Chương 21: Bắt được một bạn học nhỏ nói dối nha

TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim truyền hình thịnh hành hiện nay.

Có lẽ là xem đến đoạn phấn khích, bên ngoài nhất thời truyền đến một trận cười vui vẻ.

Điền Miểu ở thời kỳ vỡ giọng, thanh âm mang chút khàn khàn đang làm nũng với ông Điền: "Bố, chính là chiếc điện thoại mà nam chính dùng kia kìa! Con muốn có nó! Bố mua cho con đi!"

Giọng ông Điền nhẹ nhàng, quở mắng: "Mua điện thoại cái gì, nghe lời! Bây giờ con đang ở trong giai đoạn mấu chốt, học tập quan trọng hơn."

"Mua đi mua đi." Điền Miểu ôm cánh tay ông Điền, không ngừng lắc lư: "Bố mua cho con đi, được không? Bạn học con đều có cả. Con xin hứa sẽ không gián đoạn việc học, được không ạ? Được không ạ?"

Ông Điền hắng giọng, rốt cuộc không chống đỡ được trước đề nghị của con trai: "Được rồi, mua cho con! Nhưng không thể làm lỡ việc học, nghe chưa?"

Điền Miểu reo hò: "Bố, bố thật tốt!"

Điền Chính Quốc đi chân trần đứng trên sàn nhà phả hơi lạnh, nghe tiếng hoan hô cười đùa bên ngoài, khẽ rũ mắt.

Một lát sau, cậu cầm di động lên.

Trong phòng đặt trước của 1982, Trịnh Khuyết hát xong một ca khúc rồi đặt microphone xuống.

Gã uống một hớp nước nhuận họng, sau đó quay đầu nhìn Hà Chúc ngồi cạnh: "Mẹ nó giờ là mấy giờ rồi? Sao anh Kim
vẫn chưa tới?"

Thứ ba tuần sau là sinh nhật của Trịnh Khuyết, đúng lúc phải đến trường đi học.

Cả đám bạn xấu lén lút thương lượng, dứt khoát đặt một phòng ở 1982 để chúc mừng sinh nhật Trịnh Khuyết, tiện thể chơi bời nhân dịp nghỉ cuối tháng.

Bình thường nhân duyên của Trịnh Khuyết không tệ, buổi tối tới cả một phòng đầy ắp người, vừa vào là mở karaoke quỷ khóc sói gào.

"Không biết anh đại đang làm cái gì." Hà Chúc vừa ăn hoa quả vừa nói: "Muốn anh đại tới cùng chúng ta, anh đại từ chối, nói là phải về tắm rửa thay đồ.

Ai mà không thế chứ, sao có mỗi anh đại lâu như vậy?"

Bành Trình Trình nốc hai chai bia, lúc này đã hơi say, nghe thế bèn bình tĩnh đáp: "Vỏ bọc idol."

Hà Chúc ném đến ánh mắt xem thường: "Phục luôn đấy." Dừng một lát, y mới nói tiếp: "Cũng không chắc.

Nói không chừng là về nhà lấy quà cho lão Trịnh nên cố ý tìm cớ."

Trịnh Khuyết nghe xong thì ma sát tay rất nóng lòng: "Mày không nói là tao cũng không nghĩ đến vụ quà cáp đấy. Mày vừa nhắc đến, sao lại làm tao mong chờ thế này."

Vài người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Kim Thái Hanh mặc một bộ thường phục màu đen từ bên ngoài tiến vào.

"Ôi mẹ." Nghe thấy bài hát lệch tone, hắn xoa nhẹ đôi tai, nhíu mày: "Bọn mày hú lên với mặt trăng đấy à?"

"Đừng tán dóc mấy cái linh tinh!" Trịnh Khuyết nhảy bật đến trước mặt hắn rồi giơ tay ra: "Quà của tao đâu?"

Kim Thái Hanh nhếch mép nhìn gã: "Quà gì? Sự xuất hiện của tao không phải là món quà lớn nhất à?"

Trịnh Khuyết: "..."

Hà Chúc á khẩu nhìn hắn: "Anh Kim, hôm nay chúc mừng sinh nhật lão Trịnh, mày vừa phải chút đi."

Kim Thái Hanh khẽ cười, rút trong túi ra một hộp quà và ném cho Trịnh Khuyết: "Cầm chơi đi."

Hắn vòng qua Trịnh Khuyết rồi ngồi xuống sofa, sau đó mở một chai đồ uống, cắm ống hút, vừa uống vừa xem điện thoại.

Tin nhắn mới không ít, nhưng không có cái nào đến từ Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh khẽ nghiến răng, không trả lời tin nhắn của hắn à, nhóc vô lương tâm này...

"Oa!!" Trịnh Khuyết ba chân bốn cẳng bóc hộp quà, nhất thời vui sướng hô lên: "Tai nghe iPhone! Tao đã muốn từ lâu lắm rồi!"

Gã lộn nhào tới trước mặt Kim Thái Hanh, nước miếng chảy đầy mặt: "Bố ơi! Ngài còn cần gì không? Muốn hoa quả không? Muốn bia không? Tao giúp mày lấy!"

Hà Chúc không nỡ nhìn bộ dạng chó săn chạy vặt này của gã: "Lão Trịnh, bình tĩnh đã, một bộ tai nghe thôi mà."

"Mày thì biết cái gì?!" Trịnh Khuyết ngẩng đầu, lớn tiếng phản bác như một con gà chọi: "Đây chỉ là tai nghe à?! Đây chính là tai nghe của iPhone! Một bộ hơn ba ngàn!!"

"Được rồi được rồi." Hà Chúc không tranh luận với gã: "Mày vui là được."

Ánh mắt Trịnh Khuyết tỏa sáng nhìn Kim Thái Hanh: "Bố!"

"Cút sang một bên." Kim Thái Hanh bật sáng màn hình di động, sốt ruột đẩy gã ra: "Đừng làm phiền tao."

"Được! Cút ngay đây!" Trịnh Khuyết ôm tai nghe, tránh ra một cách vô cùng vui vẻ.

Hà Chúc ngồi xuống cạnh Kim Thái Hanh, buồn bực: "Anh Kim, làm gì đấy? Sao cứ nhìn di động mãi thế?" Y kề tới muốm nhòm xem, nhưng Kim Thái Hanh giơ tay, Hà Chúc chỉ có thể trông thấy khung tin nhắn của wechat."

"Xảy ra chuyện gì à?"

Lúc này tâm trạng Kim Thái Hanh không tốt lắm, hắn mặc kệ y, ấn trên màn hình một cái, vừa định nhắn gì đó thì một tin nhắn mới bỗng nhiên nhảy ra --

Điền: Không khó chịu, đã ăn cơm xong, cảm ơn.

Qua vài giây đồng hồ, lại có một tin tới --

Điền: Cậu ăn chưa?

Trong mắt Kim Thái Hanh cuối cùng đã đượm ý cười. Hắn giơ di động chụp chiếc bàn, sau đó cúi đầu soạn tin --

[Kim]: Vẫn chưa, đang tổ chức sinh nhật cho Trịnh Khuyết. Không có cơm nhưng có một đống đồ loạn thất bát tao [hình ảnh]

[Kim]: Một đám ngốc gào rú làm tôi đau đầu quá, phiền ghê. Cậu đang làm gì đó?

Di động rung lên một chút, căn phòng yên tĩnh rốt cuộc có ít tiếng động, tuy đối lập với phòng khách tưng bừng náo nhiệt nhưng cũng không lộ vẻ quạnh quẽ buồn tẻ nữa.

Điền Chính Quốc đặt bút xuống, lúc trả lời tin, khóe môi bất giác nở nụ cười --

Điền: Làm bài tập.

Điền: Cậu thuộc "Tỳ bà hành" chưa?
Trong phòng 1982, Kim Thái Hanh đang uống đồ uống, đọc được tin nhắn mới thì nhất thời bị sặc.

Hắn rút khăn tay, vừa lau miệng vừa gõ tin trả lời cho Điền Chính Quốc. Gõ được hơn phân nửa, hắn ngẫm nghĩ rồi lại xóa sạch, soạn tin lần nữa --

[Kim]: Tôi học thuộc xong thì cậu có thưởng gì?

Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày, nghiêm túc đáp lời --

Điền: Học tập là học vì chính bản thân mình.

[Kim]: Ôi chao bạn học nhỏ, còn không chịu cho ít động lực à?"

Điền: Vậy cậu muốn cái gì?

[Kim]: Để tôi nhéo mặt cậu một chút nhé?

Điền Chính Quốc mím môi, nhớ tới tình cảnh Kim Thái Hanh nhéo mặt cậu ngày ấy, hai má hơi nóng lên.

Cậu úp màn hình điện thoại xuống, sau đó cầm bút tiếp tục làm bài, không để ý đến Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng không dây dưa việc này, chỉ thường xuyên gửi vài tấm ảnh bọn họ chơi đùa cho Điền Chính Quốc, hoặc là kể cho cậu vài chuyện lý thú.

Cứ thế, Điền Chính Quốc vừa làm bài vừa đọc tin Kim Thái Hanh gửi tới, thỉnh thoảng hồi đáp đôi lời, không còn nghĩ về việc ở phòng khách nữa.

Điền Chính Quốc có đồng hồ sinh học, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã tỉnh.

Cậu không ngủ nướng tiếp mà trực tiếp đứng lên tới nhà tắm rửa mặt.

Nhà họ Điền có hơn một trăm mét vuông, tổng cộng ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có một phòng tắm.

Điền Chính Quốc đang rửa mặt dở, Điền Miểu bỗng hùng hổ tiến vào: "Anh bị bệnh à! Cuối tuần dậy sớm như vậy! Còn có để người khác ngủ không hả?!"

Tiếng động rửa mặt của Điền Chính Quốc cũng không lớn, cậu còn cố ý đóng cửa phòng tắm lại, dẫu có động tĩnh cũng không thể ảnh hưởng đến Điền Miểu cách nhà tắm xa nhất được.

Cậu lau khô nước trên mặt, hờ hững nhìn Điền Miểu: "Trong nhà có quy định không thể dậy lúc sáu giờ à?"

"Anh!" Điền Miểu nghẹn họng, hất cằm nhìn Điền Chính Quốc, hùng hồn nói: "Dù sao anh cũng không được làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi!"

Điền Chính Quốc liếc cậu ta, không để ý mà lạnh nhạt đi sượt qua cậu ta.

Thái độ không đếm xỉa của cậu kích thích Điền Miểu. Cậu ta bước lên phía trước, chặn đường cậu: "Anh điếc à? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với anh sao?!"

"Tránh ra." Điền Chính Quốc cụp mắt nhìn cậu ta, ngữ khí bình tĩnh không hề lên xuống: "Cậu chặn đường."

Cũng không biết tại sao, Điền Miểu bị cậu nhìn như thế, trong lòng bỗng trở nên e ngại.

Trước đây, tuy Điền Chính Quốc kiêu ngạo nhưng lại luôn thích la hét kêu gào, Điền Miểu chưa bao giờ sợ cậu, chỉ coi cậu là hổ giấy.

Nhưng hôm nay, Điền Chính Quốc không la cũng chẳng nói lời ác độc, cậu ta lại sợ.

Điền Miểu vô thức tránh sang bên cạnh, Điền Chính Quốc chẳng thèm nhìn cậu ta, đi thẳng về phòng mình.

Cậu định đợi lát nữa ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ để làm bài.

Đến buổi trưa, trường học mở cửa thì về thẳng trường luôn, ngày mai sẽ tự học trong lớp cùng học sinh khối mười hai.

Mọi ngóc ngách trong căn nhà này khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Điền Chính Quốc thu dọn xong, lúc chuẩn bị ra ngoài thì ông Điền cũng đã dậy.

Trông thấy dáng vẻ sạch sẽ của cậu, ông lập tức cau mày muốn nói gì đó, nhưng nghĩ Điền Chính Quốc đi cũng tốt nên ngậm miệng lại.

Ông lấy điện thoại ra, thản nhiên nhìn Điền Chính Quốc: "Giờ tao sẽ chuyển cho mày tiền sinh hoạt tháng này, mày tiêu tiết kiệm chút, không đủ cũng đừng về đòi, tao sẽ không nuông chiều mày đâu."

Dừng chốc lát, ông ta bổ sung một câu: "Không có việc gì thì đừng trở về, ngoan ngoãn ở lại trường đi."

Di động khẽ rung, Điền Chính Quốc rũ mắt nhìn thoáng qua, là tin nhắn chuyển khoản.

Ông Điền chuyển cho cậu tổng cộng một ngàn đồng.

"Con biết rồi." Điền Chính Quốc gật đầu, xoay người thay giày rồi rời khỏi nhà chẳng ngoái đầu.

Ông Điền ở đằng sau lắc đầu: "Càng lớn càng không tiến bộ, đi mà chẳng chào hỏi ai cả..."

Đúng kỳ nghỉ cuối tháng, đa số cửa hàng quanh trường học đều vắng người. Điền Chính Quốc tìm một tiệm bánh ngọt gọi một cốc matcha muối biển(1), vừa uống vừa viết bài.

(1) 海盐奶绿 Sea salt creamy green tea là thức uống với thành phần chính là matcha/trà xanh, có pha đường, muối đi kèm với kem tươi phủ bên trên.

Hôm qua cậu đã làm một mạch xong gần hết bài tập, số còn lại chỉ tầm hai ba bài.

Điền Chính Quốc định hoàn thành toàn bộ rồi đến hiệu sách một chuyến để tìm mấy quyển cậu thấy hứng thú, khi nhàn rỗi không có gì làm thì đọc giết thời gian.

Giữa trưa, Điền Chính Quốc ngồi ăn cơm trong một quán nhỏ giá rẻ, sau đó tới hiệu sách.

Cậu ngẩng đầu nhìn đánh dấu trên giá sách rồi đi thẳng đến khu khoa học tự nhiên.

Cậu chọn vài quyển Olympic, chọn thêm một quyển "Lịch sử Toán học" và một quyển "Hình học nguyên bản". Thanh toán xong, cậu xách túi rời đi.

Trường học mở cửa lúc hai giờ rưỡi chiều, Điền Chính Quốc đang suy nghĩ xem một tiếng trống ở giữa này nên đi đâu thì di động trong túi đột nhiên rung lên.

Cậu chuyển túi nilon sang tay trái, tay phải duỗi vào túi móc điện thoại ra.

[Kim]: Đang làm gì thế?

Điền Chính Quốc mím môi, trả lời một câu qua loa --

Điền: Làm bài tập.

[Kim]: Trong nhà à?

[Kim]: Cậu quay đầu lại.

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, không nhúc nhích, một tin nhắn khác nhảy ra.

[Kim]: Quay đầu nhìn.

Điền Chính Quốc cầm điện thoại, chậm rãi xoay người.

Kim Thái Hanh đang đứng sau lưng cậu, thấy cậu quay đầu thì cong môi mỉm cười: "Bắt được một bạn học nhỏ nói dối nha."

________

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch trường nhỏ, Kim Thái Hanh: "Cái gì gọi là duyên phận trời định? Cứ nhìn tôi và Điền Chính Quốc là biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro