C2: Tôi là đại gia cậu
Phát sinh quan hệ thể xác với người đẹp sẽ khiến Thái Hanh cảm nhận được sự sung sướng vô cùng tận, nhưng cuộc sống cá nhân của anh lại không hề hỗn loạn. Mỗi đoạn thời gian anh đều có một 'bạn tình xinh đẹp' cố định, trước khi chán anh sẽ không ở bên ngoài săn người đẹp khác.
'Bạn tình cũ' đã ở chung với nhau hơn ba tháng, hai tuần trước thì tách ra, nguyên nhân là vì đối phương gặp được 'tình yêu đích thực', anh bèn chúc phúc, chân thành hi vọng đối phương có cuộc sống tốt.
Khi mang Chính Quốc về nhà, anh thật lòng muốn cùng người con trai xinh đẹp này phát triển một đoạn quan hệ ổn định, chỉ cần bản thân bé trai này không phản đối.
Tối qua phản ứng ở trên giường của Chính Quốc có chút trúc trắc, nhưng lại rất vô tư thẳng thắn và chủ động. Xét theo kinh nghiệm của Thái Hanh, thì một thanh niên vừa bị tổn thương tình cảm, thông thường sẽ không từ chối lời đề nghị này cho đến khi 'bệnh tình' được chữa khỏi. Chỉ hưởng thụ ngắn hạn, không ràng buộc quan hệ yêu đương với nhau.
Điều kiện tiên quyết để suy luận ra tất cả những vấn đề trên chính là —— Có năng lực trách nhiệm của một người trưởng thành.
Mà khoảng cách của Chính Quốc với cái giới hạn này lại là —— "Vừa thành niên được sáu hôm".
Thông thường con lai đều phát dục tốt hơn người Châu Á, nếu như không nhìn giấy chứng nhận của Chính Quốc, có nói cậu là sinh viên đại học cũng chẳng ai nghi ngờ, hơn nữa tối qua là Chính Quốc chủ động lao vào vòng ôm ấp, trách nhiệm trong vụ việc này thật ra cũng không hẳn thuộc về Thái Hanh.
Nếu như Thái Hanh là một tay già đời hơn 30 tuổi, đối phương lại là một cậu nhóc con, bị anh cưỡng ép phá đời trai, sau đó khóc lóc như mưa, nói toạc ra cũng không ai đứng về phía Thái Hanh.
Thái Hanh nhìn vào gương thở mà dài một tiếng, thật sự là tạo nghiệp mà.
Anh đi ra khỏi phòng vệ sinh, bé trai kia đang trần truồng ngồi xổm trên nền nhà, nhặt cái áo phông nhăn nhúm lên.
Hai người liếc nhau một cái, Chính Quốc nhanh chóng cúi đầu, có hơi hoảng sợ mà co rúm người lại.
Thái Hanh ⋅ bị xem như cầm thú ⋅ xấu hổ nói: "Tôi tìm cho cậu bộ quần áo sạch khác nhé... Hay là cậu đi tắm trước đi?"
Chính Quốc ngồi xổm ở đó không nhúc nhích.
Thái Hanh ngượng ngùng đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng, cố ý dẫm mạnh bước chân 'cồm cộp' đi xa.
Chính Quốc ngẩng đầu lên lắng nghe, chậm rãi đứng dậy, muốn đi khóa trái cửa phòng, thế nhưng lại nghĩ, đây là nhà người khác, hơn nữa khóa cửa chỉ đề phòng được người tốt.
(câu đầy đủ: khóa cửa chỉ đề phòng được người tốt, không đề phòng được kẻ xấu)
Kéo một người xa lạ trên đường về chịch xã giao, sẽ là người tốt ư?
Thái Hanh gọi điện cho bệnh viện để xin nghỉ nửa ngày, sau đó lên phòng thằng em trai ở tầng ba mở tủ tìm quần áo, anh cao 1m88, Chính Quốc coi bộ nhiều lắm là được 1m75, mặc đồ của anh khẳng định không vừa. Em trai anh cao 1m82, chắc là vẫn mặc tạm được.
Hiện giờ anh đang sống trong căn biệt thự của bố, ông già ghét không khí Bắc Kinh, mấy năm trước đã đưa mẹ về quê nhà Đông Bắc. Anh có một anh trai và một em trai, vốn dĩ đều sống chung tại đây, sau đó anh trai kết hôn dọn ra ngoài, em trai đi làm ngại chỗ này xa công ty nên cũng ra ngoài ở luôn, nay chỉ còn một mình anh sống trong căn biệt thự rộng hơn 3000m² này, buổi tối ở dưới tầng gọi điện thoại cũng có thể nghe được tiếng vọng.
...
Ở trong phòng, Chính Quốc nhanh chóng vọt vào nhà tắm, rốt cuộc cảm giác dinh dính trên da cũng coi như đỡ hơn, có điều bên trong cơ thể lại chẳng khá khẩm là mấy, cái chỗ khó nói kia không bị gì nghiêm trọng nhưng cảm giác đau rất thật, hai bên ngực nhô ra sưng tấy đỏ sẫm, ngay cả chym nhỏ cũng có chút buôn buốt.
Cậu nhớ rõ tối qua mình không được tự nhiên, ngượng ngùng cố gắng mở thân thể ra để 'chứa đựng' đối phương, lúc ấy có bao nhiêu hạnh phúc, hiện tại lĩnh bấy nhiêu đau khổ.
Thái Hanh cầm quần áo quay lại, đến gần cửa phòng mình thì dẫm mạnh bước chân như hồi nãy, cố ý ho khan hai tiếng, sau đó mới gõ cửa.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Chính Quốc trốn phía sau cánh cửa, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hồng hồng, tóc còn nhỏ nước.
Thái Hanh đưa quần áo qua đấy, nói: "Đồ mới đấy, mác còn chưa tháo xuống đâu, chỉ có điều hơi dài một chút, cậu chịu khó mặc tạm nhé."
Chính Quốc do dự nhận lấy.
Thái Hanh nhìn cậu cười cười, xoay người rời đi.
Cái áo này quả nhiên hơi dài, Chính Quốc đóng thùng vạt áo vào trong quần jean, xắn ống tay lên vài vòng, sau đó mặc áo khoác của mình vào, sờ sờ trong túi, chỉ có thẻ tín dụng và thẻ học sinh, tiền lẻ với điện thoại di động đều không thấy đâu.
Cậu cũng không hoài nghi người đàn ông kia, nhìn qua đồ dùng trong phòng này, phòng tắm cùng với đồ trang trí, đối phương nào bần đến mức lấy của cậu mấy chục đồng tiền lẻ với cái điện thoại cũ đã dùng hơn nửa năm. Chắc tại hôm qua cậu uống say quá sau đấy không cẩn thận rơi đâu mất rồi.
Trường Quốc tế cho nghỉ lễ Giáng Sinh, nhưng cậu không về nhà, điện thoại cũng làm mất.
Cậu có chút hờ hững nghĩ, người trong nhà không tìm được cậu, sẽ lo lắng nhỉ.
Chính Quốc quần áo chỉnh tề đi xuống tầng, người đàn ông ngồi trên sofa trong phòng khách bèn đặt di động xuống, hỏi: "Đói không? Có muốn ăn chút gì đó không?"
Thái độ của người đàn ông rất ôn hòa, cùng với dáng vẻ dâm tiện lúc ban đầu cứ như là hai người khác nhau, cái thái độ này chuyển biến sau khi xem qua giấy chứng nhận của cậu.
Trong lòng Chính Quốc thật ra cũng có chút không được tự nhiên, cậu rất canh cánh với loại chuyện cùng một người lạ hoắc lên giường này, nhưng cậu càng không thích bị người khác đối xử như một đứa trẻ.
Thế là cậu cố gắng khiến vẻ mặt của mình trông giống như một người trưởng, thành xem việc tình một đêm không là cái đinh gì, nghiêm mặt nói: "Tôi không đói, tôi muốn về nhà."
Thái Hanh hiển nhiên cũng nhận ra điều ấy, nhưng không vạch trần, sắc mặt không đổi hỏi: "Nhà cậu chỗ nào? Tôi đưa cậu về."
Chính Quốc cự tuyệt: "Không cần, tôi tự đi về được."
Thái Hanh nói: "Trên người cậu không có tiền mặt, điện thoại cũng không có, định về cách nào?"
Chính Quốc đáp: "Không cần anh quan tâm."
Cậu mạnh miệng đi ra phía cửa.
Thái Hanh nhìn hai cẳng chân mảnh khảnh đang run lẩy bẩy kia, sợ là đến cổng chính khu nhà cũng chẳng đi ra được.
Trong lúc Thái Hanh nghĩ thế, thì Chính Quốc sau khi rời khỏi đấy chỉ đi chưa được 100m bèn lết hết nổi. Chỗ phía sau vừa nóng vừa đau, hai chân chẳng có chút sức lực nào, xương sống với thắt lưng hầu như không thể đứng thẳng được, chỉ có thể chống đầu gối cúi người xuống, chóng mặt đến mức hận không thể ngất luôn cho rảnh nợ.
Một chiếc xe màu đỏ chậm rãi dừng ở bên cạnh cậu, cửa sổ xe hạ xuống, Thái Hanh ngồi ở ghế lái nhìn cậu.
Chính Quốc sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển liếc anh một cái, lại cúi đầu.
Thái Hanh không nói câu nào, vẫn ở đó chờ.
Chính Quốc cảm thấy mình thật sự quá chật vật, như một thằng hề ngồi ở giường, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết khó coi đều bị người này nhìn thấy hết, cậu không muốn mất mặt trước người này xíu nào.
Thế nhưng cậu thật sự một bước cũng lết không nổi nữa rồi.
Nửa phút sau, cậu đứng dậy, kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, ngồi xuống.
Kỳ thực Thái Hanh có hơi buồn cười, nhưng nhìn đôi mắt cậu đỏ lên như sắp khóc, không thể làm gì khác ngoài nghẹn trở lại, hỏi: "Đi đâu đây?"
Giọng của Chính Quốc đã khàn hơn ban nãy một chút, cậu đọc tên một khu chung cư, đây là tòa nhà có phong cách Châu Âu mới được mở bán hồi năm ngoái.
Thái Hanh gật đầu, nói: "Biết chỗ nào rồi, tôi có một thằng bạn cũng ở đó, lúc nó dọn nhà tôi từng đến thăm quan."
Chính Quốc không lên tiếng, cậu hiện tại chỉ thấy rất căm phẫn.
Xe chạy được một đoạn đường, Thái Hanh xem xét thấy tâm trạng của cậu đã bình phục lại một chút, mới dò hỏi: "Nghe khẩu âm của cậu thì mới đến Trung Quốc không lâu à?"
Chính Quốc cúi đầu, rất không muốn để ý tới anh, đáp: "Năm tháng."
"Chừng ấy thời gian mà nói tiếng Trung không tồi đâu nhỉ." Thái Hanh chỉ xuống ngăn để đồ trước ghế phụ, nói: "Bên trong có chocolate với nước trái cây đấy, tự mình lấy đi."
Chính Quốc: "Không cần."
Thái Hanh cũng không nhắc lại, hỏi tiếp: "Đi cùng bố mẹ hả? Ai trong số họ là người Trung Quốc thế?"
Sau một lúc, Chính Quốc mới chậm chạp trả lời: "Mẹ tôi là Hoa kiều."
Thái Hanh hơi ngờ ngợ ra vấn đề.
Chính Quốc nói tiếp: "Bọn họ đều mất rồi, máy bay gặp sự cố."
Thái Hanh sửng sốt.
Chính Quốc không muốn bị anh thương hại, giả vờ không thèm để ý nói: "Tôi được nhận nuôi, cha nuôi của tôi... của tôi, hắn đối xử với tôi rất tốt."
Lòng bàn tay cầm lái của Thái Hanh toát hết mồ hôi, quốc tịch Thụy Điển, được nhận nuôi, cùng ở một khu chung cư...
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Anh nhìn Chính Quốc một chút, hỏi: "Nam Tuấn là bố cậu à?"
Chính Quốc cũng sững sờ: "Anh biết hắn?"
Đâu chỉ là biết?
Nam Tuấn và Thái Hanh là bạn thân từ nhỏ, hắn ít hơn anh hai tuổi, bọn họ từ thời đóng bỉm đã cùng nhau nghịch bùn, cho dù sau này lớn lên công việc có bận bịu, không hay tụ tập như trước nhưng quan hệ vẫn rất tốt, chẳng có việc gì cũng thường xuyên liên lạc. Nam Tuấn là đồng tính, người yêu của hắn là ảnh đế, quen biết không lâu thì cùng nhau đi làm quốc tịch Thụy Điển, đăng ký giấy kết hôn.
Mùa xuân năm nay, Nam Tuấn khoe khoang khắp nơi với bạn bè là mình sắp nhận nuôi một bé cưng, kết quả đến mùa hè lại buồn rầu báo lại rằng, các ban ngành liên quan của Thụy Điển quá dối trá, trên giấy rõ ràng viết muốn xin một cục cưng trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu, kết quả tổ chức phúc lợi lại phân cho bọn họ một thằng nhóc choai choai mười mấy tuổi đầu, còn mịa nó không cho trả hàng. Thế là chuyện muốn mang bé cưng đi khoe với mọi người cũng xem như tiêu tan, nghe mấy người bạn khác kể, Nam Tuấn trực tiếp ném thằng bé kia vào trường Quốc tế, để nó tự sinh tự diệt luôn.
Thằng bé kia chính là Chính Quốc ư?
Chính Quốc kinh hãi không thôi nhìn Thái Hanh, trong đầu nghĩ đến vài loại khả năng, sốt ruột hỏi: "Anh, anh rốt cuộc là ai?"
Thái Hanh nhìn thẳng phía trước, nói: "Tôi là đại gia cậu." (tôi là anh của bố cậu)
Chính Quốc căm tức nhìn Thái Hanh: "Đại gia anh." (tiên sư bố nhà anh)
Thái Hanh: "..."
(đại gia ngươi: ý chỉ người có địa vị bối phận cao hơn bố như cụ, ông hoặc bác; nhưng đây cũng là một câu chửi, nó có nghĩa na ná như 'tiên sư bố nhà mày')
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro