Chương 22: Cậu ấy là ba ba của tụi tôi
Kim Thái Hanh phát hiện chính mình đang ở trong một tình huống rất kỳ lạ.
Diễn xuất là chuyện đương nhiên như ăn cơm uống nước đối với anh, nhưng lần này anh cảm thấy không quá dễ dàng để nói ra câu thoại ấy.
Ánh mắt anh lóe lên, trong khoảnh khắc, cùng đôi mắt trong sáng và thuần khiết của Điền Chính Quốc gặp nhau.
Kim Thái Hanh hơi sững người, sau đó giơ tay lên, đặt tay lên lưng ghế phía sau Điền Chính Quốc, tay còn lại nhẹ nhàng đè trang sách trước mặt Điền Chính Quốc.
Anh trầm giọng hỏi: "Em muốn học thuộc bao nhiêu trang?"
Giọng nói của anh đã được cố ý đè xuống, không cao cũng không thấp, sẽ không quấy rầy người khác. Nhưng cũng vừa đủ để hai cặp vừa nói chuyện phiếm ban nãy nghe thấy rõ ràng.
Bàn kế bên vừa nghe thấy âm thanh, liền xuất hiện động tĩnh.
Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được phần nào trong thư viện yên tĩnh.
Cô gái nói: "Giống như giọng của Kim Thái Hanh thế..."
Bên này, Điền Chính Quốc nói: "331 trang."
Cô gái bàn kế bên:!
Giọng cô gái khe khẽ run lên: "Này thì tốt rồi, lại giống như giọng của Chính Quốc..."
Điền Chính Quốc:?
Ồ, giọng nói của mình còn đặc biệt đến nỗi có thể vừa nghe là nhận biết được sao?
Kim Thái Hanh trả lời: "Ừm."
Anh nói: "Vậy học đi, tôi ngồi cạnh xem em học. Nếu em muốn gì, cứ gọi tôi."
Cô gái càng nghe càng thấy giống giọng của Kim Thái Hanh, lỗ tai lập tức dựng thẳng.
Ngay cả bạn trai cô cũng nhận ra, nhịn không được lặng lẽ quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông đang ngồi không quá thoải mái ở bàn kế bên, nhưng dáng người vẫn cao thẳng như cũ, hai chân dài co lại dưới gầm bàn, một tay đỡ lưng ghế rồi dùng tay còn lại ấn vào trang sách, để lại cho những người khác một bóng lưng vai rộng eo thon tràn đầy mạnh mẽ.
Dáng người cao lớn của anh gần như che đậy gần hết thiếu niên bên cạnh.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên kia đang kẹp bút, đặt tay lên bàn, dưới ánh đèn ngón tay càng thêm trắng nõn, nhìn kỹ thì móng tay đều được cắt sạch sẽ.
Sau đó, người đàn ông cúi đầu nhẹ nhàng lật giở trang tiếp theo, giọng nói của anh có vẻ bình tĩnh và thờ ơ, như thể anh đang nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt.
"Nhưng em không thể phân tâm."
"Phân tâm một lần, tôi sẽ hôn em một lần."
Cô gái:!
Đệt đệt đệt!
Bạn trai cô gái:!
Chiêu này tôi sẽ áp dụng, cảm ơn anh!
Cô gái nhìn chằm chằm về phía đó, gần như không thể dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cô thấy bàn tay cầm bút khẽ run... Cái này là cái gì? Là cưỡng hôn sao? Hay làm chuyện tình thú nào đó?
Đầu Điền Chính Quốc muốn rớt xuống bàn luôn rồi.
Kỹ năng diễn xuất của Kim tiên sinh thực sự quá tốt, giọng nói của anh hơi trầm nhưng lại rất từ tính dễ chịu, anh không nhanh không chậm mà nói, như thể nhẹ nhàng trôi vào vành tai người khác.
Cho dù từ miệng anh nói ra những lời thoại kỳ quái, cũng chỉ mang hương vị khắc chế dục vọng ẩn sâu bên trong, chứ không phải là kiểu trêu chọc khiếm nhã.
Nhưng vẫn có cảm giác không phù hợp với thiết lập tính cách của anh, cứ như đang cưỡng chế Kim tiên sinh phải nói ra những lời thoại ấy.
À, giống như đang ép buộc con trai nhà lành hành nghề mại dâm.
Điền Chính Quốc cười đến bả vai cũng run lên, đầu ngón tay cũng theo đó mà run run.
Cậu sợ nhịn không được lòi đuôi mèo nên quay đầu nhìn về hướng Kim Thái Hanh, từ sau lưng anh nhìn qua, có thể thấy cậu giống như vùi cả người vào trong lòng ngực anh.
Kim Thái Hanh: "......"
Anh khẽ cười.
Nói mấy câu như vậy sẽ không phân tâm à.
Kim Thái Hanh rút lại bàn tay từ phía sau lưng ghế, không nhẹ không nặng nắm gáy của Điền Chính Quốc.
Đây là hành động rất tự nhiên, giống như muốn xách một món gì đó.
Nhưng hôm nay anh không xách đồ vật, mà là Điền Chính Quốc.
Đầu ngón tay niết nhẹ một chút theo hướng đi lên, xúc cảm mang lại vô cùng mịn màng và ấm áp.
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đồng thời hơi ngẩn ra.
"Đừng nhéo tôi." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói.
Sau đó cậu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên, khi gặp Kim Thái Hanh, hai mắt cậu sáng ngời.
Không đợi Kim Thái Hanh kịp nói gì, di động chuyển sang chế độ rung đột nhiên sáng màn hình.
Kim Thái Hanh nhanh chóng thu tay lại, trên đầu ngón tay dường như còn sót lại một chút ấm áp.
Anh cầm điện thoại đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh.
Điền Chính Quốc cũng thành thật ngồi thẳng lưng, sờ ví tiền trong túi, ấn trang sách, bắt đầu nhẩm bài.
Không thể rớt môn! Một xu tiền học lại tôi cũng không cho mấy người đâu nha!
Cuộc gọi đến từ phòng làm việc của Kim Thái Hanh.
Bên đây, bộ phận quan hệ công chúng đều nhìn chằm chằm vào thông tin Internet mọi lúc mọi nơi, ngay khi bắt được động tĩnh của Kim Thái Hanh ở đằng kia, liền gọi đến.
"Anh có muốn rời khỏi Đại học Bắc Kinh trước không? Em sợ rằng lát nữa sẽ có paparazzi đến đó nằm vùng." Trợ lý Tiểu Lâm ở đầu dây bên kia nói.
Kim Thái Hanh: "Không sao đâu, tôi tự xử lý."
Tiểu Lâm chỉ có thể thấp tha thấp thỏm cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Kim Thái Hanh cũng nhanh chóng gọi sang một dãy số khác.
Rất nhanh, có một vài người xuất hiện bên ngoài thư viện. Một số trông như vệ sĩ, một số còn lại giống như các nhà lãnh đạo. Người trước bảo vệ lối vào của thư viện, trong khi người sau nói chuyện với nhân viên thư viện trước khi rời đi.
Kim Thái Hanh đứng trên lầu ba, từ trên cầu thang kính nhìn xuống, thu vào tầm mắt cảnh tượng bên dưới rồi mới xoay người trở về chỗ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc thật sự học bài vô cùng nghiêm túc.
Đừng nói là phân tâm.
Cậu căn bản còn không nhìn thấy anh này.
Kim Thái Hanh nhìn cậu một lúc, sau đó đứng dậy và lấy một cuốn 《 Trung Hoa văn hóa dân tục chỉ nam* 》rồi đọc nó.
Ngồi được một lúc lâu, chợt có những tiếng động ồn ào từ bên ngoài thư viện, nhưng lập tức những tiếng động đó đã bị dập tắt và biến mất hoàn toàn.
Lúc này xem như đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua.
Trong suốt thời gian đó, Điền Chính Quốc chỉ đứng dậy và đi vệ sinh hai lần.
Ngồi như thế này là điều vô cùng khó chịu đối với nhiều người. Nhưng đối với những sinh viên cuồng học cuối kỳ thì không có gì là không thể.
Điều này cũng cực kỳ hiếm đối với Kim Thái Hanh.
Thời gian của anh luôn vĩnh viễn công tác ở bên ngoài, ngoại trừ lúc ngủ, chưa bao giờ anh có cảm giác ngồi yên không làm gì như lúc này.
Ánh mắt của Kim Thái Hanh thường xuyên rơi vào trên người Điền Chính Quốc.
Cho đến khi Điền Chính Quốc vô thức liếʍ môi, anh liền xuống lầu kêu vệ sĩ đi mua nước.
"Nước ấm hoặc sữa đều được."
"Không cần trà sữa hay cà phê." Kim Thái Hanh thấp giọng nói, "Hàm lượng caffein quá cao."
Vệ sĩ gật đầu nhận lệnh rời đi.
Những người khác trong thư viện dường như mới vừa chú ý đến, không khỏi lén lút liếc nhìn Kim Thái Hanh thêm vài lần nữa.
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy Kim Thái Hanh lấy hai cốc sữa nóng từ tay vệ sĩ, ưu nhã đi lên lầu.
【 tôi đệt! Kim Thái Hanh thật sự ở thư viện xem cậu ấy đọc sách! 】
【 có ảnh chụp nè mấy má! Tui chụp lén đó, đệt, cực như chó 】
【 đừng nghĩ nữa mấy cunhang, căn bản vào không được đâu, vệ sĩ của anh Kim chặn lại hết rồi, vì sinh viên Bắc Đại cần phải chăm học cho cuối kỳ nên anh ấy chơi lớn vãi nồi luôn á 】
【 lót dép hóng ngoài cửa? 】 comment này được rất nhiều like, thật sự có người mang dép đến lót hóng ngoài cửa.
Kết quả đến rồi mới phát hiện...
【 a a a mị phục luôn á! Sinh viên Bắc Đại trâu bò vãi ra sao mà nãy giờ rồi còn chưa có ai khỏi thư viện vậy hả a a a! 】
【 đau đớn thể xác lẫn linh hồn.jpg mị ngồi chờ nãy giờ mà không ai ra ngoài hết trơn, xin hỏi mọi người ở Bắc Đại học kiểu nào vậy hả hả hả hả 】
【? Mấy lầu trên làm tui chợt suy nghĩ, hay hôm nào đề nghị Điền Chính Quốc livestream hướng dẫn kỹ năng học tập # cầu Điền Chính Quốc mở lớp đào tạo học bá # 】
【 oaaa đm có lý nha lầu trên 】
【 fans Kim Thái Hanh nhặt được báu vật rồi nha, chị dâu vạn năng, không gì không biết, ngầu vãi 】
Topic từ từ đổi sang chủ đề khác.
Mọi người bắt đầu bàn tán về việc bọn họ đã phải khổ sở như thế nào vào thi cuối kỳ, khó khăn như thế nào trong việc học tập, không chỉ là có Điền Chính Quốc thôi đâu.
Điền Chính Quốc ra khỏi thư viện lúc một giờ rưỡi chiều.
Bụng trống rỗng, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười vui vẻ.
Điền Chính Quốc vỗ vai Kim Thái Hanh: "Cảm ơn Kim tiên sinh đã đóng góp rất nhiều cho kỳ thi cuối kỳ của tôi nha."
Vừa vỗ xong, vài sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh đột nhiên đi đến.
Điền Chính Quốc đổi từ vỗ thành ôm ngay tức khắc, dính sát vào người Kim Thái Hanh một chút.
Ngoài trời đang có tuyết.
Tay đang cầm ô của Kim Thái Hanh đột nhiên siết chặt.
Hửm?
Phương thức cảm ơn của cậu ấy là ôm một cái sao?
Chờ mấy sinh viên đi rồi, Điền Chính Quốc mới chậm rãi buông tay.
Sau này không bao giờ vỗ vai nữa.
Nhìn qua giống cán bộ về quê gặp đồng chí quá.
Lúc này, điện thoại di động của Điền Chính Quốc vang lên.
Cậu lập tức bắt máy: "Alo."
"Quốc Quốc ở đâu á? Có rảnh không? Tụi này mời cậu ăn cơm nè." Giọng của Mục Đông ở đầu dây bên kia.
Điền Chính Quốc đá tuyết bên dưới chân, cuối cùng đá như thế nào mà văng tuyết lên ống quần của Kim Thái Hanh.
Ôi nhục quá là nhục.
Điền Chính Quốc theo bản năng cúi xuống để phủi tuyết cho anh.
Ánh mắt Kim Thái Hanh thoáng nhìn thấy gì đó, anh nhanh chóng ôm lấy eo Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc:???
Kim Thái Hanh: "Có người đang theo dõi."
Điền Chính Quốc quay đầu lại liếc nhìn.
Ở phía xa đúng là có vài người, đang lia ánh mắt về phía bên này.
Quay đầu lại lần nữa, nhìn vào cửa sổ sát đất, chúng phản chiếu bóng dáng của hai người trên tấm kính. Ưm, nếu ở ngay chỗ này mà ngồi xổm trước mặt Kim Thái Hanh, nhìn qua thì cũng rất... kỳ quái.
Kỳ quái như kiểu sân trường-play.
Điền Chính Quốc cũng áp sát vào cánh tay của Kim Thái Hanh, không động đậy.
Mục Đông bắt đầu hét lên ở đầu dây bên kia: "Này này! Alo, Quốc Quốc, cậu nói đi! Cậu bị làm sao thế? Rớt xuống hồ à?"
Điền Chính Quốc: "Chờ một chút nha, tớ xin chỉ thị cái đã."
Kim Thái Hanh không biết đã nghe thấy từ nào, anh cười khẽ.
Ở đầu dây bên kia, Mục Đông chua chát nói: "Ờ ờ ờ, kết hôn xong rồi là vậy đó ha, còn bày đặt xin mệnh lệnh với chả chỉ thị, đi đi đi đi đi xin đi."
Điền Chính Quốc chỉ vào điện thoại: "Tôi cùng bọn họ đi ăn cơm nhé."
Nụ cười của Kim Thái Hanh biến mất.
Có vẻ như... hình như...chắc là... không có ý muốn dẫn anh theo.
Lông mi Kim Thái Hanh khẽ run lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bình tĩnh và dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Ừm, đi cùng ai?"
Điền Chính Quốc: "Bạn cùng phòng."
"Tôi có nên gặp bạn cùng phòng của cậu không?" Kim Thái Hanh ném câu hỏi cho cậu.
"Cũng nên... nhìn thấy một chút." Lúc này, Điền Chính Quốc mới chợt nhớ ra, "À, Mục Đông và những người khác hình như rất thích phim của anh."
Mục... Đông à.
Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh sâu hơn một chút, anh nói: "Vậy cùng nhau đi, tôi mời."
Điền Chính Quốc gật đầu, cùng anh đi về phía gara.
Nhìn vậy mới đúng là một cặp tình nhân.
Điền Chính Quốc âm thầm lắc đầu, nói: "Cùng anh đọc sách, tôi cảm thấy rất tốt."
Động tác kéo cửa xe của Kim Thái Hanh dừng lại: "Sao? Như thế nào?"
Điền Chính Quốc: "Khá là yên tĩnh."
Kim Thái Hanh: "......" Cái này là lời khen hả?
Điền Chính Quốc: "Khi cùng với Tưởng Phương Thành thì không phải..." Cậu nói nửa chừng rồi đột ngột dừng lại.
Cậu đưa tay lên xoa huyệt thái dương, cảm thấy hôm nay mình học quá nhiều rồi, sao lại nghĩ tới Tưởng Phương Thành?
Trùng hợp, Kim Thái Hanh cũng muốn hỏi cậu.
Kim Thái Hanh tiếp ý cậu vừa nói, hỏi: "Cùng hắn ở bên nhau làm sao vậy?"
"Hắn cho rằng tôi không nhìn hắn khi tôi đọc sách." Điền Chính Quốc kéo cửa ngồi vào, đúng lý lẽ nói, "Tôi đến thư viện không nhìn sách thì nhìn cái gì giờ?"
Kim Thái Hanh: "......"
Kim Thái Hanh: "Tại sao hai người ở bên nhau vậy?"
Điền Chính Quốc: "Hắn theo đuổi tôi."
Kim Thái Hanh: "......"
Loại cảm giác này không rõ là nôn nóng hay gì khác, nhưng đang dần hiện lên trong lòng anh. Kim Thái Hanh nghe thấy chính mình lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ cần có người theo đuổi cậu, cậu sẽ đáp ứng sao?"
"Chủ yếu cách theo đuổi này hơi đặc biệt... Có một lần trường chúng tôi xây dựng hoạt động, cả trường tổ chức một buổi dã ngoại bên ngoài đường vành đai số sáu. Tôi để bài tập ở đó. Xe buýt từ trường chúng tôi đến đón chúng tôi về. Hắn liền chạy theo xe buýt, mồ hôi nhễ nhại, đuổi theo và đưa bài tập cho tôi."
Kim Thái Hanh: "......"
Anh hiểu rất rõ Tưởng Phương Thành biết cách sử dụng thủ đoạn như thế nào để mưu đồ đoạt được thứ mình muốn.
Kim Thái Hanh đột nhiên nói: "Tiệc đính hôn của Tưởng Phương Thành sẽ đến vào tuần sau. Sau khi thi xong, cậu có muốn tham gia không?"
Lúc này điện thoại di động của Điền Chính Quốc lại vang lên.
Giọng của Mục Đông từ đầu dây bên kia truyền đến: "Quốc Quốc, cậu nói đang ở gara dưới hầm, chỗ nào cơ?"
Kim Thái Hanh bật đèn xe.
Điền Chính Quốc cũng đưa tay ra quơ quơ: "Có nhìn thấy cánh tay của tớ không á?"
"Tớ nhìn thấy rồi!" Mục Đông kích động, chạy tới trước, "Bé cưng Quốc Quốc, ba ba tới rồi."
Kim Thái Hanh hạ cửa sổ xuống.
Cùng Mục Đông mặt đối mặt.
Hai chân của Mục Đông mềm nhũn: "Đậu moá! Thầy Kim! Ặc, thật xin lỗi, Điền Chính Quốc là ba ba của tôi, ặc, tôi không phải có ý này."
Mấy người bạn cùng phòng khác cũng đi theo, khi nhìn thấy Kim Thái Hanh, trong lòng liền đậu moá đậu moá đậu moá, mình thế mà có thể ăn cơm với siêu sao đậu moá!
Bọn họ lắp bắp nói: "Ai ui, thật xin lỗi, ở trong ký túc xá chúng tôi quen thói gọi nhau là ba ba này ba ba nọ rồi. Hôm nay Chính Quốc là ba ba của chúng tôi, còn thầy Kim thì là..."
Bọn họ im lặng một lúc: "... Ma ma?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro