Chương 48: Sợ cậu chắc?

Chương 48: Sợ cậu chắc?

9h hơn, Thái Hanh đi thanh toán, bốn người tan tiệc.

Khi ra khỏi quán cơm, Nam Tuấn và Thạc Trân đi phía trước, Chính Quốc cố tình rớt lại phía sau, lặng lẽ đụng vào tay Thái Hanh.

Thái Hanh quay đầu, cười nhìn cậu.

Hai người mặc vest như đã hẹn trước, Thái Hanh nhìn vẫn không khác gì mấy, nhưng Chính Quốc mặc thế này trông lại rất đoan trang, âu phục mới tinh vừa người, tôn lên vóc người cao thẳng của cậu, Chính Quốc còn dùng cả keo xịt tóc, lộ toàn bộ trán ra, tân trang bản thân thành một thanh niên anh tuấn.

Thái Hanh ngắm cậu từ đầu tới chân một lượt, môi khép mở, không tiếng động mà khoa trương khen: "Siêu đẹp luôn."

Chính Quốc không nhịn được đắc ý, ưỡn thẳng ngực, vậy nhưng lại không cẩn thận lộ ra tính tình có chút trẻ con.

Thái Hanh đôi mắt cong cong.

"Ra mắt" gia trưởng thuận lợi thế này, tâm tình của cả hai người đều rất tốt, nhất là Chính Quốc, cậu mừng đến độ nhảy nhót, trong lòng ứ muốn về nhà với 'thầy u' chút nào, cậu muốn đến nhà Thái Hanh cơ, muốn ở cùng một chỗ với anh, bọn họ có thể ôm ấp hôn môi và làm tình, hoặc là đọc sách xem phim tán gẫu, làm gì cũng được hết, làm gì cũng tốt lắm luôn.

Nhưng cậu cũng hiểu nếu làm vậy sẽ không được hay, chỉ nghĩ thế thôi, còn thì cố gắng nhịn, cuối cùng vẫn theo Thạc Trân lên xe Nam Tuấn.

Thái Hanh cũng lên xe, nhưng không vội rời khỏi, nhìn theo hướng ba người đi xa, tiếp đấy gọi điện thoại cho ông anh Tể Phạm, hỏi xem có tin gì của Doãn Khởi không.

Tể Phạm đầu bên kia nói: "Nó đi du lịch rồi, còn tìm anh mày mượn xe việt dã, bảo là muốn tự mình ngao du một chuyến dọc quốc lộ Tứ Xuyên – Tây Tạng."

Thái Hanh phỉ nhổ: "Nó muốn tự mình lái xe Xuyên Tạng mà anh còn hùa theo nó."

Tể Phạm: "Anh mày đã tìm cho nó một người bạn trước đây từng đi Xuyên Tạng, cậu ấy rất đáng tin cậy, ngày hôm qua có nói là đã đến được Khả Khả Tây Lý rồi, chú đừng lo cho nó, không có việc gì đâu."

(Khả Khả Tây Lý: trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là chúa tể của mười nghìn núi)

Thái Hanh hơi yên lòng lại, bảo: "Nó không có chuyện gì là tốt rồi."

Tuy hai ông anh nhà họ Kim suốt ngày oánh đập thằng em trai, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn biết xót Doãn Khởi.

Tể Phạm luôn nói rất ít, xong việc chính cái là muốn cúp máy ngay: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Thái Hanh nói: "Còn. Cuối tuần sau anh rảnh không?"

Tể Phạm hơi suy nghĩ một lát, đáp: "Tuần sau không được, tuần sau nữa thì anh mày có thể sắp xếp lại lịch."

Thái Hanh cũng không vội, nói: "Vậy để nửa tháng sau vậy."

Tể Phạm đáp ứng, hỏi: "Được. Muốn làm gì?"

Thái Hanh nói: "Dẫn đối tượng em hẹn hò đến cho gặp anh."

Tể Phạm hình như đang bị sốc, hơn chục giây sau mới hỏi: "Nhóc cùng đi Hoan Nhạc Cốc đó?"

Thái Hanh: "Ừm."

Tể Phạm hỏi lại: "Chú nghĩ kỹ chưa? Đúng là nhóc ấy?"

Thái Hanh cười cợt, nói: "Kỹ rồi, chính là cậu ấy."

Anh nghe hiểu ý tứ của Tể Phạm, Tể Phạm thấy tương lai của anh và bé trai không mấy khả quan.

Nhưng anh đã tự giội nước lạnh cho mình tỉnh nhiều lần lắm rồi, không cần người khác giội hộ cho anh tỉnh ra nữa, lý trí của anh vẫn đủ dùng trong mấy trường hợp này, nếu thật sự không đủ thì có xài lý trí của người khác cũng chẳng giúp được gì.

Anh hẹn gặp Tể Phạm, cũng chỉ bởi Chính Quốc từng nói qua mấy lần là muốn gặp anh trai mình.

...

Lần này được nghỉ ngơi, Thạc Trân dùng toàn bộ thời gian vào việc đi thăm cha mẹ, trở về cũng chỉ nghỉ chân được mấy ngày, rất nhanh sau đó lại bước ra ngoài đi công tác, anh chưa đến 30 tuổi, đang ở giai đoạn sự nghiệp ổn định, muốn chú tâm vào công việc nhiều hơn, Nam Tuấn tuy rằng rất không cam lòng ở nhà làm hòn vọng phu, thế nhưng cũng thấu hiểu và ủng hộ cho anh.

Mà Chính Quốc, vừa nghe thấy tin Thạc Trân muốn đi công tác tiếp là sướng đến độ muốn bay lên trời, y như một thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch muốn người lớn trong nhà nhanh nhanh đi công tác để mình tha hồ làm một chú ngựa hoang thoát cương. con với cái =)))

Thạc Trân hiện tại vò mẻ chẳng sợ nứt, dù sao cũng không quản được cậu, chỉ đành trông mong Thái Hanh có thể đối xử tốt với cậu một chút, cũng lâu một chút.

Thứ sáu, tất nhiên là Thái Hanh lại đến đón Chính Quốc.

Bệnh viện bận việc, trên đường lại kẹt xe, Thái Hanh lúc đến đã hơi trễ, ở cổng trường nay chẳng còn mấy người.

Chính Quốc đeo balo, một mình đứng tựa lưng vào bức tường cạnh cổng trường, vẻ mặt nhàm chán nhìn tấm áp phích tuyên truyền phòng cháy chữa cháy trên bức tường đối diện.

Thái Hanh gọi cậu: "Ian."

Chính Quốc mau chóng quay đầu lại, nhanh chân chạy xộc đến, trực tiếp nhào vào lòng Thái Hanh, dùng sức ôm eo anh một lúc rồi mới ngẩng mặt lên oán giận: "Anh chậm quá!"

Thái Hanh cũng không giải thích, nói: "Xin lỗi, em chờ lâu lắm rồi đúng không?"

Chính Quốc cũng chẳng tức giận thật, chỉ là chờ lâu nên hơi buồn bực chút xíu, nhìn Thái Hanh thế này, lại thấy mình nổi nóng là không đúng, tự kiểm điểm nói: "Không lâu lắm đâu, em cũng không tức giận."

Thái Hanh cười xoa xoa nhẹ tóc cậu, hỏi: "Đói bụng không? Đi ăn cơm trước nhé?"

Chính Quốc nói: "Không muốn, muốn về nhà trước cơ, em hiện giờ rất đói bụng."

Thái Hanh nói: "Đói bụng mà còn không đi ăn cơm?"

Chính Quốc suy nghĩ một chút, sửa lại lời: "Em nói sai, em hiện tại rất khát khao."

Thái Hanh: "..."

Chính Quốc hỏi: "Em vẫn nói sai à?"

Thái Hanh không nhịn được cười: "Không nói sai, anh cũng rất... ờm, khát khao."

Hai người khát khao một giây một phút cũng không chịu ngừng, phóng ngay về nhà lăn giường.

Chịch xong, Thái Hanh vuốt nhẹ chân Chính Quốc, vừa nãy anh phát hiện trên đó có mấy vết bầm tím, dưới đầu gối chân phải còn có một vết rách da, đã đóng vảy, xuất hiện trên làn da trắng tuyết nên rất dễ thấy.

Thái Hanh hỏi: "Đây là làm sao thế?"

Chính Quốc không thèm để ý nói: "Đá bóng bị ngã."

Thái Hanh nói: "Không nghĩ ra em đá bóng trông sẽ thế nào."

Chính Quốc lật người, nằm nhoài trên ngực Thái Hanh: "Anh muốn xem không? Em đá bóng trông ngầu cực luôn."

Thái Hanh nói: "Muốn xem chứ, để chiều hôm nào rảnh anh sẽ đến trường xem em đá bóng."

Chính Quốc vui vẻ nói: "Được, anh phải gọi điện trước cho em đó."

Thái Hanh hỏi: "Muốn bạn bè phối hợp biểu diễn với em à?"

Chính Quốc đấm vào vai anh một cái, giả vờ tức giận: "Ai cần thế chứ, em nghĩ muốn mặc bộ đồ đá bóng em thích nhất cho anh ngắm."

Thái Hanh cười rộ lên, lại vuốt ve chỗ kết vảy trên chân Chính Quốc, hỏi: "Còn đau không?"

Chính Quốc nằm bò trong lồng ngực anh làm nũng, mở miệng nói: "Không đau, chút đau ấy ăn nhằm gì, đầu gối của Jimin đau đến mức đi không vững, vẫn còn muốn đá bóng với bọn em kia kìa."

Thái Hanh nhớ cái tên này, nói: "Cậu ta có vết thương cũ, nếu không nhất thiết phải vận động thì tốt nhất là không nên vận động."

Chính Quốc đáp: "Bọn em cũng có khuyên cậu ấy như thế, cũng không cho chơi cùng, chỉ để cậu ấy ngồi gần đó xem thôi."

Cậu đột nhiên mở mắt ra, tự dưng nhớ đến cái gì đó, hỏi: "Ngày mai anh được nghỉ không?"

Thái Hanh nói: "Không được, ngày kia thì không sao."

Chính Quốc hơi bị rầu, rất nhanh đã lại cười rộ lên, nói: "Vậy thì tốt quá, Jimin hẹn bọn em chiều mai đến nhà cậu ấy chơi, muốn cho bọn em xem video thi đấu của cậu ấy khi còn ở trong đội bóng thiếu niên, em còn tưởng anh được nghỉ nên không đồng ý với cậu ấy, chờ lúc nữa gửi weixin cho cậu ấy nói em sẽ đến."

Thái Hanh nói: "Được, nhớ về sớm một chút."

Anh cũng hi vọng Chính Quốc có thể thân thiết với bạn học, chơi với bạn cùng lứa sẽ giúp con người ta trở nên tự tin hơn.

Chiều hôm sau, anh tan việc rất sớm, gọi điện thoại cho Chính Quốc, hỏi: "Còn đang ở nhà bạn học à?"

Chính Quốc nói: "Không ạ, mấy cậu ấy bảo muốn cùng nhau xem UEFA, nên bọn em đến siêu thị mua đồ ăn vặt và đồ uống rồi."

Thật ra Thái Hanh không muốn cho cậu ở nhà bạn học qua đêm, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến cậu: "Em cũng muốn xem cùng bọn họ à?"

Chính Quốc nói: "Không đâu, lâu lắm. Anh tan làm chưa? Em về với anh."

Thái Hanh bảo: "Để anh đến đón em thì hơn, giờ này tàu điện ngầm rất đông."

Anh hỏi địa chỉ, nói tiếp: "Em cứ ở đấy chơi với bạn học một lát đi, chờ anh đến nơi sẽ gọi cho em, lúc ấy hãy ra."

Chính Quốc cúp điện thoại, nói với mấy cậu bạn học: "Tớ không thức đêm xem thi đấu với mấy cậu được đâu, chờ lúc nữa người nhà sẽ đến đón tớ về."

Một cậu bạn hỏi: "Vòng bán kết đó, cậu thật sự không xem cùng bọn tớ à?"

Chính Quốc nói: "Thật sự không xem được, tớ không muốn cả đêm không về nhà."

Ý của cậu đúng là "không muốn", nhưng các bạn học nhao nhao hiểu thành cậu "không thể", ngay lập tức liên tưởng đến lời đồn ngầm rằng cậu là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, mọi người đều hiểu cho cậu. Huống chi lần này vốn chỉ định đến chơi, cũng chưa thông báo trước là muốn qua đêm xem bóng đá không về, chẳng qua cha mẹ Jimin đột nhiên có việc không có nhà, bọn họ mới nảy lên ý định ở lại quẩy qua đêm xem thi đấu.

Làm chủ nhà, Jimin nói: "Lần này thôi đi vậy, lần sau mọi người hẹn trước thời gian, Ian đến lúc ấy nếu cũng có thể tham gia là được rồi, tối 29 có trận chung kết, vừa hay là chủ nhật."

Mọi người đều rất mong chờ, Chính Quốc suy nghĩ một chút, đáp ứng: "Được, đến lúc ấy tớ sẽ nói trước với người nhà."

Một cậu bạn khác nói: "Tớ nghe Kaitlyn kể, ba ba cậu trông có vẻ rất tốt tính, chắc không vấn đề gì đâu."

Kaitlyn chính là nhỏ bạn cùng lớp người Mỹ chơi thân với Chính Quốc, sau khi gặp Thái Hanh mấy lần, nhỏ đã sắp biến thành một trong số những em gái u mê bác sĩ Vương.

Chính Quốc cũng cảm thấy chắc không có vấn đề gì, nói: "Ừm, chỉ cần nói với hắn, hắn sẽ đồng ý ngay thôi."

Nửa giờ sau, Thái Hanh đến.

Anh đứng ở dưới lầu gọi điện cho Chính Quốc, chỉ một lát sau, Chính Quốc đã ôm balo từ trên đó đi xuống, xuống cùng cậu còn có một nhóc con da trắng tóc vàng mắt xanh, một người Aryan chính hiệu (người da trắng gốc Bắc Âu), thân hình cao lớn, vai rộng chân dài. Đây chính là Jimin – thành viên của đội bóng thiếu niên nước Đức có chấn thương ở gối.

Jimin đang nói nhỏ gì đó với Chính Quốc, ngẩng đầu nhìn thấy Thái Hanh, nhanh chóng bỏ cánh tay đang khoác trên vai Chính Quốc xuống.

Thái Hanh cảm thấy cậu chàng đang lúng túng xấu hổ, trong lòng bỗng cảnh giác, nhưng vẫn khách khí mà chào hỏi với Jimin.

Cậu chàng nói với Chính Quốc: "Vậy tớ lên đây, rảnh lại hẹn cậu đến chơi."

Chính Quốc gật đầu, nói đùa: "Chỉ cần cậu không sợ tớ ăn sạch socola Truffettes là được."

Jimin cũng cười, dùng khẩu âm mới học được: "Có ngon thì lại đây, sợ cậu chắc?"

Hai đứa nhỏ cười ha ha.

Nhưng Thái Hanh thì không sao vui cho nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro