Chương 34: Ba mươi bảy phút
Vị Kim tiên sinh kia cũng nhìn thấy Chính Quốc, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả cậu.
Vì sao người này lại ở đây?
Trong lòng của hai người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Chính Quốc đến gần, cậu còn đang do dự có nên chào hỏi hay không thì Kim tiên sinh kia đã đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: "Đi ra ngoài mua đồ à?"
Lần trước khi đến đây hắn mặc vest, hình như mới tham gia hội nghị gì đó xong, còn lần này lại mặc đồ dạo phố, áo có mũ phối với quần jean, nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Chính Quốc cũng mỉm cười lễ phép đáp lại: "Đúng vậy. Anh có chuyện gì không?"
Đối phương khách khí nói: "Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, cậu còn nhớ không? Tôi tên là Kim Việt."
Chính Quốc đáp: "Nhớ chút chút, anh nói anh là bạn học của Thái Hanh Hanh."
Kim Việt ngẩn người một lúc rồi mới cười: "Cũng không sai, cậu ấy đúng là được sinh ra ở Cẩm Châu."
Hắn dùng chữ "cậu ấy" này để ám chỉ Thái Hanh, trong giọng nói rõ mang theo thân mật, dường như cố ý khoe khoang mình cùng Thái Hanh có chuyện cũ khó quên.
Chính Quốc mím mím môi, nói: "Anh ấy không phải bác tôi."
Kim Việt: "Ồ?"
Chính Quốc nghe không ra "Ồ" là có ý gì, chỉ cảm thấy người này thật đáng ghét, thế là thẳng thắn tuyên bố vấn đề chủ quyền: "Anh ấy là bạn trai của tôi."
Cậu để ý thấy trong tích tắc Kim Việt có hạ tầm mắt xuống, rồi mới một lần nữa nhìn vào cậu.
Kim Việt cười mà như không cười, nói: "Ồ."
...
Thái Hanh tan tầm trở về, xa xa nhìn thấy có người ngồi ở bậc thềm vành đai xanh đối diện cửa nhà mình, bên cạnh còn có vali hành lý.
Chỉ cần liếc một cái, anh đã nhận ra đấy là ai.
Đến phụ cận, anh dừng xe, từ trên ô tô bước xuống.
Kim Việt ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, ngửa mặt lên nhìn anh.
Thái Hanh hỏi: "Cậu lại tới làm gì?"
Kim Việt nở cụ cười với anh, nói: "Bạn trai nhỏ của cậu thú vị thật."
Thái Hanh quay đầu nhìn về phía trong nhà, song sắt cửa lớn đóng đến là kín, lầu một có đèn sáng.
Chính Quốc nhốt Kim Việt ở bên ngoài.
Kim Việt nói: "Tôi đói, có thể mời tôi ăn một bữa cơm không?"
Thái Hanh: "Không thể."
Kim Việt cũng không tức giận, lùi một bước nói: "Vậy có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không? Từ chỗ này ra ngoài đường rất xa, xe taxi cũng không vào được đây."
Thái Hanh lại quay đầu nhìn vào trong nhà một cái.
Chính Quốc ở trên phòng tầng hai không bật đèn, nằm nhoài bên cửa sổ ngó về phía bên ngoài.
Cậu nhìn thấy Thái Hanh đỗ xe bước xuống, nói chuyện cùng Kim Việt, sau đấy Kim Việt đứng lên, bỏ vali hành lý vào trong xe Thái Hanh.
Sau đó nữa hai người cùng lên ô tô, rời đi.
Tuy rằng cách nhau một khoảng, nhưng ngoài cửa lớn có vài chiếc đèn đường chiếu rất sáng, cậu nhìn thấy rõ nụ cười của Kim Việt, chắc hẳn là rất vui vẻ.
Cậu không để Kim Việt vào nhà chờ Thái Hanh giống lần trước, cậu không tìm được lý do để làm như vậy.
Ánh mắt Kim Việt nhìn cậu, khiến cậu rất không thoải mái, bên trong ánh mắt kia tựa hồ tràn ngập sự thương hại cậu.
Cậu đã từng bị rất nhiều người thương hại, lúc mất đi cha mẹ, lúc không được nhận nuôi, lúc rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến Trung Quốc, lúc bạn học biết mình là cô nhi, thậm chí là lúc Thái Hanh biết cậu sợ chuột.
Thế nhưng Kim Việt thương hại cậu chuyện gì? Người này căn bản cái gì cũng không biết.
Cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cậu cũng không biết Thái Hanh vì sao lại đi cùng Kim Việt.
Hai người họ sẽ đi chỗ nào? Sẽ làm cái gì?
Thái Hanh sẽ lên giường với Kim Việt ư? Hẳn sẽ không, vì trước khi qua lại với bạn giường, chuyện đầu tiên mà Thái Hanh thỏa thuận chính là 'tính chất biệt lập'. Trong tình huống đã có người yêu, anh càng không làm ra chuyện mờ ám với kẻ khác.
Thế nếu như Kim Việt quyến rũ Thái Hanh lên giường với mình thì sao?
Kẻ trước đây từng được Thái Hanh thích, chắc hẳn phải có chỗ hơn người.
Vừa nãy khi Chính Quốc lén lút quan sát, phát hiện Kim Việt tuy rằng không đẹp trai, thế nhưng eo nhỏ chân dài, tỉ lệ vóc người so với dân Châu Á thì cũng coi như tốt, hơn nữa còn có chút bắp thịt.
Nói không chừng kỹ thuật trên giường cũng tốt luôn.
Thái Hanh sẽ bị hắn câu lên giường sao?
Chính Quốc bắt đầu hối hận vì ban nãy đã nhốt Kim Việt ở bên ngoài, nếu để cho hắn vào nhà, hắn sẽ không có cơ hội đứng ngoài cửa câu mất Thái Hanh đi.
Cậu trở lại lầu một vẫn để đèn sáng choang, cũng không có tâm tình làm cơm, phờ phạc nằm trên ghế sofa, có một chút khổ sở.
Nhỏ bạn học nước Mỹ kia nhắn weixin cho cậu, hỏi thăm sức khỏe của cậu đã khá hơn chút nào chưa.
Cậu nhắn trả lời: "Không sao rồi, cám ơn cậu, ngày mai sẽ có thể về trường học."
Nhỏ bạn nói: "Buổi trưa ba ba tới đón cậu hả, tớ ở trên lầu nhìn thấy chú ấy, chú ấy là người đàn ông Châu Á đẹp trai nhất mà tớ từng gặp."
Không đợi Chính Quốc kịp trả lời, nhỏ rất nhanh nhắn tiếp: "Có điều đấy là do tớ chưa được gặp Viên Thụy ngoài đời thôi."
Viên Thụy là một minh tinh, còn nhỏ là fan não tàn của người này, hệt như nhân viên của công ty đa cấp Amway, suốt ngày đi tẩy não bạn học xung quanh.
Chính Quốc nói: "Hắn bảnh hơn Viên Thụy nhiều, dáng người của Viên Thụy không đẹp được như hắn."
Nhỏ bạn không phục: "Không thể nào! Viên Thụy xuất thân model đấy! Dáng người siêu đẹp!"
Chính Quốc nói: "Viên Thụy quá gầy, hắn có bắp thịt."
Nhỏ bạn: "Vậy cậu chụp hình lõa thể của chú ấy gửi cho tớ coi đi!"
Nhỏ bạn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Nhỏ bạn: "Tớ đùa đấy, nếu như cậu chụp chú ấy thật, chú ấy với vợ sẽ cho rằng cậu là biến thái đó."
Chính Quốc nhanh chóng gõ một dòng "Tớ chính là vợ của hắn", lại vội vàng xóa đi mất.
Câu này khiến cậu cảm thấy vô cùng thẹn thùng, tâm trạng cũng càng hỏng bét.
Thái Hanh vẫn chưa trở về, là muốn quá trớn sao?
Một lát sau, bên ngoài có tiếng xe ô tô, Chính Quốc trở mình một cái bò lên, nhìn đồng hồ, Thái Hanh đã đi ra ngoài với Kim Việt những 37 phút.
Thái Hanh từ bên ngoài đi vào nhà.
Chính Quốc ngồi trên ghế sofa, tăm tia anh.
Thái Hanh hỏi: "Em đã làm gì vậy?"
Chính Quốc lấy làm kinh hãi, bật thốt lên: "Không làm gì hết."
Nói xong lại nghĩ, mình đâu có làm gì sai, lập tức sửa mồm: "Em nhốt bạn trai cũ của anh ở ngoài cửa."
Thái Hanh ngừng lại một chút, mới nói: "Ý anh là em làm món gì? Chẳng phải em bảo muốn làm cơm cho anh ăn à?"
Chính Quốc: "... Còn chưa bắt đầu làm."
Thái Hanh xắn quần xắn áo lên nói: "Vậy để anh đến làm trợ thủ cho em."
Anh vào vệ sinh rửa sạch tay rồi đi ra, mở xem túi đồ Chính Quốc mua về để đó, cười nói: "Phong phú thế này cơ à, muốn làm tiệc lớn sao?"
Chính Quốc cũng đi tới, nói: "Muốn làm thịt viên, còn có súp nữa."
Thái Hanh vẻ mặt mong chờ lắm luôn: "Thịt viên kiểu Thụy Điển? Anh chưa từng được ăn món ấy chính tông lần nào đâu."
Chính Quốc lại tăm tia anh.
Thái Hanh bị cậu nhìn tới không sao trả vờ được, đơn giản khai ra: "Được rồi, anh mới đi gặp hắn về, đưa hắn đến chỗ khách sạn gần đây."
Chính Quốc hỏi: "Hắn có nói xấu em với anh không?"
Thái Hanh cười rộ lên, nói: "Không có, hắn bảo rằng em thú vị, còn khen em xinh đẹp nữa."
Chính Quốc càng không vui, hỏi tiếp: "Các anh còn nói những gì?"
Thái Hanh đáp: "Không hề, anh với hắn cũng chẳng có gì để nói."
Tuy rằng những gì Thái Hanh nói chính xác là sự thật, cơ mà lời này rơi vào tai Chính Quốc, lại không dễ nghe như thế, cứ như kiểu đang giải thích để dỗ ngọt cậu vậy.
Cậu kéo túi đồ qua chỗ mình, lấy thịt xay rồi đi đến vòi rửa, cắt túi chân không ra, thêm chút gia vị cùng bột bánh mì, lại cầm đôi đũa trộn đều.
Thái Hanh hỏi: "Cần anh giúp em làm gì không?"
Chính Quốc không để ý tới anh.
Thái Hanh lại hỏi tiếp: "Giận rồi à?"
Chính Quốc dùng sức trộn thịt.
Thái Hanh có chút bất đắc dĩ, đi qua đó lục túi, nhìn thấy bên trong có cherry bèn mang ra rửa sạch.
Hai người yên lặng tự mình bận rộn, chỉ có thể nghe được âm thành ào ào của vòi rửa.
Chính Quốc lén lút nhìn Thái Hanh một cái.
Thái Hanh đứng trước bồn rửa, đang bỏ một quả cherry vừa to vừa đỏ vào trong miệng.
Chính Quốc cũng muốn ăn nha, từ lúc mua cậu đã muốn ăn rồi.
Cậu nóng đầu chưa được quá 3 phút liền đi qua đó, cùng Thái Hanh giữ yên lặng thế này giống như có một khoảng cách với nhau vậy, cậu có chút không thoải mái.
Thái Hanh chỉ đi ra ngoài với Kim Việt không đến 40 phút, nếu như muốn quá trớn, thời gian cũng chả kịp.
Lại nói, là Kim Việt mò tới câu Thái Hanh, cũng đâu phải Thái Hanh đi câu Kim Việt.
Cậu nên chán ghét Kim Việt chứ không phải Thái Hanh.
Nhưng là tại cậu không để ý Thái Hanh trước, hiện giờ cậu không thể chủ động nói chuyện với Thái Hanh được.
Thái Hanh rửa xong cherry, bưng lại bàn, cầm một quả đưa tới bên miệng Chính Quốc.
Chính Quốc nhịn một chút vẫn không nhịn nổi, há mồm cắn.
Thái Hanh hỏi: "Ngọt không?"
Chính Quốc hàm hồ nói: "Ừm."
Thái Hanh hỏi: "Còn tức giận nữa không?"
Chính Quốc quay đầu trừng anh.
Thái Hanh thế nhưng lại cười lên, nói: "Được rồi, là anh không đúng, không nên đưa hắn đi."
Chính Quốc cũng không còn tức nữa, nghe anh nói vậy, liền thuận theo bậc thang đi xuống, nói: "Sao anh lại muốn đưa hắn đi? Lần trước không phải anh để hắn tự đi à."
Lần trước do cãi nhau trở mặt, đừng nói là Thái Hanh không đưa đi, Kim Việt cũng sẽ không để cho Thái Hanh đưa đi.
Có điều Thái Hanh đâu có ngu mà nói ra lời này, chỉ đùa rằng: "Lần trước em còn mở cửa cho hắn vào đấy thây."
Chính Quốc nói: "Lần trước em không phát hiện ra hắn đáng ghét như vậy."
Thái Hanh để cherry sang một bên, nụ cười trên mặt có chút nhạt đi.
Chính Quốc mẫn cảm nhận ra được, hỏi: "Em nói xấu hắn nên anh giận à?"
Thái Hanh nói: "Không phải."
Chính Quốc hoài nghi hỏi: "Vậy tại sao anh lại thay đổi sắc mặt?"
Thái Hanh đáp: "Anh thấy em nói quá chuẩn, hắn rất là đáng ghét."
Trước đây lúc anh còn ở cùng Kim Việt, cũng không hề nhận ra Kim Việt lại là kẻ khó chơi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro