Chương 47: Rất lợi hại

Chương 47: Rất lợi hại

Thái Hanh đương nhiên là yêu Chính Quốc.

Từ lúc anh quyết định phải đáp lại tâm ý của Chính Quốc thì hạt giống tình yêu đã được gieo xuống, khoảng thời gian này làm bạn bên cạnh nhau, hạt giống kia chậm rãi nảy mầm, biến thành một cái cây nhỏ, và nó đang dần dần lớn lên. Mỗi khi anh bị Chính Quốc hấp dẫn, cây nhỏ lại rung rung vươn cao lên một chút, lá cây như cọ vào trái tim anh, cảm giác ngưa ngứa vừa vặn khiến cho anh cảm thấy thoải mái, và cảm thấy cả thỏa mãn.

Giống như lúc này đây, Chính Quốc tự hỏi tự đáp, như là muốn xác định chân tâm của Thái Hanh, rồi lại tự thay anh biểu đạt ra tình yêu ấy, dáng vẻ cùng giọng nói toát ra vẻ trẻ con hiếm khi thấy được.

Điều này không thể nghi ngờ đã khiến cho lòng Thái Hanh lại bị ngứa đến không hold nổi.

Nam Tuấn nhắn liên tục cho anh mấy cái tin, căn dặn nhất định phải đưa Chính Quốc về nhà sớm một chút.

Ngày hôm nay thời gian để thân mật có hơi bị vội vàng chút xíu, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng làm tình.

Thời điểm ở trên giường, Chính Quốc luôn có biểu hiện thẳng thắn đặc biệt đáng yêu, ưu điểm này duy trì từ đầu đến cuối hiệp, đã thế lại còn càng ngày càng biểu hiện tốt hơn. Ban đầu cậu chỉ thành thật gọi giường, sau đấy cậu bắt đầu chậm rãi đáp lại, sau đấy nữa thì cậu sẽ đưa ra yêu cầu làm như vầy như vầy, ngày hôm nay thì phải gọi là biểu hiện lên đến một tầm cao mới, cậu muốn để chính mình khống chế tiết tấu, mới vừa cởi quần áo đã nói ngay câu: "Không cho phép anh động đậy, để đó cho em."

Thái Hanh vui quá là vui, rất ngoan ngoãn nhường quyền chủ động.

Chính Quốc vẫn có chút thẹn thùng, cậu mím chặt môi, cố ra vẻ mình rất thành thạo, thật ra hết sức ngốc vụng mà tiến hành màn khởi động, vừa sờ vừa lén lút quan sát vẻ mặt và phản ứng của Thái Hanh, toàn bộ quá trình đều vô cùng đáng eo thấy lạ~

Mãi cho đến cuối cùng cũng xem như nhét vào, chỉ động mấy cái, cậu liền vội vàng muốn bản thân được công nhận, hỏi: "Em có lợi hại không?"

Thái Hanh không hề keo kiệt mà khích lệ: "Rất lợi hại."

Chính Quốc muốn đắc ý một chút, nhưng cái kiểu 'tiểu thụ ngồi trên' này có chút hơi khó khăn, làm cho cậu không đắc ý nổi, dừng lại không động nữa, nói: "Em còn có thể càng lợi hại hơn cơ."

Thái Hanh cười nói: "Vậy thể hiện sự lợi hại đó ra cho anh thưởng thức coi."

Anh đang cố ý khiêu khích, nhưng Chính Quốc vẫn rất nghiêm túc nói: "Sau này em sẽ thi vào trường đại học lợi hại nhất, chuyên ngành lợi hại nhất."

Thái Hanh: "... Hể?"

Hình như Chính Quốc đã suy nghĩ rất lâu rồi, cậu nhanh chóng nói tiếp: "Em muốn học ngành tin tức hoặc ngành pháp luật, tương lai em sẽ làm một phóng viên hoặc một đại luật sư, sẽ đặc biệt đặc biệt lợi hại luôn."

Thái Hanh hết cách, đành nói: "Hai nghề này đều rất tốt, em nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng của mình."

Chính Quốc hỏi: "Chờ đến khi em thực hiện nó, anh còn có thể yêu em như hiện tại không?"

Thái Hanh không hiểu rõ ý của vấn đề này, nói: "Không biết."

Chính Quốc trợn tròn hai mắt, cau mày nhìn chằm chằm anh.

Thái Hanh cười nói: "Đến lúc đấy em lợi hại như thế, anh nhất định sẽ càng yêu em nhiều hơn hiện tại."

Đôi mắt Chính Quốc mở càng to hơn, con ngươi màu xanh lam thậm chí còn nhẹ nhàng rung động.

Cậu đã sớm nhận định Thái Hanh rất yêu mình, nhưng trước nay, Thái Hanh chưa bao giờ từng nói rõ ràng câu này.

Tuy rằng nhiều lúc nghĩ đến, cậu sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng cũng luôn tự thuyết phục mình, một Thái Hanh không dễ dàng nói ra câu yêu khỏi miệng cũng rất lôi cuốn.

Nhưng khi được nghe Thái Hanh nói yêu mình, cậu mới phát hiện mình rất rất rất muốn nghe Thái Hanh nói ra câu này.

Cậu hưng phấn muốn bùng nổ luôn.

Thái Hanh bị kẹp chặt đến mặt hơi đổi sắc, vỗ vỗ mông cậu, nói: "Đừng dùng sức như thế."

Cậu bổ nhào về phía trước, nằm nhoài lên vai Thái Hanh, giọng điệu không tự chủ được mà trở nên nũng nịu: "Ai bảo anh lớn thế làm gì."

Thái Hanh nghiêng đầu, hôn một cái lên tai cậu, lại tiếp tục dịu dàng nói mấy câu tâm tình.

Cũng không biết là bởi vì được hun hay tại mấy lời tâm tình ấy, đôi tai nhỏ kia dần dần chuyển thành hồng nhạt.

Cậu tạm thời quên sạch mấy vấn đề đang phiền loạn trong lòng, một lần nữa sa vào cơn sóng tình mà Thái Hanh mang đến.

Nhìn đi, Thái Hanh chính là rất yêu cậu nha, mới không phải vì nguyên nhân kỳ quái gì đâu.

Tắm xong, Chính Quốc ngồi trên giường, Thái Hanh đứng ở một bên sấy tóc cho cậu.

Chính Quốc hỏi: "Tối mai đi ăn cơm với Thạc Trân ca ca, anh tính mặc cái gì?"

Thái Hanh nói: "Vest công sở."

Chính Quốc giương mắt nhìn anh, nói: "Có đeo cà vạt không?"

Thái Hanh cười nói: "Hai người họ sẽ cười nhạo anh mất thôi."

Chính Quốc cũng lộ ra nụ cười, nghiêm túc nói: "Em cũng phải mặc áo vest."

Tâm tình của Thái Hanh tốt vô cùng, đáp: "Ừm."

Chính Quốc một mặt thì nghĩ 'có thể ra mắt gia trưởng thực sự quá tốt rồi', một mặt lại có chút mong chờ, hỏi: "Vậy lúc nào em có thể nhìn thấy người nhà anh?"

Thái Hanh nói: "Em với thằng em anh không phải rất thân sao?"

Chính Quốc nói: "Thạc Trân ca ca bảo em trai anh không đáng tin, phải gặp anh trai anh mới được tính."

Thái Hanh chẳng hề có ý kiến gì với câu Doãn Khởi "không đáng tin" kia luôn, đáp ứng nói: "Được, đợi anh hỏi xem bao giờ anh ấy rảnh rỗi."

Chính Quốc hỏi: "Anh ấy có biết em không?"

Thái Hanh gật đầu nói: "Biết chứ. Em quên à? Lần trước dẫn em đi Hoan Nhạc Cốc bị chụp trộm, về nhà anh đã bị ổng mắng cho một trận đó."

Chính Quốc nhớ chứ, lần đi Hoan Nhạc Cốc đó là một kỷ niệm rất đẹp. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt cong cong nhìn Thái Hanh, ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, tóc ướt nhẹp, cả người nhìn ngon miệng đến không cưỡng nổi.

Thái Hanh tắt máy sấy, cúi đầu hôn cậu.

Hơn 9h, Thái Hanh đem cậu trả hàng về chỗ Thạc Trân và Nam Tuấn.

Cậu quyến luyến không thôi bước xuống xe, cách cửa sổ nói tạm biệt với Thái Hanh.

Thái Hanh nói: "Lên đi, Thạc Trân đợi sốt ruột rồi."

Chính Quốc ừ một tiếng, thế nhưng chân không chịu đi: "Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh."

Thái Hanh nói: "Mấy ngày nay không để ý đến anh, tích nhiều lời lắm hả?"

Chính Quốc run lên, kinh ngạc hỏi: "Anh đây là đang oán giận à?"

Thái Hanh đáp: "Không phải thế."

Chính Quốc cãi: "Chính là thế."

Thái Hanh không nói gì nữa.

Chính Quốc có chút hài lòng, hỏi: "Mấy hôm nay em không liên lạc với anh, anh rất nôn nóng hả? Thế sao cả tối này không hỏi gì?"

Thái Hanh nói: "Anh đi đây."

Chính Quốc nhanh chóng bám tay lên bệ cửa xe, nói: "Anh là đang thẹn thùng à?"

Thái Hanh: "... Ờ đó."

Chính Quốc trừng trừng nhìn anh một lúc, chậm rãi cười rộ lên, nụ cười càng lúc càng lớn, quả thực là vui vẻ vô cùng.

Thái Hanh cũng không nhịn được nở nụ cười, dịu dàng nói: "Anh phải đi thật đây."

Chính Quốc lại không nỡ: "Chờ em với Thạc Trân ca ca tán gẫu vài câu xong, khi về phòng sẽ gọi cho anh ngay, đem thời gian mấy ngày nay không nói chuyện bù lại hết."

Thái Hanh cười đáp ứng: "Được."

Chính Quốc rụt tay về, nói: "Lái xe chậm một chút."

Thái Hanh chậm rãi lái xe rời đi.

Chính Quốc đứng yên đó nhìn đuôi xe.

Nhìn nhìn, lại nhìn thấy chiếc xe kia vòng trở lại.

Chính Quốc có chút ngây ngốc, nghi hoặc nhìn Thái Hanh trong xe.

Thái Hanh nhìn cậu, hỏi: "Mấy ngày nay tại sao lại không để ý đến anh?"

Chính Quốc chớp chớp mắt.

Thái Hanh suy đoán: "Có phải lại cùng giáo viên y tế làm cái gì rồi không?"

Chính Quốc lập tức cãi lại: "Em mới không thèm cùng hắn làm gì, em chỉ đi cùng bạn học đến phòng y tế thôi."

Vẻ mặt Thái Hanh đầy bất đắc dĩ.

Chính Quốc mím môi, dáng vẻ nhận sai nói: "Hiện tại em hiểu rồi, hắn đang cố ý gây ra xích mích giữa quan hệ của hai chúng ta, là tại em không cẩn thận, lại dính bẫy của hắn. Có điều hắn phải đổi việc đi chỗ khác làm rồi, tuần tới sẽ không đến trường nữa, sau này em sẽ không phải gặp lại hắn, cho dù có gặp lại, em cũng không tin hắn nữa đâu."

Sau đó rất lâu về sau, Chính Quốc thật sự không gặp lại Kim Việt nữa, nhưng những lời Kim Việt nói lần này, cậu thực ra vẫn tin.

Vừa lên tầng vào nhà, Thạc Trân đã đi ra đón cậu, hỏi: "Đi đâu thế? Ăn cơm chưa?"

Trên đường về Thái Hanh đã đưa cậu đi ăn tối, cậu cũng không biết Nam Tuấn đã che giấu hộ mình, nên nói thật: "Đi hẹn hò ạ, em ăn cơm rồi."

Con mắt Thạc Trân như tia x-quang săm soi cậu từ đầu đến chân một lượt, những chỗ lộ ra không có dấu vết gì, còn mấy bộ phận bị che đậy thì không hỏi được.

Chính Quốc nào có hiểu cho nỗi lòng của 'bu em', còn hứng thú bừng bừng nói liến thoắng: "Tối mai sẽ mời Thái Hanh Hanh cùng đi ăn cơm ạ?"

"Anh ấy cũng đã nói mấy hôm nữa sẽ mang em đi gặp anh trai ảnh, chúng em sắp không còn là đối tượng thực tập rồi."

"Anh ấy đồng ý chờ em qua sinh nhật 20 tuổi sẽ cùng em kết hôn."

"Nếu vậy thì buổi tối ngày mai anh ấy chính thức trở thành vị hôn phu của em rồi."

Cậu hưng phấn đủ rồi liền chạy về phòng cùng vị hôn phu nấu cháo điện thoại.

Thạc Trân đứng ở ngoài đó ôm ngực, nội thương đến sắp nôn ra máu.

...

Buổi tối ngày hôm sau, bốn người thật sự cùng nhau ngồi ăn cơm chung một bàn, bầu không khí trái lại khá là tốt.

Thạc Trân cứ đi ra ngoài là rất ít nói, mặt cũng không lộ ra tâm tình vui vẻ hay chán ghét gì, có điều đây cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất là nể mặt mũi Nam Tuấn nên không xảy ra xung đột gì với Thái Hanh.

Hơn hết cũng là vì Chính Quốc.

Cậu đến Trung Quốc cũng sắp được một năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Thạc Trân nhìn thấy dáng vẻ cậu cao hứng thế này.

Cũng là lần đầu tiên cậu gắp thức ăn cho Thạc Trân, sau khi đặt tôm vào trong bát còn lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng với anh, một nụ cười mà trước nay anh chưa từng nhìn thấy.

Thạc Trân yên lặng nghĩ, thôi bỏ đi, cậu vui vẻ là được rồi.

Bên này, Nam Tuấn cùng Thái Hanh đang tán gẫu: "Điện thoại của Doãn Khởi sao không gọi được thế, có phải đổi số quên báo cho tao không? Nó chạy đi đâu rồi? Chuyện thế nào rồi mà mãi chưa thấy trườn mặt ra?"

Thái Hanh nói: "Nó cũng không bảo với tao là đổi số, chắc là đang ở cùng với Tiểu Thạc ."

Nam Tuấn xua tay: "Không đâu, tao gọi điện thoại cho Tiểu Thạc rồi, là trợ lý của cậu ta nghe máy, nói cậu ta đang quay phim truyền hình gì gì đấy, cũng không thấy gọi điện lại cho tao, nếu như Doãn Khởi thật sự ở cùng cậu ta thì phải báo lại cho tao chứ. Hai đứa này tám phần mười là ngả bài rồi, Tiểu Thạc biết Doãn Khởi có quan hệ thân thiết với tao nên mới ngại không trả lời điện thoại."

Thái Hanh không tin chuyện thằng em mình cam lòng chia tay với Tiểu Thạc , nói: "Đợi lát nữa tan, tao đi đến chỗ nó ở thử xem."

Nam Tuấn lại nói tiếp: "Nếu nó chia tay với Tiểu Thạc thì sẽ không ở lại chỗ kia đâu, nhà đấy là Tiểu Thạc mua mà."

Thái Hanh hơi kinh ngạc, thời gian Doãn Khởi và Tiểu Thạc ở cùng nhau không ngắn, anh vẫn cho rằng nhà kia là của Doãn Khởi, Tiểu Thạc là ở nhờ, kết quả hóa ra ngược lại.

Chuyện này không giống như việc Doãn Khởi sẽ làm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro