Chương 42: Tuần trăng mật

Chương 42: Tuần trăng mật

Đêm hôm đó, bọn họ làm tình rất nhiều kiểu, chịch đến tận khi Chính Quốc hơm chịu nổi nữa, nhỏ giọng khóc lóc cầu xin không muốn làm tiếp, Thái Hanh mới chậm rãi ngừng lại. Ấy nhưng dừng lại không bao lâu, Chính Quốc như chẳng biết sợ là gì mà lăn vào lồng ngực Thái Hanh, muốn ôm một cái, còn muốn hun nhẹ.

Hơi thở của tuổi trẻ đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, khi thì hờn dỗi, khi lại hoạt bát, lúc thì ngây thơ, lúc lại dâm đãng, kết hợp vừa chuẩn, không ngây thơ như trẻ nhỏ vô tri, không tùy tiện nhưng lại có vẻ mê người.

Thái Hanh bị bé trai này quyến rũ đến chết mê chết mệt, dục vọng bên dưới rất muốn thô bạo thêm một chút, muốn nghe thấy càng nhiều âm thanh khóc lóc cầu xin của Chính Quốc, thậm chí còn muốn chịch hỏng bé trai mê người này, nhưng khi chạm vào đôi mắt xanh lam tin cậy mình, mê luyến mình kia, trong lòng bỗng mềm nhũn, khiến cho Thái Hanh không nỡ ra tay.

Mấy tháng này anh ở cùng Chính Quốc, mỗi ngày dường như càng thêm yêu thích thiếu niên xinh đẹp này hơn trước. Sự yêu thích của ngày hôm nay, càng cao đến mức xưa nay chưa từng có.

Khi quyết định nói rõ chuyện cũ của mình với Kim Việt ra, anh đã nghĩ Chính Quốc thông minh như thế, nhất định có thể hiểu được tất cả, Chính Quốc bởi vì nghe được những chuyện xưa từ chỗ Kim Việt mà tâm tình bi thương, cũng sẽ bởi vì sự giải thích của anh mà tìm được niềm an ủi.

Nhưng anh không ngờ được rằng, sau khi nghe xong lời giải thích của anh, Chính Quốc lại có thể bằng lòng nói ra lời thề với anh.

Đây không phải là anh đang vỗ về Chính Quốc, mà là Chính Quốc đang chữa vết thương cho anh. Đối với anh mà nói, đây không chỉ là an ủi, mà còn là kinh hỉ bất ngờ.

Những năm tháng trong quá khứ, anh yên lặng liếm láp vết thương khó khép lại đó, khoác lên mình một tầng lại một tầng áo giáp ôn nhu mà lạnh lùng, chống đỡ lấy nội tâm mờ mịt và cảm giác không an toàn, cho rằng đã tiêu hao hết thảy toàn bộ tâm trí cùng sức lực, từ nay về sau sẽ không bao giờ lại có được sức mạnh để gửi gắm vào tình yêu, cũng như rất khó để có được một người yêu mình chân thành.

Bất ngờ thích Chính Quốc, thích nhiều hơn so với tưởng tượng của chính mình.

Anh muốn đi càng dài càng lâu trên cùng một con đường với Chính Quốc, kết hôn cũng được, sinh lão bệnh tử cũng được, chỉ cần Chính Quốc còn cần anh như ngày hôm nay, thì anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu mãi mãi.

Thái Hanh cảm xúc dâng trào, ôm Chính Quốc trong ngực càng chặt hơn, sau đó hôn một cái lên trán cậu.

Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt trên mặt chưa khô, giọng nói sau khi khóc xong cũng có chút ngọt ngào ướt át: "Ngày mai muốn đi mua quần áo mới cho em nữa không?"

Thái Hanh nói: "Mua chứ."

Chính Quốc hỏi: "Nếu như trời mưa thì làm sao?"

Thái Hanh biết cậu muốn nghe cái gì, đáp: "Mặc kệ trời có thế nào cũng phải đi, cùng nhau đi."

Chính Quốc thỏa mãn nhếch môi lên, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt, nụ cười vô cùng xinh đẹp, như một nụ hoa lê bị dính nước mưa, bỗng nhiên nở rộ.

Thái Hanh hôn xuống đôi mắt cậu, khen ngợi tự đáy lòng: "Em thật xinh đẹp."

Chính Quốc vui vẻ tiếp thu, nói: "Anh cũng siêu đẹp trai, chúng ta thật là xứng."

Thái Hanh cười rộ lên.

Chính Quốc nháy mắt một cái.

Thái Hanh thấy cậu có vẻ do dự, hỏi: "Muốn nói cái gì thế?"

Chính Quốc cắn môi, nói: "Kim Việt không đẹp trai chút nào."

Thái Hanh đang đắm chìm trong nhu tình mật ý, đột nhiên nghe được cái tên này, nét cười trên mặt bỗng nhiên bay sạch.

Thật ra Chính Quốc cũng không có ý gì, chỉ là bị hiếu kì, hỏi: "Anh đẹp trai thế, vì sao lại thích hắn?"

Thái Hanh cũng không biết nên trả lời vấn đề này ra làm sao, suy nghĩ một chút mới nói: "Trong lớp anh thì hắn cũng xem như đẹp trai rồi."

Chính Quốc tin thật luôn, nói: "Nếu anh có một bạn học đẹp trai như em, nhất định sẽ không thích hắn đâu. Anh thật xui xẻo."

Thái Hanh cười nói: "Ừm, nhưng mà người lớn lên được như em hiếm quá."

Chính Quốc chẳng buồn khiêm tốn, cậu tự thấy mình quá xá đẹp trai, hỏi: "Các anh khi ấy cũng phải trọ trong trường sao? Là cùng một ký túc xá à?"

Thái Hanh: "... Ừ."

Chính Quốc có chút hâm mộ nói: "Tốt thật đấy."

Thái Hanh còn chưa kịp mở miệng, cậu đã nói tiếp: "Em cũng muốn ở cùng một chỗ với anh, bạn cùng phòng hiện giờ của em có tật ngáy ngủ, còn cãi cùn, thường xuyên đánh thức em, nếu anh là bạn cùng phòng của em thì tốt rồi."

Thái Hanh nói: "Anh thi thoảng cũng sẽ ngáy ngủ."

Chính Quốc đáp: "Em thích nghe anh ngáy nha."

Thái Hanh không nhịn được cười, cái thằng nhóc này.

Nhưng trong lòng thằng nhóc kỳ thực đang nghĩ vậy nè, Kim Việt không tính là đẹp trai, Thái Hanh có thể thích hắn đến thế, còn nguyện ý vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn là Kim Việt làm tình rất giỏi mới có thể mê hoặc được Thái Hanh. Giống như Mã phu nhân trong <Thiên Long Bát Bộ> vậy, tuy rằng tâm nhãn không được tốt cho lắm, nhưng lại biết cách lấy lòng đàn ông, khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích nàng, cho rằng nàng là người tốt.

(Mã phu nhân: tên thật là Khang Mẫn, một người lẳng lơ và xảo quyệt, là phu nhân của Mã Đại Nguyên – phó bang chủ của Cái Bang)

Chính Quốc có chút đố kị, cậu vẫn chưa phát dục xong, ngay cả quần sịp hơi gợi cảm một tí cũng không được mặc, tuy rằng cậu đẹp trai hơn Kim Việt, thế nhưng bàn về độ gợi cảm, ước chừng không so được với Kim Việt rồi.

Cũng may Thái Hanh hiện giờ rất thích cậu, còn đồng ý cùng cậu kết hôn, đợi đến khi cậu đủ 20 tuổi, nhất định cậu sẽ phát dục xong, có thể mặc quần nhỏ bó sát người nhìn rất đẹp, tụt quần sịp cái chym nhỏ sẽ nhảy ra, giống như Thái Hanh ấy, vừa to vừa đẹp. Còn phải cố gắng tập thể hình, lúc sex mặt vừa đẹp người lại có cơ bắp, khiến cho Thái Hanh bị cậu mê hoặc hoàn toàn, thì sau này sẽ không sợ bị người xấu Kim Việt kia câu đi mất.

Cuối tuần này Thái Hanh không tăng ca, thứ bảy đưa Chính Quốc đi mua quần áo mùa hè, tiện thể đến siêu thị vơ một chút hoa quả cùng thức ăn nhanh đủ cho bọn họ dùng trong hai hôm, sau đấy sẽ làm tổ trong nhà cả ngày, ngoại trừ lúc Chính Quốc làm bài tập, tất cả thời gian còn lại sẽ đều dùng để ôm ấp, hôn nhau, làm tình.

Với độ tuổi của Chính Quốc, một khi đã yêu thì rất liều mạng, vừa điên cuồng vừa tùy ý như thế, không biết kiêng dè gì cũng không đáng trách.

Nhưng Thái Hanh không giống thế, anh ý thức được như vậy là không điều độ, đặc biệt là không tốt đối với sức khỏe của Chính Quốc, nhưng mà chính anh cũng chẳng có cách nào tiết chế được.

Sau khi đã hứa hẹn kết hôn, Chính Quốc như thể là muốn sớm trải qua tuần trăng mật, bất cứ chỗ nào bất cứ nơi đâu đều lộ ra dáng vẻ "mau đến chịch em".

Thành thật mà nói thì... rất khó để cưỡng lại bản thân không xông lên.

...

Sáng thứ hai, Thái Hanh làm xong đồ ăn sáng, đi lên gác gọi Chính Quốc rời giường.

Tối qua Chính Quốc lại quấn lấy anh, anh gắng nhịn mà từ chối, chưa đến 9h đã dỗ Chính Quốc đi ngủ.

Cả đêm qua Chính Quốc ngủ rất say, không hề tỉnh lại, tư thế cũng không đổi, hai ngày nay cậu đã quá mệt mỏi, gần như bị đào rỗng, trước sau đều sử dụng quá độ, cũng may Thái Hanh cẩn thận, không có tình trạng bị sưng đỏ, nhưng là tinh thần không hold nổi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, cũng không đến mức tổn hại đến sức khỏe.

Thái Hanh ngồi một bên giường gọi cậu vài câu, tai cậu nghe được tiếng, ý thức cũng rõ ràng, biết mình phải rời giường đi học, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra nổi.

Thái Hanh hối hận không thôi, cũng đau lòng cậu, anh đề nghị: "Nếu không xin nghỉ nửa ngày nhé? Đến chiều anh lại đưa em về trường học."

Chính Quốc cố gắng muốn mở mắt ra, mất công mất sức nói: "Không được, tuần này có cuộc thi, không thể xin nghỉ."

Thái Hanh hết cách, đành nói: "Thế trước tiên xuống nhà ăn chút gì đã, đợi tỉnh táo lại một chút rồi đi lên rửa mặt, được không?"

Chính Quốc không lên tiếng, lại ngủ thiếp đi mất.

Thái Hanh bó tay, vén chăn lên ôm lấy cậu, lúc bế xuống cầu thang lại sợ nhìn không thấy bậc sẽ nhỡ tay ném bay cậu, vậy là cẩn thận thay đổi tư thế, vác Chính Quốc lên trên vai.

Chính Quốc ngủ say như chết, không hề tỉnh lại.

Cậu vẫn mặc áo phông của Thái Hanh làm áo ngủ, bị vác lên như vậy, mông nhỏ hoàn toàn không che được.

Thái Hanh vừa xuống lầu vừa tiện tay kéo áo phông che cho cậu, thế nhưng kéo cũng vô ích, vẫn chẳng che được cái gì, mông nhỏ mặc quần lót trắng vẫn lộ tơ hơ ra bên ngoài.

Doãn Khởi đạp lên nắng sớm về nhà, vừa vào cửa đã ngửi được mùi bữa sáng, hắn đói bụng cồn cào, ngay cả dép cũng không thay đã chạy bay vào kiếm mồi, mới vừa cầm được cái lạp xưởng nhét vào mồm, nhìn thấy ngay cảnh tượng anh hai nhà mình đang vác một người từ trên gác xuống.

Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, gió lạnh thổi qua.

Tầm mắt Doãn Khởi chậm rãi tia đến hai chân trần trụi của Chính Quốc.

Thái Hanh nghiêm mặt hỏi: "Nhìn cái gì?"

Doãn Khởi vội vàng nhanh chóng che mắt lại, thế nhưng ngứa mồm, không nhịn được mà nói: "Chân chị dâu nhỏ trắng quá ta."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro