Chương 69: Em làm
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn Điền Chính Quốc, mãi tận khi cậu thở không ra hơi mới chịu buông cậu ra.
"Là tại anh." Kim Thái Hanh thở dài, tiến hành tự kiểm điểm bản thân sâu sắc: "Hôn em quá ít nên em mới không thông thạo như vậy."
Hắn trầm ngâm nhìn Điền Chính Quốc, chân thành nói: "Aiz em thấy chúng mình có nên thỏa thuận chút không, ví dụ như một ngày ít nhất hôn ba năm lần gì đấy."
"Em thích hôn ở đâu? Sân phơi đồ? Phòng học? Hay là trên giường?"
Điền Chính Quốc đỏ bừng mặt, quay đầu sang chỗ khác không nói câu nào.
Kim Thái Hanh nhịn cười, giơ tay vuốt ve gáy cậu, sờ mò đã tay, thấy đủ mới thôi: "Em đã nghĩ xem sẽ thi vào trường đại học nào chưa?"
Vì Điền Chính Quốc đi theo con đường thi đấu, suốt khoảng thời gian này Kim Thái Hanh đã đọc rất nhiều những bài báo liên quan, cũng biết với tình huống của Điền Chính Quốc thì cậu sẽ được tuyển thẳng.
Đột nhiên nghiêm túc lên, Điền Chính Quốc khẽ run, gật đầu nói: "Ừm, khoa Toán học trường Bắc Đại."
Khoa Toán học, quả nhiên đoán không sai.
Kim Thái Hanh nở nụ cười, vừa định nói tiếp thì nghe thấy Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi: "Anh thì sao? Anh... muốn thi trường nào?"
"Anh?" Kim Thái Hanh ngắm hàng mi rũ xuống của Điền Chính Quốc, ngầm muốn bày trò xấu: "Anh rất thích Thượng Hải, mở cửa và tự do. Nếu không thì Quảng Châu cũng được, vô vàn món ăn ngon."
Điền Chính Quốc cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt cậu. Vài giây sau cậu bình tĩnh nói: "Ừm, đều rất tốt."
Cậu trầm mặc phút chốc rồi xoay người: "Về thôi, sắp vào giờ học rồi."
"Sao vậy?" Kim Thái Hanh nắm chặt cổ tay cậu và kéo cậu lại: "Sao anh cảm giác tâm trạng của em không ổn lắm?"
Điền Chính Quốc mấp máy môi: "Không có."
Kim Thái Hanh cười bất đắc dĩ, đưa tay đan xen mười ngón với cậu: "Ngốc chưa kìa? Đùa em thôi."
Điền Chính Quốc bỗng ngước mắt.
"Em đi Bắc Đại, ngoại trừ Bắc Kinh thì anh còn có thể đi đâu nữa?" Kim Thái Hanh dắt tay cậu đi lên phía trước, cười khúc khích: "Mấy tháng nay anh liều sống liều chết học tập là để chơi vui chắc?"
Trái tim căng trướng trong lồng ngực, Điền Chính Quốc áy náy nói: "Xin lỗi..."
"Lần này thôi nhé." Kim Thái Hanh siết chặt tay cậu rồi lập tức buông ra: "Lần sau lúc không vui mà còn định một mình nhẫn nhịn, không chịu nói cho anh..."
Hắn hừ cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Để xem anh phạt em thế nào."
Điền Chính Quốc nhớ lại những lời cợt nhả của Kim Thái Hanh, gương mặt lặng lẽ đỏ lên.
Hai người tiến vào khu dạy học. Lúc đến văn phòng giáo viên, Kim Thái Hanh chợt nói: "Em về lớp trước đi. Anh tìm lão Lưu đã."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn: "Có việc gì à?"
Kim Thái Hanh "Ừ" một tiếng: "Về chuyện đổi phòng ngủ ấy, ông ấy cứ mãi lấy lệ với anh, để anh đi giục."
Hắn bực bội cau mày: "Lão Lưu cũng quá không thức thời, suốt ngày can thiệp chuyện trong chăn nhà người ta làm gì."
Đang giờ giải lao, trên hàng lang người đến người đi, Điền Chính Quốc da mặt mỏng, xấu hổ ngượng ngùng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, vội nghe lời đi trước.
Kim Thái Hanh gõ cửa thưa vào văn phòng, đi thẳng đến chỗ thầy Lưu.
Bây giờ thầy Lưu thấy hắn là nhức đầu, há miệng bật ra một câu: "Em lại tới làm gì?"
Dạo này cũng chẳng biết Kim Thái Hanh phát điên cái gì, không chịu làm chuyện đứng đắn, toàn quấn lấy ông hỏi đề Toán, còn muốn ông giảng một ít lý thuyết số.
Không phải thầy Lưu cảm thấy lãng phí thời gian, chủ yếu do Kim Thái Hanh chưa là sinh viên đại học, việc hiểu những điều này ở giai đoạn hiện tại là tốn thời gian vô ích.
Kim Thái Hanh mặt dày, căn bản không để ý thầy Lưu, ung dung lắc mình đến bên cạnh ông: "Chẳng phải là phần lý thuyết số lần trước chưa giảng xong ạ? Thầy nói tiếp cho em thêm một chút đi."
Thầy Lưu quan sát hắn vài lần, nghi hoặc dò hỏi: "Sau này em muốn học chuyên về Toán hả?"
"Không ạ." Kim Thái Hanh phủ nhận, "Chỉ là muốn biết sơ thôi."
Sinh nhật Điền Chính Quốc sắp tới rồi, hắn suy nghĩ mất mấy ngày cũng chưa biết nên tặng cái gì.
Đơn giản đặt trước một cái bánh sinh nhật thì thật sự quá qua loa.
Nhưng nếu là hợp ý Điền Chính Quốc, ngoài Toán học cũng chẳng có cái gì khác.
Kim Thái Hanh tra cứu trên mạng hồi lâu xem nên tặng quà gì cho người yêu Toán, kết quả hiển thị toàn là các loại sách. Hắn tính toán giá cả, cảm thấy đều quá rẻ, quá không bõ rồi.
Thấy có bình luận rằng, Toán học có rất nhiều phân nhánh nhỏ, đầu tiên phải hiểu rõ người nọ thích nhánh nào, sau đó dựa vào đấy để chọn quà, nếu không sẽ rất dễ tặng sai.
Kim Thái Hanh bèn giả bộ lơ đãng dẫn dụ lời Điền Chính Quốc, biết cậu rất hứng thú với lý thuyết số, hắn bèn bám theo thầy Lưu.
Nói thật, Kim Thái Hanh hoàn toàn không hiểu tại sao trên thế giới này có thể có người thích thứ như Toán học, nhất là sau mấy ngày thầy Lưu giảng lý thuyết số.
Nếu cho hắn chọn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ mở sách Toán.
Nhưng Điền Chính Quốc thích.
Mặc dù không thể hiểu được, song hắn tôn trọng sở thích của Điền Chính Quốc, cũng sẵn sàng vì cậu mà đi tìm hiểu những thứ nhàm chán cực kỳ kia.
Thầy Lưu nhìn hắn không nói. Trông bộ dạng không thể không nghe của hắn, ông đành nhớ lại tiến độ buổi trước, bắt đầu giảng tiếp.
Sau khi Điền Chính Quốc vào đội tuyển quốc gia, không chỉ có mỗi Thực nghiệm tỉnh vui vẻ hân hoan, mà còn có cả các phương tiện truyền thông lớn của tỉnh Đông Hải.
Dù là Nhật báo Đông Hải hay là những công ty lớn nhỏ khác đều đăng tin tức này ngay tức khắc, cũng nhao nhao gọi Điền Chính Quốc là "học thần", khoe khoang chẳng chút kiêng dè.
Nhất thời danh tiếng của Điền Chính Quốc vang xa khắp tỉnh Đông Hải, đặc biệt là phụ huynh đều coi cậu thành tấm gương mới, dùng để giáo dục con cái mình.
Sáng hôm nay, ông Điền tới công ty, qua tiệm cafe mua chiếc bánh sandwich. Lúc đang vừa ăn vừa mở máy tính, ông bỗng nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh tụ tập bàn luận ——
"Ê, mấy ông có biết đứa bé gần đây mới tiến vào đội tuyển quốc gia không?"
"Sao không biết chứ? Hôm qua bố tôi còn cầm báo nhắc đến, nói rằng đứa trẻ này thật sự rất giỏi giang, chỉ tiếc người ta không phải là cháu trai của ổng, ha ha ha."
"Thật không biết bố mẹ giáo dục nó kiểu gì. Người duy nhất thuộc tỉnh ta có thể lọt vào đội tuyển quốc gia suốt chục năm nay. Cái thằng nhà tôi đang học lớp mười, cũng luyện thi Olympics. Sáng nay tôi còn nhắc nó, bảo nó học tập người ta kìa."
"Này, đứa nhỏ tên là gì? Tôi đọc xong liền quên mất."
"Điền Chính Quốc? Hình như nó được gọi bằng cái tên này."
"Đúng đúng, tên là Điền Chính Quốc, tên cũng rất êm tai."
Tay ông Điền run lên, sandwich rơi bộp xuống bàn phím laptop. Ông ta thình lình bật dậy, nhìn về mấy vị đồng nghiệp kia: "Điền Chính Quốc?"
"Đúng thế." Một đồng nghiệp cười nói: "Nhắc mới nhớ, lão Điền, đây thật là duyên phận, hai người đều họ Điền. Có phải con anh tên Điền Miểu không? Bây giờ ở cấp hai Thực nghiệm tỉnh nhỉ? Cũng coi như là bạn học của Điền Chính Quốc rồi."
Trong quá khứ, ông ta Điền ngại Điền Chính Quốc làm mình mất mặt nên xưa nay đều không bao giờ kể về con lớn của mình với người khác, lần nào cũng chỉ nhắc đến con út. Thành ra ngay cả đồng nghiệp mấy năm cũng không biết ông ta có hai đứa con trai.
Tim ông Điền đập dồn dập, cổ họng khô khốc, bờ môi khép khép mở mở hồi lâu mới thốt lên một câu: "Đội tuyển quốc gia... Là chuyện gì?"
Nhớ lại nhà ông có một học sinh cấp hai, đồng nghiệp chợt hiểu ra, cho rằng ông ta đang suy nghĩ muốn con mình ôn Olympics.
Kiên nhẫn phổ cập khái niệm về đội tuyển quốc gia cho ông ta một lần, nhấn mạnh trọng điểm Điền Chính Quốc lợi hại biết bao, sau đó nói: "Đứa bé kia trâu thật, anh có thể bảo Miểu Miểu nhà anh đi làm quen một chút, học hỏi kinh nghiệm, ha ha ha."
Ông Điền hoảng hoảng hốt hốt, hoàn toàn không biết đồng nghiệp của mình đang nói cái gì.
Ông ta cũng không hiểu rõ giải thi Olympics lắm, lần trước Điền Chính Quốc nói thi đại học không được cộng điểm xong là ông ta bèn không chú ý đến nữa.
Mà bây giờ ông ta lại nghe thấy tin Điền Chính Quốc tiến vào đội tuyển quốc gia!
Còn là dẫn đầu tỉnh Đông Hải!
Đây là vinh quang lớn nhường nào.
Ông Điền siết chặt nắm đấm, hối hận ban đầu làm sai.
Nếu sớm biết sẽ có kết quả thế này, làm sao ông ta sẽ cắt tiền sinh hoạt của Điền Chính Quốc cơ chứ?
Ông Điền hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, bắt đầu chuyển tiền cho Điền Chính Quốc.
Lúc đầu định chuyển ba nghìn, song ông ta cắn răng đổi lại thành năm nghìn.
Sau đó, ông ta cân nhắc liên tục rồi mới nhắn tin cho Điền Chính Quốc ——
[Nghe nói con vào đội tuyển quốc gia rồi? Thằng bé này, chuyện lớn như vậy sao không báo cho gia đình một tiếng?]
[Bố tự hào về con.]
[Bao giờ con rảnh? Bố gọi điện cho con.]
Gửi xong, ông Điền đợi mãi đợi mãi, nhưng vẫn luôn không thấy Điền Chính Quốc trả lời, đến chuyển khoản cũng chưa được nhận.
Giữa trưa, ông Điền vừa lơ đễnh ăn cơm trưa vừa thỉnh thoảng ngó điện thoại, suýt nữa thò đũa vào bát của người bên cạnh.
Đồng nghiệp buồn cười hỏi: "Lão Điền đang nghĩ gì thế? Gần đây có dự án nào mới à?"
Ông Điền qua loa đáp lời, vội vàng cơm nước xong xuôi rồi ra ban công hút một điếu thuốc. Thật sự không kìm được nữa, ông lấy điện thoại gọi cho Điền Chính Quốc.
Lúc đó Điền Chính Quốc đang chuẩn bị nghỉ trưa, theo lệ kiểm tra điện thoại thì bắt gặp tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ ông Điền.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó cầm di động đứng dậy.
"Anh Điền! Có ăn que cay không?" Lý Trụ giơ một túi que cay lên, gọi giật Điền Chính Quốc lại.
Điền Chính Quốc lắc đầu, nói với cậu ta: "Tớ không ăn đâu." Rồi ra cửa.
Cậu vừa đi tới bồn hoa, ông Điền liền gọi thêm một cú nữa, lần đầu tiên có thái độ tốt như vậy: "Ăn cơm xong chưa? Đã xem tin nhắn và chuyển khoản của bố chưa? Sao..."
Điền Chính Quốc cắt ngang lời chào hỏi vô nghĩa của ông ta, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi cho con à?" Ông Điền cười khan, gượng gạo giải thích: "Tháng trước công ty bận rộn dự án nên quên chuyển tiền sinh hoạt cho con. Con cũng thật là, sao không nhắc bố một câu?
"Không hiểu sao Điền Chính Quốc cảm thấy có chút bi ai, cũng có chút buồn cười.
Cậu bình tĩnh nói: "Về sau cũng không cần đâu."
Ông Điền sững sờ: "Không cần cái gì cơ?"
"Không cần chuyển tiền cho con nữa."
Điền Chính Quốc tựa lên tường, nhớ lại lời Kim Thái Hanh nói hôm đó, tâm trạng chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào: "Bố quản Điền Miểu thật tốt là được, chuyện của con chính con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Nghe ra sự quyết tuyệt trong lời của cậu, ông Điền lập tức thẹn quá hóa giận: "Mày có ý gì? Được mời đi học là không nhận bố mẹ nữa à?!"
Cho tới trưa, ông Điền tìm xem không ít tin tức về Điền Chính Quốc, biết rõ tiếng tăm của cậu hiện nay.
Người duy nhất thuộc tỉnh Đông Hải tiến vào đội tuyển quốc gia.
Nếu bây giờ bày một bàn trong khách sạn, mời hết các đồng nghiệp rồi gọi Điền Chính Quốc tới, sau đó nói cho bọn họ rằng mình chính là bố Điền Chính Quốc, không biết sẽ nở mày nở mặt biết bao!
Ông Điền là người vô cùng sĩ diện, ông ta có thể cảm thấy mặt mũi bị bôi nhọ vì vợ trước ngoại tình, liên lụy Điền Chính Quốc mấy chục năm nay, làm sao lại bỏ qua cho cơ hội tăng thể diện này chứ.
Ông ta hít sâu một hơi, nhắc nhở mình, việc cấp bách trước mắt là dỗ ngọt Điền Chính Quốc.
Cố đè xuống ngọn lửa trong lòng: "Chẳng phải là gửi trễ tiền sinh hoạt một tháng à, đến mức con cáu kỉnh với bố như thế?"
Điền Chính Quốc cụp mắt, không trả lời mà hỏi lại: "Nếu không phải biết chuyện con vào đội tuyển quốc gia, bố sẽ gọi điện cho con à?"
Ông Điền muốn nói "sao lại không", nhưng bờ môi khép khép mở mở, mãi chẳng nói ra nổi một câu vô cùng đơn giản.
Điền Chính Quốc cười giễu một tiếng, không tiếp tục nghe cái cớ trăm ngàn sơ hở của ông Điền nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
Lần này, ngoại trừ nhẹ nhõm thì cậu không còn cảm giác nào khác.
Cứ coi bản thân mồ côi đi, về phía nhà họ Điền, sau này ngoài phí nuôi dưỡng cung cấp cho ông Điền theo quy định pháp luật sau khi trưởng thành, cậu hẳn là sẽ không còn liên hệ nào nữa.
Điền Chính Quốc nhét điện thoại vào trong túi, không nấn ná trước bồn hoa
lâu, đi thẳng về phía khu dạy học.
Giẫm lên bãi tập, đi đến dưới cầu thang khu dạy học, cậu vừa định nhấc bước lên thì huyệt Thái Dương bỗng truyền đến cơn đau quen thuộc.
Có điều cơn đau này không mãnh liệt như lúc trước, chỉ hơi hơi chút ít.
Lúc này trước khu nhà không có mấy người, Điền Chính Quốc liếc nhìn xung quanh, bắt gặp Kiều An Ngạn ngay tại góc chếch hướng mình.
Kiều An Ngạn cũng nhìn thấy cậu, vẫn giống lúc trước, dùng ánh mắt hung dữ nhìn cậu chằm chằm.
Ác ý tương tự, nhưng đau đầu giảm bớt.
Tại sao?
Đại não của Điền Chính Quốc nhanh chóng hoạt động, trước mắt chỉ có hai phương pháp giải quyết cơn đau đầu của cậu ——
Một là sự đụng chạm của Kim Thái Hanh, đây cũng là vì Kim Thái Hanh là nhân vật chính trong nguyên tác.
Còn lại là sự tán đồng của những người khác trên thế giới này.
Liên tưởng đến những tin tức liên quan đến mình trên mạng mấy hôm nay, Điền Chính Quốc suy đoán, hẳn là do nguyên nhân này.
Quả nhiên, suy nghĩ trước đó của mình không sai, chỉ cần vẫn không ngừng phấn đấu, sự kiềm chế của Kiều An Ngạn với cậu sẽ mất hiệu lực.
Có hai chuyện tốt liên tiếp, tâm trạng của Điền Chính Quốc không tệ. Nhìn thoáng qua Kiều An Ngạn đã tiến vào khu dạy học, cậu đang muốn tiếp tục đi lên phía trước thì một cảnh tượng xa lạ bỗng hiện lên trong đầu.
Trong con ngõ nhỏ cũ kỹ u ám, hai nhóm lưu manh đang lao vào đánh nhau.
Trong số đó có một thiếu niên giống cậu như đúc, đang dùng gậy không ngừng đánh những người xung quanh.
Động tác của cậu ta quá mạnh quá lớn, đến nỗi nhanh chóng kéo gần hết giá trị cừu hận, một đống người nháy mắt xoay sang hướng cậu. Lúc hỗn loạn, cũng không biết là ai dùng gậy sắt đánh mạnh vào đầu cậu.
Máu lập tức tuôn ra như suối, cậu ta còn chưa kịp thốt lên tiếng nào đã ngã thẳng xuống, và không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tim Điền Chính Quốc đập gấp gáp, mồ hôi lạnh tức khắc thấm ướt áo sơ mi.
Trong tiểu thuyết, nguyên thân chết trong loạn đấu bang phái, vì thế đây là tình cảnh trước khi nguyên thân chết.
Nhưng đối với nguyên thân, đây là tương lai. Đối với mình, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra.
Vậy tại sao mình lại nhìn thấy cảnh này?
Điền Chính Quốc còn không kịp nghĩ cẩn thận, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện lần nữa trước mắt cậu. Giống như bộ phim, một lần rồi một lần, không ngừng chiếu lại.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Điền Chính Quốc vừa đi lên phía trước một cách máy móc, vừa không ngừng suy nghĩ. Mới đi chưa đến nửa phút, cậu bỗng va "bịch" một cái lên cửa kính của khu dạy học.
Cánh cửa kính này vốn mở quanh năm, nhưng ban nãy Kiều An Ngạn muốn làm Điền Chính Quốc khó chịu nên cố tình đóng cửa lại.
Vì Điền Chính Quốc gia nhập đội tuyển quốc gia, lãnh đạo của chính phủ và bộ Giáo dục rất vui mừng, phá lệ quyết định cuối kỳ sẽ đến thị sát Thực nghiệm tỉnh.
Thầy chủ nhiệm Phùng Mậu là người mộng làm quan, sau khi nghe thấy tin tức tốt này bèn sai người quét dọn khu dạy học sạch sành sanh, ngay cả cửa kính trước tòa nhà cũng lau chùi không có vết bẩn nào.
Cửa kính quá sạch sẽ, cộng thêm việc tinh thần Điền Chính Quốc hoảng hốt, nên cậu mới đâm thẳng vào.
Cũng không biết là do lực va chạm quá mạnh hay là cửa kính dãi nắng dầm mưa không bền chắc, cậu bị xước một vết rách thật dài.
Điền Chính Quốc không phát hiện ra.
Trong giờ phút va phải cửa, trên đầu truyền đến chấn động và đau đớn khiến bóng dáng người bị cây gậy đánh chết kia chồng lên người cậu.
Cậu ôm đầu ngồi xổm xuống, nhất thời không phân rõ hiện thực và ảo giác.
"Có va bị thương không?" Kim Thái Hanh bước nhanh đến cạnh Điền Chính Quốc, dùng tay nâng mặt cậu lên, lo lắng nhìn trên nhìn dưới.
Vừa nãy hắn đi vệ sinh rồi vào phòng học, không thấy Điền Chính Quốc nên hỏi một câu.
Nghe Lý Trụ nói rằng Điền Chính Quốc cầm điện thoại đi ra, Kim Thái Hanh lập tức nhớ đến đám người nhà họ Điền, thật sự không yên lòng nên ra tìm cậu.
Không ngờ mới xuống tần thì thấy Điền Chính Quốc va đầu vào cửa kính.
Điền Chính Quốc ngơ ngác mặc kệ động tác của hắn, ánh mắt nhìn thẳng không tiêu cự.
"Bé cưng, em sao thế?" Kim Thái Hanh nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cậu, dắt cậu sang bên cạnh, không ngừng xoa xoa mặt cậu và gáy cậu, muốn cậu lấy lại tinh thần: "Nói gì đi, đừng dọa anh."
Hàng mi Điền Chính Quốc rung rung, miễn cưỡng tập trung.
"Không sợ." Kim Thái Hanh sợ chạm phải vết sưng trên trán nên không dám ôm cậu, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tý ôm hờ cậu, dịu dàng nói: "Anh ở đây, anh ở đây."
Ngay lúc này, một tiếng gào thét tức giận vang ra từ trong tòa nhà: "Ai làm cái này?! Đây là ai làm?!"
Phùng Mậu đen mặt vội vàng chạy tới bên cửa, nhìn khe hở trên kính, suýt nữa ngất xỉu.
Nhóm lãnh đạo sắp sửa tới rồi, cửa của khu dạy học lại vỡ, thế này thì làm sao có thể tạo được ấn tượng tốt với lãnh đạo đây?!
Lão giận dữ lia qua mấy học sinh trước tòa nhà, tức đến giậm chân: "Là ai làm? Mau mau đứng ra cho tôi! Đừng để tôi tự mình điều tra!"
"Có đỡ hơn không?" Kim Thái Hanh đối diện ánh mắt của Điền Chính Quốc, hạ giọng nói: "Có dễ chịu hơn chút nào không?"
Giọng Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc về hiện thực. Bây giờ đầu óc cậu vẫn hỗn loạn, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác gật đầu.
Kim Thái Hanh lại hỏi: "Có thể tự đi không?"
Điền Chính Quốc lại chậm rãi gật đầu.
"Chờ một lát, chờ ở đây, anh bảo Hà Chúc tới đón em."
Mượn góc độ và thân hình hai người để che chắn trước Phùng Mậu, hắn nhanh chóng gửi wechat cho Hà Chúc.
"Nhất định phải chờ Hà Chúc đến mới đi, biết chưa?"
Ý thức của Điền Chính Quốc vẫn chưa hoàn toàn trở lại, nhưng vẫn vô thức nghe Kim Thái Hanh: "Ừm."
Kim Thái Hanh buông tay cậu ra, liếc mắt nhìn Phùng Mậu còn đang gào thét.
Tiến lên một bước, che kín Điền Chính Quốc ở đằng sau, hắn thản nhiên nói: "Em làm."
________
Editor: Ngọt ngào quớ UwU
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro