Chương 60: Đỗ quyên

Chính Quốc không nói gì về nguyên nhân cậu và Thái Hanh chia tay, lúc này cậu đã phần nào lý giải được suy nghĩ của Doãn Khởi, cậu cũng không hy vọng việc chia tay này sẽ mang lại phiền phức cho Thái Hanh.

Với lại, cậu thà để người khác cảm thấy mình bỏ rơi Thái Hanh, còn hơn để họ biết được lý do hai người chia tay là bởi vì Thái Hanh không đủ yêu mình.

Lý do đấy dù gì cũng hơi mất mặt.

Nghe xong điện thoại của Nam Tuấn, Chính Quốc tiếp tục sắp xếp đồ đạc, khi mở tủ quần áo ra để treo đồ, cậu nhìn thấy một cái hộp đựng trong suốt ở ngăn dưới cùng, bên trong là mấy món đồ chơi nhỏ của cậu.

Đợt tết nguyên tiêu Thái Hanh đã mua cho cậu mấy cái đèn lồng, còn có mặt nạ Cừu Vui Vẻ.

Khi ấy cậu vẫn chưa yêu Thái Hanh đâu, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá đỗi dịu dàng, quá mức hấp dẫn. Cậu thậm chí còn luôn tự nhắc nhở chính mình rằng, không nên bị Thái Hanh câu mất hồn.

Chuyện mấy tháng trước, mà dường như đã trải qua mấy đời mấy kiếp, lại giống như chỉ mới ngay ngày hôm qua.

Thái Hanh nắm tay cậu đi qua chợ đèn hoa náo nhiệt, ở cuối đường nơi ánh đèn mờ tối, anh cười hỏi cậu rằng: "Có muốn ăn kẹo bông đường không?"

Bi thương trong nháy mắt như một cơn sóng thần bao phủ lấy cậu, Chính Quốc lấy chiếc mặt nạ Cừu Vui Vẻ kia ra, vành mắt đỏ ửng đeo nó lên mặt mình.

Bên này, Nam Tuấn gọi điện thoại cho Thái Hanh, bảo rằng Chính Quốc đã trở về nhà.

Thái Hanh nói: "Vậy thì tốt, mày hỏi cậu ấy chuyện ở trường học chưa?"

Nam Tuấn đáp: "Hỏi rồi, ngày mai tao sẽ liên hệ với giáo viên của nó, để xem tình hình thế nào đã, nếu như thật sự không được, thì đành giúp nó chuyển trường vậy."

Thái Hanh ừ một tiếng, nói tiếp: "Muốn giúp cậu ấy chuyển trường, trước hết cần phải thương lượng với cậu ấy đã, nghe xem cậu ấy có ý kiến gì không, tuy rằng mày giúp là có ý tốt, cậu ấy sẽ không nói gì, nhưng thật ra cậu ấy rất không thích người khác quyết định hộ việc của mình."

Nam Tuấn đáp ứng: "Được."

Thái Hanh nói: "Vậy làm phiền mày rồi."

Nam Tuấn: "... Thôi khỏi khách khí với tao."

Hắn không nhịn được, đoạn hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì? Chia tay thật à?"

Thái Hanh: "Nói cho mày biết sau, mày cũng đừng có hỏi lại cậu ấy chuyện này đấy."

Nam Tuấn đành nói: "Hiểu rồi, nếu có chuyện gì khác, tao sẽ kịp thời báo cho mày biết."

Hắn do dự một lát, quyết định không nói cho Thạc Trân biết chuyện Thái Hanh và Chính Quốc chia tay. Chính hắn cũng chưa hiểu rõ tình hình cụ thể, hiện tại mà nói cho Thạc Trân, chỉ khiến Thạc Trân sốt ruột và bốc hỏa thêm thôi, chưa biết chừng còn oán giận Thái Hanh.

Nhưng hắn nghe giọng điệu của Thái Hanh, rõ ràng là vẫn rất quan tâm tới Chính Quốc, Chính Quốc cũng không giống kiểu người sẽ nhanh chóng thay lòng đổi dạ mà "không thích Thái Hanh nữa."

Chỉ sợ trước khi Thạc Trân biết chuyện, hai người bọn họ có quay lại với nhau không thì khó mà nói trước được.

Buổi chiều, Thái Hanh xin nghỉ để về nhà, tinh thần của anh có chút mất tập trung, lúc trao đổi với đồng nghiệp và bệnh nhân cứ hoảng hoảng hốt hốt, người ngoài cũng nhìn ra được là anh đang không ổn, thật sự chẳng có cách nào để hoàn thành công việc như bình thường.

Tối qua là lần đầu tiên anh uống rượu sau mười mấy năm trời, nôn thốc nôn tháo, còn nôn cả mật ra ngoài, về nhà lúc lên trên tầng còn phải nhờ Doãn Khởi dìu mình, nhưng thần trí của anh thì vẫn rất tỉnh táo, ngay cả nửa đêm buồn nôn còn biết đi vào nhà vệ sinh súc miệng, còn có thể cẩn thận từng li từng tí mà rút tay về, chỉ vì không muốn đánh thức Chính Quốc đang say giấc trong lồng ngực mình.

Chuyện này khiến cho anh sáng nay tỉnh rượu, thì cảm thấy đầu đau như búa bổ, đưa Chính Quốc tới trường, miễn cưỡng bản thân đi đến bệnh viện làm việc, mới thay xong bộ quần áo đã lại bị viện trường gọi điện kêu lên văn phòng, vào cửa nói được mấy câu mang tính hình thức, viện trưởng liền đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi anh chuyện 'con riêng', nhắc nhở rằng trong mấy tháng cuối năm sắp tới sẽ có một lần điều chỉnh ban lãnh đạo cấp trung, không hy vọng anh vì cuộc sống riêng tư mà ảnh hưởng đến công tác.

Từ văn phòng của viện trưởng đi ra, tâm trạng của anh kém đến cực điểm, nhưng cứ nhè ngay cái lúc ấy thì Chính Quốc lại đến.

Hiện tại khi ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc, thậm chí Thái Hanh không nhớ nổi mình có buột miệng thốt ra câu nào mà chưa kịp cân nhắc hay chăng, thứ anh nhớ được rõ ràng nhất, ngoại trừ câu nói "Thái Hanh, chúng ta chia tay đi" của Chính Quốc, thì chỉ còn đôi mắt xanh ngập nước, cùng hành động quẹt nước mắt và đoạn tuyệt trong bất lực của cậu.

Chính Quốc vẫn luôn là người như thế, quyết định cái gì thì sẽ làm ngay lập tức, giống như bề ngoài của cậu, đẹp đẽ đến thẳng thắn. Tình cảm của cậu sáng rực thấu tỏ, yêu thì sẽ nói ra, không được đón nhận thì sẽ không dây dưa thêm nữa, chỉ khi nào được đáp lại, cậu mới nhảy nhót giao ra toàn bộ bản thân mình.

Cậu là một người yêu đương nhiệt tình đến thế, Thái Hanh tự thấy mình không làm được một phần vạn của Chính Quốc.

Anh cũng cố gắng để thuận theo cậu, nhưng vẫn chưa tìm lại được cái tuổi trẻ thuần túy của chính mình, trái lại ngày hôm nay trong lúc mất khống chế, anh như một cái bình cứu hỏa phun không đúng lúc, dội tắt mất trái tim nóng rực của Chính Quốc, làm cho Chính Quốc thất vọng và thương tâm, có lẽ vì thế cậu mới chọn cách rời bỏ anh.

Chính Quốc như một mầm cây phát triển dưới tình yêu của anh, bởi anh luôn chăm sóc cho tâm tình của cậu, điều ấy khiến Chính Quốc cô đơn và nhạy cảm cảm nhận được sự thoải mái, cảm nhận được sự an toàn, cảm thấy mình đang được bảo vệ. Thế nhưng hôm nay anh lại đánh rơi sợi dây tình yêu đó, anh để cho Chính Quốc thấy được anh không hề mạnh mẽ, nhìn thấy được sự tự ti của anh khi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị loại bỏ khỏi tình yêu say đắm này.

Nếu anh là Chính Quốc, nhất định cũng cảm thấy mình đã gặp sai người, đem một bụng đầy yêu thương trao cho kẻ đạo đức giả yếu đuối.

Nếu anh là Chính Quốc, anh cũng không cần một Thái Hanh như thế, anh căn bản không phải là một người hoàn mỹ như "Thái Hanh Hanh" trong tưởng tượng của Chính Quốc.

Doãn Khởi nghe được tiếng xe dưới lầu của Thái Hanh, từ trong nhà đi ra đón anh, chắc hẳn biết anh đang thất tình, khuôn mặt của hắn tỏ ra cẩn thận từng li từng tí, hỏi: "Sao anh trở về sớm thế?"

Anh đáp: "Ngày hôm qua tao uống hơi nhiều, không làm việc nổi."

Thái Hanh bước vào nhà, Doãn Khởi bám theo phía sau anh, nói: "Thế trước hết anh cứ đánh một giấc đi? Tỉnh ngủ rồi thì đi bắt người về?"

Thái Hanh đứng lại, quay đầu nói: "Mày nằm ườn ở nhà ngủ lâu như thế rồi, sao còn không đi bắt người trở về?"

Doãn Khởi: "..."

Thật ra chỉ tại tâm trạng không tốt nên Thái Hanh mới buột miệng nói thế, không phải thật sự muốn làm tổn thương tình cảm anh em, nói xong câu ấy nhìn nét mặt của cu em thay đổi, anh mất bò mới lo làm chuồng, đoạn bảo: "Không bắt thì thôi, cũng đâu phải chia tay rồi thì không thể sống tiếp được."

Doãn Khởi không đáp lời, cũng chẳng bám theo anh nữa, xoay người đi đến sofa đằng kia ngồi xuống, để cho anh một bóng lưng đau thương oan ức.

Thái Hanh cảm thấy thẹn trong lòng, nhưng lúc này anh chẳng còn tâm trí và sức lực để dỗ hắn, đứng xa xa nói một câu: "Tao lên trước đây, tối nay cùng nhau đi ăn cơm."

Anh trở về phòng, chẳng thấy bất kỳ món đồ nào liên quan đến Chính Quốc, mấy quyển sách của Kim Dung trên giá, tất cả quần áo trong tủ treo, đồ dùng vệ sinh trong nhà tắm... sạch sẽ, cái gì cũng không lưu lại.

Anh chỉ tìm được một cái áo phông trong giỏ đồ bẩn cạnh máy giặt, là của anh, nhưng luôn bị Chính Quốc chiếm dụng làm áo ngủ, thế nên sáng nay Chính Quốc đi học tiện tay quăng vào đó, còn chưa kịp giặt.

Thái Hanh cởi đồ, mặc cái áo phông kia vào, sau đấy nằm trên giường, kéo chăn lên tận đầu, che kín mít bản thân.

Trên áo phông vẫn còn lưu lại mùi hương của Chính Quốc, nhắm chặt hai mắt, dường như Chính Quốc vẫn còn đang nằm trong lồng ngực anh.

Thái Hanh cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại bên ngoài cửa sổ đã là bóng đêm sâu thẳm.

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng vang rất nhỏ do điều hòa hoạt động, trong bóng tối ấy, cái cốc sứ to màu đen có quai nằm lẻ loi một mình trên bàn, Vua Sư Tử ngày thường lúc nào cũng kè kè bên cạnh nó, nay đã đi mất rồi.

Thái Hanh ngồi dậy, không bật đèn, sự cô đơn và trống trải nặng nề đến mức khiến cho anh cảm thấy tuyệt vọng, ánh sáng sẽ làm lộ ra những thứ ấy, anh có thể tưởng tượng được giờ phút này trông mình chật vật đến nhường nào.

Một lúc lâu sau, anh thay quần áo rồi đi xuống nhà, Doãn Khởi ngồi trên mặt đất trong phòng khách, đang nghịch máy chơi game cầm tay.

Anh gọi một tiếng: "Tiểu Khởi."

Sau khi bọn họ trưởng thành, anh đã rất lâu rồi không gọi Doãn Khởi như thế.

Doãn Khởi làm bộ không chú ý tới, quay đầu lại nhìn anh, chỉ nói rằng: "Có thể đi ăn cơm chưa? Em đói sắp chết rồi."

Hai anh em cùng nhau đến một nơi gần đó ăn cơm, nghe theo ý Doãn Khởi, gọi hai suất phở trộn, thêm một suất tôm hùm đất cay cỡ bự.

Trên đường về nhà, phía chân trời có tiếng sấm rền vang, trông như sắp có cơn mưa kéo đến, mấy người đang nhàn nhã đi trên đường đều chạy vội, muốn tìm được một nơi trú trước khi mưa rơi xuống.

Ngã tư đường có hơi tắc, Doãn Khởi không lái xe, ngồi trên ghế phụ, buồn bực ngán ngẩm nâng cằm nhìn cửa sổ: "Chương trình quay cuối tuần trước tối nay chiếu đó."

Thái Hanh bảo: "Về đến nhà chắc vẫn còn kịp xem."

Doãn Khởi nói: "Em không dám xem."

Hắn xoa xoa mái tóc ngắn sờ ráp tay của mình, nói: "Em đứng trước ống kính trông như thế này, nhất định là xấu kinh."

Hắn từ nhỏ đã thích chưng diện, thích đồ đẹp, thích mua quần áo giày dép xịn, mặc một thân mới cứng đi khoang khắp chốn, nghe thấy người ta khen mình đẹp trai, trong giây phút ấy hắn đắc ý tới tận trời xanh.

Nhưng hiện tại, hắn cháy nắng như thổ dân Châu Phi, tóc tai um tùm ngày trước giờ cũng chỉ mọc ra được có nửa centimet, tuy rằng vác cái mặt này đi so với người bình thường thì vẫn đẹp trai chán, nhưng chiếu theo thước đo của chính hắn, thì xấu kinh lên được.

Thái Hanh nói: "Tóc mày dài nhanh, cùng lắm thì đợi thêm nửa tháng nữa là có thể sửa thành đầu cua rồi, chờ đến khi trời trở lạnh, tóc cũng từ từ mọc lại như trước."

Doãn Khởi đáp: "Vâng."

Dòng xe cộ đã thông, Thái Hanh chậm rãi lái xe về phía trước.

Mưa to như trút nước từ trên trời rơi xuống, đập vào nóc xe và cửa kính, cả thế gian như biến thành một vùng biển mênh mông.

Doãn Khởi đột nhiên bảo: "Anh, đâu phải em không muốn bắt người ta trở về, là do em không bắt được thôi, trước đây cậu ta đã không yêu em rồi, hiện tại em thành ra thế này, cậu ta chắc chắn càng không muốn ở cùng một chỗ với em."

Hắn nói: "Anh nói đúng, chia tay rồi vẫn có thể sống, cái chính là có sống tốt hay không, chỉ có tự bản thân mình biết."

Hắn nói tiếp: "Em sống không tốt, mỗi tối đều chẳng ngủ được, đi vệ sinh không cẩn thận nhìn vào trong gương, liền cảm thấy mình hết hi vọng rồi, cậu ta không muốn đi tiếp cùng với em thì thôi, em sẽ tìm một người khác đẹp trai hơn cậu ta, nhưng giờ đây vốn liếng để làm cậu ta tức chết đã không còn. Nằm trên giường lướt weibo, nhìn thấy bức ảnh mới nhất của cậu ta, em lại thấy mình đúng là một thằng ngu, chưa bàn đến chuyện em có xấu đi hay chăng, trên đời này căn bản không có người đàn ông nào nhìn đẹp trai hơn được cậu ta."

Hắn cằn nhằn lan man cả đoạn đường, Thái Hanh lắng nghe từng câu từng chữ, nhưng hoàn toàn không thể nói ra được một lời an ủi.

Đoạn đường ngắn lúc đi tốn chừng mười mấy phút, lúc về thì lết đến 40 phút mới tới được nhà.

Lái xe vào cửa, đèn pha chiếu rọi bãi cỏ bị bao phủ trong cơn mưa, Thái Hanh đột nhiên phanh lại, cũng may Doãn Khởi thắt chặt đai an toàn, tuy nhiên vẫn bị cú phanh gấp này dọa cho sợ hết cả hồn, hỏi: "Sao thế?"

Thái Hanh mở cửa xuống xe.

Doãn Khởi nói: "Mưa to thế anh đi xuống làm gì?"

Thái Hanh đóng cửa xe lại rồi đi thẳng về phía trước.

Trong màn mưa xối xả, từ hai ánh đèn pha có thể trông thấy rõ ràng, Doãn Khởi ngồi trong xe không hiểu gì, nhìn ông anh mình đi trong màn mưa, áo sơ mi trắng từ vai đến lưng tất cả đều ướt đẫm.

Hắn nhìn thấy Thái Hanh cúi người xuống, nhặt lên một thứ gì đó từ trên mặt cỏ.

Doãn Khởi mơ hồ nhớ ra, chỗ đó có trồng hai cây hoa, hình như là hoa Đỗ Quyên, mùa xuân đóa hoa nở um tùm, hắn còn phải ngoái nhìn mấy bận.

Có một cây Đỗ Quyên trong số đó, tựa hồ bị trận mưa gió này quật gãy.

Thái Hanh nhặt cành cây đứt rời kia lên, nửa đoạn cành trống không còn lại chưa bị đứt trơ trọi trong mưa gió, đã không còn nhận ra nó đến cùng là cây gì nữa rồi.

Thái Hanh đứng im nơi ấy, chẳng biết nên làm thế nào, anh chỉ là một bác sĩ ngoại khoa thôi, anh không được học cách cứu lấy cái cây bị tổn thương này.

Nếu như Chính Quốc biết cây hoa Đỗ Quyên không cứu sống được nữa, chắc hẳn cậu sẽ khổ sở lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro