Chương 14: Hoa thủy tiên nở

Doãn Khởi muốn đi rình trộm, xem đứa nhỏ con lai "lớn lên rất dễ cưng" kia có phải con trai nhà Nam Tuấn không, nhưng rồi lại rén. Thái Hanh không nói gì thì chứng tỏ chưa muốn để cho bọn họ biết, nếu cố tình đi dò hỏi chưa biết chừng Thái Hanh sẽ trở mặt luôn.

Anh hai của hắn có tác phong và cách sống khác hẳn người nhà bọn họ, chưa bàn đến mấy chuyện khác, chỉ cần nghe khẩu âm thôi cũng thấy được điều đó.

Trong nhà chỉ có mình Thái Hanh là khi nói chuyện không mang giọng Đông Bắc, còn Doãn Khởi và đại ca Tể Phạm từ hồi lên Bắc Kinh sinh sống mới dần dần sửa đổi, những lúc ở chung với bố mẹ vẫn bất giác nói chuyện mang nặng khẩu âm, nhưng Thái Hanh thì không, anh từ nhỏ đã không sinh sống ở Đông Bắc.

Doãn Khởi nghe mẹ mình kể, Thái Hanh sinh chưa được bao lâu thì bố hắn bị lừa tiền, mua một quặng sắt nhưng khi đào ra thì chỉ toàn đá là đá, mấy triệu trôi theo dòng nước lũ, còn nợ người ta một khoản tiền lớn. Mẹ hắn chạy hối hả ngược xuôi khắp nơi để xoay xở, mang theo bé Thái Hanh oe oe khóc không tiện, chẳng còn cách nào khác đành bắt anh cai sữa từ hồi năm tháng tuổi, rồi gửi đến Bắc Kinh cho ông bà ngoại chăm hộ. Qua 3-4 năm sau bố hắn mới vùng lên được, buôn may bán đắt, hai vợ chồng bận tối mày tối mặt, căn bản là không có thời gian để quan tâm tới Thái Hanh; 4-5 năm kế tiếp thì sinh ra Doãn Khởi, vậy là càng thêm chẳng có thời gian.

Cũng vì lẽ đó, Thái Hanh không mấy thân thiết với bố mẹ.

Thế nhưng tình cảm của ba anh em lại vô cùng tốt, Thái Hanh chỉ khi ở nhà mới ít nói, ban đầu hắn cũng không nhận ra hồi ấy giữa anh và bố mẹ có gì khác thường.

Năm thứ hai học Y, tự dưng Thái Hanh ngang nhiên come out với người nhà, bị bố anh đánh cho một trận nhừ tử, muốn cắt hết học phí và tiền sinh hoạt, bực tức xong ông còn bảo: "Coi như tao không sinh ra thằng con như mày."

Thái Hanh quỳ ngay ngắn tại chỗ, đáp lại rằng: "Bố mẹ vốn dĩ chỉ sinh hai thằng con thôi."

Những năm tiếp theo, anh thật sự chẳng đụng tới một xu tiền trong nhà, Doãn Khởi khi ấy tuổi còn nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rằng mấy năm nay ít khi được gặp anh hai.

Kể ra thì Thái Hanh cũng quá xui xẻo, come out với người nhà hoành tráng là thế, ấy vậy đối tượng lại là một gã khốn nạn, sắp sửa tới ngày tốt nghiệp thì đòi chia tay. Thái Hanh mất mát rất lâu, quan hệ với người nhà cũng dần dần êm xuôi xuống, phảng phất chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Có điều mãi tới hơn 30 tuổi cũng chẳng chịu yêu đương đàng hoàng, bố mẹ không dám hỏi, càng không dám thúc giục.

Bao mùa xuân qua đi, họ hàng có tâm đến hỏi thì Thái Hanh bảo mình là người theo chủ nghĩa 'yêu nhưng không cưới', chẳng tính đến chuyện kết hôn. Ba mẹ Kim một bên ngu người một bên gật đầu nói được được được chỉ cần con vui là tốt rồi.

Doãn Khởi cũng nghĩ như thế, anh hai không muốn kết hôn, come out hay không come out, dù thật sự yêu đương với một "đứa nhỏ" mười mấy tuổi đầu, thì cũng chẳng sao hết, anh ấy thấy vui là được rồi.

...

Chính Quốc mở điện thoại lên thì thấy bạn học gửi weibo chúc tết, thu được mười mấy bao lì xì, cậu cũng lần lượt đáp lại từng cái một.

Trong nhóm bạn bè, bạn cùng lớp đều đang khoe bữa cơm tất niên, thịnh soạn và vui vẻ, cách màn hình cũng có thể cảm giác được trong nhà bọn họ lúc này nhất định là tiếng cười cười nói nói không ngừng, đoàn viên sum họp.

Có một bạn học quốc tịch Mỹ vừa được cậu tặng lì xì gửi tin cho cậu: "Năm mới vui vẻ! Cung hỉ phát tài! Tiệc đứng tất niên tối mai cậu sẽ đến tham gia chứ?"

Bữa tiệc đứng này trước kỳ nghỉ đã được xác định, một số bạn học ở lại Trung Quốc đón tết đều biểu đạt nhất định muốn tham gia, lúc ấy Chính Quốc cũng nói là sẽ xem xét.

Cậu trả lời: "Tớ có việc, không thể đi được."

Bạn học hỏi: "Cậu về Thụy Điển sao?"

Cậu không muốn để người khác biết mình phải lẻ loi một mình ở bệnh viện, nên nói dối: "Không có, ba ba tớ có sắp xếp khác, hi vọng các cậu chơi vui vẻ."

Bạn học nói: "Ừ được, cũng chúc cậu thật nhiều vui vẻ, khai giảng gặp!"

Chính Quốc có chút ấu trĩ tự ái, bạn học của cậu đều cho rằng cậu là con lai trong một gia đình bình thường; về việc cậu là cô nhi, được một gia đình đồng tính nhận nuôi, hai vị ba ba là người nổi tiếng, mọi người hoàn toàn không hề hay biết.

Cửa phòng nhẹ vang lên một tiếng, cậu tưởng là y tá đến xem, nhanh chóng giấu điện thoại vào trong chăn, giả bộ đang ngủ.

"Lại giả vờ ngủ." Là giọng nói của Thái Hanh.

Cậu mở mắt ra, hỏi: "Sao anh không về nhà với em trai mình?"

Thái Hanh vậy mà ngửi thấy 'có mùi chờ mong' trong câu hỏi này, cười nói: "Sáng ngày ra khỏi cửa tôi đã báo với người nhà là tối nay không về, mẹ tôi sợ tôi ăn cơm không ngon, bắt nó đem sủi cảo tới cho tôi. Cậu tưởng là tôi đi rồi?"

Chính Quốc nhìn hộp giữ nhiệt trong tay anh.

Thái Hanh đặt hộp giữ nhiệt lên trên tủ đầu giường, xoay nắp ra, mùi thơm lan tỏa.

Chính Quốc bức xúc nói: "Tôi có được ăn đâu, anh cố ý à."

Thái Hanh nói: "Có thể húp chút nước canh, mẹ tôi làm canh sủi cảo còn thơm hơn sủi cảo, thật đó, không lừa cậu đâu."

Đúng là không lừa cậu thật, mùi vị canh rất ngon, không chỉ có mùi sủi cảo, mà còn cho thêm gia vị dầu vừng và rong biển cắt nhỏ.

Dạ dày sau khi phẫu thuật hoạt động rất chậm, Chính Quốc cũng không đói bụng, chỉ uống mấy thìa canh rồi đặt xuống.

Thái Hanh ăn sủi cảo xong, thu dọn sạch sẽ, sau đó mở tivi, cùng Chính Quốc xem chương trình cuối năm.

Chương trình cuối năm xem không hay, nhưng Chính Quốc xem rất chăm chú.

Đi kèm âm thanh náo nhiệt của chương trình, ngoài cửa sổ cũng có tiếng pháo hoa từ xa vọng lại, Thái Hanh ở một bên cầm điện thoại di động chơi 'xiu xiu xiu'.

(xiu xiu xiu: là tiết mục tranh tiền lì xì cuối năm của đài CCTV hợp tác cùng Alipay, xiu là từ trạng thanh, vào 30 tết người sử dụng có thể vừa xem tiết mục cuối năm vừa mở Alipay ra chơi xiu xiu xiu để tranh tiền lì xì)

Liên hoan đêm mới chiếu chưa được một nửa, Chính Quốc đã ngủ thiếp đi.

Thái Hanh tắt tiếng của tivi đi, chỉ để lại trên đầu giường một chiếc đèn ngủ nhỏ, lại tắt cả tiếng điện thoại di động, tiếp tục "xiu~"

Thời gian sắp tới 12h, anh phải gọi điện thoại về nhà nên rón rén đi ra ngoài.

Ở trong điện thoại nói chúc tết bố mẹ, mẹ của anh hỏi sáng mai anh có về hay không, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy Thạc Trân và Nam Tuấn sẽ đến, nói: "Chắc là được, chỉ là hơi muộn một chút."

Mẹ anh rất vui vẻ: "Vậy mẹ với bố con sẽ không ra ngoài, ở nhà chờ con."

Nói chuyện điện thoại xong, trên đường quay về gặp đồng nghiệp trực đêm và y tá, mọi người cùng chúc nhau năm mới vui vẻ một phen, anh lúc này mới trở về phòng bệnh.

Đẩy cửa ra, vừa lúc cách đấy không xa ngoài cửa sổ, một bông pháo hoa lớn rực rỡ nổ trên nền trời đêm.

Chính Quốc đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xoay đầu lại, ánh sáng pháo hoa như dát lên người cậu một đường viền bạc mỏng manh, cơ thể nhỏ xinh được bọc trong bộ quần áo bệnh nhân màu lam nhạt có chút rộng, giống như nổi tính trẻ con mà lén mặc quần áo của người lớn, nhưng cố tình lại mang đến cảm giác mê người, dễ dàng khiến cho Thái Hanh liên tưởng đến 'mị thái tự nhiên không giả tạo' của cậu lúc quần áo tán loạn nằm trên giường.

Pháo hoa chớp mắt đã tan biến.

Chính Quốc: "Anh đi đâu vậy?"

Thái Hanh: "Bị tiếng pháo hoa đánh thức à?"

Hai người gần như đồng thời hỏi ra.

Chính Quốc nhận thấy câu hỏi này hình như hơi quá ỷ lại vào Thái Hanh, không tránh khỏi đỏ mặt thẹn thùng, che giấu nói: "Tiếng pháo bắn bên ngoài to quá... anh có chuyên nghiệp phúc chưa?"

Chính Quốc rất hiếm khi ở trước mặt anh lộ ra vẻ ngượng ngùng, điều này làm cho tim anh đập thình thịch, bỗng nhiên hy vọng có thể cùng Chính Quốc duy trì mối quan hệ này lâu thật lâu, tốt nhất là cho đến tận thời điểm Chính Quốc không còn sức hấp dẫn với anh nữa.

Anh đỡ Chính Quốc nằm xuống, vuốt ve gò má cậu, nhu hòa nói: "Cậu mặc quần áo bệnh nhân trông đẹp thật đấy."

Chính Quốc nói: "Cảm ơn, đáng tiếc tôi mới phẫu thuật xong, anh không thể chịch tôi được."

Thái Hanh: "..."

Chính Quốc kéo chăn cao lên một chút, nửa khuôn mặt đều bị che đi mất, chỉ lộ ra một đôi mắt, giọng điệu ấp úng bảo: "Vậy thôi tôi đi ngủ đây."

Mặc dù cậu cố gắng giấu đi, nhưng đôi mắt xanh cong cong thành hình trăng non vẫn bán đứng cậu.

Thái Hanh nói: "Tôi từng nói với cậu rằng chỉ muốn cùng cậu lăn giường, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi."

Chính Quốc mở to thật to mắt.

Thái Hanh cười rộ lên, nói: "Không chỉ muốn lăn giường với cậu, ghế sofa, sàn nhà, ban công, nhà bếp, buồng tắm, trên xe, mà còn cả phòng bệnh này, thậm chí phòng học của cậu, tôi muốn chịch cậu ở tất cả mọi nơi."

Anh cúi người xuống hôn một cái lên trán Chính Quốc.

Chính Quốc nghệt ra, đem chăn kéo lên càng cao hơn, che luôn toàn bộ đầu.

Tiếng pháo hoa liên thanh ngoài cửa sổ dần dần ngừng lại, một năm mới đã chính thức mở màn.

Nụ hoa thủy tiên nơi đầu giường thong thả chờ đến tiết trời đầu xuân, từ từ nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro