Chương 78: Anh thích được làm bằng miệng

Điền Chính Quốc không ngừng vuốt ve thứ trong tay, viền mắt đỏ hoe.

"Anh...." Yết hầu cậu giật giật, cố gắng nuốt xuống tiếng nghẹn ngào: "Anh làm cái này bao giờ?"

"Lúc trước," Kim Thái Hanh cười một tiếng, cũng không muốn nhiều lời về việc này. Tay hắn dùng sức kéo Điền Chính Quốc đến bên cạnh mình, nói khẽ: "Anh biết em không muốn liên lạc với bên kia nữa, đã cắt đứt thì cắt triệt để sạch sẽ, đúng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Chuyển hộ khẩu theo bất động sản là phương pháp nhanh nhất." Kim Thái Hanh hiểu Điền Chính Quốc, ngay cả chuyện phí sinh hoạt mà cậu cũng không muốn mở miệng xin mình giúp đỡ, còn là do mình nhiều lần bức ép mới nói ra chân tướng, huống chi là tùy tiện nhận một căn nhà.

Hắn chỉ có thể giành nói trước: "Cái khác không quan trọng, chuyện cần làm nhất hiện nay là chuyển hộ khẩu đi."

Điền Chính Quốc ngước mắt yên lặng nhìn Kim Thái Hanh, gần như không kìm được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Cậu không biết Kim Thái Hanh đã chuẩn bị bao nhiêu thứ cho việc này, cũng không biết làm thế nào Kim Thái Hanh có được sổ hộ khẩu của nhà họ Điền. Trước đó, Kim Thái Hanh không nhắc với cậu một chữ.

Hắn đã làm xong tất cả mọi chuyện, sau đó mới nâng trái cây đến trước mặt cậu, nói với cậu rằng, cắn một miếng không cần dùng sức là được rồi.

Hai quyển sổ mỏng là tâm ý nặng trĩu của hắn.

Kim Thái Hanh thấy cậu hồi lâu không nói lời nào, tưởng cậu đang định kiếm cớ từ chối, bất đắc dĩ nói: "Đừng có gánh nặng tâm lý, cũng đừng đẩy tới đẩy lui với anh, không cần thiết đâu."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc và nói một cách nghiêm túc, "Chuyện của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi, đúng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu lia lịa.

"Còn chẳng phải sao, em là của anh còn không chạy đi đâu được, nhà trên danh nghĩa ai thì có gì khác nhau?" Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên môi cậu, sau đó cười tủm tỉm nói: "Ngoan nào, đừng ép anh sử dụng một vài cách đặc biệt để khiến em đồng ý. "

Cổ họng Điền Chính Quốc dường như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không nói ra được.

Sao Kim Thái Hanh có thể tốt như thế, rõ ràng anh đang tặng quà cho mình, nhưng lại cố tình nói những lời này để mình an tâm.

Anh luôn chăm sóc mình, từ cuộc sống đến trạng thái tinh thần, chưa từng bỏ qua điều gì.

Điền Chính Quốc dựa trán lên vai Kim Thái Hanh, không cho hắn thấy viền mắt hoe đỏ của mình.

"Em..." Cậu hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cậu ghét cái miệng ngu ngốc của mình, rõ ràng là có vô vàn chuyện muốn nói, nhưng khi lên miệng lại chỉ còn một câu: "Em sẽ nghe lời anh hết."

Một ngôi nhà không giống những vật khác, nó quá quý giá. Kể cả khi những gì Kim Thái Hanh nói là đúng, cậu cũng không thể thoải mái nhận nó.

Nhưng cậu sẽ không từ chối nó phá không khí vào lúc này, nó sẽ quá ra vẻ, quá không thức thời, cũng quá chà đạp tâm ý của Kim Thái Hanh.

Nghe vậy, Kim Thái Hanh đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức nhận ra giọng cậu không đúng.

"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh muốn quay mặt cậu qua xem, song Điền Chính Quốc lại kiên quyết vùi đầu vào vai hắn, chết sống gì cũng không dậy.

Kim Thái Hanh bật cười, hắn không ép buộc cậu, đưa tay vuốt tóc và gáy cậu rồi đột nhiên nói: "Bé cưng, anh nghĩ có điều gì đó không ổn."

Điền Chính Quốc đắm chìm trong cảm xúc, không khỏi xuất thần, vô thức đáp lại: "Hả?"

"Tại sao em lại không kích động như thế khi chúng ta vui vẻ bên nhau?" Kim Thái Hanh nhướng mày, dõng dạc nói, "Anh là một người đàn ông tốt, đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Trong lòng em chẳng lẽ còn kém một ngôi nhà rách nát?"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, cảm xúc bị đè nén thoáng ổn định lại: "Không có."

Kim Thái Hanh được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy em có thể chứng minh cho anh xem."

Chứng minh? Chứng minh thế nào?

Kim Thái Hanh không nói tiếp, chỉ nghịch ngón tay cậu, hiển nhiên là đang đợi cậu chủ động mở miệng.

Điền Chính Quốc tim đập nhanh hơn, cậu bình tĩnh lại, thật lâu sau mới nói nhỏ: "Anh mới là quan trọng nhất..."

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh dần trở nên sâu sắc, hắn cẩn thận lẩm nhẩm câu nói này mấy lần trong lòng, nghe thấy giọng nói của Điền Chính Quốc không còn run rẩy nữa thì cũng không trêu nữa:
"Tốt..."

"Quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."

Điền Chính Quốc lại nói, giọng cậu không lớn, nhưng nó rõ ràng lọt vào tai Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh khựng lại, rồi dùng sức ôm chặt cậu vào lòng.

Một lúc lâu sau, khi hai người gần như đã bình tĩnh, Kim Thái Hanh mới buông Điền Chính Quốc ra, nói: "Đi thôi, ăn sáng đi."

Điền Chính Quốc gật đầu và đi theo hắn đến nhà hàng.

Không giống như trước đây, bữa sáng hôm nay dường như rất đơn giản, chỉ có một tô mì trước mặt Điền Chính Quốc.
"Mì trường thọ của em, chính tay anh ..."

Nửa câu sau của Kim Thái Hanh ngưng bặt khi ánh mắt hắn rơi vào tô mì.

"Mẹ kiếp!" Kim Thái Hanh không khỏi thấp giọng chửi rủa, nhìn bát mì đầy hoài nghi: "Cái món mì quái quỷ gì thế này! Sao để có một lúc thôi mà đã vón cục rồi?!

Vốn dĩ muốn thể hiện, kết quả biến thành mất mặt.

Kim Thái Hanh tức giận, đứng dậy cầm bát mì đi về phía thùng rác, nghiến răng: "Không ăn, anh ra ngoài mua cho em một bát khác."

"Không cần." Điền Chính Quốc ngăn cản hắn, động tác rất nhẹ nhưng cầm lại bát mì rất kiên định: "Em muốn cái này."

"Khụ," Kim Thái Hanh hắng giọng, lần đầu tiên vành tai có chút nóng: "Thôi, thế này sao còn..."

Chưa kịp nói xong, hắn đã thấy Điền Chính Quốc ngồi về chỗ, cầm đũa lên và bắt đầu ăn từng miếng mì một.

Kim Thái Hanh nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, một lúc sau, hắn mỉm cười thoải mái, không ngăn cản.

Điền Chính Quốc rất nâng niu tô mì này, thậm chí còn không bỏ sót hành lá hơi cháy kia.

Lúc này tâm trạng của cậu đã ổn định trở lại, cậu không nhịn được hỏi Kim Thái Hanh, "Tại sao em không thấy anh đi giải quyết giấy chứng nhận bất động sản?"

Kim Thái Hanh cũng ăn xong, hắn đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng ở bên cạnh, đáp: "Là lúc anh nói với em rằng khóa cửa hỏng rồi."

Điền Chính Quốc tức khắc mở to hai mắt: "Lần đó anh đi làm cái này?"

"Không thì sao?" Kim Thái Hanh hỏi ngược lại, đột nhiên ý thức được giọng điệu khác thường của Điền Chính Quốc: "Không đúng, thế em cho rằng anh đi làm gì?

"Em..." Điền Chính Quốc xấu hổ xin lỗi: "Em xin lỗi."

Kim Thái Hanh lúc này đã hoàn toàn nhận ra, Điền Chính Quốc biết hắn đang nói dối, song cậu chỉ im lặng chịu đựng, không hỏi gì cả.

Hèn gì khi hắn trở về, trông sắc mặt cậu không ổn lắm.

Lúc đó hắn tưởng Điền Chính Quốc không muốn bị mình hôn, hóa ra là vì cái này.

Kim Thái Hanh mỉm cười gật đầu: "Vậy em biết hết mọi chuyện nhưng không hỏi anh, tự đoán mò một mình."

Điền Chính Quốc vừa xấu hổ vừa áy náy, lần nữa xin lỗi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ném khăn giấy đi, bình tĩnh hỏi: "Em sai chỗ nào?"

"Em không nên nghi ngờ anh..."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: "Em vẫn không hiểu."

Điền Chính Quốc ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn.

"Không phải vấn đề đó." Kim Thái Hanh cảm thấy giọng điệu của mình có hơi nặng nề, giảm tốc độ, ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc: "Anh nói dối em, bất kể lý do là gì, đều là lỗi của anh. Em sẽ tức giận, sẽ hoài nghi, đều là chuyện tất nhiên. "

Hắn nắm tay Điền Chính Quốc, thâm tình nhìn cậu: "Nhưng em không vui, sao em không nói?"

"Thế..." Điền Chính Quốc cụp mắt xuống, khó khăn đáp, "Thế quá chi li xét nét rồi."

Truy vấn đến tận cùng một chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu sợ Kim Thái Hanh sẽ bị mình ép thở không ra hơi.

"Vớ vẩn." Kim Thái Hanh chế nhạo: "Lúc em đến Dương Thành, anh tức giận vì em và Tiêu Nhạc Duyệt đi chơi cùng nhau vào buổi tối. Em thấy anh so đo sao?"

Điền Chính Quốc nhanh chóng lắc đầu.

Chẳng những không thấy thế, mà còn hơi vui vẻ vì Kim Thái Hanh xem trọng cậu.

Điền Chính Quốc đã hơi hiểu.

"Còn không phải chắc." Kim Thái Hanh đưa tay nâng cằm cậu lên: "Đang nói chuyện với em đó, cúi đầu cái gì, nhìn anh."

"Anh chọc giận em, em phát cáu thế nào cũng được, nhưng đừng kìm nén. Ban đầu chỉ là việc nhỏ, kìm nén nhiều sẽ thành việc lớn. Mấy chục năm sau này nếu toàn như vậy thì hai chúng ta còn sống thế nào?"

Điền Chính Quốc thầm đổi vị trí suy tư chốc lát. Nếu Kim Thái Hanh cũng giống mình, chẳng nói một lời, có cảm xúc khác thường cũng giấu giếm, một mình lặng lẽ tự tiêu hóa, chính mình cũng sẽ không vui.

"Anh ơi, em rất xin lỗi." Điền Chính Quốc chủ động nắm chặt tay hắn, không quản nổi cái gì xấu hổ hay không xấu hổ, vội vàng nói: "Em sai rồi, về sau.... Về sau sẽ không thế nữa, em cam đoan."

Đã chủ động gọi "anh ơi", có thể thấy là đã thật sự nghe thông suốt.

Kim Thái Hanh biết tính cách của cậu, có thể tỏ thái độ ngay thẳng thế này đã không dễ dàng gì. Hơn nữa, trong chuyện này hắn cũng có lỗi, lúc trước hắn luôn cho rằng nhiều chuyện không cần giải thích với Điền Chính Quốc, trực tiếp làm là xong.

Nhưng bây giờ có vẻ như điều này sẽ khiến Điền Chính Quốc cảm thấy bất an. Hắn tự ngẫm lại một lát, không tiếp tục đề tài này nữa: "Cam đoan cái gì, anh cũng không phải lão Lưu."

Điền Chính Quốc tưởng hắn vẫn còn để ý, đang định nói gì đó thì lại nghe hắn nói tiếp: "Con người anh khá thực tế, cũng không thích nghe nói miệng suông."

Điền Chính Quốc đang gấp gáp bồi thường cho Kim Thái Hanh, nhất thời quên mất vị nhà mình có đức tính gì, vội hỏi: "Thế anh thích gì?"

Kim Thái Hanh liếm môi, thấp giọng nói, "Anh thích được làm bằng miệng."

Điền Chính Quốc ngơ ngác, lập tức nhớ tới vài câu hắn thì thầm với mình trên sofa mấy hôm trước, mặt đỏ bừng.

Kim Thái Hanh biếng nhác tựa lên lưng ghế, chiêm ngưỡng dáng vẻ ngượng ngùng của Điền Chính Quốc phút chốc, sau đó vứt đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra, nói chuyện công việc: "Chuyện sang tên, để tránh đêm dài lắm mộng thì mau chóng đi làm đi."

Điền Chính Quốc chỉ mong sao hắn đổi chủ đề, gật đầu ngay lập tức.

"Đủ giấy tờ thì hẳn là rất nhanh chóng có thể hoàn thành, đến lúc đó em cũng giống anh, là hộ khẩu độc lập."

Điền Chính Quốc giật mình: "Anh có sổ hộ khẩu riêng à?"

Kim Thái Hanh ừ một tiếng: "Năm đó mẹ anh làm, nhưng anh không biết chính xác như thế nào".

Điền Chính Quốc gật đầu.

Nói ra tất cả mọi chuyện, Kim Thái Hanh không trêu chọc Điền Chính Quốc nữa. Đi phòng sách làm hai bộ đề thi, sau khi ăn trưa thì lên giường ngủ bù.

Vì bát mì trường thọ kia, hôm nay hắn dậy sớm vô cùng, lúc này thật sự buồn ngủ chết mất.

Điền Chính Quốc không ngủ, chờ Kim Thái Hanh ngủ say, cậu cầm di động ra ban công, nhập số của công ty luật vừa ghi lại, rồi gọi qua.

Sợ đánh thức Kim Thái Hanh, cậu giữ giọng rất thấp: "Vâng, tôi muốn tư vấn về bất động sản."

"Quà tặng bất động sản có thể được thu hồi không? Không phải họ hàng, người nhận đồng ý..."

"Hợp đồng hai bên nhất trí là được? Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn."

"Ngoài ra...." Điền Chính Quốc nắm chặt điện thoại, hỏi: "Không phải họ hàng có thể cùng sổ hộ khẩu sao?"

"Đều là người trưởng thành, không phải vị thành niên."

"Hộ khẩu trực thuộc?! Thật không?

Được, ngày mai tôi có thời gian."

Sau khi cúp điện thoại, Điền Chính Quốc ôm tâm trạng thoải mái đi vào thư phòng, lấy chứng chỉ bất động sản cất vào hộp sắt của mình.

Cậu đóng nắp lại, giây tiếp theo không kìm nổi mà mở nó ra nhìn một cái. Sau khi nhìn đủ lại đóng nắp hộp, không lâu sau lại mở chiếc hộp ra.

Lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, cuối cùng cậu đã nghĩ ra cách lưu giữ nó mãi mãi.

Điền Chính Quốc giơ điện thoại lên chụp một vài bức ảnh của cuốn sổ nhỏ.

Quà tặng là bất động sản có thể được thu hồi, ngày mai cậu hẹn luật sư để trao đổi cụ thể. Cậu không muốn một ngôi nhà, nhưng cậu thực sự muốn có lưu giữ tâm ý của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc lưu luyến chạm vào giấy chứng nhận, nếu sau khi quyền tài sản được thay đổi, nó sẽ không bị lấy đi thì tốt rồi.

Nhưng không sao cả, mắt Điền Chính Quốc sáng lên khi nghĩ đến những gì luật sư vừa nói.

Việc đăng ký hộ khẩu giữa những người không phải họ hàng có thể trực thuộc, khó với vị thành niên, song hiện tại cậu thành niên rồi.

Nếu mọi việc suôn sẻ, cậu và Kim Thái Hanh sẽ là người có tên trong một sổ hộ khẩu.

Một cuốn sổ hộ khẩu, trang đầu tiên là Kim Thái Hanh, trang thứ hai là cậu, như vậy không khác gì những người đã kết hôn kia nhỉ?

Lén lút tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Điền Chính Quốc ôm hộp sắt, sung sướng muốn lăn lộn trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro