Chẳng ngọt xíu nào ⑤

[Hạo Thạc - Doãn Khởi 09]

Nhận được điện thoại của người đại diện, Trịnh Hạo Thạc vội vàng xin đạo diễn cho nghỉ, nói là có việc phải về công ty, cậu cũng nhìn ra được đạo diễn rất không vui, nhưng hiện tại cậu bất chấp hết.

Sau khi nhận được tấm bưu thiếp kia, cậu lại đi tìm Tể Phạm, nhưng không gặp, đi tới đó 2 lần, Tể Phạm đều không gặp cậu.

Trước đây cậu từng đến căn biệt thự nhỏ kia của nhà họ Kim, dựa theo trí nhớ tìm tới đó, cách hàng rào nhìn vào, trong sân không có xe của Doãn Khởi, trong nhà cũng chẳng giống như đang có người, cậu đợi đến trời tối, trốn ở một bên, chỉ nhìn thấy Thái Hanh tan làm trở về.

Cậu gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Doãn Khởi, nhưng luôn luôn tắt máy.

Cậu không biết Doãn Khởi ở nơi nào, chẳng lẽ còn chưa từ Tây Tạng trở về?

Vừa nãy người đại diện gấp gáp gọi tới, bảo cậu nhanh nhanh trở lại công ty, nói rằng Doãn Khởi một lúc nữa cũng sẽ tới.

Cậu đang cầm kịch bản, bỗng nhiên đứng phắt dậy, kịch bản rơi xuống đất.

Ngay cả nói cậu cũng nói không liền mạch: "Hắn, hắn cái gì, hắn trở về lúc nào?"

Người đại diện đáp: "Cậu ta bảo về gần tuần nay rồi, anh gọi cậu ta tới công ty, cậu ta còn không chịu đi cơ, anh phải kích đểu rằng 'nếu cậu không đến anh sẽ đưa quảng cáo dầu gội đầu cho Tiểu Thạc', thế là cậu ta lập tức đồng ý luôn. Em qua công ty nhanh lên, đến rồi anh sẽ giúp em giải thích vụ lần trước bị chụp trộm."

Trên đường trở lại công ty, trong lòng Trịnh Hạo Thạc loạn tùng phèo cả lên.

Với cái tính thường ngày của Doãn Khởi, mỗi lần cãi nhau, dù cho lúc đó vừa ồn ào vừa hung hăng, nhưng không được mấy ngày, sẽ lại làm như chẳng có chuyện gì mà chạy đến tìm cậu, hoặc là "Em mời anh ăn cơm đi", hoặc là "Rảnh phát hoảng, chịch nhau nào". Lần này chắc tức dữ lắm, mất tích tận nửa tháng, chạy đi Tây Tạng chơi, nhưng đến cùng vẫn gửi bưu thiếp về cho cậu.

Đã về gần một tuần nay rồi, tại sao lại không đến tìm cậu?

Tấm bưu thiếp kia...

Cậu đặt nó ở bên cạnh gối, mỗi ngày trước khi ngủ đều nhìn một lúc, nhìn đến mềm lòng, nhìn đến hai mắt cay cay, trong lòng tràn đầy chờ mong Doãn Khởi trở về, bọn họ phải cùng nhau cố gắng, không được tiếp tục cãi cọ nữa.

Nhưng mà hiện tại, cậu đột nhiên rất sợ, câu nói "tôi yêu cậu" kia, thật sự là một lời tỏ tình sao?

Có khi nào... chỉ là một câu từ biệt?

Đến công ty, trong lúc chờ thang máy thì gặp một cô nhân viên, trong tay đang ôm thùng đựng đồ văn phòng phẩm, trông có vẻ rất nặng, cậu liền đưa tay đỡ hộ, còn ấn giúp số tầng: "Em lên tầng mấy?"

Cô gái kia vừa thẹn thùng vừa khẩn trương nói ra số tầng, còn bảo: "Ừmm, thật ra em là Viên Đá Nhỏ."

Viên Đá Nhỏ là tên fandom nhóm nhạc trước đây của bọn họ.

(chú thích: nhóm nhạc trước đây của Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc tên là ICE DREAM, thế nên tên fandom là Viên Đá Nhỏ, đá trong 'nước đá' chớ không phải 'tảng đá' =)))

Cậu chỉ biết cười khách khí, tỏ vẻ cảm ơn, hiện giờ tâm tư cậu rối quá, không có cách nào nhiệt tình như lúc bình thường.

Cô gái nhỏ kia vui vẻ nói: "Hôm nay em thật sự quá may mắn, vừa nãy nhìn thấy Suga, hiện tại lại gặp được anh."

Suga là nghệ danh của Doãn Khởi dùng khi còn trong nhóm nhạc.

"Suga đi cùng một cậu bé con lai cực kỳ đáng yêu, chẳng biết có phải là nghệ sĩ mới của công ty không nữa, Suga đối xử với cậu bé đó rất tốt, giống hệt anh trai lớn đối tốt với em trai nhỏ, cảm giác như Suga đã trưởng thành thật rồi, cũng đã bắt đầu biết cưng đàn em."

Cậu bé con lai cực kỳ đáng yêu.

Có thể đáng yêu đến mức nào?

Ra khỏi thang máy, Trịnh Hạo Thạc đi thẳng đến văn phòng của người đại diện, bước chân rất nhanh, giống như nhịp tim lúc này của cậu.

Trước cửa văn phòng có hàng ghế sofa, một cậu bé trai đang ngồi đó, làn da trắng, mặt đẹp, mắt to, hơn nữa còn là màu xanh biển.

... Quả thật cực kỳ đáng yêu.

Vừa nhìn dáng vẻ đã biết ngay là vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.

Bé trai hiếu kỳ đánh giá cậu, Trịnh Hạo Thạc nghẹn cả họng, nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ tình cờ đi ngang qua, đi thẳng một mạch qua văn phòng của người đại diện, đi thẳng đến tận nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Đây không phải là người mới của công ty, nếu thật sự có người mới đẹp cỡ này, còn lâu công ty mới nỡ giấu giếm.

Doãn Khởi mang đến, từ chỗ nào mang đến?

Đã về Bắc Kinh cả tuần nay, không chịu liên lạc với ai, đã vội vàng đi cưng bé trai này?

Cậu nghĩ tới mấy hình ảnh không nên nghĩ, nguyên vại dấm chua dội thẳng xuống đầu, khiến bản thân chua tới mức tim gan phèo phổi đều bất ổn.

Không phải cậu chưa từng yêu người khác, nhưng từ khi yêu Doãn Khởi, chẳng hiểu tại sao máu ghen lại lớn đến như vậy.

Trước đây cậu và Doãn Khởi cãi nhau, 10 lần thì đến 8 lần là do Doãn Khởi ghẹo gái, Doãn Khởi từ nhỏ đã có một thói xấu, nhìn thấy cô nào xinh xinh là lại muốn trêu, không trêu thì cả người sẽ khó chịu, cậu nóng ruột, vứt cả mặt mũi để mắng chửi cũng không ăn thua, vậy là bắt đầu động thủ, Doãn Khởi ghẹo một lần cậu đánh một lần, sau này Doãn Khởi cũng bất tri bất giác dần dần sửa đổi.

Doãn Khởi đã vì cậu mà sửa đổi.

Nhóc con lai kia... có khi đúng là người mới thật.

Cậu rửa tay một cái rồi đi ra, lúc quay trở lại, chờ đến gần thì thấy trên ghế sofa trước cửa đã chẳng còn ai.

Vốn dĩ cậu muốn tỏ ra 'mình vừa đẹp trai vừa khí chất' ở trước mặt bé trai kia, lúc đi rõ là ung dung nhàn nhã, giờ thì ung dung không nổi, co giò chạy đến, cửa cũng chẳng nhớ là phải gõ đã trực tiếp mở ra.

Không biết người đại diện gặp phải chuyện gì, nét mặt nom đau đớn vô cùng tận, nhìn thấy cậu, chỉ chỉ ra bên ngoài, nói với vẻ mặt rất phức tạp: "Vừa mới đi thôi, chắc vẫn có thể đuổi kịp."

Cậu xoay người chạy về phía thang máy, mơ hồ nghe thấy người đại diện ở phía sau bồi thêm một câu: "Cậu ta không giống trước đây nữa! Em phải chuẩn bị tâm lý đó!"

Không giống trước đây? Cái gì không giống trước đây? Hắn thay đổi sao? Thay đổi chỗ nào?

Về một tuần rồi mà không hề xuất hiện, đúng là không giống trước đây, lẽ nào thật sự thay đổi rồi?

Sao có thể thay đổi được?

Không thể thay đổi, không được thay đổi!

Cậu không đuổi kịp, khi đến bãi để xe thì ô tô của Doãn Khởi đã chạy mất rồi.

Cậu gọi điện thoại cho Doãn Khởi, vẫn đang tắt máy, tắt máy, tắt máy.

Cậu tới nhà họ Kim, cổng lớn khóa chặt, trong sân cũng không có cái xe nào.

Đạo diễn và nhà sản xuất liên tục gọi điện đến, giục cậu quay lại đoàn phim, cậu không còn cách nào khác, đành phải đi trước.

Sau đấy cậu liên lạc với người đại diện, người đại diện mới nói cho cậu: "Doãn Khởi phơi nắng đen như Cổ Thiên Lạc ấy."

Cậu bảo: "Tia cực tím ở Tây Tạng rất mạnh, phơi đen cũng là chuyện bình thường, đen thì có sao đâu, chẳng phải Cổ Thiên Lạc đẹp trai lắm à."

Người đại diện nói: "Còn cạo trọc đầu."

Trịnh Hạo Thạc không thốt nên lời.

Doãn Khởi cực kỳ yêu thích mái tóc của mình, thường xuyên thay đổi kiểu mới, sau đó đỏm dáng chụp tự sướng đăng weibo, đám fan cuồng còn phong hắn là "tóc vương".

Tóc vương cái quái gì, tắm xong chẳng bao giờ thèm sấy khô, nước trên đầu vẫn nhỏ tong tỏng đã muốn trèo lên giường nằm ngủ, lần nào cũng làm ẩm hết chăn gối, Trịnh Hạo Thạc lôi hắn dậy bắt phải sấy khô, hắn lại không chịu làm, hai người xô đẩy một lúc rồi xô nhau 'lăn giường'.

Tóc nhỏ nước tí tách, cả người đẫm mồ hôi, toàn thân đều ướt nhẹp, Doãn Khởi bị chịch đến cao trào, thực sự là trông đẹp chết đi được.

...

Bên này tiến độ quay phim thần tượng rất căng, ban ngày Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn không có thời gian, nửa đêm xong việc lại mò đến nhà họ Kim, cửa nẻo của căn biệt thự nhỏ kia hết thảy đều đã tắt đèn.

Đi đến lần thứ ba, bị bảo an coi như 'ăn trộm đến tìm hiểu địa bàn', ngăn lại gặng hỏi một trận, may đang buổi tối nên ánh sáng kém, không hề nhận ra cậu.

Cậu từ đầu đến cuối đều không liên lạc được với Doãn Khởi, cũng chưa từng nhìn thấy người.

Mấy ngày sau, người đại diện thông báo cho cậu: "Anh khuyên can đủ đường, Doãn Khởi mới chịu đồng ý tới đài truyền hình quay gameshow, là tối nay đó, muốn quay xong chắc cũng phải mất mấy tiếng, bao giờ nghỉ thì em chạy ngay đến đài truyền hình nhé, nhất định có thể tóm được cậu ta."

Cả ngày nay tâm trí cậu đều không yên, lời thoại cũng đọc sai liên tiếp, cảnh nắm tay nữ chính thủ thỉ tâm tình, thì cậu lại nói ra nội dung kế tiếp; đến đoạn giúp nữ chính chỉnh tóc tai, kết quả vừa giơ tay đã giật phăng mái giả của người ta xuống, làm lộ ra đường chân tóc thưa mà nữ chính cố gắng che giấu.

Cậu vừa áy này vừa khẩn thiết xin lỗi nữ chính nửa ngày trời, còn bị đạo diễn mặt hằm hằm mắng: "Tiểu Thạc, cậu làm sao thế hả, không phải xin về sớm, thì lại là không tập trung đóng phim, có phải cậu thấy mình đã là đại minh tinh rồi, nên không cần phải làm tốt nữa chứ gì?"

Con người nhiều khi là vậy, nếu một người thường xuyên mắc sai lầm và gây ra phiền toái, mọi người sẽ chẳng cảm thấy gì; ngược lại nếu như người đó chưa từng phạm lỗi, một khi đã làm sai, mọi người sẽ đều nghĩ rằng, trò gì đây, cố tình hả, anh rõ ràng không phải là người như thế.

Vất vả lắm mới quay phim xong, cậu lập tức chạy tới đài truyền hình.

Vừa hay lúc này, chương trình gameshow kia đang nghỉ ngơi giữa giờ.

[Hạo Thạc - Doãn Khởi 10]

Doãn Khởi ngồi một mình trong phòng nghỉ phía sau khán đài, đội mũ bóng chày, cầm quả táo gặm rôm rốp rôm rốp, ăn nhiều hoa quả sẽ trắng nhanh.

Bữa nay nhắm mắt nhắm mũi tới quay chương trình, vừa gặp được những khách mời khác, hắn liền hối hận không thôi. Trong khi chờ đến giờ quay, từ đầu đến cuối hắn đều cúi gằm mặt, cũng chẳng hé răng nói chuyện câu nào.

Ánh mắt của mọi người dường như đều đang hỏi: "Tại sao anh lại tàn tạ đến mức này".

Hắn nên nằm chết dí ở nhà mới phải, đến quay tiết mục làm qué gì, bà mẹ nó nhục.

Hắn nổi danh là tên thiếu gia xấu tính, nên chẳng có ai dám đến làm phiền, một phòng nghỉ lớn như vậy lại chỉ có độc mình hắn, ngay cả tiếng gặm táo cũng vang lên rất rõ.

Có người gõ cửa, hắn nghĩ chắc là bên tổ đạo diễn tới để đưa kịch bản hỏi đáp nửa màn sau, nên bảo: "Vào đi."

Cửa mở, một người bước vào.

Hắn vừa gặm táo vừa quay đầu lại, quả táo đột nhiên cứng đến không cắn nổi, tí nữa thì khiến hắn rụng cả răng.

Trịnh Hạo Thạc đóng cửa, đi vào bên trong.

Doãn Khởi 'vèo' một phát đứng lên, cúi đầu muốn đi ra ngoài, lúc sượt ngang qua Trịnh Hạo Thạc thì cánh tay bị kéo lại.

Doãn Khởi không hề nhìn cậu, quay mặt sang phía bên kia, bảo: "Buông ra."

Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Doãn Khởi không đáp lời, hắn có chút nôn nóng, dùng sức muốn hất tay ra, ngoan cố không chịu nhìn thẳng vào đối phương. Bị người khác nhìn thấy dáng vẻ khó coi vừa đen vừa ngốc của mình, hắn cùng lắm chỉ thấy khó thở, nhưng nếu bị Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy, thì hắn sẽ chết luôn cho rảnh.

Trịnh Hạo Thạc càng giữ chặt tay hắn hơn: "Em tới tìm anh."

Doãn Khởi mắng: "Đéo rảnh quan tâm mày tới tìm ai, buông bố mày ra!"

Trịnh Hạo Thạc đột nhiên dùng sức nắm lấy tay hắn, Doãn Khởi cảm thấy đau, cho rằng cậu lại muốn động thủ, đang quyết tâm đánh nhau một trận, lại nghe thấy Trịnh Hạo Thạc kêu một tiếng: "Bố ơi."

Doãn Khởi: "..."

Hắn ngồi trở lại trên ghế sofa, Trịnh Hạo Thạc chuyển một cái ghế ra ngồi đối diện hắn, hai người cách nhau khoảng một thước, Doãn Khởi nhìn cửa, Trịnh Hạo Thạc nhìn Doãn Khởi.

Hắn nghi hoặc nghĩ, vừa nãy họ Trịnh gọi mình là bố à? Gọi thật hở? Tại vì sao?

Trịnh Hạo Thạc hỏi hắn: "Anh trở về từ khi nào?"

Doãn Khởi chẳng ừ hử gì, hắn không muốn trả lời.

Trịnh Hạo Thạc nói tiếp: "Em đã nhận được bưu thiếp của anh."

Doãn Khởi cắn răng, lúc đấy hắn không hề ký tên lên bưu thiếp, cho rằng tám phần mười sẽ bị thất lạc, Thái Hanh còn chưa nhận được kia kìa, bưu chính Trung Quốc vô lý vãi nồi, chỗ cần gửi thì không gửi, chỗ không cần gửi lại gửi làm chi, biết thế đã viết một câu thô tục.

Trịnh Hạo Thạc giải thích vụ lần trước: "Tối hôm ấy nhà họ Hạm mở tiệc, có rất nhiều người tham gia, em chỉ là một trong số khách mời thôi, căn bản không giống những gì bên truyền thông đồn thổi, sau đấy em với cô ấy không hề liên lạc với nhau."

Doãn Khởi nhớ tới buổi lễ trao giải phim truyền hình, không nhịn được mà cười: "Ha ha."

Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, nói: "Anh quậy hỏng phim điện ảnh của em, em điên hết cả tiết, mới cố ý nói mấy câu khó nghe với anh, thật sự không phải vì Vu Hạm."

Không đề cập tới phim điện ảnh còn đỡ, nhắc đến rồi Doãn Khởi càng ha ha, hai người bọn họ chia tay chỉ vì hắn phá một bộ phim điện ảnh, nói cho cùng Trịnh Hạo Thạc vẫn quan tâm sự nghiệp diễn xuất hơn, có coi hắn ra cái đéo gì đâu?

Hắn cũng quên luôn việc mình vừa đen vừa trọc, liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc: "Cho dù tôi không nhúng tay vào, cậu có diễn đi chăng nữa, thì thế nào? Tại sao người ta không tìm diễn viên hạng A, mà lại tìm cậu? Tại vì chỉ diễn vai người qua đường, không cần tốn nhiều tiền để tìm diễn viên hạng A, cậu không biết mình rẻ mức nào ư? Cậu tưởng mình trâu bò lắm chắc? Trâu bò thì sao phải diễn mấy bộ phim thần tượng như lìn."

Trước đây hắn ngứa mồm, thi thoảng cũng hay đá xoáy Trịnh Hạo Thạc, nhưng chỉ vì mấy lý do như 'nghèo' như 'keo', xưa nay chưa từng ném đá những thứ thuộc về phương diện giọng hát, vũ đạo hay kỹ năng diễn xuất.

Dù ngứa mồm nhưng vẫn biết điểm dừng.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thạc rất khó coi: "Anh không thể nói năng tử tế được à?"

Thật ra nói xong thì Doãn Khởi cũng hơi hối hận, nhưng vẫn mạnh miệng bảo: "Không thích nghe thì cút."

Trịnh Hạo Thạc đứng lên.

Lòng dạ Doãn Khởi lại trầm xuống, muốn cút thật sao?

Trịnh Hạo Thạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Lưỡi anh nên cắt ném cho chó gặm."

Doãn Khởi hẵng còn mạnh miệng: "Con mẹ cậu..."

Trịnh Hạo Thạc bước tới gần, bóp mặt hắn, kéo Doãn Khởi từ sofa đứng dậy, cắn thẳng vào mỏ hắn, tàn nhẫn mà hôn hắn.

Mũ bóng chày của Doãn Khởi rơi xuống, khuôn mặt đau muốn chết, miệng cũng đau muốn chết, hắn đẩy đẩy vai Trịnh Hạo Thạc, hàm hồ mắng chửi: "Cút đi, địt mẹ mày..."

Trịnh Hạo Thạc buông hắn ra, giơ tay tát một phát.

Hắn bị đánh đến ngu người, sửng sốt chốc lát rồi căm tức nhìn Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc nói: "Hai lần rồi, anh địt mẹ tôi lần thứ ba thử xem."

Doãn Khởi ngậm miệng lại.

Trịnh Hạo Thạc xoa xoa bên mặt bị đánh sưng đỏ của hắn, tiện thể sờ luôn cái đầu trọc của Doãn Khởi, tóc đã mọc hơi ngăn ngắn, sờ có chút ráp tay.

Doãn Khởi né tránh, bảo: "Điêu toa, đâu ra hai lần? Có mỗi lần này."

Trịnh Hạo Thạc: "Hôm anh rời khỏi nhà chúng ta."

Doãn Khởi suy nghĩ một chút, ngày đó hắn va vào tường, chửi bức tường chứ không phải chửi mẹ. (tường – qiáng; mẹ – niáng)

Nhưng hắn chẳng buồn giải thích, hai lần thì hai lần.

Cửa lại bị gõ, lần này thật sự là người của tổ đạo diễn, đứng sau cánh cửa gọi Doãn Khởi ra quay chương trình.

Trịnh Hạo Thạc đội mũ bóng chày lên cho hắn, bảo: "Anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh."

Doãn Khởi tự mình chỉnh chỉnh lại mũ, khó chịu nói: "Chờ tôi làm gì?"

Trịnh Hạo Thạc đáp: "Dẫn anh về nhà."

Doãn Khởi xoay người chạy ra ngoài.

Hắn sướng đến phát rồ, bước đi như mang theo gió, lúc quay chương trình hắn nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn, mấy vị khách mời khác vô tình nhắc đến việc hắn phơi đen, hắn cũng rộng lượng mà tiếp lời.

Đang quay dở, hắn đột nhiên không cười nổi nữa.

Hắn cảm thấy mình có chút ti tiện.

Lúc chia tay, hắn gần như là bị đuổi ra ngoài, hiện tại Trịnh Hạo Thạc mới nói "Dẫn anh về nhà", hắn đã lại cảm thấy đấy là nhà mình.

Chạy đến Tây Tạng một chuyến, dằn vặt bản thân mình thành cái dạng vừa xấu vừa ngu này, nhưng chỉ cần Trịnh Hạo Thạc đến tìm hắn, tùy tiện giải thích, hôn hắn một cái, vả hắn một phát, hắn đã lại vui mừng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mày có thể bịt tai cả đời được không? Lần sau lại bất cẩn buông tay ra, vẫn sẽ nghe thấy nhỉ?

Hắn sợ mình nghe thấy... cái chuông mà hắn muốn, không thật sự muốn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro