Chương 49: Đá PES

Chương 49: Đá PES

Trên đường về nhà, Chính Quốc vui vẻ chia sẻ với Thái Hanh những chuyện đã cùng bạn học làm hôm nay, bọn họ xem video thi đấu của Jimin khi còn ở đội tuyển thiếu niên, Jimin còn khoe với bọn họ bộ sưu tập của mình, cụ tỉ như chữ ký của Thomas Muller và Mesut Ozil, còn có bức ảnh Jimin chụp chung với mấy vị cầu thủ chủ lực trong mùa giải Bayern, và nhiều nhiều chuyện khác nữa.

Thái Hanh một bên nghe, một bên phụ họa 'Ừ', 'Ồ', 'Đúng thế' các kiểu.

Chính Quốc hưng phấn nói: "Rất là ngầu đúng không? Mọi người xem xong chỉ muốn đi đá bóng ngay, nhưng mà đầu gối của Jimin vẫn không ổn, nên cuối cùng bọn em không đi nữa, ngồi ở nhà cậu ấy chơi game hai tiếng, từng được huấn luyện chuyên nghiệp có khác, Jimin chơi game pro hơn bọn em nhiều, cậu ấy siêu lắm luôn!"

Phần lớn các cậu trai Châu Âu trời sinh đã cuồng nhiệt với bộ môn bóng đá, Chính Quốc hiển nhiên cũng có chút sùng bái Jimin.

Thái Hanh nghĩ thầm, không phải chỉ là đá PES thôi sao, ai lại không biết chứ?

Anh trước tiên mang Chính Quốc đi ăn tối, sau đó mới quay về nhà.

Chính Quốc vừa ngâm nga ca khúc chủ đề của UEFA vừa nhảy xuống xe, nhảy nhảy nhót nhót lên bậc cầu thang.

Thái Hanh đứng sau nhìn, cảm thấy cậu thế này mới giống một học sinh cấp ba, ghen tuông trong lòng cũng chậm rãi phai nhạt đi.

Sau khi lên tầng, việc đầu tiên Thái Hanh làm là cầm bài tập của cậu học sinh cấp ba này lên kiểm tra.

Chính Quốc rót cốc nước đi đến, ngồi ở bên cạnh anh, thề nguyền son sắt: "Lần này không có bài nào khó đến mức không làm được, làm xong em cũng tự kiểm tra lại một lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu."

Nói xong cậu uống ừng ực mấy ngụm nước, Thái Hanh cũng đón cái cốc từ tay cậu uống hai ngụm, tối nay ăn lẩu khô cay, nước dùng không cay lắm, thế nhưng có chút mặn.

Cái cốc sứ to có quai này là của Thái Hanh mua cho Chính Quốc, màu lam đậm bên trên có in hình vua sư tử. Chính Quốc rất là thích Lion King, nhất là Mufasa, cũng chính là bố của Simba, Thái Hanh từng cùng cậu xem bộ phim hoạt hình hàng thế kỷ 20 này mấy lần, mỗi lần xem đến cảnh Mufasa chết đi, cậu đều khóc đến không nín được.

Bài tập quả thật không có vấn đề gì, trong bài tập ngữ văn cũng chỉ tìm ra được một lỗi chính tả, thế nhưng dù là người Trung Quốc cũng rất hay dùng nhầm "an tường" với "tường".

Thái Hanh khen ngợi cậu: "Không tồi, tiến bộ rất nhanh."

Chính Quốc dương dương tự đắc nói: "Em rất là cố gắng đó."

Thái Hanh nói tiếp: "Nhất là tiếng Trung, tiến bộ thần tốc luôn, ghê thật."

Chính Quốc đặt cốc sang một bên, kiên trì ưỡn ngực tự hào nói: "Tương lai em phải gả đến Trung Quốc mà, tiếng Trung không tốt thì sao coi được chứ?"

Thái Hanh cười thành tiếng, một phần vì thấy buồn cười, một phần vì thấy ngọt ngào.

Chơi đùa một trận, Chính Quốc đi tắm, Thái Hanh tựa vào đầu giường kiểm tra mail. Gần đây anh có tiếp nhận một bệnh nhân cột sống bị dị dạng, ca giải phẫu có độ khó khá cao, vừa khéo năm xưa anh theo học một giáo viên rất có địa vị ở phương diện này, hiện giờ thầy giáo đang ở nước ngoài, hai người muốn thảo luận vấn đề học thuật chuyên nghiệp hầu như đều phải dựa vào gửi mail.

Anh đang tập trung cao độ đọc mail, trên vai bỗng thấy nong nóng, Chính Quốc vừa tắm xong, tựa vào bên cạnh anh, đôi mắt xanh lam kia nhấp nháy nhấp nháy, đầu lưỡi liếm môi dưới, chân nhỏ nhẹ nhàng đặt trên chân anh, vừa nhìn là biết ngay tâm tư đang không an phận.

Thái Hanh nhịn cười, nói: "Đợi một lát, để anh xem xong đoạn tư liệu này đã."

Chính Quốc nói: "Ồ."

Cậu ngoài miệng thì đáp ứng rõ nhanh, chân nhỏ thế nhưng cứ cọ đi cọ lại làm phiền chân Thái Hanh.

Thái Hanh vỗ một phát vào đùi cậu, cố ý nghiêm túc nói: "Nghe lời, mấy phút thôi."

Chính Quốc nằm bò ra liếc mắt nhìn nội dung trong mail, thấy mấy chữ "tính chất cột sống dị dạng", bỗng dưng tỉnh ngộ, không tiếp tục làm phiền nữa, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh chờ.

Đến khi Thái Hanh thả iPad xuống, cậu lập tức bò dậy hỏi: "Xem xong chưa?"

Thái Hanh cười nói: "Xong rồi, đến đây nào."

Cậu đến gần, Thái Hanh cúi đầu hôn cậu.

Chính Quốc đang lúc tuổi trẻ cuồng nhiệt, chỉ vừa mới hôn thôi cũng đã kích động, khó kìm nổi lòng dán sát vào cơ thể Thái Hanh, chủ động tách hai chân ra.

Thái Hanh rất thích phản ứng thế này của cậu, hôn lên má cậu, lại tiếp tục ra tay khiêu khích cậu không ngừng, thế nhưng rất nhanh anh đã chú ý đến một chuyện khác.

Chính Quốc khi tắm xong vẫn luôn thích mặc áo phông của Thái Hanh làm áo ngủ, trước đây áo có thể che lại mông nhỏ của cậu, giờ thì chỉ có thể che được nửa cái mông.

Bộ phận nguyên bản mà Thái Hanh có thể nắm lấy bao phủ trong tay, hiện tại cũng cảm thấy không bao hết được.

Tốc độ lớn lên của cậu, so với tưởng tượng của Thái Hanh nhanh hơn rất nhiều.

Đến nửa đêm, Thái Hanh bị điện thoại để đầu giường rung đến tỉnh cả ngủ, Chính Quốc mệt mỏi quá độ nằm bên cạnh anh, vẫn đang ngủ say giấc.

Anh không bật đèn, rón rén mở điện thoại di động ra, trên màn hình khóa nhắc nhở có tin nhắn weixin —— Đầu Gối Đại Đế Jiminjaminn: Real Madrid – 2!

Thái Hanh sửng sốt một lúc, mới ngớ ra đây là điện thoại của Chính Quốc, "Đầu Gối Đại Đế Jiminjamin" này chắc là thiếu niên người Đức tên Jimin kia. Hiện giờ đã hơn 4h sáng, trận đấu UEFA vừa đá xong, Jimin liền ngay lập tức nhắn tin cho Chính Quốc.

Thái Hanh lại nhẹ nhàng đặt điện thoại vào chỗ cũ, chậm rãi nằm xuống.

Chính Quốc mơ mơ màng màng dựa sát vào anh, hàm hồ nói một câu gì đó, giống như hỏi "Là cái gì", lại vừa giống như "Yêu thích em".

Thái Hanh nở nụ cười, ôm lấy cậu, nhắm hai mắt lại.

...

Trải qua những ngày cuối tuần này xong, Chính Quốc lại trở về trường học, giống như mọi lần, đứng ở trước cổng trường lưu luyến không rời chào tạm biệt Thái Hanh, bước một bước ngoảnh đầu ba lần đi vào cổng.

Thái Hanh đợi cậu đi vào trong, lại nhìn mấy cô cậu học sinh trước cổng một lúc, không nhìn ra người nào xinh đẹp anh tuấn hơn Chính Quốc, nhưng mấy thiếu nam thiếu nữ này đều có sức sống bừng bừng giống như Chính Quốc, vội vàng sợ đến muộn, dáng vẻ chật vật chạy cho nhanh không giống như dân đi làm, bọn nhỏ trong lúc vung tay nhấc chân đều tràn ngập khí tức thanh xuân của tuổi trẻ.

Tuổi trẻ thật là tốt.

Hai ngày sau, thành viên trẻ tuổi nhất nhà họ Kim từ Tây Tạng trở về.

Thái Hanh đã nghĩ đến việc Doãn Khởi có thể bị cháy nắng đen đi một chút, nhưng không ngờ sẽ đen thành thế này.

Doãn Khởi thất vọng toàn tập: "Chỗ đấy chống nắng chẳng dễ tí nào, hơn nữa em soi gương rồi, cảm thấy màu da hiện tại rất là đàn ông."

Thái Hanh: "Ờ trông rất đàn ông."

Doãn Khởi cười nói: "Vầy anh còn nhìn cái chi? Nhìn không quen hay làm sao?"

Thái Hanh ngó quả đầu bóng lưỡng của hắn, không nỡ nhìn thẳng, nói: "Quái thú đầu trọc từ đâu tới, trả em trai lại cho tao."

Doãn Khởi sờ sờ cái đầu không còn tóc, cười hì hì giải thích: "Ở Namtso ngủ nhờ nhà dân hai ngày, bị con rận bò vào, ngứa muốn chết, mùi thuốc trị rận lại kinh quá, trên đường đi dùng cũng phiền hà nên em dứt khoát cạo luôn."

Thái Hanh nhận ra Doãn Khởi cũng không hài lòng với quả đầu trọc này của mình, hỏi: "Người đại diện của mày trông thấy chắc điên mất, nhìn mày thế này còn làm thần tượng kiểu gì?"

Nụ cười trên mặt Doãn Khởi nhạt đi, nói: "Có sao đâu, không làm thì không làm thôi, trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian đã, chờ sang năm tham gia chương trình <Tôi Là Đại Ca Sĩ> thì chuyển sang làm phái thực lực luôn."

Thái Hanh cau mày nói: "Còn chưa tra khảo mày đâu, đang yên tự dưng lại nghĩ đến việc đi Xuyên Tạng một mình là sao? Điện thoại cũng vứt ở nhà, Nam Tuấn gọi điện hỏi thăm mày mấy lần rồi đấy."

Doãn Khởi lại cười hì hì, nói: "Ui, vậy em phải nhanh nhanh gọi điện lại cho Nam Tuấn ca thôi, điện thoại em vẫn còn ở trong phòng à? Chắc đã hết pin từ lâu rồi."

Hắn vui vẻ chạy lên tầng.

Buổi tối trước khi ngủ Chính Quốc gọi điện đến, Thái Hanh đem chuyện Doãn Khởi đã về kể cho cậu.

Chính Quốc rất vui vẻ, nói: "Anh chuyển lời hộ em, em cũng rất nhớ ảnh."

Thái Hanh nói: "Ừm, đã nói hộ em rồi, nó nói đợi em về nhà sẽ cùng em chơi game."

Chính Quốc quan tâm hỏi: "Ảnh cùng bạn trai thế nào rồi?"

Thái Hanh nói: "Anh không hỏi, có khả năng là chia tay rồi."

Chính Quốc á một tiếng, vội hỏi: "Tại sao?"

Thái Hanh cho là cậu đang hỏi 'Tại sao lại không hỏi', nên đáp: "Trạng thái của nó nhìn không ổn lắm, anh thấy trước hết vẫn không nên hỏi vấn đề này thì tốt hơn."

Chính Quốc nói: "Không phải, ý em là tại sao bọn họ lại chia tay? Tình cảm của hai người họ không phải rất tốt sao?"

Thái Hanh đáp: "Chia tay không nhất thiết là do tình cảm không còn tốt."

Chính Quốc kỳ quái hỏi: "Còn tình cảm sao lại chia tay? Em không hiểu."

Vấn đề của Doãn Khởi và Tiểu Thạc có chút phức tạp, Thái Hanh không biết giải thích làm sao cho tốt, nên nói: "Chờ em lớn lên sẽ hiểu."

Chính Quốc không nói gì nữa, cậu có chút không vui, cậu không thích Thái Hanh đối xử với mình như một đứa con nít.

Thái Hanh thấy cậu không lên tiếng, cũng cảm thấy câu nói kia của mình có chút qua loa, mất bò mới lo làm chuồng nói: "Thật ra anh cũng không rõ lắm, để nó nghỉ ngơi mấy ngày đã, anh sẽ hỏi nó sau."

Chính Quốc nói: "Ừm."

Thái Hanh hỏi cậu: "Tối hôm nay tham gia hoạt động gì?"

Chính Quốc hít một hơi, tính quên chuyện không vui kia đi, nói: "Không tham gia hoạt động gì cả, chơi đá PES cùng với bạn học."

Thái Hanh: "... với Jiminjamin à? Chơi game ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến việc học đấy."

Chính Quốc lại không vui rồi, giọng điệu của Thái Hanh rõ ràng là đang thuyết giáo con nít, cậu phản bác lại: "Sẽ không đâu, thành tích của em và Jimin đều rất tốt."

Thái Hanh nói: "Vậy cũng không thể chơi game cả ngày."

Chính Quốc không phục, cãi: "Em đâu có chơi game cả ngày."

Thái Hanh nói: "Em đừng không nghe lời thế."

Chính Quốc: "Sao em phải nghe lời anh? Anh đâu phải ba ba em chứ."

Thái Hanh: "..."

Chính Quốc rất nhanh đã hối hận, cậu thầm tự kiểm điểm, nhưng vẫn cảm thấy oan ức, câu 'xin lỗi' ngay bên miệng nhưng không nói ra được.

Một lát sau, Thái Hanh bảo: "Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai anh còn có ca phẫu thuật. Ngủ ngon."

Chính Quốc mím mím môi, nói: "Ngủ ngon."

Cậu cúp điện thoại, ném di động sang một bên, nặng nề nằm vật ra gối, tâm tình tụt dốc.

Dưới giường đột nhiên có một cái đầu lén lút nhô lên.

Chính Quốc: "!!!"

Bạn cùng phòng lúng túng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Chính Quốc còn lúng túng hơn: "Cậu về lúc nào thế?"

Bạn cùng phòng: "Mới về ban nãy, cậu gọi điện thoại hăng quá, không nghe thấy tớ đi vào."

Bình thường trước khi ngủ Chính Quốc gọi điện cho Thái Hanh đều sẽ tránh bạn cùng phòng, không muốn mấy lời tâm tình bị nghe thấy, càng không muốn bị phát hiện ra việc cậu vừa nói chuyện vừa có thể thẩm du, tuy rằng số lần không nhiều lắm.

Cậu cố nhớ lại một chút, ngày hôm nay hình như không có nói đến chuyện gì không thể bị nghe được?

Bạn cùng phòng vẻ mặt đồng tình nhìn cậu, nói: "Có phải cậu cùng bố nuôi cãi nhau không?"

Chính Quốc: "... Hể?"

Bạn cùng phòng lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa: "Dù có cãi nhau đi chăng nữa cậu cũng không được nói mấy câu kiểu như 'anh không phải ba ba của tôi' như thế, chẳng phải chú ấy vẫn luôn đối xử với cậu không tồi sao? Câu này sẽ làm chú ấy thấy khổ sở."

Chính Quốc: "... Ừm."

Thái Hanh thật sự cảm thấy có chút khổ sở, bạn trai nhỏ vẫn luôn hiểu chuyện nghe lời, vì sao bỗng nhiên lại tiến vào thời kỳ phản nghịch?

Còn nữa, đá PES thì có gì vui đâu cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro