Chương 35: Yêu anh ấy

Chính Quốc vẫn đang hoài nghi Thái Hanh trả lời qua loa với mình, hỏi: "Anh ghét hắn cái gì?"

Thái Hanh ăn ngay nói thật: "Có chút khó chơi."

Chính Quốc không biết "khó chơi" nghĩa là gì, suy đi ngẫm lại, cho rằng Kim Việt vừa nãy nhất định cứ "dây dưa" với Thái Hanh. (khó chơi = nan triền; dây dưa = cưu triền)

Cậu rất tức giận, nói: "Em biết ngay là hắn đến là để câu anh, quá đáng ghét."

Thái Hanh không nhịn được cười, dáng vẻ Chính Quốc khi ghen cũng vô cùng đáng yêu.

Anh không muốn nhắc đến chuyện của Kim Việt nữa, nói: "Đã sắp 8h rồi, hôm nay anh còn có lộc ăn món thịt bò viên Thụy Điển không?"

Chính Quốc cũng không muốn vì kẻ kia mà mãi chẳng yên.

Ngày hôm nay là lần đầu tiên cậu làm cơm cho Thái Hanh, nên lưu lại một ký ức tốt đẹp chỉ có hai người bọn họ.

Cậu dằn tâm trạng tiêu cực xuống, chiếu theo thực đơn trong kế hoạch, chăm chú lại thành thạo làm tốt món súp cùng thịt viên, lại luộc hai phần mỳ ý, bỏ thịt viên rồi rưới nước sốt lên trên.

Thái Hanh chỉ phụ trách mỗi việc ép nước trái cây, khen ngợi nói: "Thật là siêu quá đi."

Chính Quốc lúc này mới vui vẻ trở lại, còn dùng bông cải xanh và cà rốt để trang trí đĩa thức ăn.

Hai người ngồi chung một chỗ, cùng nhau ăn bữa tối ấm áp.

Chính Quốc nghĩ, Thái Hanh không bị Kim Việt câu mất, nói rõ lên một điều là ở trong mắt anh, Kim Việt cũng chẳng có mị lực gì, nếu có mà anh lại không thèm để ý Kim Việt, vậy mới không giống Thái Hanh.

Trước khi ngủ, Thái Hanh nhắc cậu uống thuốc.

Cậu đã hết sốt từ lâu, bệnh trạng cảm mạo cũng gần như khỏi hẳn, chỉ là còn chút ho khan.

Thái Hanh phân phần thuốc sáng mai phải uống ra riêng, còn lại đều nhét vào túi sách của cậu, dặn dò: "Nhớ phải uống đúng giờ, đây là phần của ba ngày, uống hết chỗ này là ổn. Bình thường phải uống nhiều nước ấm, buổi tối đi ngủ đắp kín chăn, nhất định không được để bị cảm nữa."

Chính Quốc hẵng đang nghịch di động, thuận miệng đáp một tiếng: "Biết rồi."

Thái Hanh nhìn đồng hồ: "Đừng nghịch nữa, đi tắm mau, ngày mai rời giường sớm một chút, anh đưa em về trường."

Chính Quốc đã ngủ nguyên trưa, hiện tại không buồn ngủ, nhưng vẫn nghe lời đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm trên giường tiếp tục chơi.

Thái Hanh thấy cậu đang nhắn weixin với bạn học, không nhắc cậu nữa, tự mình cũng đi tắm rửa.

Tiếp xúc nhiều một chút với bạn cùng lứa tuổi là chuyện tốt.

Chờ anh đi ra, Chính Quốc không còn nghịch điện thoại nữa, nằm ở đó, con mắt vội vã nhìn đi chỗ khác, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Anh xốc một bên chăn nằm vào, Chính Quốc ngay lập tức từ bên cạnh lăn sang ôm dính lấy anh.

Thái Hanh vỗ vỗ vai Chính Quốc, dỗ: "Nhanh ngủ đi."

Chính Quốc cọ mặt ở trên vai anh, nói: "Không muốn ngủ, tỉnh rồi lại phải quay về trường học."

Thái Hanh hỏi: "Về trường học không tốt à?"

Chính Quốc làm nũng nói: "Không tốt, em không muốn đến trường, muốn ở cùng anh cơ."

Thái Hanh cười lên: "Vậy thì không được, em không đi học thì không có mặc đồng phục."

Chính Quốc nói: "Em không mặc đồng phục vẫn rất tuấn tú."

Thái Hanh đáp: "Ừ, em thế nào cũng đều đẹp trai."

Chính Quốc ngửi ngửi người anh, nói: "Em cũng dùng sữa tắm loại này, tại sao lại không có mùi như của anh?"

Thái Hanh hỏi: "Mùi gì?"

Chính Quốc nghĩ một chút, nói: "Không biết tả thế nào, nhưng rất dễ chịu."

Thái Hanh cũng cúi đầu ngửi ngửi cậu.

Chính Quốc hỏi: "Em có mùi thế nào?"

Thái Hanh nói: "Như một chú mèo con."

Chính Quốc hỏi tiếp: "Anh thích mùi hương của em không?"

Thái Hanh nói: "Thích."

Chính Quốc vui vẻ, phóng khoáng nói: "Vậy anh hôn em đi."

Thái Hanh liền hôn cậu, chỉ đơn giản liếm hôn, không có đá lưỡi.

Chính Quốc cũng vui vẻ tiếp nhận nụ hôn tràn ngập nhu tình này, cậu biết mình tu luyện chưa đủ, Thái Hanh chỉ cần trêu chọc một phát là cậu liền xong.

Cậu chưa hồi phục hoàn toàn, còn phải uống thuốc, không thích hợp để chịch yêu.

Nhưng cậu đã rất hài lòng, Thái Hanh đối xử với cậu vẫn dịu dàng đến thế, bọn họ vẫn cứ thân thiết như xưa.

Kim Việt đối với hai người họ không có bất cứ ảnh hưởng gì hết.

...

Ngày hôm sau, Thái Hanh đưa cậu quay về trường học, lại hẹn thứ sáu gặp nhau.

Thế nhưng chiều thứ sáu đến đón cậu, là một người đã lâu không gặp – trợ lý của Nam Tuấn.

Bởi vì công việc của Thạc Trân đã kết thúc, ngày hôm nay từ nơi khác trở về.

Tuy rằng buổi trưa Thái Hanh đã gọi điện báo trước việc này, nhưng Chính Quốc vẫn không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.

Trong khoảng thời gian này Thạc Trân không ở Bắc Kinh, cậu đã nhận ra mình không giấu được việc thầm mến Nam Tuấn, hai người bọn họ đều biết hết mọi việc. Cậu và Nam Tuấn hiếm khi nói chuyện trực tiếp, mặc dù cảm thấy xấu hổ, thế nhưng trước giờ vẫn luôn như thế.

Nhưng Thạc Trân lại không giống vậy, xưa nay anh với cậu ở chung rất hòa hợp, biết rõ cậu ôm áp loại tình cảm kia với Nam Tuấn, nhưng Thạc Trân vẫn đối với cậu rất tốt, lúc trước cho rằng không bị lộ thì cứ luôn âm thầm tự trách, hiện tại lộ rồi, càng thấy xấu hổ hơn.

Gặp lại Thạc Trân, anh vẫn không có gì thay đổi so với trước đây, hỏi thăm Chính Quốc về tình hình học tập hiện tại, rồi hỏi tiếp: "Nghe Nam Tuấn bảo mấy ngày trước em bệnh hả, bây giờ thế nào rồi?"

Làm sao Nam Tuấn biết? Chỉ có khả năng là Thái Hanh nói.

Chính Quốc thấy hơi khó chịu, cậu không thích Thái Hanh nói chuyện của mình với Nam Tuấn.

Cậu đáp: "Không sao rồi, bị cảm thông thường thôi."

Thạc Trân nói: "Vậy thì tốt, anh mang quà về cho em này."

Lần này anh đến Thanh Hải quay phim, mang về thảm dệt thủ công của địa phương Tây Tạng tặng cho Chính Quốc, còn có một túi thịt bò khô rất to.

Chính Quốc rất có hứng thú với tấm thảm kia, cầm trong tay nhìn một vòng, cũng tạm thời quên mất căng thẳng.

Thạc Trân cười nói: "Thích không? Chờ sau này có thời gian rảnh, anh dẫn em đến thảo nguyên chơi nhé."

Chính Quốc buông tấm thảm xuống, lại có chút lúng túng nói: "Thích lắm ạ, cảm ơn Thạc Trân ca ca."

Không hiểu Thạc Trân vô tình hay cố ý hỏi: "Khoảng thời gian anh không có ở nhà, em có hay đến chỗ Thái Hanh không?"

Chính Quốc nói: "Chỉ có cuối tuần mới đến."

Thạc Trân quan tâm hỏi: "Hai người các em... vẫn tốt chứ?"

Chính Quốc nói: "Rất tốt ạ."

Nhắc đến Thái Hanh, vẻ mặt của cậu trở nên khác hẳn, có chút thẹn thùng, lại có chút hưng phấn.

Thạc Trân nhận ra sự thay đổi của cậu, cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Cậu di tình biệt luyến không thích Nam Tuấn nữa, đây đương nhiên là việc tốt, đối với Nam Tuấn, đối với Thạc Trân, đối với cả chính bản thân Chính Quốc đều tốt. Nhưng mà cậu lại ngay lập tức sa vào sự u mê Thái Hanh, này... không tốt cho lắm.

Cậu nhạy cảm lại thiếu tình thương, luôn dễ thích những người lớn tuổi hơn mình, trông lại còn xinh đẹp thế này, gặp phải loại đàn ông vừa lớn tuổi vừa không đơn giản như Thái Hanh, bằng lòng tốn tâm tư dỗ ngon dỗ ngọt cậu đến thất điên bát đảo, cậu không muốn trồng cây si cũng khó.

Thạc Trân rất không thích cái tên Thái Hanh kia, dù cho Nam Tuấn có nói cách làm người và tính tình Thái Hanh tốt thế lọ thế chai, thì anh cũng chẳng nặn ra được cảm tình gì với Thái Hanh, mỗi lần nhớ đến cảnh làm sao Thái Hanh và Chính Quốc quen nhau, anh đều cảm thấy nhân phẩm của Thái Hanh khốn nạn đến không chịu được.

Nhất là cái lần Nam Tuấn đi thăm đoàn phim, có nói với anh rằng: "Hanh lão nhị khiến cho Chính Quốc không hold nổi phải chạy về nhà mẹ đẻ, kết quả hôm sau chưa chi đã bị dụ quay lại."

Nam Tuấn buôn dưa với anh, nhưng anh không có cách nào làm người mua dưa được, Chính Quốc còn nhỏ thế, nếu thân thể bị Thái Hanh nghịch hỏng thì sau này phải làm sao? Thái Hanh từng đấy tuổi, còn là một bác sĩ, không thể không hiểu những điều này, nếu như thật sự yêu thích Chính Quốc, làm sao có thể không quan tâm như thế?

Tối đến, một nhà ba người 'kiểu mẫu' đi ra ngoài ăn cơm, là quán do một người bạn của Nam Tuấn mở, sẽ không bị người khác vây xem và gây rối.

Sau khi ăn xong về nhà, Thạc Trân với Chính Quốc ở ngoài phòng khách nói chuyện chưa được mấy câu, Nam Tuấn trong phòng ngủ đã tìm lý do lý trấu để gọi Thạc Trân vào theo.

Chính Quốc rất thức thời chủ động rút lui, để cho đôi chồng chồng này có đầy đủ không gian riêng tư.

Cậu nghĩ, bình thường mỗi tuần mình với Thái Hanh phải xa nhau năm ngày, hồn vía đều như ở lên mây, lần này Thạc Trân đi lâu tới vậy, khoảng thời gian ấy Nam Tuấn chỉ đến thăm có một lần, nghĩ thôi cũng biết là ngày ngày trải qua rất khó khăn.

Phòng cậu và phòng ngủ chính của cặp Nam Tuấn-Thạc Trân cách nhau một đoạn khá xa, bên kia làm cái gì cũng không truyền đến tai cậu.

Chính Quốc lấy bài tập ra để lên trên bàn, nhưng lại không có tâm trạng làm bài.

Hình như đã rất lâu rồi chưa quay về nơi này, cậu thậm chí còn bắt đầu cảm thấy, nhà Thái Hanh mới là nhà mình.

Cũng không biết Thái Hanh tan làm hay chưa, ngày hôm nay không phải đi đến trường đón cậu, Thái Hanh rất có thể lại muốn tăng ca.

Cậu gọi điện thoại cho Thái Hanh, bên kia treo máy.

Mười mấy phút sau, Thái Hanh gọi lại, nói: "Vừa nãy đang lái xe, hiện giờ về đến nhà rồi, em đang ở đâu thế?"

Chính Quốc nói: "Em cũng vừa về nhà không bao lâu."

Thái Hanh cười hỏi: "Thạc Trân chắc hẳn đã dẫn em đi ăn ngon hả?"

Chính Quốc đáp: "Ừm. Anh ăn cơm chưa?"

Thái Hanh nói: "Đã ăn trong căn tin bệnh viện rồi."

Chính Quốc không nói lời nào.

Thái Hanh hỏi: "Không nói gì nữa hả? Vậy anh cúp máy trước đây, còn có cuộc gọi nhỡ."

Chính Quốc nói: "Chờ chút... em nhớ anh."

Thái Hanh cười thành tiếng: "Vậy làm sao bây giờ?"

Chính Quốc hỏi: "Ngày mai anh nghỉ được không?"

Thái Hanh đáp: "Không thể nghỉ."

Chính Quốc nói: "Vậy em có thể đến bệnh viện tìm anh không?"

Thái Hanh suy nghĩ chốc lát, nói: "Có thể, có điều trước khi đi em phải nói với Thạc Trân một tiếng."

Suy cho cùng Thạc Trân và Nam Tuấn vẫn không giống nhau.

Hai người còn nói vài câu tâm tình, hẹn ngày mai gặp mặt, đến lúc Thái Hanh phải gọi lại cho cuộc gọi nhỡ, Chính Quốc mới lưu luyến không thôi gác máy.

Cậu tắm sạch sẽ rồi sấy tóc, tựa ở đầu giường dùng máy tính bảng xem video thi đấu Nhịp Cầu Hán Ngữ, trước đây cậu còn không hiểu lắm các loại đề mục trong thi đấu, gần đây có thể miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của chương trình, tiếng Trung của cậu đã tiến bộ rõ rệt.

Cậu xem tới rất khuya, đến lúc buồn ngủ chuẩn bị đánh một giấc, thì Thạc Trân gõ cửa phòng, hỏi: "Chính Quốc, em đã ngủ chưa?"

Cậu nói: "Chưa ạ, anh vào đi, em không có khóa cửa."

Thạc Trân đẩy cửa vào, anh mặc bộ đồ ngủ, tóc hơi ẩm, dáng vẻ mới tắm xong, cả người toát lên vẻ biếng nhác mà đầy phong tình.

Chính Quốc không nhịn được tim đập loạn mấy cái, cậu sớm đã không còn là đứa nhỏ mới lớn chẳng hiểu sự đời trước đây, cậu gần như có thể ngửi thấy được trên người Thạc Trân mùi của việc vừa trải qua. Thạc Trân lớn lên phi thường đẹp trai, vóc người lại tốt, bình thường khí chất có chút cao lãnh, nhưng sau khi được tình dục làm dịu đi, dáng vẻ lại có chút cảm giác nhu hòa mê người.

Thạc Trân hỏi: "Em đang xem gì thế?"

Chính Quốc chìa iPad cho anh xem, nói: "Nhịp Cầu Hán Ngữ."

(Nhịp Cầu Hán Ngữ là cuộc thi thuộc lĩnh vực giao lưu văn hóa giữa Trung Quốc và các bạn trẻ thế giới do Viện Khổng Tử tổ chức)

Thạc Trân ngồi xuống bên giường.

Chính Quốc hỏi lại một câu: "Muộn thế này sao anh còn chưa ngủ?"

Thạc Trân nói: "Anh muốn tâm sự với em một chút."

Chính Quốc hít một hơi, lấy dũng khí nói: "Là việc có liên quan đến Nam Tuấn ca ca sao?"

Thạc Trân ngẩn ra.

Chính Quốc vẫn đang rất hồi hộp, nhưng cậu cảm thấy mình nên dũng cảm thừa nhận và gánh chịu lỗi lầm của bản thân, cậu xấu hổ lại thành khẩn nói: "Xin lỗi, em từng thích hắn."

Thạc Trân: "... Anh, anh biết."

Chính Quốc lúng túng nói: "Em cũng biết điều đấy."

Thạc Trân cố gắng động viên cậu: "Chuyện này không phải do em sai, tình cảm là thứ rất khó để khống chế."

Chính Quốc nói: "Không, chính là em đã sai, anh đối xử với em tốt như vậy, thế nhưng em lại không nhịn được lén lút mơ tưởng đến người đàn ông của anh, em xin lỗi."

Câu này nghe có chút kì kì, thế nhưng trình độ tiếng Trung của Chính Quốc cũng chỉ được có vậy.

Thạc Trân không thể làm gì khác, đành nói: "Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, em đừng tự trách mình nữa."

Dễ dàng nhận được sự tha thứ khiến Chính Quốc cảm thấy đỏ mặt, nói: "Em chỉ mơ tưởng qua mấy lần, sau này sẽ không thế nữa. Các anh rất xứng đôi, em hi vọng nhìn thấy hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Đề tài này làm cậu lúng túng không thôi, cũng làm cho Thạc Trân cảm thấy không dễ chịu mấy.

Thạc Trân quyết định đi thẳng vào vấn đề chính: "Thật ra anh muốn nói với em về chuyện của Thái Hanh."

Chính Quốc ngồi nghiêm chỉnh nói: "Được ạ."

Thạc Trân chăm chú nhìn cậu, hỏi: "Em yêu ảnh à?"

Chính Quốc bị hỏi đơ người.

Cậu còn chưa từng dùng qua chữ 'yêu' này trong tiếng Trung.

Giáo viên Ngữ Văn có dạy cậu: "Yêu khiến cho con người ta vui sướng, khiến cho con người ta cam tâm vì loại vui sướng này mà hiến dâng hết bản thân mình, càng hiến dâng càng khiến cho con người ta vui sướng."

Cậu với Thái Hanh ở bên nhau rất vui sướng, cậu cũng nguyện ý hiến dâng cho Thái Hanh toàn bộ tất cả... không đúng, cậu cũng không có gì để hiến dâng cho Thái Hanh, cậu không còn gì cả, cậu chỉ còn mỗi Thái Hanh thôi.

Nhận thức được điều này, khiến cho cậu cảm thấy mê man, nhưng cũng lại cảm thấy hạnh phúc, trong lòng dường như đột nhiên nở đầy hoa.

Cậu không nhịn được hưng phấn, không thể chờ đợi thêm được nữa mà hướng về phía Thạc Trân tuyên bố: "Đúng, em yêu anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro