Chẳng ngọt xíu nào ⑦
[Hạo Thạc - Doãn Khởi 13]
Hai mắt Doãn Khởi hoa lên, ngơ ngác nhìn Trịnh Hạo Thạc.
Tại sao cậu ấy lại ở chỗ này?
Bàn tay không cầm gì của Trịnh Hạo Thạc túm lấy cổ áo Doãn Khởi, kéo hắn dậy rồi đẩy mạnh sang một phía, tiếp tục mắng: "Nhìn cái rắm mà nhìn, còn chưa chịu cút à."
Doãn Khởi bị đẩy suýt ngã chổng vó, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Trịnh Hạo Thạc không nhìn hắn nữa, xoay người về phía Trì ca, nắm chặt lấy nửa chai rượu kia, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Trì ca buông cái tay đang ôm đầu xuống, áo phông mỏng manh không che giấu được cơ bắp cuồn cuộn, dưới ánh đèn tăm tối, vết máu trên mặt khiến gã càng thêm dữ tợn và khủng bố.
Động tĩnh quá lớn, những vị khách có mặt trong quán bar đều nhìn ngó về phía bên này.
Doãn Khởi nghe thấy có người bảo: "Tên kia không phải là Trịnh Hạo Thạc à?"
Bởi vì ánh sáng mờ tối, nên khi đèn flash của điện thoại di động lóe lên, vô cùng chói mắt.
Mấy cậu phục vụ chạy tới khuyên can, khách khứa cũng dần dần bu lại đó.
Trịnh Hạo Thạc và Trì ca bị vây trong một vòng tròn nhỏ.
Không ai nhận ra Doãn Khởi, hắn đứng bên ngoài đám đông, mờ mịt chốc lát, rồi nhanh chóng lách người muốn chen vào bên trong, vừa chen vừa hô: "Nhường đường cái coi! Trì ca! Anh đừng động thủ! Có chuyện gì từ từ nói!"
Chẳng ai nghe hắn, chẳng ai nhường đường cho hắn, cũng chẳng ai rảnh mà từ từ nói chuyện, bên trong đã có tiếng loảng xoảng đánh nhau túi bụi.
Doãn Khởi không thể gọi ra cái tên kia thành lời, chỉ biết điên cuồng gào thét ở trong lòng.
Trịnh Hạo Thạc! Trịnh Hạo Thạc!! Trịnh Hạo Thạc!!!
Một trận binh hoang mã loạn. (hỗn loạn, nhốn nha nhốn nháo)
Trịnh Hạo Thạc kéo hắn, chật vật rời khỏi quán bar.
"Không phải đã bảo anh cút rồi à?" Trịnh Hạo Thạc nổi giận đùng đùng: "Giờ thì đẹp mặt quá, bị chụp ảnh lại rồi, anh vui chưa? Sao anh không nghe lời nổi một lần thế hả!"
Doãn Khởi nhìn cái cằm bầm tím thảm thương của cậu, cay độc nói: "Thôi xin, tôi mà cút thật, vừa nãy cậu bị đánh chết mất xác luôn rồi, người ta là vận động viên tán đả đấy, đúng là cái đồ không biết tự lượng sức, có bị đánh chết cũng đáng đời."
Mắng mỏ hung ác xong, hắn lại bảo: "Cho cậu này, tôi vừa tiện tay cầm theo một túi đá, cậu nhanh chườm đi."
Trịnh Hạo Thạc biết đánh nhau, nhưng làm sao mà đọ được với vận động viên tán đả? Ban nãy hắn nhào tới ngăn, còn bị dính hai phát đạp của Trì ca, phỏng chừng gã cũng không muốn làm to chuyện để rồi đắc tội Tể Phạm, nên mới ngừng tay lại, tự mình bỏ đi.
Những lời này hoàn toàn là sự thật mà?
Thế nhưng Trịnh Hạo Thạc lại tức đến lạc cả giọng, cầm túi đá ném vào mặt hắn, quát: "Đéo mẹ tôi đúng là tự rước nhục! Cản trở anh giở thói lẳng lơ chứ gì! Quay lại mà tìm gã! Bảo gã nựng anh tiếp đi! Xem tôi có thèm quản nữa không!"
Doãn Khởi bị cả túi đá đập vào mũi, không đau tẹo nào, nhưng lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, hắn cả giận nói: "Cậu nói bậy gì đấy! Ai lẳng lơ? Đờ mờ ai cần cậu quản! Cậu là cái đéo gì của tôi!"
Trịnh Hạo Thạc hung ác lườm hắn một cái, đoạn nhấc chân đi thẳng.
Hắn vẫn còn đứng đó tức giận, thoáng cái lại hiểu ra, họ Trịnh đây là đang ghen hở?
Hề hề.
Hắn nhặt lại túi đá kia, chán nản đuổi theo, ngượng ngùng bảo: "Chườm đá một lúc đi, không thì sáng mai cậu đóng phim kiểu gì?"
Trịnh Hạo Thạc không để ý đến hắn.
Doãn Khởi bèn áp túi đá vào, muốn chườm hộ cậu.
Trịnh Hạo Thạc đẩy tay hắn ra, cổ họng vẫn ran rát: "Tránh ra, tôi là cái đéo gì của anh."
Doãn Khởi không cần mặt mũi nó quen rồi, há mồm gọi: "Chồng yêu."
Trịnh Hạo Thạc dừng chân lại, vẻ mặt ghét bỏ nhận lấy túi đá kia.
Hai người ngồi ở ven đường, Trịnh Hạo Thạc chườm túi đá lên cằm.
Doãn Khởi hỏi: "Đỡ hơn không?"
Trịnh Hạo Thạc xoa xoa mặt: "Vốn dĩ cũng có làm sao đâu."
Không làm sao mới lạ, Doãn Khởi tò mò hỏi: "Vừa nãy em đến chơi một mình à? Đóng phim mệt không? Xong việc rồi vẫn còn sức đi chơi cơ đấy?"
Trịnh Hạo Thạc: "Không cần anh lo."
Doãn Khởi tức giận nói: "Đờ mờ ai thèm lo."
Trịnh Hạo Thạc lại không thèm để ý tới hắn.
Doãn Khởi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh sao mùa hè dường như rất sáng.
Một lát sau, hắn lại thấy hơi nhàm chán, bảo: "Em sợ anh bị chụp làm gì, hình tượng của anh vốn cũng chẳng tốt đẹp, nhưng em bị chụp lại cảnh nhau thì hỏng hẳn, em là một thanh niên năm tốt đấy."
Hắn đang mải lo nghĩ về vụ này, thì nghe thấy Trịnh Hạo Thạc bất thình lình hỏi: "Làm sao quen thằng kia?"
Hắn đáp: "Em nói người vừa nãy à? Anh đi Tây Tạng cùng gã, đấy là bạn của ông anh cả."
Trịnh Hạo Thạc đen mặt, đằng đằng sát khí: "Trên đường nó đã làm những gì?"
Doãn Khởi mở cờ trong bụng, nhưng nào dám kể vụ ở Thạch Gia Trang: "Trên đường đi rất đứng đắn, vì vậy hôm nay anh mới không đề phòng."
Trịnh Hạo Thạc lại không nói chuyện nữa, cúi thấp tầm mắt, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh trăng phảng phất như dát một vầng sáng lên khuôn mặt cậu, tuy rằng cằm có hơi bầm tím, nhưng vẫn rất là đẹp trai.
Doãn Khởi nghĩ thầm, cái chuông nhìn đẹp thế này, bảo sao cô minh tinh kia muốn cướp của hắn.
Hắn làm bộ không thèm để ý, hỏi: "Em với cô Vu Hạm kia sao rồi?"
Trịnh Hạo Thạc cau mày nói: "Đã bảo em không có quan hệ gì với cổ, sao cái gì mà sao."
Doãn Khởi không tin, nhưng chẳng hề hỏi lại, hắn cúi đầu nghịch ngón tay, giật chỗ xước măng rô ở móng.
Trịnh Hạo Thạc lấy điện thoại ra ấn số, bên kia vừa nhấc máy, cậu liền nói luôn: "Lưu Thông Minh, anh giúp em giải thích cho rõ, tại sao hôn đấy em lại đến nhà họ Hạm."
Lưu Thông Minh là người đại diện của bọn họ.
Trịnh Hạo Thạc dí sát điện thoại vào tai Doãn Khởi, người đại diện ở đầu kia hỏi: "Hở? Các cậu vẫn chưa nói rõ chuyện này à? Cậu ta vẫn tưởng em dan díu với bạn gái anh?"
Doãn Khởi: "... Vu Hạm là bạn gái của anh? Lưu Thông Minh anh được đấy!"
Người đại diện có chút thẹn thùng, nói vớ vẩn mấy câu rồi cúp máy.
Doãn Khởi nhìn Trịnh Hạo Thạc, Trịnh Hạo Thạc cũng nhìn hắn, vẻ mặt "anh nghe rõ chưa".
Trong lòng Doãn Khởi vui lắm, nhưng không ngăn nổi cái mồm ngứa đòn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Em không có bản lĩnh đè được nữ minh tinh, còn trách anh à?"
Trịnh Hạo Thạc quay mặt sang chỗ khác, trên thái dương nổi đầy gân xanh.
Doãn Khởi ấy nhưng vẫn nói luôn mồm: "Anh đã bảo mà, nếu em chui được vào cái gầm chạn kia, sao gần đây lại không thuận lợi thế chứ, hóa ra người ta có thèm coi trọng em đâu, chẳng phải em trâu bò lắm à? Sao lại không đọ nổi Lưu Thông Minh thế?"
Trịnh Hạo Thạc quát lớn: "Câm mồm."
Doãn Khởi đang nói sướng mồm nên không câm được: "Sao nào? Chê anh nói thật à? Vốn dĩ em cũng chỉ có chút bản lĩnh đó..."
Trịnh Hạo Thạc ấn gáy hắn xuống, đoạn nhét cục đá trong tay vô, ngăn mỏ hắn lại.
Doãn Khởi mở to hai mắt: "A a a a a a a a a!"
Hắn khổ sở nhổ cục đá ra ngoài, đầu lưỡi lạnh đến tê tái, lắp bắp nói: "Đệt, đệt, đệt..."
Trịnh Hạo Thạc híp mắt nhìn hắn.
Doãn Khởi sửa mồm: "Đệt em gái em!"
Trịnh Hạo Thạc là con một, không có em gái, cậu giơ tay vỗ vỗ mặt hắn, chẳng thèm để ý mà cổ vũ: "Đệt mạnh vào."
Doãn Khởi vô cùng uất ức, đứng dậy bảo: "Anh về nhà đây, em cút đi."
Không đợi Trịnh Hạo Thạc nói năng gì, hắn đã chạy thẳng cẳng, chạy thật xa mới quay đầu nhìn lại, Trịnh Hạo Thạc không hề đuổi theo.
Doãn Khởi hậm hực về nhà, muốn trò chuyện cùng Thái Hanh, kết quả vừa tới cổng đã bắt gặp cảnh Thái Hanh và Chính Quốc chơi xe chấn.
Hắn càng thêm hậm hực, hắn phóng túng nhường ấy mà còn chưa từng chơi xe chấn với Trịnh Hạo Thạc, Chính Quốc chỉ là thằng nhóc con thôi, sao trò gì cũng chơi rồi thế? À mà không đúng, chẳng phải Chính Quốc chia tay với Thái Hanh rồi à? Mới được có mấy bữa thôi đã làm lành hả?
Tức quá, thời buổi này tiểu thụ, người trước không bằng người sau.
Hắn chẳng dám đi quấy nhiễu hai người kia, lén lút trở về phòng, gọi điện thoại cho Tể Phạm.
Giọng điệu của Tể Phạm tỏ ra không muốn để ý tới hắn: "Làm sao?"
Hắn nói: "Tối nay em đánh nhau ở quán bar, bị người ta chụp ảnh lại, phỏng chừng ngày mai tin tức sẽ tràn lan trên mạng."
Tể Phạm nổi giận mắng: "Mày không nhịn một chút được à? Cả ngày gây rắc rối bắt tao chùi đít hộ."
Hắn nghe chửi mà chẳng dám rên một tiếng, đoạn nói tiếp: "Em đi cùng với Trịnh Hạo Thạc, lúc anh giải quyết thì nhớ kéo cả cậu ấy ra cùng."
Tể Phạm hỏi: "Không phải hai đứa mày chia tay rồi à? Sao lại còn đi cùng nhau?"
Doãn Khởi ấp úng mãi mà không giải thích được: "Còn vụ này nữa, hình như cậu ấy đã đắc tội với người ta, chẳng biết bị thằng khốn nạn nào âm thầm hãm hại."
Tể Phạm: "Ồ, tao chính là thằng khốn nạn đó đấy."
Doãn Khởi: "..."
Tể Phạm nói: "Mày từ Tây Tạng về đã hơn nửa tháng nay, nhưng tao thấy hai đứa chưa làm lành, tao tưởng mày không cần nó nữa, nên dọn dẹp thôi."
Doãn Khởi bó tay toàn tập: "Anh, anh đừng làm thế! Việc của em... dù sao anh cũng đừng nhúng tay vào."
Tể Phạm bất mãn bảo: "Tao nhúng tay vào á? Nó tự tìm tới cửa đấy chứ, bị tao đá đi rồi, mà sau đấy vẫn năm lần bảy lượt mò tới, người đâu rõ là phiền, tao phải cho nó nhớ đòn."
Doãn Khởi hiểu quá rõ cái gọi là "đá đi" của Tể Phạm, vội vàng la lên: "Anh làm gì thế! Đừng có xen vào! Em cần cậu ấy, cần cậu ấy muốn chết luôn, anh còn xen vào nữa là em giận anh đó!"
Tể Phạm mắng hắn: "Không biết sao tao lại nuôi ra một thằng lỗ vốn như mày."
...
Ngày hôm sau, trên mạng quả nhiên đưa tin, thành viên cũ của nhóm nhạc thần tượng đánh nhau ở quán bar.
Bức ảnh chụp không xóa đi được, Tể Phạm tìm bên truyền thông, cố gắng xoay chuyện này thành Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc say rượu đánh nhau.
Trước đây khi còn ở chung một nhóm nhạc, danh tiếng của Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc đã bất phân cao thấp, đám fan hâm mộ suốt ngày cấu xé lẫn nhau, hơn nữa cảnh hai tên này 'ngấm ngầm ẩu đả' cũng từng bị khui ra vài lần, ngoại trừ mấy người thân quen bên cạnh, đừng nói là fan, mà ngay cả rất nhiều người trong nghề cũng tưởng rằng quan hệ của bọn họ không tốt.
Bởi vậy lần này lại lộ ra scandal đánh nhau, cũng chỉ khiến cho hai fandom khẩu chiến ở trên mạng, thêm cả fan CP trước khi nhóm giải tán, cộng với fan của các thành viên khác trong ICE DREAM – căn cứ xem anh nhà mình thân với ai hơn thì đứng về phe đó, ồn ào nháo loạn chừng ba bốn hôm, mới tạm thời xem như chìm xuống.
Từ sau khi ICE DREAM tan rã, đây là lần đầu tiên hai người họ cũng xuất hiện trên tiêu đề, tất nhiên cũng trở thành 'một dấu son mới' trong lịch sử ân oán cá nhân của Trịnh Bạch Liên và Khởi Ngựa Giống, nó gây ra ảnh hưởng rất lớn với giới fan, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là —— Trong lúc đang chửi nhau, fan bự nhất bên nhà họ Trịnh – trưởng FC "Cảm Tạ Tình Yêu Của Người" bị bóc mẽ, vị đại đại này hóa ra còn ngụp nặn bên đảng "Hoa Vương" để viết đồng nhân văn. "Hoa Vương" chính là tên gọi tắt của CP Trịnh Bạch Liên Hoa x Khởi Ngựa Giống, đoạn lịch sử đen này tuyệt đối không thể trưng ra trước mặt đám fan chân chính, đại đại chẳng mấy chốc đã bị lật đổ, hai fandom cũng vội vàng đóng cửa, fan nhà họ Trịnh trải qua một cuộc thanh lý môn hộ, giang sơn bỗng chốc đổi dời, FC "Trục Tinh" bấy lâu nay phải chịu cảnh xếp thứ hai, nhanh chóng công thành đoạt đất, cầm trịch fandom họ Trịnh.
Doãn Khởi nằm nhà hóng hớt màn kịch này, tấm tắc lấy làm lạ, cuối cùng còn tò mò mà đăng ký tài khoản, chạy tới fandom "Hoa Vương" thăm thú một vòng, trên bảng tin tức và bảng tám nhảm không có gì hay ho, trong khu đam mỹ văn tất cả đều là H, hắn xem đi xem lại, phần lớn đều là Trịnh Hạo Thạc đè hắn, chỉ có mấy bộ ít ỏi đáng thương cho hắn làm công, vụ này cũng chẳng hề gì, nhưng điều khiến hắn bất mãn chính là —— Trịnh Hạo Thạc mãi mãi là trung khuyển, còn hắn vĩnh viễn là thứ khốn nạn.
Đám fan này mù hết rồi à???
Mấy hôm sau, bố mẹ hắn từ Đông Bắc lên đây, tham dự hôn lễ của cô con gái nhà họ hàng.
Hắn cứ tưởng sắp được gặp mẹ để làm nũng, để mẹ đau lòng cho mình, ai dè Thái Hanh lại dẫn Chính Quốc tới ra mắt, thế là hắn bị thất sủng luôn.
Chính Quốc tuổi còn nhỏ, vừa ngoan vừa xinh, lại không cha không mẹ.
Hắn có thể hiểu được lý do bố mẹ mình yêu thích Chính Quốc.
Nhưng hắn vẫn không sao vui nổi, Tể Phạm mắng hắn là "thằng lỗ vốn", sau đó không để ý tới hắn nữa; Thái Hanh thì vốn đã chẳng quan tâm hắn, ngày nào cũng bận chịch người yêu; bây giờ ngay cả bố mẹ cũng không thương hắn, tất cả mọi người đều chỉ mải thương Chính Quốc.
Cuộc sống này than ôi khó khăn quá.
Ăn cơm với bố mẹ xong, hắn về nhà lượn lờ vài vòng, chẳng có việc gì để làm, cũng chẳng biết nên làm cái gì, cảm thấy trong lòng trống trải.
Vì sao nhỉ?
Hôm nay Trịnh Hạo Thạc cũng không để ý tới hắn.
Từ sau hôm đánh nhau ở quán bar, ngày nào Trịnh Hạo Thạc cũng gửi dăm ba tin nhắn cho hắn, chẳng phải lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ bảo: chuẩn bị đóng phim, đóng phim xong rồi, muốn đi ăn cơm, phải về nhà, tắm rửa xong, em ngủ đây... mẹ nó toàn lải nhải mấy câu vô bổ.
Hắn không biết Trịnh Hạo Thạc có ý gì nữa, còn chưa làm lành với nhau, mỗi ngày cứ không mặn không nhạt nói mấy thứ này, có thấy nhạt nhẽo không?
Nhưng hắn vẫn thích đọc, chỉ đọc chứ không trả lời, hắn không biết nên trả lời thế nào, mỗi ngày hắn đều ở nhà chơi game, nghe nhạc, ăn tôm hùm đất cay, ba câu đã nói hết.
Hắn đang nghĩ vu vơ, thì bỗng nhiên Trịnh Hạo Thạc nhắn tin đến: "Hôm nay đóng máy."
Ờ, đóng máy thì đóng máy chứ sao.
Trịnh Hạo Thạc lại nhắn tiếp: "Buổi tối mời anh ăn cơm nhé?"
Ăn cơm? Mời hắn? Ăn cơm!
Doãn Khởi nhảy chồm chồm trên ghế sofa, hắn sướng đến phát rồ, đoạn ngẫm nghĩ, thôi xong, mình chẳng có gì để mặc, dạo này suốt ngày rú rú trong nhà nên không mua quần áo mới, tóc hắn đã dài ra, đi chỉnh thành đầu cua, nom đẹp trai hơn hẳn dạo trước, có điều da vẫn ngăm đen, quần áo trước đây lại toàn màu tươi sáng, mặc vào trông sẽ càng đen hơn, phải đi mua mới lại từ đầu đến chân.
Hắn cầm chìa khóa xe định đi, Thái Hanh hỏi hắn: "Bên ngoài trời nóng như thế, mày định đi đâu?"
Doãn Khởi ngại không dám nói thật, hàm hồ đáp: "Tìm mấy thằng bạn chơi thôi."
Hắn bước ra khỏi nhà, bên ngoài quả nhiên nóng muốn bùng cháy, chạy đến trung tâm thương mại mua quần áo xong, lại gọi cho tiệm giặt là tới mang quần áo mới đi giặt, còn hắn thì đeo kính râm ngồi ở quán Costa trong trung tâm thương mại, chờ quần áo giặt sạch được đưa tới liền chạy vào WC thay đồ.
Hơn 4h, Trịnh Hạo Thạc nhắn weixin hỏi hắn đang ở đâu, hắn nhịn nguyên một phút rồi mới nhắn lại: "Đang uống cà phê với đám bạn."
Trịnh Hạo Thạc nói: "Mấy giờ thì xong?"
Doãn Khởi tiếp tục giả vờ giả vịt: "Cũng sắp giải tán rồi."
Trịnh Hạo Thạc: "Em tới đó tìm anh nhé, lúc xong việc đoàn phim tặng em một giỏ vải, ngọt lịm luôn, mang cho anh ăn."
Vải rẻ tiền thì ngon cái nỗi gì? Hắn nghĩ thế nhưng không hề nói ra, Trịnh Hạo Thạc nhỏ nhen kia mà lại phát cáu, không chịu đi ăn cơm với hắn nữa, thì uổng phí bộ quần áo hắn mới mua này.
Trịnh Hạo Thạc chẳng mấy đã tới, không lái xe, là trợ lý đưa cậu đến, thả cậu xuống xong thì rời đi luôn.
Thấy Doãn Khởi ngồi một mình, cậu cũng không hỏi vụ 'uống cà phê với đám bạn', chỉ bảo: "Quần áo mới à? Đẹp lắm."
Doãn Khởi thầm vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Đẹp gì mà đẹp, mua bừa thôi."
Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Ăn vải không?"
Hắn ngó thử, là một giỏ Phi Tử Cười, còn đựng trong túi làm mát, trông rất mới lạ.
Doãn Khởi thuận miệng nói một câu: "Biết thế gọi mẹ đến, bà ấy rất thích ăn vải, vừa hay hôm nay cũng ở Bắc Kinh."
Trịnh Hạo Thạc chớp mắt, nói: "Vậy anh mang về nhà đi, nhân lúc này ăn luôn cho mát."
Doãn Khởi: "Cũng được, em cầm đi, để anh lái xe."
Trịnh Hạo Thạc cổ quái hỏi: "Đưa em theo à?"
Doãn Khởi không hiểu ra làm sao: "Thế em muốn đứng đây phơi nắng hả?"
Trịnh Hạo Thạc đột nhiên nở nụ cười.
Trên đường đi, Doãn Khởi nhớ ra một chuyện: "Đợi lát nữa đến nhà anh, em sẽ gặp lại bé trai mắt xanh kia đấy."
Trịnh Hạo Thạc vốn dĩ đang hớn hở, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Doãn Khởi liếc cậu một cái, giễu cợt nói: "Đấy là người yêu của anh hai."
Trịnh Hạo Thạc phát hãi.
Doãn Khởi được thể lấn tới, hỏi: "Sao nào? Em chuẩn bị gọi mẹ ơi đấy à?"
Trịnh Hạo Thạc vươn tay bóp mặt hắn.
Bóp cho hắn nhe răng nhếch miệng, có hơi đau, lại có hơi thoải mái.
Doãn Khởi dò hỏi: "Tại sao mỗi ngày chỉ gửi tin cho anh? Sao không gọi điện thoại?"
Trịnh Hạo Thạc đáp: "Em bận."
Doãn Khởi khó chịu nói: "Bận chứ chưa chết được, đóng phim thần tượng cùi bắp mà không có thời gian rảnh để gọi điện cơ à?"
Trịnh Hạo Thạc: "Còn bận cả việc khác."
Doãn Khởi vểnh tai lên, hỏi: "Có phim mới hở? Điện ảnh?"
Trịnh Hạo Thạc liếc mắt nhìn hắn: "Sao nào? Lại muốn đi phá em à?"
Doãn Khởi nhấn còi bim bíp, mắng người tài xế đang đi rất tử tế phía trước: "Đệch, mày có biết lái xe không hả thằng đần!"
Trịnh Hạo Thạc nhấc chân đá chân hắn: "Đờ mờ anh ít gây sự thôi, muốn ăn đòn phải không?"
Doãn Khởi không lên tiếng.
Một lát sau, Trịnh Hạo Thạc mới nói: "Không phải bận đóng phim, bận bán nhà."
Doãn Khởi sững sờ, hỏi: "Em gặp chuyện gì à? Cần tiền?"
Trịnh Hạo Thạc: "Ừ, cần tiền."
Doãn Khởi muốn nói là mình có tiền, lại sợ nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu, nín nửa ngày mới bảo: "Vậy em bán cho anh đi."
Trịnh Hạo Thạc quay đầu nhìn hắn.
Hắn nhìn thẳng con đường phía trước, nói bừa: "Căn hộ kia nằm ở đoạn đường khá tốt, anh lại không có nhà, phải ở cùng anh hai, mỗi bận ổng chịch người yêu cũng không tiện, anh mua căn hộ của em để ở tạm trước đã."
Trịnh Hạo Thạc bỗng nhiên vươn tay đặt lên đùi hắn, bóp bóp.
Hắn bị bóp đến dựng cả lông tơ, thoải mái không chịu được, nhưng trong lòng có chút nguội lạnh: "Em không cần như thế."
Trịnh Hạo Thạc: "Như nào?"
Doãn Khởi há miệng, gian nan nói: "Cái anh mua là nhà, không phải muốn mua em tốt với anh."
Trịnh Hạo Thạc bỏ tay ra luôn.
Dọc đường đi cũng không hề nói chuyện.
Doãn Khởi là tâm trạng không tốt nên không muốn nói, nhưng chẳng hiểu Trịnh Hạo Thạc đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt nom nghiêm túc vô cùng.
Đến nhà, hắn mở cửa, Trịnh Hạo Thạc ôm giỏ vải đứng bên cạnh.
Mẹ hắn đang pha trà cho bố, nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc thì nhiệt tình bắt chuyện: "Tiểu Thạc hả, mau vào nhà ngồi đi."
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thạc gặp bà, vẻ mặt cậu tỏ rõ sự kinh ngạc.
Doãn Khởi nói: "Không ngồi đâu, hai đứa tụi con còn có việc, quay về đưa mẹ Phi Tử Cười này, cậu ấy đóng phim được người ta tặng, ăn ngon lắm luôn."
Mẹ hắn nhìn rồi bảo: "Cái gì cười? Không phải là vải sao?"
Doãn Khởi nói hươu nói vượn: "Mẹ biết Dương Quý Phi không? Chính là ăn nhiều Phi Tử Cười này nên mới béo."
Tay của Trịnh Hạo Thạc run lên, suýt chút nữa quăng luôn giỏ vải.
Từ trong nhà đi ra, Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Sao bác gái lại biết em?"
Doãn Khởi thuận miệng đáp: "Còn sao biết được nữa? Anh nói chứ sao."
Trịnh Hạo Thạc nhìn hắn chằm chằm, Doãn Khởi bị nhìn đến khó chịu, bảo: "Nhìn cái rắm, không phải mời anh ăn cơm à? Ăn cái gì?"
Trịnh Hạo Thạc vươn tay ra, nói: "Em lái xe, đưa chìa khóa đây."
Doãn Khởi liền ngồi phịch xuống ghế phụ, cà lơ phất phơ gác chân, cả đường nghịch điện thoại.
Xe dừng, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, là nhà hàng bọn họ ăn cơm trước hôm chia tay.
Trịnh Hạo Thạc tháo đai an toàn, nói: "Đi thôi."
Doãn Khởi không vui, khô khốc bảo: "Không đi, đổi nhà hàng khác."
Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Nhà hàng này làm sao?"
Cứ nhớ tới chuyện hôm ấy là Doãn Khởi nổi giận, trở mặt mắng: "Chẳng sao cả, ghét vãi lìn, em đổi hay không? Không đổi không ăn."
Giọng điệu của Trịnh Hạo Thạc cũng nâng cao lên: "Anh lại giận dỗi cái gì?"
Doãn Khởi: "Anh cứ giận đấy thì làm sao? Anh cứ không thích nhà hàng này đấy!"
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày lại.
Doãn Khởi ương ngạnh trừng nhau với cậu.
Một lát sau, Trịnh Hạo Thạc thỏa hiệp, nói: "Không ăn thì không ăn, đổi sang nhà hàng nào?"
Doãn Khởi buồn bực, lại không nhịn được thói được thể lấn tới: "Nhà hàng nào cũng không ăn, về nhà."
Trịnh Hạo Thạc trầm mặt, đột nhiên kéo đai an toàn cài lại, giẫm chân ga đi thẳng.
Đi đi rồi lại đi, Doãn Khởi cảm thấy không đúng, nói: "Em đi đâu thế? Về nhà anh!"
Trịnh Hạo Thạc tối sầm mặt lại, chẳng thèm phản ứng hắn, tự mình lái xe.
Hắn xoay người muốn mở cửa xe nhảy xuống, Trịnh Hạo Thạc nhanh tay ấn nút khóa.
Doãn Khởi tức giận, muốn nhảy sang cướp lái, nhưng còn chưa đụng tới thì Trịnh Hạo Thạc đột nhiên quẹo một cái, xe phía sau lướt qua sát thân xe của bọn họ, vô cùng nguy hiểm, may mà không có chuyện gì.
Tài xế kia mở cửa sổ xe ra mắng: "Có biết lái không hả! Đéo muốn sống nữa à?"
Trịnh Hạo Thạc cũng chẳng để bụng, vững vàng lái xe rời đi.
Doãn Khởi bị dọa toát hết mồ hôi, thành thật lại, ngồi im không dám động đậy.
Đến dưới nhà Trịnh Hạo Thạc, cậu đỗ xe xong, mở cửa ô tô: "Đi."
Doãn Khởi đẩy cửa xe nhảy xuống, nhấc chân bỏ chạy.
Chạy chưa được hai chục mét đã bị Trịnh Hạo Thạc tóm được kéo trở về, hắn đấm đá liên tục, tát Trịnh Hạo Thạc mấy cái, cuối cùng vẫn không thoát được, bị ép đi vào trong thang máy.
Trong thang máy không có ai, Trịnh Hạo Thạc liền áp hắn lên vách buồng, ấn số tầng.
Hai người đối mặt, đứng chung một chỗ.
... Vốn dĩ đang giương cung bạt kiếm, không hiểu sao tự dưng lại có chút sắc tình.
Con mắt Doãn Khởi liếc qua liếc lại, Trịnh Hạo Thạc thì nhìn chòng chọc hắn.
Doãn Khởi bị nhìn đến không chịu được, nói: "Nhìn cái rắm!"
Trịnh Hạo Thạc bảo: "Nhìn trứng kho."
Doãn Khởi hiện tại ghét nhất là hai chữ này, mắng: "Cút đi! Em là cái đồ mặt trắng."
(tiểu bạch kiểm/đồ mặt trắng: ý chỉ trai bao, loại con trai sống dựa vào đàn bà hoặc được bao nuôi)
Trịnh Hạo Thạc giơ tay bóp mặt hắn, đột nhiên vui vẻ.
Doãn Khởi cho rằng cậu đang cười mình đen, cả giận nói: "Em cười cái gì?"
Trịnh Hạo Thạc đáp: "Quả trứng kho nhỏ, trông thật ngon mắt."
Doãn Khởi: "..."
Đến cửa nhà rồi, hắn lại không thoải mái, lằng nhà lằng nhằng không muốn vào.
Trịnh Hạo Thạc mở cửa, kiên quyết quăng hắn vào trong nhà.
Nhà cửa vẫn không có gì thay đổi, giống hệt như trước đây, lúc hắn chạy chỉ lo lấy quần áo trong tủ, những cái khác đều chẳng cầm theo, cốc nước hắn uống dở vẫn còn đặt nguyên trên bàn.
Doãn Khởi khó chịu đi vào, làm bộ đã quên nhà cửa trông thế nào, đứng trong phòng khách nhìn tới nhìn lui.
Trịnh Hạo Thạc ở bên cạnh nói: "Cố mà nhìn cho kỹ, qua mấy hôm nữa không còn đâu."
Doãn Khởi không hiểu lắm, hỏi: "Cái gì không còn?"
Trịnh Hạo Thạc: "Chẳng phải em đã bảo là bán nhà sao? Tìm được người mua rồi, thứ hai ký hợp đồng."
Doãn Khởi kinh hãi nói: "Đã bảo là để anh mua cơ mà? Em bán cho ai?"
Đầu óc hắn xoay chuyển, nóng nảy hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại cần tiền gấp như thế?"
Trịnh Hạo Thạc nói: "Mua căn nhà mới."
Doãn Khởi: "... Cái trò gì thế?"
Trịnh Hạo Thạc đi vào trong phòng, rất nhanh đã trở ra, cầm một tờ brochure ném qua đấy, bảo: "Giao tiền đặt cọc rồi, cuối tháng trước mới đóng xong."
Doãn Khởi mở tờ brochure kia ra xem thử, nhà gần vành đai hai, giấy tờ đầy đủ, mỗi tầng một căn rộng 570 m².
Hắn có chút ngơ người, hỏi: "Em làm gì thế? Bộ phim đang quay này catse cao lắm à?"
Trịnh Hạo Thạc quay lưng đi rót nước, nói: "Chẳng phải anh chê chỗ này không ở được à, em đổi căn nhà mới tốt hơn."
Doãn Khởi: "..."
Một lát sau, hắn nói: "Em có phải bị ngu không? Anh mà chê chỗ này không ở được, đã chẳng sống cùng em ở đây lâu như thế."
Trịnh Hạo Thạc quay đầu nhìn hắn.
Hắn sờ sờ quả đầu cua của mình, lúng túng nói: "Lần đầu tiên em dẫn anh tới, nói sau này đây chính là nhà của chúng ta, anh mừng suýt khóc luôn, nhưng sợ khóc thật sẽ mất mặt, mới nói linh tinh là chỗ này không tốt chỗ kia không ổn, sau này có chê nó rách nát cũng chỉ là lời nói lúc nóng giận, chứ thật ra chẳng có chỗ nào không tốt cả... mỗi tội trong thang máy có dán quảng cáo."
Trịnh Hạo Thạc ngưng mắt nhìn hắn, nói: "Lại đây."
Doãn Khởi đi tới, Trịnh Hạo Thạc một tay nâng mặt hắn lên, hai người hôn nhau.
Chia tay ròng rã 41 ngày, hôn xong liền đổi món.
Trịnh Hạo Thạc đẩy hắn, hai người lảo đảo lui về phía sofa, ôm nồng nhiệt hôn kịch liệt. Ai cũng không rảnh mà cởi quần áo, chỉ tụt quần xuống một cách qua loa, rồi hung hăng ở trên sofa làm tình.
Chiến xong một hiệp, hai người đè nhau trên sofa, đều có chút chưa bình phục mà thở dốc.
Trịnh Hạo Thạc có hơi hăng, Doãn Khởi bị chịch đến trước mắt biến thành màu đen, mắng: "Con mẹ em, như lừa uống thuốc kích dục ấy."
Trịnh Hạo Thạc kéo eo hắn nhấc chân lên, nói: "Lừa to bằng em không?"
Doãn Khởi bị kéo mềm nhũn cả người, còn chịch nữa hắn hold không nổi, tự giác im không nói tiếp chuyện này.
Quay đầu nhìn tờ brochure trên bàn, hắn nói: "Không cần mua căn nhà khác, để anh tìm người quen hỏi một chút, có lẽ sẽ lấy lại được tiền cọc. Mẹ nó em chịu chơi thật đấy, có đóng cả chục bộ phim thần tượng cũng không kiếm đủ tiền mua căn nhà kia đâu."
Trịnh Hạo Thạc dán sát môi vào gáy hắn, đoạn bảo: "Chuyện này trách ai hả? Nếu anh không quấy rối, giờ này em cũng không cần đóng phim thần tượng."
Doãn Khởi bị vụ cậu mua nhà vuốt lông, lại còn được chịch, hiện tại cả người thoải mái, ngoan ngoãn nhận sai: "Trách anh, anh không nên quấy rối."
Trịnh Hạo Thạc cắn gáy hắn một cái: "Anh vừa chê em nghèo, lại không để em hot, anh bảo em phải làm sao đây?"
Doãn Khởi không muốn trả lời, nhìn trái nhìn phải xong rồi bảo: "Nhà không cần mua, mua cái sofa mới đi, cái sofa lởm này vừa nhỏ lại vừa cứng, mẹ nó chẳng thoải mái gì cả."
Trịnh Hạo Thạc: "Mẹ em cũng bảo cái sofa này không tốt, em chưa từng chọn nội thất bao giờ."
Doãn Khởi hỏi: "Dạ dày ba em khỏi rồi chứ?"
Trịnh Hạo Thạc bóp mông hắn: "Ngay cả mặt cũng không chịu gặp, hiện tại còn giả vờ quan tâm."
Doãn Khởi: "Anh đã giải thích với em vì sao không gặp rồi!"
Trịnh Hạo Thạc: "Cái gì gọi là sợ bọn họ không thích, anh ngại ba mẹ em phiền phức thì có, tìm lý do kia lòe ai hả?"
Doãn Khởi cảm thấy rất oan uổng, tức giận vô cùng, tránh khỏi cậu rồi bò dậy, nói: "Anh lừa em? Em lừa anh thì ít nhở? Trước đây giả vờ giả vịt tốt với anh, hiện tại ngay cả lừa cũng không thèm lừa! Chính em cũng chẳng thích anh được bao nhiêu, bọn họ lại không thích anh nữa, nói vài câu khó nghe, em còn theo anh không?"
Càng nói càng ức, hắn xả tiếp: "Anh thật sự không muốn để em đi Hollywood đóng phim, em chính là một đứa chuyên bợ đít mấy ngôi sao nổi tiếng, hot rồi không phải nịnh anh nữa, em còn theo anh được chắc? Em nghĩ anh ngu à?"
Trịnh Hạo Thạc vẫn đang nằm đó, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Anh đúng thật là..."
Doãn Khởi truy hỏi: "Thật là cái gì?"
Trịnh Hạo Thạc cũng ngồi dậy, mắng: "Thật là con mẹ nó thiểu năng."
Doãn Khởi lại muốn trở mặt, Trịnh Hạo Thạc bảo: "Được rồi, nếu anh thật sự không thích, em sẽ đổi nghề, không hát, cũng chẳng đóng phim nữa."
Cằm của Doãn Khởi sắp rớt xuống đất, trố mắt hỏi: "Em nói cái gì? Cái gì cơ?"
Trịnh Hạo Thạc: "Anh nói cũng đúng, em vốn là học viên trường vũ đạo, công việc đúng ra phải là nhảy nhót, không phải hát hò đóng phim, hát không xong, diễn cũng tệ, mỗi ngày còn rất mệt mỏi. Không làm nữa, quay lại nghề nhảy cho rồi."
Cậu vươn tay xoa bóp dái tai Doãn Khởi: "Chẳng phải anh nói em cái gì cũng dựa vào anh à? Sau này liền dựa hết vào anh đó, em nhảy nhót có lẽ không kiếm được nhiều tiền lắm."
Doãn Khởi: "... Đừng đùa."
Trịnh Hạo Thạc nói: "Không đùa. Nếu anh cảm thấy thích, vừa lúc không mua nhà nữa, thì tiền đấy của em gần đủ để bồi thường phí vi phạm hợp đồng, ngày mai em sẽ đến công ty để bàn chuyện giải ước, sau này em làm bạn nhảy cho anh, được không?"
Doãn Khởi không thể tin nổi: "Em lăn lộn ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, chẳng phải là muốn làm một đại minh tinh sao?"
Trịnh Hạo Thạc nhìn hắn, nói rằng: "Đó là trước đây, hiện tại muốn cùng anh ở bên nhau."
Doãn Khởi nuốt nước bọt một cái, hỏi: "Vì sao thế?"
Trịnh Hạo Thạc nở nụ cười: "Bởi vì anh là quả trứng kho."
Doãn Khởi: "..."
Trịnh Hạo Thạc không cười nữa, gọi: "Khởi Khởi"
Doãn Khởi bị gọi đến lỗ tai ngưa ngứa.
Trịnh Hạo Thạc nói: "Trước đây em ngọt nhạt với anh, là muốn anh giúp em. Nhưng sau đấy em muốn sống cùng anh, không phải vì anh có tiền, cũng không phải vì anh có ông anh trâu bò, chỉ đơn giản là em muốn ở bên anh mà thôi."
Doãn Khởi như bị gõ vào đầu một gậy, ngồi ngây ra đó, nhìn thẳng vào Trịnh Hạo Thạc gần trong gang tấc.
Trịnh Hạo Thạc sờ mái đầu cua vẫn còn hơi ráp tay của hắn, hỏi: "Lúc anh ở Tây Tạng viết bưu thiếp cho em, trong lòng đã nghĩ cái gì?"
Doãn Khởi ngẫm nghĩ một chút, ngày đó bầu trời Lhasa trong trẻo, cung điện Potala như một vị thần lẻ loi, thời điểm hắn quay đầu lại nhìn, trong lòng chỉ có một câu, hắn đem câu nói ấy viết lên tấm bưu thiếp.
Trịnh Hạo Thạc quấn lấy ngón tay hắn, thủ thỉ rằng: "Lúc nhìn thấy nó, suy nghĩ trong lòng em, cũng giống như những gì khi đó anh đã nghĩ."
Hắn cúi đầu nhìn một chút, ngón áp út tay phải của Trịnh Hạo Thạc, quấn lấy ngón áp út tay trái của hắn.
Hắn nghe thấy chiếc chuông kia nói với mình: "Doãn Khởi, em yêu anh."
[Hạo Thạc - Doãn Khởi 14]
Doãn Khởi: "Tới lượt em."
Trịnh Hạo Thạc liếc mắt nhìn hắn: "Tới lượt em cái gì, phiên ngoại này hoàn rồi."
Doãn Khởi cả giận nói: "Hoàn em gái em, em không kể cho mọi người vụ bị anh trai anh đánh, sau đó để lại di chứng trong lòng, cùng với hành vi như kẻ si tình ngồi canh trước cổng nhà anh, còn theo dõi anh nữa à?"
Trịnh Hạo Thạc đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, đáp: "Không kể."
Doãn Khởi: "... Anh diễn cảnh 13, cảnh 14 em phải diễn, đây con mẹ nó là quy củ, quy củ có hiểu hay không? Em tùy tiện nói cái gì đi."
Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu lên nhìn con số phía trên, đoạn ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ sống trọn đời trọn kiếp với cái tên ngu xuẩn này, cảm ơn mọi người."
Doãn Khởi cả giận nói: "Em bảo ai ngu xuẩn? Mới vừa rồi còn nói yêu anh!"
Hắn nháy mắt mấy cái, lại vui vẻ: "Trọn đời trọn kiếp?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro