Chương 41: Cầu hôn
Chính Quốc hít thật sâu mấy lần, mới hỏi ra được một câu: "Khi đó vì sao lại chia tay?"
Thái Hanh nói: "Trước khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì hắn đã thực tập ở một bệnh viện, cách chỗ này rất xa, anh lúc ấy cũng bận nữa, chỉ đến cuối tuần mới có thể gặp nhau. Thực tập hơn một tháng, hắn hẹn hò với bác sĩ nữ ở bệnh viện đó."
Anh nở nụ cười, dưới khóe mắt một nếp nhăn cũng không có, nói: "Sau đó anh và hắn chia tay."
Thái Hanh nói ra hời hợt, Chính Quốc nghe vào lại khó chịu vô cùng.
Những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ cùng trái tim chân thành của Thái Hanh, đều bị Kim Việt phụ bạc.
Chính Quốc đem đố kỵ quên hết sạch, chỉ cảm thấy thật nuối tiếc.
Cậu khổ sở thay cho Thái Hanh: "Anh tốt như vậy, bác sĩ nữ nào có thể so sánh với anh được chứ?"
Thái Hanh không đáp lại câu hỏi này, chỉ nói tiếp: "Hắn rời khỏi Bắc Kinh, mấy năm qua đều chưa từng gặp lại nhau, cũng không có liên lạc gì, mãi đến tận mùa đông năm ngoái, hắn đột nhiên liên lạc với anh, bảo rằng đến Bắc Kinh mở một hội thảo nghiên cứu, muốn hẹn gặp mặt anh."
Chính Quốc đột nhiên nhớ lại, thì ra lần đầu tiên cậu cùng Kim Việt gặp nhau, cũng là lần đầu Kim Việt gặp lại Thái Hanh sau ngần ấy năm.
Thái Hanh đoán được suy nghĩ của cậu, anh nói: "Chính là ngày hôm đó. Hắn đã sớm nói là muốn tới, nhưng anh không để ý đến, cũng không muốn gặp hắn, ai ngờ hắn sẽ tìm được đến tận nhà. Hắn nói mấy năm tách nhau ra, mỗi ngày đều hối hận, muốn bắt đầu lại từ đầu."
Chính Quốc mím chặt môi.
Thái Hanh nói: "Nhưng anh không muốn, mới nói chưa được vài câu thì rùm beng lên."
Chính Quốc gật đầu nói: "Em biết, hôm ấy em ở trên tầng có nghe được tiếng động."
Thái Hanh nói: "Ừm, làm loạn xong hắn liền đi."
Chính Quốc tức giận nói: "Còn chả phải không được bao lâu lại mò tới nữa sao?"
Thái Hanh buông tiếng thở dài, nói: "Hắn trước đây không phải là người như thế, mấy năm không gặp, thay đổi nhiều quá."
Lời này Chính Quốc rất rất rất không thích nghe, ngữ khí cứng đờ nói: "Em không muốn nghe cái này, anh nói em biết đi, anh hiện tại buông bỏ chưa?"
Thái Hanh biểu hiện thản nhiên, nói: "Buông bỏ."
Chính Quốc nửa tin nửa ngờ: "Gạt người."
Thái Hanh bất đắc dĩ nói: "Thứ bảy tuần trước hắn nhắn tin cho anh, nói đứng ở chỗ chia tay năm ấy chờ anh..."
Không nghe anh nói xong, Chính Quốc đã xù lông lên: "Thứ bảy tuần trước? Em biết rồi! Anh ngày hôm đấy nhìn tin nhắn xong hồn vía liền lên mây, còn lừa em nói là đồng nghiệp có việc tìm anh! Sao anh lại có thể lừa em chứ?"
Thái Hanh nói: "Xin lỗi."
Anh nhận sai và xin lỗi quá nhanh, lửa giận trong lòng Chính Quốc chưa kịp phun ra đã gần xịt một nửa, nhưng vẫn tức giận hỏi: "Anh sau đấy đi gặp hắn à? Có ôm ấp không? Có hôn nhau không?"
Cậu không hỏi có lên giường không, cậu cảm thấy Thái Hanh không phải loại người như thế.
Thái Hanh lại nói: "Anh không có đi gặp hắn."
Chính Quốc ngẩn ra, cậu cho rằng với tính cách của Thái Hanh, nhất định là sẽ đi.
Thái Hanh nói: "Ngày hôm đó hắn hẹn gặp mặt anh, anh lúc đầu cũng rất do dự, anh đã từng rất nghiêm túc thích hắn, lúc chia tay giống như cả cuộc đời này bị bóc đi một mảng, đến mấy năm sau cũng không có hứng để nói chuyện yêu đương với ai, có một khoảng thời gian rất dài, anh cho rằng mình vĩnh viễn không có cách nào quên được người này, mặc kệ là đã từng vì thích mà trả giá, dù cho sau đó có đau khổ vì bị phản bội, đều là ký ức người này để lại cho anh. Ngày đấy đưa em về nhà, anh nghĩ mình phải bình tĩnh lại tâm tình, suy nghĩ thật kỹ xem có muốn đi hay không, nhưng phát hiện cứ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đều không nhịn được mà nghĩ tới, hình như em có kể với anh về một bạn học người Đức, tại sao đang kể được một nửa lại không nói nữa, Thạc Trân có trách em về muộn hay không, thời tiết cũng nóng rồi, tuần sau nên dẫn em đi mua quần áo mùa hè... Có muốn đi gặp Kim Việt hay không, hình như cũng không còn quá quan trọng."
Mặt của Chính Quốc chậm rãi đỏ lên, không phải là thẹn thùng, mà là do kích động. Thái Hanh nói như vậy, có phải là chứng minh hiện tại yêu thích cậu, nhiều hơn năm đó yêu thích Kim Việt không?
Thái Hanh nói tiếp: "Nghĩ đến cuối cùng, anh phát hiện thật ra cái mà mình không buông xuống được, cũng không phải cái người tên Kim Việt này, mà là khi còn trẻ đã trả giá bằng cả trái tim, nó tại sao lại không được quý trọng."
Tốc độ nói của anh rất chậm, mỗi một chữ đều nói rất cẩn thận.
Đây là một cái tôi khác trong anh chưa từng để Chính Quốc thấy.
Anh không chỉ muốn đem việc của Kim Việt nói ra rõ ràng, anh còn muốn cho Chính Quốc càng hiểu rõ anh hơn. Anh không muốn mỗi khi Chính Quốc nhớ đến mình, chỉ nhớ được mình là một tình nhân ôn nhu lớn tuổi.
Thế nhưng tiếng Trung của Chính Quốc không được ổn cho lắm, cần phải tiêu hóa và lý giải rất lâu mới thấm, cậu hỏi: "Anh hiện tại thật sự buông bỏ hắn sao?"
Thái Hanh nói: "Ừm, thật sự."
Chính Quốc nháy mắt nói: "Vậy thì anh kết hôn với em đi." =)))
Thái Hanh: "..."
Chính Quốc trề môi, nói: "Đây là lần thứ hai em cầu hôn với anh rồi đấy."
Thái Hanh há miệng, lại không phát ra âm thanh.
Chính Quốc gọi anh: "Thái Hanh Hanh."
Thái Hanh: "... Ừ."
Chính Quốc nói: "Em cũng nguyện ý chết vì anh."
Thái Hanh: "..."
Chính Quốc nói: "Em sẽ không đóng vai bạn trai, cũng sẽ không bắt anh đóng vai bạn gái để cõng. Chờ em sau này đi làm có lương, anh thích gì em đều mua cho anh hết, mặc kệ trên trời đang mưa hay tuyết, kể cả có mưa đá đi chăng nữa, em đều đi ra ngoài mua cho anh."
Cậu hình như đang nói lên một lời thề, chân thành lại trịnh trọng.
Lời thề này có chút trẻ con, làm cho Thái Hanh hơi buồn cười, trong lúc khóe môi đang nhếch lên, đồng thời cũng là lúc lòng càng ngày càng bị khuấy động.
Anh buông mắt xuống nhìn bát mì, nói: "Được, mặc kệ dưới thời tiết gì, chúng ta đều cùng đi mua."
Chính Quốc bình tĩnh nhìn anh.
Thái Hanh giương mắt lên nhìn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Thái Hanh nói: "Có một câu hình như anh chưa nói với em."
Trình độ tiếng Trung của Chính Quốc lần này lại phản ứng rõ là nhanh chóng, sốt hết cả ruột nói: "Ừm, anh nói đi."
Thái Hanh cười cười với cậu, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến và chiều chuộng.
Thái Hanh: "Anh..."
Chính Quốc nhìn anh đầy mong chờ.
Thái Hanh yên lặng nắm chặt tay một chút, anh nói: "Chờ em qua sinh nhật 20 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn."
Chính Quốc trợn to hai mắt.
Cậu cho rằng Thái Hanh chỉ là muốn nói yêu, kết quả so với tưởng tượng của cậu còn tốt hơn rất nhiều!
Thái Hanh nói xong câu này, càng có chút xấu hổ, cố che giấu mà cầm một đôi đũa khác lên đưa cho Chính Quốc, nói: "Ăn mì đi, anh thật sự đói bụng quá."
Lần này Chính Quốc cũng không nói thêm gì, cậu có chút lâng lâng, Thái Hanh không chỉ là bạn trai của cậu, mà còn là vị hôn phu của cậu? Đây quá là tốt rồi!
Thịt bò trong hai tô mì đều được xếp chồng lên nhau, hai người đảo lên rồi bắt đầu động đũa.
Đây là mì thịt bò ngon nhất mà bọn họ từng được ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro