Chương 18: Ai dũng cảm hơn
Trong lòng Chính Quốc trào dâng tâm tình không sao tả nổi, vừa giống như thất vọng, lại giống như vui mừng.
Cậu nói: "Ừ, tạm biệt."
Thái Hanh lại nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên một chuyện."
Chính Quốc đứng trên bậc thang, có chút lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Thái Hanh nhìn ra thay đổi của cậu, nhưng vẫn tỏ vẻ không biết, nói: "Cha tôi thật ra không phải đại ca xã hội đen."
Chính Quốc: "... Tôi nghe Thạc Trân ca ca từng rằng ông ấy đào mỏ vàng."
Thái Hanh nói: "Có người kể cho cậu, nhưng lại không có ai kể cho bạn tiểu học của tôi, có rất nhiều người trong số họ cho đến tận bây giờ vẫn còn tưởng tôi là thiếu gia xã hội đen."
Chính Quốc kỳ quái hỏi: "Anh không nói ra sự thật à?"
Thái Hanh than nhẹ: "Tôi khi đó nhát gan lại sĩ diện hão, sợ mất mặt nên không dám nói sự thật với bạn học."
Chính Quốc đăm chiêu, ưỡn thẳng lưng, nói: "Tôi rất là dũng cảm."
Thái Hanh cười cười, nhẹ giọng nói: "Trời lạnh, nhanh lên nhà đi."
Nhìn thấy Chính Quốc bước vào thang máy, anh mới rời khỏi đó.
Trong thang máy, Chính Quốc tùy tiện nhấc mấy cái đèn lồng lên, nhìn thang máy không ngừng lên cao, có chút thất vọng như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Lúc này ánh trăng treo trên đầu cành liễu quá mức tinh khiết, khiến cho tên Thái Hanh kia như được chỉnh màu qua lăng kính, càng thêm nhu hòa và hoàn mỹ, lại tựa như một người tình hoàn hảo.
May mà cậu đã sớm biết kỳ thực Thái Hanh là loại người nào.
Cậu cảm thấy Thái Hanh cũng có chút yêu thích cậu, yêu thích cậu tuổi trẻ xinh đẹp, yêu thích cậu chịch rất thoải mái, hoặc là yêu thích những cái khác đi chăng nữa, nhưng tóm lại vẫn chỉ là yêu thích cậu như yêu thích một người bạn giường.
Thái Hanh đồng ý đi chơi với cậu, dạy cậu học toán, thời điểm cậu không vui sẽ ngay lập tức sắm vai một người lắng nghe và khuyên bảo. Nhưng Thái Hanh hoàn toàn không có ý định muốn bước qua giới hạn ấy, nếu như muốn để cho cậu hiểu lầm, thì ban nãy Thái Hanh sẽ không ở ngay lúc định hôn cậu thì phanh lại.
Vì lẽ đó Thái Hanh là một bạn tình hàng chuẩn, lớn lên đẹp trai, kỹ năng giường chiếu cao siêu, luôn luôn cười dịu dàng, lại đắn đo đúng mực, ngoài tình dục sẽ không cho người ta có bất cứ ảo tưởng nào khác.
Về đến nhà, Nam Tuấn rượu vào nên đã ngủ, Thạc Trân thì vẫn còn đang chờ cậu.
"Đi xem hội đèn lồng à?" Thạc Trân nghênh đón hỏi: "Ngắm được gì vui không?"
Cậu để ý thấy Thạc Trân nhìn đèn lồng của cậu, thẹn thùng nói: "Có đến xem, những cái đèn lồng kia đều rất đẹp."
Thạc Trân cười hỏi: "Chơi đến trễ thế này em có đói bụng không? Để anh làm chút gì đó cho em ăn."
Chính Quốc vội nói: "Không cần đâu, em không đói bụng, cơm tối ăn vẫn còn rất no."
Cuối cùng Thạc Trân vẫn chạy đi pha ly sữa bò nóng, còn đưa đến tận phòng của cậu, cậu không thể làm gì khác đành nhận lấy, thành tâm thành ý nói: "Cám ơn Thạc Trân ca ca."
Cậu uống một ngụm lớn sữa bò, phát hiện Thạc Trân đang dùng ánh mắt soi mình rất kỹ, trong lòng nhất thời cả kinh, cố gắng trấn định nói: "Thạc Trân ca ca, sao vậy anh?"
Thạc Trân muốn nói lại thôi, một lúc sau mới hỏi: "Ngày hôm nay... em làm những gì?"
Chính Quốc nâng ly sữa bò lên ngồi ngay ngắn người lại, kể: "Buổi sáng Thái Hanh Hanh dạy em làm bài tập, buổi chiều đi xem phim, buổi tối ảnh mang em đi hội rước đèn."
Thạc Trân không tin, hoài nghi hỏi: "Không còn gì khác?"
Chính Quốc không muốn nói cậu và bạn học ngẫu nhiên gặp nhau, bởi vì sẽ gợi ra những chuyện khác, đáp: "Không còn gì khác thật mà."
Thạc Trân hoàn toàn méo tin được Thái Hanh và cậu đi ra ngoài cả ngày trời lại cái gì cũng không làm, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu như vậy lại không giống như bị đè ra, khó hiểu nói: "Tuổi em hiện giờ còn nhỏ, học hành mới là quan trọng nhất, anh sợ em sẽ bị dạy hư."
Chính Quốc nghe thấy chủ đề của anh chỉ xoay quanh Thái Hanh, yên lòng đáp: "Không đâu ạ, Thái Hanh Hanh là bác sĩ mà anh, cũng chẳng có thói hư tật xấu gì ngoại trừ thi thoảng lại hút thuốc lá, nhưng ảnh không bao giờ hút ở trước mặt em."
Thạc Trân: "..."
Anh đang lo cho Chính Quốc muốn chết đi được, đứa nhỏ này lại còn show ân ái trước mặt anh.
Chờ Chính Quốc uống xong sữa bò, Thạc Trân bèn cầm ly đi rửa, dặn dò cậu ngủ sớm một chút.
Thạc Trân đi rồi, Chính Quốc lấy điện thoại di động ra, hít sâu vài hơi, dũng cảm nhắn tin lại cho người bạn học kia: "Tớ không hề tức giận, chỉ là có chút lúng túng thôi, làm sao các cậu lại biết?"
Nhỏ bạn học rất nhanh trả lời lại: "Lần trước trong lúc giúp giáo viên thu dọn hồ sơ học sinh thì nhìn thấy, xin lỗi, chúng tớ buôn chuyện, nhưng thật sự bọn tớ đều không có ác ý."
Chính Quốc nói: "Không sao. Hồi trưa tớ vội vàng bỏ đi không phải vì tức giận cậu hoặc ai đấy, mà do tớ trước giờ hư vinh cùng nhu nhược nên cảm thấy xấu hổ, cậu có hiểu ý của tớ không?"
Nhỏ bạn học đáp: "Tớ nghĩ tớ có thể hiểu được, cậu quá hướng nội, tớ rất lo lắng cậu sau này sẽ không để ý đến tớ nữa, hiện tại thật là quá tốt rồi."
Chính Quốc nhắn lại một cái icon thẹn thùng.
Hai người lại tớ tớ cậu cậu tán gẫu một chút mấy lời từ đáy lòng, tất cả lúng túng đều được hóa giải, bầu không khí và tâm trạng cũng đều hứng khởi hơn rất nhiều, nội dung buôn chuyện cũng dần dần từ thổ lộ tâm tình đến đời sống hằng ngày.
Buôn đi tám lại, nhỏ kia đột nhiên tới một câu: "Cha nuôi cậu quá đẹp trai! Hoàn toàn là mẫu người mà tui yêu thích đó!"
Người nhỏ nói không phải là Nam Tuấn hay Thạc Trân, mà là người nhỏ gặp – Thái Hanh.
Chả hiểu vì sao, Chính Quốc cảm thấy hơi thẹn thùng, hàm hồ nói: "Cảm ơn, tớ cũng cảm thấy ảnh rất đẹp trai."
...
Hai ngày sau, trường học Quốc tế khai giảng, Chính Quốc rất nhanh bị nhỏ bạn hoạt bát kia kéo vào vòng bạn bè của mình, ở chung hòa hợp với đám bạn học hơn hẳn trước đây, ngay cả giáo viên cũng đều nói cậu sáng sủa lên rất nhiều.
Một bên khác, tổ mạt chược bốn người nhà họ Kim giải tán ngay tại chỗ, Kim ba ba cùng Kim ma ma trở về Đông Bắc, Tể Phạm đã kết hôn nên cũng chuyển về nhà mình, chỉ còn Doãn Khởi ăn bám thêm một hôm, nói mình nhiều hành lý, phải gọi bạn đến khuân giúp.
Cách ngày Thái Hanh tan làm trở về, thật sự là có một người trẻ tuổi đến giúp Doãn Khởi khuân hành lý.
Trước đây Thái Hanh đã gặp người này 2-3 lần. Biết hắn cùng Doãn Khởi là ca sĩ cùng chung công ty quản lý, cả ngày đều chơi bời ở chung một chỗ, người này cao ngang tầm Doãn Khởi, vóc người cũng xấp xỉ, lại còn nhuộm màu tóc y hệt Doãn Khởi, nhìn từ xa cứ tưởng sinh đôi ấy chứ. Nhưng mà phẩm hạnh thì khác xa nhau, người ta không nói câu nào vác hành lý, Doãn Khởi thì nằm ườn người trên sofa tầng một nghịch điện thoại di động.
Đừng nhìn Doãn Khởi ở chỗ này không đến một tháng mà nhầm, hành lý mang theo bên người xếp thành núi lớn, hắn còn suốt ngày vung tay mua mua mua, hành lý bất tri bất giác nhiều hơn gấp mấy lần so với lúc tới, cậu bạn trẻ kia phải chạy lên chạy xuống chuyển đồ đến 4-5 chuyến.
Chờ hắn chuyển xong chuẩn bị đi, Doãn Khởi mới từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, từ phía sau vồ tới ôm lấy cổ đối phương, cả người treo trên lưng người ta, hai người này dùng tư thế trẻ sinh đôi bị dính liền, cứ như thế mà đi.
Náo nhiệt cả tháng, Thái Hanh nay đã được thanh tịnh, anh lại bắt đầu thấy không quen.
Thái Hanh có chút cô đơn.
...
Chiều thứ sáu, Nam Tuấn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có rảnh thì đến nhận Chính Quốc sang nhà anh chơi đến hết cuối tuần.
Thái Hanh ngạc nhiên nói: "Bố vợ, ngài đây là ý gì?"
Nam Tuấn mắng: "Cút, còn gọi vớ vẩn tao là gửi tin nặc danh đến bệnh viện tố cáo mày đấy."
Thái Hanh cười nói: "Tố cáo tao làm gì con trai mày?"
Nam Tuấn nói: "Tố cáo mày làm trái quy tắc xây dựng, nạm kim cương trên tờ trym."
Thái Hanh: "..."
Nam Tuấn: "Bớt nói nhảm đi, có rảnh không? Trường học tuần này chưa phun thuốc phòng dịch, học sinh không thể ngủ lại đấy, vợ tao nhận kịch bản mới nên đã đi nơi khác rồi, tao cùng thằng nhóc kia không hợp nhau, đón nó về hai ngày để rước thêm bực vào người à."
Thái Hanh cái gì cũng hiểu nhưng giả vờ hồ đồ: "Bực bội cái gì? Cậu ấy hiểu chuyện như vậy, còn có thể giúp mày nấu cơm giặt giũ đấy."
Nam Tuấn: "... Mày rảnh hay không thì bảo một câu? Không rảnh thì tao thuê khách sạn ở hai ngày, để mình nó ở nhà là được."
Thái Hanh nhẹ nhàng xoay xoay bút trong tay, nói: "Rảnh, mấy giờ đi đón được?"
Chiều tối, chen giữa đại quân xe cộ chờ đón con ở trước cổng trường học Quốc tế, tâm tình của Thái Hanh có chút nhảy nhót.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro