Chương 23 (2) : Ngữ văn hơi cản trở, mới 148 điểm
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống cái tên trên cùng, cậu ta lại há hốc mồm: "Điền Chính Quốc?! Điền Chính Quốc thi hạng nhất của khối?!"
Câu nói vừa vang lên, xung quanh bảng vàng lặng ngắt như tờ.
Đám người Hà Chúc chiêm ngưỡng đủ vẻ mặt không dám tin của mọi người, bấy giờ mới kề vai sát cánh mà lắc lư ra chỗ xà đơn.
"Mẹ nó! Sảng khoái quá đi mất!" Trịnh Khuyết cười ha ha: "Đây là ngày vui nhất của ông đây từ lúc sinh ra đến giờ!"
"Điền Chính Quốc..." Bành Trình Trình nói với vẻ mặt phức tạp: "Thật sự lợi hại."
Tính cách Bành Trình Trình khá cứng nhắc, được cậu ta khen một câu lợi hại chính là việc hiếm có.
Hà Chúc cũng cảm thán cùng: "Thật lòng mà nói, kết quả này thật sự dọa chết tao.
Ban đầu lúc nghe Lý Trụ kể Điền Chính Quốc mất hai tiếng đã làm xong môn Khoa học tự nhiên tổng hợp, trái tim tao rơi lộp bộp, thôi xong rồi. Quả thực là không ngờ tới."
Trịnh Khuyết than thở: "Ai có thể biết được có một vị đại lão ẩn núp bên cạnh chúng ta chứ. Chiêu thức ấy của Điền Chính Quốc thật sự siêu ngầu."
Mấy người không ngừng bàn luận, sự sùng bái Điền Chính Quốc trong thâm tâm đã đạt đến đỉnh điểm.
Chỉ có Kim Thái Hanh không tham gia mà tựa lên tường, lẳng lặng hút thuốc.
"Anh Kim sao vậy?" Hà Chúc huých khuỷu tay vào Bành Trình Trình, thì thầm: "Từ tiết đầu tiên đã cứ thế này."
Bành Trình Trình ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu: "Không biết, có lẽ là nhà anh đại lại xảy ra chuyện gì đó chăng?"
Mỗi Trịnh Khuyết vô tư tới vô tâm, không để ý gương mặt lạnh lẽo của Kim Thái Hanh mà sáp tới: "Thế nào, anh Kim, ngồi cùng bàn với một vị đại lão là cảm giác gì? Nói cho bọn tao tý đi, để đám yếu kém bọn tao có thể cảm nhận một chút!"
Kim Thái Hanh xua xua khói thuốc rồi nhướng mắt liếc gã.
Đúng vậy, Điền Chính Quốc là học sinh giỏi, còn những kẻ như bọn họ được gọi chung là yếu kém.
Giữa hai người gần như ngăn cách nhau bởi một bảng vàng.
Kim Thái Hanh nhả ra một vòng khói, sau đó bóp tắt nửa điếu thuốc còn lại và ném vào thùng rác. Hắn không để ý tới Trịnh Khuyết mà xoay người bước đi luôn.
Trịnh Khuyết còn định truy hỏi thì bị Hà Chúc đập một cái, đành nhanh chóng ngậm miệng lại.
Từ sau khi kết quả thi được công bố, Điền Chính Quốc trở thành đối tượng được tất cả mọi người chú ý, chỗ ngồi sắp sửa thành thánh địa ngắm cảnh.
May mắn là Kim Thái Hanh ngồi cùng bàn cậu, không ai dám đụng vào đồ của hắn.
Kim Thái Hanh vừa tới thì nhóm người vây quanh Điền Chính Quốc lập tức tản đi, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bận đến thế..." Kim Thái Hanh kề sát tới, khẽ cười: "Bạn học nhỏ, thi rất tốt đấy, hăng hái cố gắng cho mặt mũi của lớp 11/7 chúng ta, chúc mừng."
"Cảm ơn." Điền Chính Quốc cười với Kim Thái Hanh, tiếp nhận ý tốt của hắn.
"Bạn học nhỏ bận rộn, bây giờ có thời gian không, giảng "Tỳ bà hành" cho tôi nhé? Có vài chỗ tôi chưa hiểu lắm."
Điền Chính Quốc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Kim Thái Hanh, đây là lần đầu tiên hắn chủ động học tập: "Đương nhiên là có thời gian."
Cậu rút ra sách Ngữ văn trên giá sách, lật đến bài "Tỳ bà hành", bắt đầu nghiêm túc giảng cho Kim Thái Hanh nghe từng đoạn một.
Giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm của thiếu niên vang vọng bên tai, lúc này đây, Kim Thái Hanh không chỉ nghe mỗi thanh âm, mà còn ghi tạc nội dung trong lòng.
Cùng lúc đó, bài đăng trên diễn đàn hứng nhận một sự tăng vọt về số comment.
[Lầu 988: Đến khi cần dùng sách vở mới hận rằng kiến thức mình còn ít, một câu "mẹ nó" là xong! Đứng đầu bảng vàng ban khoa học tự nhiên khối mười một, có kinh hỉ.]
[Lầu 999: Ngoại trừ "mẹ nó" thì tao còn có thể nói gì?! Địt mẹ nó! Cảm giác như mình đã chứng kiến lịch sử!]
[Lầu 1000: Mấy lầu bên trên bị sao vậy? Có chuyện gì? Đám ngốc 11/7 thật sự cướp loa của Phùng trọc lóc à???]
[Lầu 1007: Người anh em số 1000 ơi... Mày sống ở thời đại đồ đá à? Tin tức quá lạc hậu...]
[Lầu 1012: Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!! Thành tích của Điền Chính Quốc là thật à?! Không phải do gian lận???!!]
[Lầu 1013: Người anh em bên trên tỉnh táo chút được không? Đã thi đậu Thực nghiệm tỉnh thì nên dùng đầu óc nhiều một chút. Gian lận có thể tạo ra thành tích như vậy à???]
[Lầu 1028: Vừa xem bảng vàng xong, chụp một bức trở về gửi tặng bà con cô bác. [hình ảnh]]
[Lầu 1029: Mịa nó!!!!!!!!!!!!!!]
[Lầu 1030: Ôi trời mịa nó!!!!!!!!!!!!!!!]
[Lầu 1031: Tao... Tao nói một câu văn minh hơn nhé. Ôi cái trời đất ơi!!!!!!]
[Lầu 1032: Mịa mịa mịa! Hóa ra kẻ ngốc vẫn luôn là chúng ta, không phải đám 11/7...]
Điền Chính Quốc dùng kết quả chỉ kém hai điểm là tối đa để tạo một cú xoay người ngoạn mục cho 11/7. Sức lực đè bẹp học sinh lớp trọng điểm và lớp chọn, ngạo thị quần hùng.
Nguyên nhóm người châm chọc khiêu khích trên diễn đàn đã biến mất hết, cũng chẳng thấy kẻ nói nếu tổng điểm của Điền Chính Quốc có thể cao hơn 200 thì trực tiếp ăn phân, thay vào đó chính là tiếng kinh ngạc khen ngợi.
Thành tích cũ của Điền Chính Quốc, bao gồm cả kết quả thi vào cấp ba, đều bị đào bới lôi lên diễn đàn.
Ngoài kết quả thi cấp ba được hơn 100 điểm, toàn bộ các cuộc thi lớn nhỏ khác đều là 0, làm nền cho con số 748 đặc biệt chấn động lòng người này.
Loạt hành động xuất sắc này khiến Điền Chính Quốc thoắt cái biến thành danh nhân của Thực nghiệm tỉnh.
Từ sau khi bảng vàng được dán lên, số người cố ý vô tình thập thò ló đầu ngoài cửa 11/7 muốn nhìn mặt cậu nhiều không đếm xuể.
Bây giờ học sinh 11/7 đều vênh mặt ưỡn ngực ở bên ngoài, cảm thấy đặc biệt vinh dự lây, giống như người đứng số một toàn khối là bọn họ vậy.
Thậm chí còn kinh động đến hiệu trưởng và phó hiệu trưởng.
Tỉnh Đông Hải có vô số trường cấp ba, tuy thực lực tổng hợp của Thực nghiệm tỉnh vẫn luôn xếp hạng nhất, nhưng địa vị mấy năm gần đây đã hơi dao động.
Trường Ngoại ngữ mới xuất hiện đã đoạt đi không ít học sinh của Thực nghiệm tỉnh.
Năm ngoái, tỷ lệ đỗ đại học của trường Ngoại ngữ đã vượt qua 85%, theo sát Thực nghiệm tỉnh.
Không chỉ thế, trường Ngoại ngữ còn mở ban quốc tế, chuyên nhằm bồi dưỡng học sinh đi du học. Bằng phương pháp này, không ít phụ huynh lắm tiền đã đưa con đến trường Ngoại ngữ.
Nay đột nhiên nhảy ra một học sinh mũi nhọn có thể vượt qua người thứ hai 25 điểm, chẳng lẽ hiệu trưởng còn không vui chắc?
Thậm chí thầy hiệu trưởng còn vì việc này mà tìm thầy Lưu nói chuyện một lần, cố ý nhấn mạnh, nhất định phải để ý tâm sinh lý của học sinh tên Điền Chính Quốc, gắng sức thỏa mãn yêu cầu của cậu, ngộ nhỡ có chuyện gì thì chắc chắn phải báo lên trường học đúng lúc.
Khó khăn lắm đứa trẻ này mới nghĩ thông, nhất thiết không thể để cậu lại lùi về chỗ cũ.
Mấy hôm nay thầy Lưu hớn hở sung sướng, cảm giác mình như trẻ lại hơn mười tuổi, làm gì cũng thấy toàn thân đầy năng lượng.
Nghe thấy lời của thầy hiệu trưởng, ông lập tức bày tỏ mình đã hiểu.
Có điều, có vài việc ông chưa rõ lắm.
Thầy Lưu hơi do dự, song vẫn hỏi hiệu trưởng: "Có cần thông báo phụ huynh Điền Chính Quốc về thành tích cuộc thi lần này không ạ?"
Thầy hiểu trưởng đã biết cái cớ Điền Chính Quốc bịa ra kia, nghe vậy bèn vội lắc đầu: "Đừng đừng, nhất định đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu muốn nói, cũng phải là tự Điền Chính Quốc nói, trường chúng ta nhất định không thể vượt quyền làm thay được."
Thằng nhóc ranh này cũng dám giả vờ khi thi vào cấp ba, nên thi đại học thì thật sự chưa dám nói chắc đâu.
Đến lúc ấy, cậu chỉ tổn thất một bài thi, nhưng trường học sẽ bị mất một thủ khoa ban khoa học tự nhiên đó!
"Dạ." Thầy Lưu cũng hiểu như vậy sẽ ổn hơn, bèn gật đầu đáp ứng.
Vì thế, kết quả của Điền Chính Quốc bị giấu đi.
"Mịa." Sau một lần nữa bị nhìn chăm chú ở căng tin, Lý Trụ lau mồ hôi trên trán và nói với Điền Chính Quốc: "Tớ cảm thấy về sau mình sẽ không thể cùng cậu ăn cơm được."
Cảm giác đi đến đâu là bị chòng chọc theo đến đó đặc biệt đáng sợ.
Điền Chính Quốc bình tĩnh đặt khay lên trên bàn, cầm lấy thìa cơm đâu ra đấy: "Cứ coi bọn họ không tồn tại là được rồi."
"Tớ cũng muốn lắm chứ!" Có người nhìn, động tác gặm chân gà của Lý Trụ trở nên lịch sự hẳn. Cậu ta cúi đầu nhỏ giọng bảo: "Nhưng thật sự rất khó."
Điền Chính Quốc cười cười: "Vậy chúng ta ăn mau lên, ăn xong rồi trở về."
Lý Trụ vội vật đầu.
Hai người nhanh chóng ăn cơm, vừa ra khỏi căng tin thì trực tiếp chạm mặt nhóm Kim Thái Hanh vừa đi từ sạp quán nhỏ ra.
Dạo này Kim Thái Hanh không gây chuyện mấy, cũng đồng ý sẽ học tập, khiến Điền Chính Quốc thanh tĩnh không ít
"Ăn xong rồi à?" Kim Thái Hanh đi tới, lấy hai ly trà sữa từ trong tay Trịnh Khuyết, ly nào dán nhãn thì đưa cho Điền Chính Quốc, ly còn lại thì đưa cho Lý Trụ.
Lý Trụ vừa mừng vừa sợ mà cầm trà sữa, định từ chối thì bị cặp mắt sắc của Hà Chúc đảo qua, cậu ta lập tức không dám mở miệng.
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc muốn từ chối bèn cướp lời cậu trước: "Cậu không cần thì về sau tôi cũng ngại nhờ cậu giảng bài cho mình."
"Không sao đâu." Điền Chính Quốc nghiêm túc đáp: "Chỉ cần cậu có câu hỏi là có thể tới tìm tôi bất kỳ lúc nào, không cần mấy thứ này." Đoạn, cậu nhét trà sữa lại vào tay Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh thừa cơ cầm tay Điền Chính Quốc, khẽ cười: "Tốt với tôi thế à?"
Điền Chính Quốc bị nụ cười của hắn làm mất tự nhiên: "Mọi người đều là bạn cùng lớp..."
"Bạn cùng lớp?" Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn bàn tay giao nhau của hai người, nói một cách sâu xa: "Nhiều người nhìn như vậy, cậu và tôi cầm tay nhau trên sân thể dục, ai không biết còn tưởng chúng ta là..."
Hắn còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc đã hất mạnh tay hắn ra như bị bỏng.
Khóe miệng Kim Thái Hanh nhếch lên. Hắn nắm chặt cổ tay cậu rồi nhét trà sữa vào tay cậu lần nữa: "Cầm đi."
Đằng sau, Trịnh Khuyết nhìn Kim Thái Hanh, sau đó nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, gương mặt ngơ ngác: "Khoan đã, ly trà sữa của Điền Chính Quốc là do anh Kim mua thì đúng rồi, nhưng sao tao cứ cảm thấy ly trà sữa trong tay Lý Trụ là của tao chứ nhỉ... Tao còn cố tình gọi thêm một phần trân châu. Đã xảy ra chuyện gì??"
Hà Chúc vỗ vai gã một cách thân thương: "Tình anh em giấy báo, chẳng bằng ly trà sữa. Đừng nghĩ nữa, về uống nhiều nước ấm đi."
Nhóm người cùng nhau đến phòng học.
Hiện nay danh tiếng của Điền Chính Quốc đang đạt đỉnh.
Cậu trông đẹp mắt, vả lại còn có ánh hào quang học sinh giỏi và hành động siêu tuyệt, trọn vẹn hình tượng mối tình đầu lý tưởng trong lòng nữ sinh.
Chỉ một đoạn đường từ căng tin đến lớp, đã có không ít học sinh nữ cố tình đi ngang qua trước mặt cậu, vài người còn đi mấy lần.
Kim Thái Hanh bước cạnh Điền Chính Quốc, trơ mắt nhìn từng nữ sinh chăm chú ngắm Điền Chính Quốc với ánh mắt tỏa sáng, mê mẩn, hưng phấn, hận không thể nhào tới hôn cậu một cái.
Ý cười nơi khóe miệng hắn dần biến mất.
Hắn tung một cước đá bay hòn đá nhỏ, sau đó kéo Điền Chính Quốc tới cạnh mình.
Điền Chính Quốc nhìn hắn, chẳng hiểu ra sao.
"Chỗ đó nắng to, dễ cháy da."
Hóa ra là thế, Điền Chính Quốc giật mình, cười với hắn đầy cảm kích rồi dịch sang chỗ hắn thêm.
Sau khi trở về phòng học, Kim Thái Hanh theo thường lệ mở ra quyển tóm tắt kiến thức Điền Chính Quốc soạn cho hắn, giống hệt mấy bữa trước.
Kiến thức cơ bản của hắn không ổn, vở soạn của Điền Chính Quốc nhắm đến điểm này, càng làm càng kỹ càng tỉ mỉ.
Trí nhớ của Điền Chính Quốc tốt, tri thức vững chắc và hiểu biết thấu triệt. Thỉnh thoảng nhớ quá kỹ thì bài học từ lớp mười cũng có thể thuận tay viết ra.
Cứ thế, Kim Thái Hanh càng đọc đến cuối thì nội dung học tập được cũng ngày càng nhiều.
Thấy hắn vừa về chỗ ngồi đã bắt đầu đọc sách, Điền Chính Quốc nhớ lại ban nãy hắn nói nếu mình không cần trà sữa thì sẽ ngại hỏi bài.
Cậu ghé sát qua rồi chủ động mở miệng hỏi: "Hôm nay có bài nào không biết làm không?"
Cậu nhoài ra bàn và hơi nghiêng đầu. Ở góc độ của Kim Thái Hanh, hắn có thể ngắm thật rõ rèm mi khẽ chớp động của cậu.
Trái tim của Kim Thái Hanh bỗng như bị một đồ vật lông xù cọ một cái, ngứa.
Hắn quay người, thừa dịp lấy sách ôn tập mà ra vẻ chẳng may chạm ngón tay vào lông minh Điền Chính Quốc.
Nơi mỏng manh nhất trên mặt bị đụng tới, Điền Chính Quốc vô thức nhắm mắt và hơi ngửa ra sau một chút.
"Chạm vào mắt cậu rồi à?" Kim Thái Hanh xoay người, giả vờ hỏi một câu. Thừa lúc Điền Chính Quốc vẫn đang nhắm hờ mắt, hắn nâng mặt cậu lên: "Để tôi xem xem."
Nam sinh có máu nóng, mặc dù mấy hôm nay thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng bàn tay vẫn nóng hầm hập.
Nó dính sát lên làn da của Điền Chính Quốc, khiến gò má cậu cũng nóng lên theo.
"Không sao..." Điền Chính Quốc né đầu muốn tránh ra: "Đừng chạm." Song đầu cậu lại bị hai tay của Kim Thái Hanh giữ chặt, căn bản không thể động đậy.
"Suỵt... Đừng động." Kim Thái Hanh nén cười, biểu cảm trên mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Bảo cậu đừng động cơ mà. Va vào mắt là việc nhỏ à? Để tôi xem."
"Thật sự không sao cả." Ban nãy Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy có thứ gì đó sượt qua mắt mình, mọi hành động sau đó đều là theo bản năng.
Động tác của Kim Thái Hanh rất nhẹ, vốn chưa đụng vào cậu.
Kim Thái Hanh không nghe Điền Chính Quốc, tay hơi dùng sức nâng mặt cậu lên và kề sát vào.
Hắn kề rất sát, sát đến nỗi Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.
Điền Chính Quốc ngước mắt, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, lông mi cậu rung lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Dường như là hài lòng trước biểu hiện của cậu, Kim Thái Hanh cười một tiếng trầm thấp.
Khi hắn đang định mở miệng nói thì bỗng có một tiếng hô to đầy hưng phấn truyền đến từ cửa lớp: "Điền Chính Quốc! Có người đẹp tìm!"
Điền Chính Quốc giật mình, gấp gáp đẩy Kim Thái Hanh ra.
Trên mặt Trần Miểu Miểu là một nụ cười trêu chọc, nhảy bật tới cạnh Điền Chính Quốc: "Một cô gái rất đẹp, tay cầm bức thư hồng nhạt, đỏ mặt nói muốn tìm cậu.
Cậu ra xem một chút đi."
Ánh mắt Kim Thái Hanh dần tối sầm lại.
Trần Miểu Miểu không phát hiện, vẫn đang ra sức thúc giục Điền Chính Quốc: "Mau lên nào, nhất định là đến gửi thư tình cho cậu!"
Điền Chính Quốc không am hiểu ứng đối dạng tình huống này nhất.
Cậu cũng không định yêu đương, so với việc cho người khác hy vọng hư vô mờ mịt, chẳng bằng dứt khoát từ chối luôn.
Cậu lắc đầu: "Tớ không biết bạn học lớp khác, không ra ngoài đâu. Cậu trực tiếp trả lại giúp tớ đi."
Trần Miểu Miểu vội la lên: "Thế sao được, tớ..."
Cô còn chưa nói xong, Kim Thái Hanh bỗng vòng một tay ôm eo Điền Chính Quốc, tay còn lại đè sau lưng cậu, dùng sức ấn cậu lên đùi mình.
Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó bắt đầu cố gắng giãy giụa: "Cậu làm gì vậy?"
"Đừng nhúc nhích! Không là cậu sẽ bị bắt ra ngoài đấy." Kim Thái Hanh đè cậu lại, cười nhạo: "Biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không? Cậu sẽ bị người ta ép nhận thư tình, đến từ chối cũng không được.
À, không chừng sẽ còn bị hô hào đùa bỡn nhận lời nữ sinh kia đi trong hành lang, sau đó lão Lưu biết, hàng ngày gọi cậu vào văn phòng để cùng tâm sự."
"Đến lúc ấy, tất cả giáo viên trong phòng làm việc và toàn bộ học sinh của trường đều sẽ biết, bạn Điền Chính Quốc thi đạt hạng nhất, cậu ta, dễ dàng cảm thấy hạng nhất là ngon rồi, bắt đầu yêu sớm..."
Cả người Điền Chính Quốc chợt cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Kim Thái Hanh duỗi tay giữ gáy cậu, sau đó ngước mắt thản nhiên nhìn Trần Miểu Miểu, sai bảo người ta vô cùng tự nhiên: "Đi đi, bảo nữ sinh kia là Điền Chính Quốc không ở trong lớp."
Trần Miểu Miểu bị loạt cử động của hắn dọa sợ. Cô ngây ngốc lắc đầu, lắp bắp nói: "Cũng được... Nhưng bạn ấy biết Điền Chính Quốc có ở đây mà."
"Ồ." Kim Thái Hanh nhíu mày rồi khẽ xoa tóc Điền Chính Quốc, nửa cười nửa không: "Vậy thì bảo bạn đó rằng, Điền Chính Quốc đang ở trên đùi tôi, không rảnh để ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro