trên mặt xuống, hơi kiễng chân lên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn hắn.
Lần nữa từ từ mở mắt ra, Điền Chính Quốc nhìn ánh mắt Kim Thái Hanh tràn đầy sương mù, hốc mắt đỏ bừng.
Điền Chính Quốc mỉm cười lau mắt Kim Thái Hanh, sau đó ấm áp nói: "Từ nay về sau, anh Kim chính là người đã có gia đình."
Kim Thái Hanh không nói nên lời, một bên nước mắt rơi xuống, một bên dùng sức gật đầu.
Hắn không thể tin ông trời lại có thể ưu ái hắn như vậy ...
Hắn thực sự đã kết hôn với người mà hắn yêu thương nhất.
Cuối cùng, Điền Chính Quốc từ chối Kim Thái Hanh đi cùng với mình đến thành phố Trung An, anh lo lắng Kim Thái Hanh sẽ quá kích động sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim của mình.
Kim Thái Hanh cũng nghe lời, ngoan ngoãn ở lại Xuyên Hải.
Sau khi Điền Chính Quốc rời đi, Kim Thái Hanh cầm hai cuốn sổ màu đỏ đến quán bar của Triệu Thành, chân dài bước đi vững vàng, đi đường như mang theo gió.
"Lão Kim, cậu thật không cần tôi chuẩn bị lễ tỏ tình sao?" Triệu Thành cười nói, "Nếu như cậu không chủ động, cẩn thận cả đời này sẽ là cẩu độc thân."
Kim Thái Hanh ngồi trên sô pha, tự mình rót một ly rượu trước, uống một ngụm xong thở hắt ra, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, đập xuống bàn một cách sảng khoái: "Hiện tại muốn hỏi mặt cậu có đau hay không?"
Triệu Thành cầm lên hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, vẻ mặt ngơ ngác, đọc xong liền hít một hơi thật sâu rồi mở to mắt: "Mẹ kiếp, lão Kim, làm sao cậu lại lừa được Tiểu Điền Chính Quốc đi Cục Dân Chính?"
"Có biết nói chuyện hay không?" Kim Thái Hanh duỗi tay đoạt lại cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay Triệu Thành, lại ôm vào trong ngực như bảo bối, khóe môi không khỏi nhếch lên: "Làm cậu thất vọng rồi, chính Điền Chính Quốc chủ động bảo đi đăng ký kết hôn".
Triệu Thành hét lên: "Tiểu Điền Chính Quốc hẳn là rất yêu cậu."
Kim Thái Hanh lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái, lấy ra cuốn sổ kết hôn, cầm trên tay xem kỹ.
Đôi mắt hắn vẫn nóng bừng không kiểm soát được.
Đúng vậy, là Điền Chính Quốc thật sự thích hắn...
Hắn cuối cùng cũng xác định, Điền Chính Quốc đối với hắn không phải là tạm chấp nhận, hắn là người chồng mà Điền Chính Quốc chủ động lựa chọn, là người mà Điền Chính Quốc muốn ở bên cả đời.
Buổi tối hôm sau, Kim Thái Hanh đón Điền Chính Quốc ở sân bay.
Gió lạnh bên ngoài đại sảnh mang theo những bông tuyết bay bay, trong sảnh đón, Kim Thái Hanh chạy chậm đến trước mặt bé ngoan, ôm chặt trong lòng.
Kim Thái Hanh trực tiếp bế ngang Điền Chính Quốc lên ôm người vào trong ngực, cũng mặc kệ những ánh mắt soi xét của một đám người qua đường ở sân bay, vững chắc ôm chặt bà xã của mình, xoay người bước ra khỏi đại sảnh.
"Bỏ em xuống." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói.
"Không bỏ, là em chủ động trước."
Điền Chính Quốc lấy cái mũ rộng của áo khoác trùm xuống đầu, đầu chôn vào hõm vai của Kim Thái Hanh, dù sao cũng không thể lộ mặt.
"Em còn xấu hổ à?" Kim Thái Hanh bật cười: "Khi nhào vào trong lồng ngực của anh, lúc đó sao không thấy xấu hổ?"
Điền Chính Quốc cắn bả vai Kim Thái Hanh: "Trước kia anh rất quy củ."
"Có thể so sánh quá khứ với hiện tại được không? Hiện tại em là bà xã của anh." Kim Thái Hanh quay đầu, dùng chóp mũi dụi vào cổ ấm áp của Điền Chính Quốc: "Ông xã cùng với bà xã nào có chuyện quy quy củ củ? Chẳng phải như vậy giống kết nghĩa huynh đệ sao. Lại nói, em có biết trước đây anh nghẹn đến thế nào không?"
Điền Chính Quốc không nhịn được cười: "Hiện tại lộ nguyên hình?"
"Lúc này chỉ lộ ra ít nhiều." Kim Thái Hanh lại cọ cọ mặt Điền Chính Quốc, sủng nịnh nói đùa: "Còn có một mặt tàn bạo hơn, bé ngoan có muốn thử không?".
Điền Chính Quốc khẽ nâng một góc mũ lên, chớp mắt nhìn khuôn mặt đã gần trong gang tấc: "Muốn."
"..."
Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, đột nhiên bước chân rất nhanh, sau khi bế người lên xe, giây sau liền lấy điện thoại di động gọi cho ông nội ở nhà, mặc kệ ông nội háo hức muốn gặp cháu rể của mình, kiên quyết nói sẽ trở về nhà muộn một chút.
Sau khi cúp máy, Kim Thái Hanh hướng về phía tài xế nói: "Đi khách sạn."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của người nào đó, vai Điền Chính Quốc run lên, không nhịn được cười, vươn tay chọc chọc môi Kim Thái Hanh: "Chậc chậc, xem ra sẽ rất tàn bạo, có chút đáng sợ."
Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay Điền Chính Quốc không chịu an phận, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay thon dài của Điền Chính Quốc.
Không có tiếp lời trêu đùa của Điền Chính Quốc, chỉ hôn môi sau đó hắn chăm chú nhìn vào Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, Điền Chính Quốc, em đã làm cho cuộc sống của anh trở nên đầy ý nghĩa ..."
Điền Chính Quốc cười, nghiêng người hôn Kim Thái Hanh.
Khung cảnh mùa đông năm nay được định sẵn là đẹp vô cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro