Chương 10: Hai cái quả nhiên không đủ
Chính Quốc lặng lẽ ngó Thái Hanh một chút.
Lúc nhìn thấy người kia, trong nháy mắt vẻ mặt của Thái Hanh không che giấu được sự tàn bạo.
Chính Quốc nghĩ thầm, anh cùng người kia nhất định là có quan hệ không hề đơn giản.
Người kia chậm rãi đứng lên, vừa như giải thích lại như oán trách nói: "Gọi điện thoại cho cậu cậu không nghe, nhắn tin cho cậu cậu cũng không nhắn lại, tôi không còn cách nào hơn là tìm tới tận cửa."
Thái Hanh không phản ứng lại hắn, quay đầu nói với Chính Quốc: "Cậu lên gác trước đi."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng so với lúc bình thường thì có vẻ lạnh lùng hơn một chút.
Chính Quốc yên lặng đóng nắp hộp đồ ăn nhanh lại, bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó cúi đầu đi qua phòng khách để lên trên gác.
Căn phòng này giống như Thái Hanh đã nói, cách âm rất tốt, thường ngày Thái Hanh tăng ca đến đêm khuya mới về, trời vừa sáng đã ra ngoài đi làm, cậu đó giờ chưa từng nghe thấy một chút động tĩnh nào.
Ngày hôm nay cũng không.
Không lâu sau, cậu nghe thấy được âm thanh tranh cãi kịch liệt ở dưới lầu.
Người kia là bạn tình cũ của Thái Hanh sao? Chia tay chưa dứt hẳn?
Cậu nhớ lại hình dáng của người kia.
Không cao như Thái Hanh, nhưng so với cậu thì cao hơn, đại khái khoảng 1m78 hoặc 1m79, da khá trắng, mắt dài nhỏ, môi rất mỏng, không khó coi nhưng so với cấp bậc của Nam Tuấn và Thạc Trân thì cái mặt ấy kém xa, chỉ so với bản thân Thái Hanh thôi, mắt thường cũng có thể thấy được thua kém rất nhiều.
Cậu nhớ tới bộ quần áo cỡ XL, có khi nào là của người này không?
Dưới tầng cãi nhau không lâu, rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Chính Quốc đi đến cửa sổ ngó xuống phía dưới, nhìn thấy người mới đây không lâu được cậu dẫn vào trong nhà, lại kéo vali hành lý, bước chân lảo đảo, chật vật rời đi.
Cậu lui về sau ngồi vào bàn học, tiện tay cầm iPad, mở lại video ban chiều cậu đang xem dở ra xem tiếp.
Mới coi được mười mấy phút, Thái Hanh đã gọi điện thoại tới, bảo cậu đi xuống phòng anh.
Chính Quốc nghĩ cứ như thể không liên quan đến mình, Thái Hanh bạc tình giống y như trong tưởng tượng của cậu.
Cậu xuống tầng, gõ cửa đi vào, Thái Hanh ngồi ở trên giường, khoác một cái áo tắm màu đậm, trong miệng còn ngậm nửa điếu thuốc.
Chính Quốc nhíu mày, cậu chán ghét hai ngón tay dính mùi thuốc lá, Thái Hanh đó giờ chưa từng hút thuốc ở trước mặt cậu.
Cậu chậm chạp không chịu đến gần, Thái Hanh lúc này mới nhớ ra, nói câu: "Xin lỗi, nhất thời quên mất." Đoạn dúi điếu thuốc vào gạt tàn đặt trên đầu giường, sau đó đứng dậy mở cửa sổ sát đất ở ban công ra một chút.
Không khí ngoài cửa sổ lạnh lẽo thổi ào vào, cuốn đi mùi thuốc lá gay mũi.
Thái Hanh hỏi: "Đỡ chưa? Đỡ rồi thì để tôi đóng cửa sổ lại, nếu không cậu sẽ bị cảm mất."
Chính Quốc nói: "Được rồi."
Thái Hanh đóng kín cửa sổ, còn kéo cả rèm cửa, sau đó mới tiến lại gần, ôm Chính Quốc đè xuống giường.
Thoạt nhìn Thái Hanh như hoàn toàn không bị trận cãi cọ kia ảnh hưởng.
Nhưng so với bất kỳ ai, Chính Quốc lại cảm giác được có chỗ không ổn.
Thái Hanh dùng sức quá rồi, không chỉ ở mỗi chỗ đó, bàn tay anh vuốt ve bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cậu đều thô bạo hơn bình thường.
Cậu có chút chịu không được cường độ cùng tốc độ thế này, vịn vào bả vai Thái Hanh cầu xin tha thứ: "Đừng như vậy, nhẹ một chút, chậm lại."
Tiếng cậu nhỏ như muỗi kêu, mang theo chút thở dốc, mơ màng lại yếu đuối.
Thái Hanh sững lại, dừng động tác, cúi gập người xuống dưới ôm chặt lấy Chính Quốc toàn thân đầm đìa mồ hôi nóng ẩm, kề sát môi vào vành tai Chính Quốc nhẹ nhàng hôn cậu.
Anh thật sự yêu muốn chết thân thể và tiếng gọi giường của Chính Quốc luôn.
Chân của Chính Quốc run lên, có chút thở hổn hển, hai cánh tay còn đang ôm lấy cổ Thái Hanh.
So với thô bạo chiếm đoạt, cậu càng yêu cái sự dịu dàng giả dối này của Thái Hanh hơn.
Hơi thở của hai người đan xen vào nhau, ôm ấp hôn môi giống như một đôi tình nhân đang triền miên.
Y như Thái Hanh đã tính trước, anh dùng hết những ba cái bao con sói.
Đi ra ban công hút hai điếu thuốc rồi trở lại, anh có chút bất ngờ khi nhìn thấy Chính Quốc còn chưa ngủ, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Chính Quốc nhìn anh, nói: "Ngày mai tôi phải về nhà rồi."
Thái Hanh gật gật đầu, khách khí hỏi: "Cần tôi đưa cậu về không?"
Qua vài giây, Chính Quốc mới nói: "Có người đến đón tôi."
Cậu không tiếp tục nhìn Thái Hanh nữa, đôi mắt xanh lam ấy không biết là nhìn cái gì, cũng có thể là cái gì cũng không nhìn. Cậu nghiêng người nằm trên giường, chăn khoác ngang hông cậu, thân trên mảnh mai trần trụi mê người, làn da trắng tuyết tràn đầy dấu vết tình ái.
Thái Hanh đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi người hôn gò má của Chính Quốc một cái, dịu dàng bảo: "Khi nào muốn quay lại, tùy thời tùy lúc đều có thể gọi điện cho tôi."
Chính Quốc vẫn không nhìn anh, trầm giọng hỏi một câu: "Chịch tôi sướng lắm sao?"
Thái Hanh: "..."
Chính Quốc nghiêng đầu vùi mặt mình vào trong gối.
Thái Hanh cảm thấy hình như cậu đang khóc.
Qua một lúc lâu ơi là lâu, giọng nói buồn rầu của Chính Quốc mới vọng ra khỏi gối: "Thái Hanh Hanh, anh và người ban nãy từng yêu nhau à?"
Thái Hanh đáp: "Không."
Chính Quốc ló mặt ra, nói: "Gạt người là chó con."
Thái Hanh kêu: "Miao."
Tiếng kêu này phát ra sai thời điểm nên chẳng buồn cười tẹo nào, đương nhiên Chính Quốc cũng không bị chọc cười, nghiêm mặt nói: "Hắn kể với tôi, thứ ba tuần trước đã gọi điện thoại cho anh bảo rằng muốn tới, theo tôi tính thì chính là cái hôm tôi đến nhà anh, ngày đấy anh như nổi điên mà cởi quần áo của tôi, lúc chọc vào còn dùng hết sức lực, giống hệt ngày hôm nay, đều như kiểu bị tâm thần phân liệt ấy."
Thái Hanh giảng tiếng Trung cho cậu: "Này không gọi là tâm thần phân liệt... gọi là hành vi khác thường."
Chính Quốc sửa lời: "Ừm, anh có hành vi khác thường là bởi vì hắn sao? Anh yêu hắn à?"
Thái Hanh cười đáp: "Cậu cảm thấy sao thì là vậy."
Chính Quốc không phải thật sự muốn thăm dò bí mật của anh, thấy anh không muốn nói, nên cũng thôi luôn.
Thái Hanh cũng không muốn nói tiếp về chuyện của mình, cố ý hỏi: "Cậu thì sao? Cậu yêu ai thế?"
Ánh mắt của Chính Quốc bắt đầu né tránh, nói: "Dù sao cũng chẳng phải anh."
Thái Hanh đáp: "Tôi biết."
Chính Quốc giấu đầu lòi đuôi, không được tự nhiên gắt lên: "Anh cũng không quen hắn."
Thái Hanh: "Ừ."
Chính Quốc: "Đêm Giáng Sinh... tôi uống say, cứ nghĩ anh là hắn."
Thái Hanh: "Ừ."
Chính Quốc nói lí nhí: "Vừa say đã mơ tưởng ngay đến chuyện hắn muốn 'ấy ấy' mình, tôi dâm quá nhỉ."
Lần này Thái Hanh không tiếp tục "Ừ" nữa, anh cảm thấy mình không lên tiếng là tốt nhất.
Chính Quốc khụt khịt mũi, nói: "Hắn sẽ không thích tôi, hắn có một người cũng rất yêu hắn, tôi... tôi cũng hy vọng bọn họ mãi mãi như vậy."
Cậu có chút bi thương, thậm chí còn tuyệt vọng.
Nếu đổi thành người khác, Thái Hanh sẽ xem thường cái loại tình cảm yêu thầm kín này, thế nhưng tại Chính Quốc quá xinh đẹp, nên anh có chút đồng tình, vươn tay ra sờ sờ gò má Chính Quốc.
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, chạm vào làm Chính Quốc có chút ngứa, không nhịn được nhúc nhích, càng giống như là đang cọ cọ.
Anh bị cọ đến nhũn cả lòng, Chính Quốc nhất định là chưa từng kể với bất cứ ai những tâm sự trong lòng này, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới học cấp ba, trong lòng cất giấu bí mật thế này, nghĩ thôi cũng thấy khổ sở.
Hai người không phải lần đầu tiên ân ái, nhưng là lần đầu tiên tỉnh táo để dựa vào nhau ngủ.
Ngày thứ hai, Thái Hanh đi làm như thường lệ.
Buổi tối tan ca trở về, căn phòng trên tầng ba kia đã trống không.
Lại hai ngày trôi qua, buổi tối 26 tháng chạp, bố mẹ anh từ Đông Bắc lên đây cùng các con đón mừng năm mới, anh trai và em trai anh cũng lần lượt mang theo hành lý đơn giản về ở cùng bố mẹ.
Biệt thự bình thường vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng.
Thái Hanh cho rằng, phải đến tận sang năm anh mới có thể gặp mặt và lăn giường với Chính Quốc.
Không nghĩ là, năm nay vẫn được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro