Chương 07: Ở nhờ
Sau khi xong việc, Thái Hanh ngồi dựa mông vào đầu giường, từ bàn bên cạnh cầm thuốc lá và bật lửa, rút ra một điếu, trước khi châm thuốc không quên hỏi: "Không phiền nếu tôi hút một điếu chứ?"
Chính Quốc nằm bên cạnh không trả lời anh.
Anh đành nhét điếu thuốc kia vào lại trong bao, hỏi tiếp: "Không thoải mái à? Tôi làm cậu đau hả?"
Chính Quốc hít một hơi, nói: "Không đau."
Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, thế nhưng không phải do rên rỉ, mà là tại không chịu mở miệng nên cổ họng bị khô, trong cả màn lăn giường vừa xong, cậu thậm chí chẳng phát ra một tiếng ừ hử nào.
Thái Hanh cũng cảm thấy hôm nay chắc hẳn cậu không bị đau, mặc dù vẫn chặt giống lần trước, nhưng đâu phải là không có tí kinh nghiệm gì, ít nhiều đã trơn hơn một chút, cứ tiếp tục thế này khéo tương lai sẽ có ngày sẽ bị chịch lỏng ra thật.
Thái Hanh không nghĩ tiếp nữa, người sẽ chịch Chính Quốc tươi ngon ngọt nước thành hàng lỏng tuột, có thể là anh, cũng có thể chả phải anh, chuyện sau này ai mà biết được?
Anh nhặt quần áo của mình lên, tùy ý mặc vào, nói: "Cậu nằm đây ngủ một giấc cho ngon đi."
Chính Quốc hơi ngạc nhiên xoay mặt lại hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Thái Hanh cười ôn hòa với cậu: "Tôi đến phòng khác nghỉ ngơi, ở lại chỗ này chỉ sợ cậu lại ngủ không được."
Chính Quốc: "... Ờm."
Thái Hanh nói: "Ngủ ngon."
Chính Quốc cũng đành đáp lại: "Ngủ ngon."
Thái Hanh đi khỏi.
Chính Quốc vẫn cứ nằm nhoài ra đấy, trong thời gian ngắn bắn liên tiếp hai lần, cậu chẳng còn hơi sức đâu để động đậy cơ thể.
Cũng may Thái Hanh rất tự giác đeo ba con sói, nếu không giờ lại phải phiền toái tắm rửa và 'làm sạch' rồi.
Cậu không cảm thấy bản thân Bác sĩ Kim sẽ là một người sạch sẽ, lần trước ở đây, Thái Hanh tìm cho cậu một bộ quần áo cỡ XL, chắc chắn không phải của bản thân Thái Hanh, nói không chừng chính là của người bạn tình trước đó để lại chỗ này.
Ngày hôm sau cậu đói quá nên tỉnh, toàn bộ cơ thể đau nhức như bị xe tăng cán qua.
Thái Hanh nhìn thì những tưởng kỹ năng trên giường ôn nhu, thật ra lực tàn phá kinh người.
Cậu từ trong phòng đi ra, phát hiện Thái Hanh đã đi làm, trên bàn ăn dưới tầng một có để lời nhắn, nét chữ phóng khoáng: "Trong tủ lạnh có sữa bò với bánh mì nướng, đi vào nhà bếp nhìn bên phải sẽ thấy lò vi sóng —— Thái Hanh ca ca."
Cậu tiện tay ném giấy nhắn vào thùng rác, sau đó mang đầy đủ đồ đạc của mình, khóa chặt cửa rời đi.
Về đến nhà, Nam Tuấn không có đó, Thạc Trân muốn nói lại thôi nhìn cậu rất lâu, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Cậu làm bộ không nhìn ra sự quan tâm của Thạc Trân với mình.
Trước đây không lâu, cậu từng nằm mơ rằng Thạc Trân phát hiện ra tâm tư của cậu, thái độ hòa ái dễ gần ngày xưa thay đổi hẳn, anh chỉ thẳng vào mặt mắng cậu vô sỉ, nổi giận lôi đình đuổi cổ cậu ra khỏi nhà.
Cậu khóc to tỉnh lại, nội tâm tràn đầy thống khổ và mâu thuẫn, cậu không muốn làm tổn thương Thạc Trân chân thành đối tốt với mình, nhưng mà cậu lại chẳng khống chế được bản thân. Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu như Thạc Trân có thể đối xử với cậu gay gắt một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.
Một tuần nghỉ đông chậm rãi trôi qua, Chính Quốc chỗ nào cũng không đi.
Mỗi ngày cậu đều làm ổ trong phòng làm bài tập, xem phim, nghe nhạc, cậu hi vọng giảm thiểu được cảm giác tồn tại của mình trong căn nhà này, không muốn để Nam Tuấn và Thạc Trân cảm thấy chán ghét đồ quỷ sứ như cậu làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của họ.
Nhưng sống cùng dưới một mái nhà, có những lúc chuyện càng không muốn thì lại càng dễ xảy ra.
Trong nhà có nuôi hai em cún, có hôm trời tối cậu dẫn bọn nó ra ngoài đi dạo, cảm thấy hình như mình bị cảm mạo, mới đi không bao lâu đã thấy khó chịu, kết thúc sớm việc đi dạo về nhà, vừa vặn đụng phải cảnh Nam Tuấn và Thạc Trân ở phòng khách hôn nhau nồng nhiệt.
Khuôn mặt của Thạc Trân đầy xấu hổ, Nam Tuấn lại rất là bình tĩnh, chỉ có điều không vui vẻ nổi.
Chính Quốc im lặng tháo dây dắt, thả chó ra sau đó đi rửa tay, nước chảy ào ào cũng không cách nào rửa trôi buồn bã của cậu lúc này.
Từ vệ sinh đi ra, cậu khẽ nói với Nam Tuấn và Thạc Trân vẫn đang ngồi ở phòng khách: "Em muốn đến chỗ Thái Hanh ca ca ở mấy ngày, có được không ạ?"
Cậu cũng mặc kệ hai người họ có đồng ý hay không, cất hết quần áo để thay và bài tập vào trong balo, vội vàng nói tạm biệt rồi đi ra cửa.
Thạc Trân đuổi theo, bảo: "Để anh đưa em đi."
Chính Quốc không từ chối, khi nói chuyện với một mình Thạc Trân, cậu không còn khẩn trương như ban nãy.
Trên đường, Thạc Trân lái xe, làm như vô tình nhắc đến Thái Hanh: "Anh ta đối xử với em thế nào?"
Chính Quốc nói: "Cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều nhắn chúc em ngủ ngon."
Thạc Trân nhất thời nghẹn họng, dừng một chút mới nói: "Anh ta có bàn với em chuyện tương lai của hai người không?"
Chính Quốc nói dối: "Em không muốn bàn đến chuyện xa xôi như thế, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà, chuyện tương lai thì để tương lai tính cũng chưa muộn."
Thạc Trân không sao hiểu nổi suy nghĩ của Chính Quốc, thoạt nhìn dường như cậu vẫn chưa thể buông bỏ được Nam Tuấn, vậy tại sao lại yêu đương với Thái Hanh? Anh cố gắng muốn nói chuyện nghiêm túc với Chính Quốc, nhưng đụng phải hai cái đinh không cứng không mềm, cộng thêm quan hệ của bọn họ rất khó để tâm sự chuyện tình cảm với nhau, chỉ đành phải thôi.
...
Đã đến nhà Thái Hanh, cách hàng rào nhìn thấy trong sân có đỗ một chiếc xe BMW 370 đỏ chót, chính là xe của Thái Hanh, giống y hệt với tính cách của anh, lẳng lơ thấy rõ.
Xe ở đây, xem chừng là người cũng ở nhà
Chính Quốc xuống xe, Thạc Trân không yên lòng, cân nhắc lại câu chữ rồi nói: "Nếu như... nếu như muốn về nhà thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em."
Chính Quốc nói: "Vâng, tạm biệt Thạc Trân ca ca."
Thạc Trân quay xe rời khỏi, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Thái Hanh mở cửa, sau đó nắm tay Chính Quốc kéo cậu vào nhà.
Thạc Trân rất thất vọng, anh hoài nghi Chính Quốc thật sự có vấn đề tâm lý, đương nhiên anh hy vọng Chính Quốc sẽ hiểu rõ cậu với Nam Tuấn là chuyện không có khả năng, rồi di tình biệt luyến mà đi yêu người khác.
Thế nhưng trong việc thể hiện tình cảm, Nam Tuấn và Thái Hanh chính là hai thái cực.
Thạc Trân hoàn toàn không tin rằng một người từng thích Nam Tuấn, sau đó lại có thể đi thích Thái Hanh.
Mà lúc này đây, tim của Chính Quốc đập cứ phải gọi là thình thịch.
Cậu bị Thái Hanh kéo vào cửa, chưa kịp nói câu nào đã bị anh ôm lên ghế sofa.
Hình như Thái Hanh có cái gì đó khang khác ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro