Chương 61: Tình bạn

Chính Quốc trùm chăn kín mít người làm tổ ở nhà, mấy ngày rồi không ra khỏi cửa.

Trong khoảng thời gian ấy, Nam Tuấn có ghé qua nhà hai lần, đều vội vàng về rồi lại đi, thực tình công tác đợt này của hắn quá bận, huống hồ Chính Quốc cũng không quen ở chung với hắn, hắn không phải là Thạc Trân, đừng nói đến chuyện tâm sự cùng Chính Quốc chi cho xa vời, ngay cả việc nói chuyện phiếm với nhau hai người họ vẫn còn lúng túng lắm.

Nam Tuấn liên lạc với giáo viên chủ nhiệm, hỏi bóng hỏi gió về chuyện hôm bữa ở trường, thế nhưng chủ nhiệm chỉ bảo rằng "Ian với mấy bạn nam trong lớp đùa nghịch, trêu nhau hơi quá trớn, thế là cãi cọ, nam sinh trong lúc nóng giận có xảy ra xô xát cũng là chuyện khó tránh khỏi", chẳng đề cập đến bất cứ câu nào về việc Chính Quốc come out, xem chừng bên phía nhà trường không cho rằng xu hướng tính dục của cậu là chuyện gì to tát nghiêm trọng.

Sau khi Nam Tuấn về đến nhà, hắn có kể lại cuộc điện thoại đấy cho Chính Quốc nghe, nhưng cậu chẳng phản ứng gì.

Nam Tuấn cảm thấy không nhất thiết phải chuyển trường, khổ nỗi chẳng nhìn ra được thái độ của Chính Quốc, nhất thời không nắm chắc được, lại chẳng dám nói việc này cho Thạc Trân biết, bí quá đành tìm Thái Hanh để bàn bạc.

"Giáo viên không hề nhắc đến việc come out, tư tưởng của trường học Quốc tế vẫn khá cởi mở." Hắn nói: "Tao hỏi Chính Quốc rồi, nó chẳng tỏ thái độ gì cả. Theo tao tính, không nhất thiết phải tìm trường mới cho nó đâu nhỉ?"

Thái Hanh hỏi qua điện thoại: "Cậu ấy có ở nhà không?"

Nam Tuấn đáp: "Có đấy, tao nghe dì giúp việc bảo, mấy ngày nay nó không bước chân ra ngoài nửa bước."

Thái Hanh dừng lại một chút, nói: "Phía trường học và giáo viên chỉ là một phần, chủ yếu vẫn là cậu ấy và bạn học sau này phải ở chung kiểu gì. Mày hỏi cậu ấy xem tuần sau có muốn quay lại trường học không, nếu như cậu ấy vẫn không muốn đi, thì nhanh chóng liên hệ tìm trường học mới."

Nam Tuấn đồng ý, đoạn hỏi: "Mày thế nào rồi? Tao nghe Doãn Khởi nói mày bị cảm, không sao chứ?"

Thái Hanh đáp: "Không sao, chỉ là không cẩn thận bị dính nước mưa, đã khỏi rồi."

Nam Tuấn: "Vậy thì tốt. Hôm nay tao xong việc sớm, vừa hay là cuối tuần, tối đến cùng nhau đi ăn một bữa nhé?"

Hắn muốn gặp mặt Thái Hanh để nói chút chuyện liên quan đến Chính Quốc.

Thái Hanh từ chối: "Hôm nay không được, giáo viên thời đại học của tao từ nước ngoài trở về, đã hẹn tối nay đến tụ tập."

Nam Tuấn đành bảo: "Vậy để tao gọi Doãn Khởi đi cùng."

Hắn muốn cúp điện thoại, lại thấy Thái Hanh hỏi: "Ờm... mày còn quay lại nhà không?"

Nam Tuấn ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "Tao về thì tốt hơn? Hay không về thì tốt hơn?"

Thái Hanh dặn: "Nếu mày rảnh, ăn cơm với Doãn Khởi xong thì vòng về nhà một chuyến, tiện thể hỏi cậu ấy xem thứ hai có muốn đến trường học không. Nói xong mày muốn đi đâu thì đi, đừng có ngủ lại nhà."

Nam Tuấn: "... Được."

Thái Hanh dặn tiếp: "Trên đường trở về mua cho cậu ấy hai hộp kem, cậu ấy thích nhất là kem cookies bơ."

Nam Tuấn: "... Biết rồi."

Nam Tuấn ca ca tâm lý khổ.

...

Tháng sáu Bắc Kinh mặt trời nắng chói chang, trên tán cây ve đã bắt đầu kêu rả rích.

Chính Quốc nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, tâm trạng buồn bực và âu sầu vẫn không khá hơn lên chút nào.

Cậu không nhịn được nỗi nhớ nhung Thái Hanh, nhớ không chịu nổi cũng chỉ biết len lén khóc một lúc, khóc rồi lại khóc, từ trong niềm nhớ nhung ấy dần dần nảy sinh ra một chút oán hận dai dẳng.

Cậu yêu Thái Hanh như thế, thậm chí còn mang theo lòng nhiệt tình nói ra câu thề "Nguyện ý chết vì anh" với Thái Hanh, vậy mà Thái Hanh chẳng chịu đáp lại cậu một tình yêu như thế, Thái Hanh là quỷ hẹp hòi, cậu không thèm yêu quỷ hẹp hòi đấy nữa.

Nam Tuấn nói trường học không vì chuyện come out mà có cái nhìn phiến diện với cậu, bản thân cậu cũng nhận được tin nhắn của chủ nhiệm lớp gửi đến, quan tâm hỏi han sức khỏe của cậu có khá hơn chút nào chưa, dù sao khi ấy cậu xin nghỉ cũng viện lý do bị ốm.

Nhưng mà cậu không muốn quay lại trường, cậu đã trở mặt với mấy người bạn kia rồi, còn ở ngay trước mặt họ nói rằng mình thích đàn ông, đến giờ cậu vẫn nhớ như in vẻ mặt ngạc nhiên và kinh sợ của đám bạn học, ngay cả Kaitlyn đang lôi kéo cậu cũng theo bản năng mà buông lỏng tay. Cậu cảm thấy mình đã bị tập thể lớp vứt bỏ.

Sau khi chiếm được Thái Hanh, cậu mới chậm rãi đón nhận được tình bạn và cuộc sống mới. Tất cả những thứ này như quân cờ domino, hiện tại cậu đã không còn Thái Hanh nữa, cũng không còn bạn bè, cuộc sống đã bị hủy diệt hết thảy rồi.

Một tuần trước thôi, cậu còn tràn ngập mong chờ vô tận với tương lai, 20 tuổi kết hôn, học đại học, sau đó đi làm kiếm tiền, cùng kinh doanh hộ gia đình với Thái Hanh. Nếu như Thái Hanh thích, bọn họ có thể nhận nuôi một đứa bé, cậu có rất nhiều ý tưởng chờ được thực hiện. Thế nhưng hiện tại, cậu chỉ cảm thấy sự mờ mịt.

Điện thoại để trên giường 'rii rii' rung hai tiếng, cậu ngoái đầu lại nhìn, tim đập mấy hồi, là ai được nhỉ? Trong mấy ngày này, cậu chỉ nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm lớp và tin tức điện tử của Trung Quốc.

Có phải Thái Hanh không? Thái Hanh hối hận rồi, nghĩ thông suốt rồi, quyết định vẫn sẽ yêu cậu trọn đời trọn kiếp đúng không?

Cậu lo sợ đi tới, cầm chiếc điện thoại đã tối màn hình, ngón cái đè lên phím home có chút run rẩy.

Trên màn hình là dòng weixin được gửi đến từ Đầu Gối Đại Đế Jimin: "Ian, cậu có nhà không?"

Chính Quốc choáng váng, cậu cho rằng mình và Jimin đã tuyệt giao với nhau từ cái hôm cãi nhau nọ.

Cậu nhắn lại: "Có."

Jimin rất nhanh nhắn đến: "Tớ ở ngoài cổng nhà cậu, cậu ra một lát đi."

Chính Quốc kinh hãi, ngoài cổng nhà cậu? Cậu nhớ ra, cả năm nay cậu ở trường học điền thông tin, hết thảy đều viết vào địa chỉ nhà Thái Hanh.

Cậu nhắn lại cho Jimin: "Tớ không ở chỗ ấy, chúng ta ra chỗ khác gặp nhau đi."

Bọn họ hẹn gặp tại một ga tàu điện ngầm nằm giữa hai nơi.

Jimin tới trước, đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, từ xa xa nhìn thấy Chính Quốc, phất phất tay với cậu.

Chính Quốc chậm rãi bước tới, hai cu cậu khó nén được vẻ lúng túng, im lặng cùng nhau đi khỏi hầm ngầm, nhìn thấy phía đối diện có Starbucks, Chính Quốc bảo: "Tớ mời cậu uống Frappuccino."

Jimin nói: "Để tớ mời cậu."

Chính Quốc: "Vậy chúng ta AA." (mỗi người trả tiền một nửa)

Kết quả Chính Quốc vẫn tranh trả tiền.

Hai người ngồi đối diện nhau trong góc quán Starbucks, trước mặt có hai thức uống vị mới – Peach in Peach.

Chính Quốc hỏi: "Cậu tìm tớ, là muốn nói chuyện gì?"

Jimin nhìn cậu, hít một hơi, đoạn bảo: "Ian, tớ muốn nói xin lỗi với cậu, xin lỗi."

Chính Quốc: "..."

Jimin nói: "Hôm ấy ở nhà tớ, mọi người đều quá hưng phấn, cứ ồn ào mãi, tớ cũng cảm thấy việc này không tốt lắm, nhưng cậu uống say, gọi mấy bận cũng chẳng thấy phản ứng, tớ nghĩ tớ với cậu thân nhau như thế, chắc hẳn cậu cũng không để ý đâu. Thực sự chỉ là đùa vui thôi, tớ không có bất kỳ ý nghĩ nào không tôn trọng cậu. O'Neal cũng nhờ tớ chuyển lời xin lỗi hộ, cậu ấy nói tuy mình ngu si tứ chi phát triển, nhưng tuyệt đối không có ác ý, hy vọng cậu không chấp nhặt cậu ấy. Nói tóm lại, bọn tớ thật sự rất xin lỗi."

Tiếng Trung của cậu chàng không đủ tốt, nói một hơi cả đoạn dài như thế, lại tiếp tục dùng kiểu ba thứ tiếng Trung-Đức-Anh lẫn lộn.

Chính Quốc tiếng Đức nửa vời, có mấy từ còn phải đoán bừa, tuy nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ mà cậu chàng muốn nói. Sự việc đã trôi qua chừng đấy hôm, nỗi tức giận khi ấy cũng tan đi gần hết, điều khiến cậu nổi giận chính là trong tình huống cậu không hay biết gì thì bị cưỡng hôn, còn quay lại cho bạn học cùng lớp xem, việc này làm cậu cảm thấy mình như một thằng hề. Bây giờ nghe lời xin lỗi của Jimin, chút tức giận còn sót lại cũng tiêu tan, nam sinh trong lúc say nghịch ngu thật ra cũng là chuyện bình thường.

Cậu nói: "Tớ cũng có chỗ sai, không nên ở chỗ đông người phát cáu với các cậu."

Jimin bảo: "Không không, ngày ấy cậu nói đúng, sau đấy bọn tớ cũng đã suy nghĩ lại, quả thực do bọn tớ quá đáng. Chúng mình là bạn bè, trước hết phải nghĩ đến cảm nhận của cậu mới phải."

Chính Quốc lấy hết dũng khí hỏi: "Nhưng tớ là gay, các cậu còn muốn làm bạn với tớ nữa không?"

Jimin giật mình lắm luôn: "Sao cậu lại có suy nghĩ như thế?"

Chính Quốc lí nhí nói: "Tớ và các cậu không giống nhau."

Jimin nói: "Vốn dĩ mỗi người đều không giống nhau."

Chính Quốc vẫn còn rất lo lắng: "Mấy bạn khác không nhất định cũng sẽ nghĩ như thế."

Jimin bảo: "Chúng ta đâu thể quản suy nghĩ riêng của mỗi người được, nhưng ít nhất hôm ấy sau khi cậu đi khỏi, đa phần các bạn trong lớp đều cảm thấy cậu rất ngầu rất dũng cảm."

Chính Quốc mở to hai mắt, hỏi: "Có thật không?"

Jimin đáp: "Đương nhiên là thật rồi, chiều hôm qua trước khi tan học, tớ bảo rằng cuối tuần sẽ đến nhà tìm cậu, các bạn trong lớp còn nhắn tớ hỏi cậu khi nào thì đến trường, bọn họ đều rất nhớ cậu. Cậu cũng biết mà, giáo viên cực thích hỏi bài, cậu không ở đấy, nên giáo viên đành phải gọi bọn họ, thảm thương hết sức luôn."

Chính Quốc bị chọc cho buồn cười quá chừng, cười cái rồi lại tắt nắng, hỏi: "Kaitlyn thì sao? Cậu ấy không nói muốn đi cùng cậu đến tìm tớ à?"

Nhỏ với Jimin là bạn bè thân thiết nhất của Chính Quốc, Jimin đến rồi, nhưng nhỏ lại không đến, Chính Quốc khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Jimin đột nhiên thay đổi nét mặt, chán nản bảo: "Ngày ấy cậu bỏ đi, nhỏ khóc to ơi là to, thì ra người mà nhỏ thích vẫn luôn là cậu."

Chính Quốc: "... Hả?"

Jimin nói: "Nếu không phải cậu come out, tớ hiện tại rất muốn đánh nhau với cậu đấy, tớ coi cậu là bạn tốt, cậu lại làm cho người trong lòng tớ thích cậu."

Chính Quốc hỏi: "Cậu thổ lộ chưa? Thư tình đâu? Đưa nhỏ chưa?"

Jimin uể oải nói: "Làm sao đưa nhỏ được? Cậu bảo cậu sẽ đưa thay tớ mà, kết quả nguyên cả tuần cậu không quay lại trường học."

Tâm tình của Chính Quốc như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, cậu nói: "Vụ này... thứ hai tớ sẽ đến trường... đưa thư hộ cậu?"

Jimin nói: "Cậu đúng là đồ ngốc, đã bảo là nhỏ thích cậu rồi, tớ cưỡng hôn người mà nhỏ thích, lại còn viết thư tỏ tình gửi nhỏ để nhỏ hận chết tớ luôn à?"

Lần này Chính Quốc thật sự cười ra tiếng.

Jimin cũng cười rộ lên, nói: "Chuyện thổ lộ sau này hẵng tính, tớ thấy nhỏ không tiện đến tìm cậu, dù sao hôm ấy nhỏ khóc thương tâm quá, bạn bè trong lớp đều biết chuyện nhỏ thầm mến cậu."

Chính Quốc cũng có chút ngượng ngùng.

Jimin nói: "Cậu đừng quá lo lắng, nhỏ không có thành kiến với gay đâu, còn kể ngôi sao Trung Quốc mà nhỏ thích nhất ấy, năm ngoái bị truyền thông quay trộm được cảnh hôn người cùng giới, tuy rằng không thừa nhận, nhưng bên trong nhóm fans đều biết chuyện hắn có một người bạn trai đồng tính, nhỏ không thấy chuyện này có vấn đề gì, còn cảm thấy cặp đôi kia rất xứng, trông ngu hết sảy." (mộng mộng đát)

Chính Quốc: "... Là 'trông cưng hết sảy' chứ?" (manh manh đát)

Jimin nói: "Là ngu thật đó, nhỏ nói ngu ngơ là vẻ mặt kinh điển của thần tượng nhà mình."

Chính Quốc nhớ lại, nhiều khi nói chuyện nhỏ cũng hay trưng vẻ mặt nào đó ra, giống y như thật.

Jimin hút mấy ngụm đồ uống, đoạn bảo: "Còn một chuyện nữa."

Chính Quốc hỏi: "Chuyện gì?"

Jimin hơi đỏ mặt, nói: "Thật ra hôm đấy tớ không hôn cậu thật đâu, là do vấn đề góc quay thôi, tuy rằng cậu rất đáng yêu, nhưng mà tớ muốn giữ lại nụ hôn đầu cho nhỏ."

Chính Quốc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cúi mặt xuống cắn ống hút, có chút khổ sở nghĩ, có hôn thật hay không cũng chẳng sao cả, 'người nên quan tâm' nào có để ý đâu.

Mầm non tình bạn của các thiếu niên phải trải qua mưa gió, mới có thể tiếp tục phát triển tươi tốt được.

Đến lúc tạm biệt nhau ở ga tàu điện ngầm, Chính Quốc và Jimin đã lại là anh em tốt cười đùa cãi cọ giống như trước kia.

Jimin thuận miệng bảo: "Đúng rồi, hồi nãy đến nhà tìm cậu, tớ nhìn thấy giáo viên y tế trước đây, bảo sao dáng vẻ cậu khi ấy nhìn giống như quen hắn."

Chính Quốc vốn dĩ đang mỉm cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi hẳn, sốt sắng hỏi: "Cái người họ Kim kia á?"

Jimin bị vẻ mặt của Chính Quốc dọa phát hãi: "... Đúng, chính là hắn, hắn ở đó cùng với ba ba cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro