Chương 25: Cơm rang trứng
Doãn Khởi đưa Chính Quốc ra khỏi quán bar, nhìn biển hiệu một cái rồi gọi điện thoại cho Thái Hanh.
Chính Quốc đứng ở bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hoa văn phức tạp và thô ráp trên sàn nhà cửa quán.
Cậu đã nghe đến tên Doãn Khởi mấy lần, nhưng chưa từng thấy người thật, cậu cũng không hiểu "chú" và "chú nhỏ" khác nhau ở điểm gì ngoài việc có thêm một chữ 'nhỏ'.
Từ tối hôm qua cho đến chiều hôm nay lúc bạn học gọi điện rủ cậu ra ngoài chơi, Nam Tuấn chưa từng về nhà, cũng không gọi điện thoại cho cậu, cậu còn cho rằng nguyên cuối tuần này Nam Tuấn cũng không có ý định trở về.
Lúc đi cậu có đeo theo cặp, điện thoại di động để ở bên trong, cũng không lấy ra xem qua lần nào.
Cậu không muốn gây phiền toái cho bất cứ ai, thế nhưng lần này lại làm cho tất cả mọi người đều gặp phiền toái.
Doãn Khởi nói chuyện điện thoại, nhìn Chính Quốc một cách vi diệu, hỏi: "Cậu thật sự là Chính Quốc à?"
Chính Quốc: "... Thật mà."
Doãn Khởi càng buồn bực: "Tôi nhìn cũng thấy đúng rồi... Anh hai, anh tìm thấy ai thế?"
Thái Hanh tìm thấy "công chúa Bạch Tuyết", là một cô nhóc con lai Á Âu.
Cô nhóc đó ngủ ở trong phòng đơn WC, đang say rượu chưa tỉnh, túi xách treo trên tay cầm ván cửa.
Thái Hanh từ trong túi tìm ra được thẻ căn cước của cô nhóc, quốc tịch Trung Quốc, tròn 14 tuổi.
Xung quanh phố bar có không ít xe cảnh sát đi tuần, lúc Doãn Khởi cùng Chính Quốc tìm tới được đấy, cảnh sát đã đến rồi.
Hai người vừa đi vào liền trông thấy một gã thanh niên nhuộm tóc vàng bị cảnh sát áp giải, nửa khuôn mặt của 'lông vàng' sưng lên, cực kỳ chật vật, miệng còn cố cãi: "Thật sự là do chính cô ta đồng ý, tôi làm sao biết cổ mới 14 tuổi, chấp pháp cũng không thể không nói lý thế chứ! Còn tên kia nữa! Sao lại không bắt hắn? Các anh nhìn hắn đánh tôi thành thế nào này!"
Anh cảnh sát quát lên một câu: "Nói ít thôi!" Liền đẩy cửa ra ngoài.
Doãn Khởi não bổ một cái liền biết ngay có chuyện gì, nói: "Cái thứ gì đâu."
Hắn lại quay qua giáo dục Chính Quốc: "Cậu xem, ở chỗ này cái giống khốn nạn nào cũng có cả, nguy hiểm lắm luôn."
Chính Quốc quay đầu nhìn bên trong, Thái Hanh đang nói chuyện cùng với cảnh sát, anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, áo khoác thì nhường cho cô nhóc đứng bên cạnh mặc, cô nhóc cúi đầu, cả người lẫn tinh thần đều ở trong trạng thái hốt hoảng.
Thái Hanh trình bày xong vụ việc đã xảy ra, rồi để lại tên và điện thoại đơn vị làm việc của mình.
Cảnh sát nói gì đó với cô nhóc kia, cô nhóc gật gật đầu, muốn cởi áo khoác trên người ra trả cho Thái Hanh.
Thái Hanh nói: "Không cần, bên ngoài lạnh đấy, em cứ mặc đi."
Cô nhóc cũng không cởi ra nữa, theo cảnh sát rời đi.
Doãn Khởi ới một câu: "Hai ơi."
Thái Hanh đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua bên đấy, anh đứng hướng ngược sáng, Chính Quốc không thấy rõ lắm vẻ mặt của anh.
Sau một lát, anh mới chậm rãi đi tới.
Doãn Khởi tranh công: "Người là em tìm được đó, cậu ấy với bạn học ở bar bên kia chỉ nghe nhạc và uống nước trái cây thôi."
Ý hắn muốn nói là Chính Quốc rất an toàn, không gặp phải chuyện nguy hiểm giống như cô bé vừa nãy.
Nhưng Chính Quốc lại rất hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Doãn Khởi cười nói: "Anh hai tôi nói cậu vừa hiểu chuyện lại có lễ phép, cấm có sai, nói xin lỗi nguyên cả đường rồi."
Thái Hanh nói: "Không sao."
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.
Doãn Khởi: "..." Có phải hết việc của hắn rồi không?
Ba người từ trong quán bar đi ra, Thái Hanh gọi điện cho Nam Tuấn, nói: "Tìm được người rồi."
Không biết Nam Tuấn hỏi cái gì, Thái Hanh lại quay đầu nhìn Chính Quốc, đáp rằng: "Không có chuyện gì, không uống rượu, rất khỏe."
Chính Quốc mím mím môi, cậu lại cảm thấy xấu hổ rồi.
Thái Hanh bỗng nhiên vươn tay tới, nắm chặt lấy một bàn tay của cậu, nói với Nam Tuấn đầu bên kia: "Không về đâu, cậu ấy đến chỗ tao."
Chính Quốc há miệng, tuy nhiên cũng không phản đối.
Doãn Khởi khoanh tay đứng một bên nhìn, vô cùng là phiền muộn.
Hắn rất chi là thức thời biểu đạt không đi cùng với bọn Thái Hanh, cô đơn chạy về chỗ ở của chính mình, tìm bảo an của khu nhà mở cửa cho hắn.
Bảo an theo hắn lên tầng, đang muốn giúp hắn mở cửa thì cửa đã lại từ bên trong mở ra.
Anh trai bảo an: "? ? ?"
Doãn Khởi: "! ! !"
Trịnh Hạo Thạc nói: "Làm gì vậy?"
Doãn Khởi nhếch môi cười, nói với bảo an: "Đi đi đi đi, hết việc của cậu rồi."
Anh trai bảo an bị đuổi đi rất là buồn bực.
Doãn Khởi đi vào nhà, dùng chân đóng cửa lại, sau đấy vồ đến treo người lên cổ Tạ Trúc Tinh, cười hì hì nói: "Không phải bảo ngày kia mới trở về sao?"
Trịnh Hạo Thạc nói: "Nhớ anh chứ sao."
Doãn Khởi đắc ý lại khoa trương cười lên, sán lại gần, hai người hôn nhau.
...
Thái Hanh và Chính Quốc vẫn còn đang trên đường trở về.
Hai người đều không nói gì, Thái Hanh yên lặng lái xe, Chính Quốc cúi đầu ngồi trên ghế phụ, vặn vặn ngón tay mình tự chơi.
Một lát sau, Thái Hanh hắt xì vài cái.
Chính Quốc giật tờ khăn giấy đưa cho anh.
Thái Hanh cầm lấy, nói: "Cảm ơn."
Chính Quốc hỏi: "Ừm... Cô bé kia là ai thế?"
Thái Hanh nói: "Không quen, hôm nay mới gặp lần đầu."
Chính Quốc lại không nói lời nào.
Thái Hanh quay đầu qua liếc nhìn cậu, hỏi: "Làm xong bài tập chưa?"
Chính Quốc gật gật đầu: "Ừm." Cậu nói tiếp: "Tôi không phải cố ý không nghe điện thoại của các anh."
Thái Hanh nói: "Tôi biết."
Chính Quốc lại cúi đầu: "Xin lỗi."
Thái Hanh đánh tay lái, đỗ xe vào vạch để ô tô bên đường, dừng xe tắt máy.
Chính Quốc không hiểu anh định làm gì, mờ mịt nhìn xung quanh một chút.
Thái Hanh tháo dây an toàn, nghiêng người sang, tay phải vòng qua cổ Chính Quốc, sau đó chậm rãi tới gần, tựa trán vào vai trái Chính Quốc.
Động tác này không thể so sánh được với những thân mật mà bọn họ từng có, nhưng lại đem đến một ý tứ riêng.
Chính Quốc cảm nhận được, cậu không thể nói rõ là vì sao, nhưng cậu cảm thấy rất thoải mái.
Thái Hanh tự mình biết mình, anh biểu hiện ra hành động 'yếu đuối' thế này, là do anh để tâm tới Chính Quốc.
Nếu như không trải qua chuyện của cô nhóc con lai kia, anh hiện tại có lẽ sẽ trách mắng Chính Quốc, sẽ nghiêm túc thậm chí là nghiêm khắc nhắc nhở cậu sau này không thể để việc giống đêm nay xảy ra.
Nhưng bây giờ tâm tình anh bình tĩnh đến lạ kỳ, không cần lo lắng khi không tìm được Chính Quốc, cũng không cần khủng hoảng khi lầm tưởng Chính Quốc là 'công chúa Bạch Tuyết', anh hiện tại chỉ muốn yên tĩnh ngồi cùng Chính Quốc, sờ được thân thể ấm áp, nghe được hơi thở nhẹ nhàng khoan thai của cậu, cái gì cũng không cần nói, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác dựa vào nhau lúc này.
Mức độ anh yêu thích Chính Quốc, có thể là lớn hơn rất nhiều so với những gì mà anh vẫn nghĩ.
...
Về đến nhà. Thái Hanh hỏi: "Tối nay ăn cơm chưa? Hay chỉ uống mỗi nước trái cây thôi?"
Chính Quốc băn khoăn nói: "Tôi không đói bụng."
Thái Hanh mở tủ lạnh ra nhìn một chút, nói: "Có cơm nguội từ buổi trưa, cơm rang trứng được không? Anh cũng chưa ăn."
Chính Quốc không nói gì.
Thái Hanh xắn tay áo lên, đi vào nhà bếp.
Chính Quốc có chút hoảng hốt.
Cậu cảm giác được Thái Hanh trở nên hơi khác, so với trước đây hình như càng dịu dàng hơn, cũng càng hấp dẫn cậu hơn lúc trước.
Tại tách nhau ra một thời gian ngắn à? Thái Hanh cũng nhớ cậu sao?
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, ăn cơm rang trứng.
Thái Hanh kỳ thực không biết nấu cơm, trứng rất mặn, cơm cũng hơi khét.
Chính anh ăn hai miếng còn nuốt không trôi được.
Nhưng Chính Quốc cứ từng thìa từng thìa mà chăm chú ăn.
Thái Hanh nói: "Ăn chẳng ngon gì sất, nhẽ ra nên gọi đồ ăn ngoài mới đúng."
Chính Quốc dừng tay một chút, nhưng không ngừng lại, rất nhanh đã chén sạch sẽ bát cơm rang.
Cậu đi súc miệng, sau khi ra ngoài, xa xa đứng nhìn Thái Hanh còn đang ngồi ở bàn ăn.
Cậu gọi một tiếng: "Thái Hanh Hanh."
Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nói: "Tôi muốn làm tình với anh."
Bọn họ chỉ từng làm chút chuyện 'khởi động' ở phòng khách, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự 'xách súng ra trận'.
Thái Hanh ngồi ở trên sofa, khóa quần kéo xuống, Chính Quốc hai chân trần trụi tách ra quỳ sang hai bên người anh, hai tay chống trên lưng ghế sofa, chầm chậm vặn vẹo eo nhỏ, ngậm nơi đó của anh vào trong cơ thân mình, lại phun ra một ít, sau đó ngậm sâu thêm một chút, liên tục như thế nhiều lần.
Thái Hanh dịu dàng lưu lại những dấu hôn ở trước cổ và ngực Chính Quốc.
Qua rất lâu, cũng không ai đạt cao trào.
Thái Hanh không quá quan tâm, anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Thế nhưng Chính Quốc dừng lại vặn vẹo, đột nhiên òa khóc.
Cậu chôn mặt vào cổ Thái Hanh, khóc đến không dừng được, từ nhỏ giọng khóc nức nở dần dần biến thành gào khóc, thân thể của hai người dính vào nhau, lồng ngực cậu run rẩy không thôi cũng truyền đến tim gan Thái Hanh.
Thái Hanh vỗ nhẹ lưng cậu, hỏi: "Sao vậy?"
Cậu vẫn chỉ lo khóc.
Thái Hanh ôm eo cậu muốn nâng lên một ít, trước hết để cho mình rút ra.
Chính Quốc lại không chịu, còn vô thức siết càng chặt hơn.
Thái Hanh bị làm cho có chút chật vật, bất đắc dĩ nói: "Muốn khóc trước hay làm trước đây?"
Chính Quốc chuyên tâm mà khóc, cũng không trả lời.
Thái Hanh nhịn quá cực khổ, yên lặng nghĩ... thiệt biết cách giày vò người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro