Chương 43: Chất giọng đặc sệt vùng Đông Bắc
Chương 43: Chất giọng đặc sệt vùng Đông Bắc
Chân Chính Quốc thật là trắng, áo phông thật là ngắn.
Thái Hanh không muốn để Doãn Khởi nhìn miễn phí, quay lại đường cũ đem cậu vác về phòng, bóp kem đánh răng lên bàn chải tự động rồi nhét vào trong miệng Chính Quốc.
Lúc này rốt cuộc cũng xem như đánh thức được mỹ nhân ngủ trong rừng.
Thái Hanh nói: "Ngoan, rửa mặt đi, anh xuống làm thêm một phần bữa sáng, em trai anh đến rồi."
Chính Quốc đánh răng, nói ồm ồm không rõ: "Anh ấy đến sớm thế làm gì?"
Đúng vậy, đến sớm như thế làm gì?
"Bố của Trịnh Hạo Thạc lên đây khám bệnh dạ dày, mẹ cậu ta cũng lên theo, xếp hàng lấy số xong thì qua mấy hôm nữa mới đến lượt." Doãn Khởi giải thích với anh hai mình: "Họ không thuê khách sạn nên tạm thời đang ở nhà của bọn em, em chờ họ đi rồi mới về."
Thái Hanh nói: "Không phải cậu ta đã nói chuyện với gia đình rồi à? Mày còn trốn làm gì?"
Doãn Khởi bĩu môi: "Nhưng đây là ở chung với bố mẹ cậu ấy đó? Nghĩ thôi đã thấy lao lực chết mịa, về nhà mình tự do tự tại hơn chứ, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, thích làm gì thì làm."
Nhìn cái dáng vẻ này xem, nếu thật sự ở chung với bố mẹ của Tiểu Thạc mấy ngày, cũng là hắn hại hai cụ nhà mệt tim mới đúng, con trai nhất quyết yêu đàn ông thì cũng thôi đi, cớ sao còn vớ phải mặt hàng kém chất lượng thế này.
Thái Hanh cũng không nói gì nữa, anh mỗi ngày đều đi sớm về muộn, có thêm Doãn Khởi ở nhà cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Anh hỏi: "Hôm nay mày không có việc à?"
Doãn Khởi cười hì hì đáp: "Không, tuần này em được nghỉ, cuối tuần mới có lịch trình, đợi hai tan làm là anh em ta có thể cùng nhau chơi đùa, vui lắm phải không?"
Thái Hanh nói: "Ờ, vui, mày lại đây."
Doãn Khởi hoài nghi hỏi: "Làm gì?"
Thái Hanh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Để tao nhìn thử xem chân mày có trắng không."
Doãn Khởi: "..."
Chính Quốc rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế rồi cầm theo cặp sách, cậu sợ đến muộn, ba chân bốn cẳng từ trên gác chạy xuống.
Có âm thanh xèo xèo từ phòng bếp vọng ra, Thái Hanh đang ở trong đó rán trứng.
Trong phòng khách chỉ có mình Doãn Khởi, hắn vặn vẹo người, nằm bò trên lưng ghế sofa dòm Chính Quốc, một tay còn bưng nửa bên mặt, mở mồm chào hỏi: "Gút meo ninh."
Chính Quốc kỳ quái nói: "Chào buổi sáng, mặt anh sao vậy?"
Doãn Khởi mang trong lòng oán hận, rất muốn vạch mặt vẻ hung ác của anh hai, nhưng nghĩ kĩ lại không dám, nói: "Không sao, hơi bị dị ứng."
Chính Quốc với hắn không thân lắm, lễ phép biểu đạt quan tâm, hỏi: "Mùa xuân rất hay bị thế, anh dị ứng cái gì? Phấn hoa ạ?"
Doãn Khởi đáp: "Không phải, là chân."
Vẻ mặt Chính Quốc chả hiểu gì, cứ nghĩ là mình bị tiếng Trung bác đại tinh thâm làm cho choáng váng, lại sĩ diện không muốn lòi cái dốt ra, cứng rắn giả bộ tui đã hiểu, nói: "À, sao không để anh trai anh nhìn thử xem?"
Doãn Khởi: "... Chính là bị ảnh nhìn mới thành ra như vậy đấy."
Thời gian không còn nhiều, vội vã ăn xong bữa sáng rồi Thái Hanh đưa Chính Quốc đến trường, Doãn Khởi bị vứt ở nhà, bò về phòng ngủ bù.
Đến cổng trường, Thái Hanh dặn dò: "Tuần này có mấy ngày hạ nhiệt độ, đừng vội đổi quần áo, xuân ô thu đống, hiểu không?"
(xuân ô thu đống: là kinh nghiệm giữ cho cơ thể khỏe mạnh, ý là vừa vào mùa xuân nhiệt độ không khí mới chuyển ấm chưa cần phải vội cởi áo khoác bông, mùa thu cũng không cần vừa thấy lạnh là đã mặc thêm nhiều quần áo. Nhiệt độ người luôn ở mức 37℃, nên để cơ thể từ từ thích ứng với nhiệt độ thời tiết, nếu không sức chịu đựng của cơ thể giảm xuống dễ sinh bệnh)
Chính Quốc lặp lại câu 'xuân ô thu đống' một lần rồi mới nói: "Hiểu rồi, anh cũng vậy."
Thái Hanh đáp ứng, nói: "Mau vào nhanh đi."
Hai người ở bên nhau chán chê mê mỏi hai ngày liền, nhưng vẫn không nỡ tách ra, Chính Quốc nhìn xung quanh, thấy hình như không có ai để ý đến bên này, bèn đến gần thơm má Thái Hanh một cái, ngẩng mặt nói: "Anh phải nhớ đến em đó."
Thái Hanh sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Được, sẽ nhớ em."
Chính Quốc đeo cặp sách lên lưng, bước xuống xe, đóng cửa xong lại không nhịn được, hơi khom lưng nhìn vào người đang ngồi trên xe, trong đôi mắt màu lam lóe lên ánh sáng tràn ngập yêu thương.
Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại càng muốn nghe xem người kia sẽ nói cái gì.
Thái Hanh cười nói: "Haizz, bị muộn rồi."
Chính Quốc có hơi thất vọng, chu mỏ lên: "Vậy anh đi đi, trên đường lái xe chậm một chút."
Cậu đóng cửa xe, Thái Hanh thế nhưng lại hạ kính xuống, nhìn cậu vài giây rồi mới bảo: "Trong kỳ thi phải cố gắng lên."
Trong giây lát đó, cậu cảm nhận được Thái Hanh rõ ràng cũng luyến tiếc không thôi, rất là hài lòng, ưỡn thẳng ngực lên, tự tin nói: "Em mà thi là có thể đứng đầu luôn."
Thái Hanh cười rộ lên, nói: "Vậy anh đi đây."
Chính Quốc lui về phía sau nửa bước, bình tĩnh thận trọng như người lớn, vẫy vẫy tay: "Bye bye."
Nhưng khi Thái Hanh đi được một đoạn, nhìn từ kính chiếu hậu còn thấy cậu đứng nguyên chỗ đó, lưu luyến không thôi nhìn theo bên này, không hề giống một người lớn gì cả.
Cuộc thi được sắp xếp vào hai ngày thứ năm và thứ sáu.
Thứ năm 11h30 kết thúc nửa ngày thi, sau khi nộp bài, Chính Quốc muốn đi ăn cơm sớm, tính sẽ nghỉ trưa thêm được một lúc, buổi chiều thi tinh thần càng thêm sung sức.
Ăn được một nửa, giáo viên y tế mới ngồi xuống chỗ phía đối diện cậu, cười hỏi: "Sao chỉ có một mình thế này?"
Chính Quốc nhất thời cơm nước nhạt nhẽo vô vị, nói: "Anh tan sớm thế, hiện tại còn chưa đến 12h."
Kim Việt giơ đồng hồ đeo tay cho cậu nhìn, bảo: "Phòng y tế 11h45 là tan tầm được rồi, làm vậy để tránh lúc đông học sinh ăn cơm nhất ra. Các cậu hôm nay có cuộc thi à?"
Chính Quốc nhìn mặt bàn, nói: "Buổi chiều còn phải thi tiếp, tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện với anh đâu."
Kim Việt vẫn cứ cười, giống như không cảm giác được sự lạnh nhạt trong lời nói của cậu: "Thi thố thế nào?"
Chính Quốc nói: "Cực kỳ tốt."
Kim Việt buồn cười bảo: "Cái thằng nhóc nhà cậu, không biết khiêm tốn chút sao?"
Chính Quốc thấy làm lạ, hỏi: "Thi tốt thì nói là thi tốt chứ sao, chẳng lẽ phải nói là không tốt?"
Kim Việt không thể làm gì khác hơn là nói: "Ô kê ô kê."
Chính Quốc nói tiếp: "Tôi không phải là trẻ con."
Kim Việt cười một tiếng, rõ ràng không cho là đúng.
Chính Quốc cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, rất không vui, suy nghĩ một chút, quyết định xài đòn sát thủ, thả thìa xuống, trịnh trọng nói ra một việc: "Tôi với Thái Hanh Hanh muốn kết hôn."
Kim Việt: "... Kết hôn?"
Chính Quốc kiêu ngạo nói: "Đúng thế, sau này anh không được tiếp tục khoe khoang rằng vị hôn phu của tôi từng mua cho anh hạt dẻ rang đường."
Dù sao tuổi Chính Quốc cũng không lớn là mấy, việc khoe khoang ấu trĩ này làm cậu cảm thấy rất sảng khoái.
Thế nhưng Kim Việt lại cực kỳ bình tĩnh: "Còn ghi hận mấy câu tuần trước tôi nói với nhóc à? Tôi xin lỗi nhóc, ngày đó tôi nói hơi nhiều, xin lỗi."
Chính Quốc ngẩn ra, cau mày nói: "Anh không cần xin lỗi tôi, người anh nên xin lỗi cũng không phải là tôi."
Kim Việt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, hỏi: "Ồ... Cậu ấy kể với nhóc cái gì rồi?"
Chính Quốc đáp: "Anh nói xem vì sao tôi lại phải trả lời anh?"
Kim Việt cười một cái, nói: "Không muốn nói thì thôi. Lần trước tôi từng hẹn gặp cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không đi, hẳn là cậu ấy có kể cho nhóc việc này rồi chứ?"
Chính Quốc đáp: "Kể rồi."
Kim Việt cũng không hỏi kỹ, nói tiếp: "Khi đó tôi đã biết cậu ấy sẽ không bao giờ chọn mình nữa, thật sự cảm thấy quá mức tuyệt vọng. Tuần trước nói chuyện với nhóc quá đáng như thế, cũng là vì tôi đố kỵ với nhóc thôi, trong lòng bốc hỏa nghẹn lâu như vậy chung quy cũng phải xả ra chứ, sau đấy nghĩ kỹ lại, việc này cũng không phải do một sớm một chiều mà thành, năm ấy bọn tôi chia tay, có khi nhóc còn đang mặc tã ấy chứ, chuyện này không liên quan đến nhóc."
Chính Quốc cảm thấy lời này có gì đó không ổn, nhưng lại không phản bác được.
Kim Việt nói: "Nhóc không cần coi tôi như kẻ địch, tôi đã hết hi vọng với cậu ấy rồi."
Chính Quốc không tin, hỏi: "Vậy tại sao anh muốn ở lại Bắc Kinh làm giáo viên y tế?"
Kim Việt cười nói: "Nhóc cho là tôi muốn tới đây để gây xích mích giữa hai người à? Chẳng qua tôi không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, tạm thời không được bệnh viện nhận thôi, vừa hay trường học này có tuyển giáo viên y tế nên tôi mới đến."
Hắn nói rất hợp tình hợp lý, giống y như thật vậy.
Kim Việt nói tiếp: "Đã có bệnh viện muốn thuê tôi rồi, sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề hộ khẩu, lên thủ đô phát triển kiểu gì cũng tốt hơn nhiều thành phố hạng hai đúng chứ, tôi không vì ai cả, chỉ vì chính mình thôi."
Chính Quốc nghĩ ngợi một lúc, có chút tin tưởng.
Thứ sáu thi xong, Thái Hanh đến đón cậu, hỏi: "Thi thế nào rồi?"
Chính Quốc vẫn trả lời là: "Cực kỳ tốt."
Nói xong cậu lại nghĩ, Thái Hanh cũng sẽ nói cậu "không khiêm tốn" à?
Thái Hanh cười nói: "Vậy thì nhất định là cực kỳ tốt luôn rồi."
Ánh mắt Chính Quốc vụt sáng mấy lần, tâm tình trở nên siêu siêu tốt.
Nhưng kế hoạch 'định về đến nhà là làm tình' của cậu bị ngâm nước nóng, bởi vì Doãn Khởi đang nằm vắt chân trên ghế sofa phòng khách, vừa xem tivi vừa chơi điện thoại, thấy cậu đi vào liền bò dậy, cười hì hì hỏi: "Tan học rồi đấy à? Tôi mua game cảm biến chuyển động, cậu có muốn chơi cùng không?"
Chính Quốc đáp: "Không muốn, cám ơn anh."
Doãn Khởi có chút thất vọng, bố mẹ Trịnh Hạo Thạc còn chưa đi, hắn cũng không muốn về đấy, mỗi ngày nằm lì trong nhà, tháng ngày trải qua có chút cô đơn, vậy là bèn chạy đi mua máy chơi game để giết thời gian. Thái Hanh tất nhiên sẽ không chơi cùng hắn, hắn còn tưởng rằng Chính Quốc mới chừng này tuổi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, một lòng chờ Chính Quốc cuối tuần trở về để có bạn chơi cùng.
Chính Quốc không phải không muốn chơi, chỉ là hiện tại không có hứng, cậu đang vội cùng Thái Hanh trở về căn phòng trên tầng, có chút e ngại Doãn Khởi dư thừa.
Kỳ thực nơi này là biệt thự nhà họ Kim, con trai út Doãn Khởi muốn ở lại đây là điều hợp lý.
Nhưng mà Chính Quốc luôn cảm thấy đây là nhà của mình và Thái Hanh, cậu cũng biết suy nghĩ này của mình không tốt, lại cứ không nhịn được mà nghĩ vậy.
Cậu rất muốn có một mái nhà với Thái Hanh.
Chính Quốc mới nói được với Doãn Khởi hai câu, Thái Hanh giày còn chưa kịp thay, đã lại nhận được điện thoại của bệnh viện gọi điện tới, bảo rằng có việc gấp phải quay lại đó, anh không làm gì khác được nên vội vội vàng vàng chuẩn bị đi ra ngoài, có chút lo lắng Chính Quốc sẽ bị Doãn Khởi bắt nạt, tiến tới nửa đe dọa nửa dặn dò Doãn Khởi một câu: "Mày an phận một chút cho tao."
9h40, anh hết việc trở về, Doãn Khởi và Chính Quốc đang ở cùng nhau, ân phận mà chơi game cảm ứng chuyển động.
Anh thấy bầu không khí cũng rất tốt, yên tâm hỏi một câu: "Ăn cơm tối chưa?"
Chính Quốc nhìn tivi chằm chằm, đáp: "Chửa ăn mô." (chưa ăn đâu)
... Một chất giọng đặc sệt vùng Đông Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro