Chương 66: Kết thúc

Nam Tuấn ăn tối với Doãn Khởi xong, không thể trở về nhà ngủ, cảm thấy đêm dài đằng đẵng tẻ nhạt quá, thế là đề nghị: "Bia ôm không mày? Lâu rồi không đi."

Bộ dạng hiện giờ của Doãn Khởi khác gì người xuất gia, chẳng buồn đi đâu hết: "Em không đi, anh liệu hồn không em méc chị dâu Thạc Trân đấy."

Nam Tuấn bảo: "Chú méc đi, anh uống có ly rượu, cũng đâu làm gì khác."

Nói thì nói thế, chứ hắn cũng chẳng có hứng đi bia ôm một mình, về nhà gọi điện thoại buôn dưa với Thạc Trân còn hơn, nếu như bên Thạc Trân rảnh, còn có thể gọi videocall nữa.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức có động lực, thanh toán hóa đơn xong thì 'nóng lòng như lửa đốt' rời đi.

Để lại Doãn Khởi một mình cô đơn, yên lặng bóc mấy con tôm hùm đất còn thừa, ăn xong mới chậm rì rì đội mũ chuẩn bị về nhà.

Doãn Khởi cúi đầu xem google maps, ở trước cửa tiệm cơm lướt ngang qua một người, bước được mấy bước thì nghe thấy phía sau có tiếng gọi, hắn quay đầu nhìn lại, là một kẻ cao to đen hôi, tướng mạo thô lỗ dũng mãnh.

Da đầu của Doãn Khởi lập tức căng cứng.

Kẻ này họ Trì, là người dẫn đường mà Tể Phạm tìm cho hắn trong chuyến đi Xuyên Tạng, ngày xưa còn là bạn cùng luyện tán đả với đại ca, hắn được 'khuyến mại' thêm con rận trên tóc cũng nhờ ơn kẻ này ban tặng.

Hai người đi chung đường nửa tháng, hết thảy mọi việc đều tốt đẹp. Buổi tối cuối cùng trong chuyến hành trình Xuyên Tạng trở về Bắc Kinh, ở trạm nghỉ chân trên đường cao tốc Thạch Gia Trang có một nhà khách, bọn họ ngủ trong căn phòng đôi, nửa đêm cái tên họ Trì này hỏi hắn 'có phải không', hắn đáp rằng 'phải cái gì', tên họ Trì liền mò sang giường bên này muốn hôn hắn, dọa hắn sợ chết khiếp, đẩy người ra, vớ vội quần áo rồi mặc độc cái sịp chạy biến.

Hắn muốn đi tố cáo với Tể Phạm, nhưng nghĩ lại tên này cũng chưa làm gì mình, một kẻ luyện tán đả, nếu như muốn làm gì thật thì còn lâu hắn mới thoát, thôi thì bỏ qua, cũng không mất miếng nào, lại chẳng phải người trong giới, sau này chắc sẽ không gặp lại nhau.

Cái kẻ hắn không muốn gặp lại kia, hiện đang mang vẻ mặt kinh hỉ bước tới chỗ hắn, còn thẹn thùng hỏi: "Tiểu Khởi, em đi một mình à?"

...

Thái Hanh yên lặng lái xe, Chính Quốc ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm hộp kem cookies bơ, thìa vẫn đang cắm bên trong, cậu chỉ ăn hai miếng rồi thôi, tay trái nắm chặt một góc áo của Thái Hanh, giống như lo sợ chỉ hơi mất tập trung một chút, là Thái Hanh sẽ chạy đi mất.

Vừa nãy ở trong nhà Nam Tuấn, nghe xong câu nói đó của Thái Hanh, đầu tiên là cậu sửng sốt, sau đó dùng hết sức lực để ôm lấy Thái Hanh, qua một lúc lâu cũng không nói câu nào.

Nhưng Thái Hanh cảm nhận được ngàn lời muốn nói từ trong cái ôm ấy.

Nói ra hết những bất an đã đè nén trong lòng suốt một thời gian dài, khiến Thái Hanh hiếm khi cảm thấy thoải mái như hiện tại, anh để cho Chính Quốc thấy được toàn bộ sự tự ti của mình, việc này cũng không khó chịu như trong tưởng tượng của anh. Anh không hỏi Chính Quốc xem cậu đang nghĩ gì, anh biết bọn họ còn yêu nhau tha thiết, hiện tại đối với anh, đây đã là việc tốt đẹp nhất.

Anh nghĩ, chí ít ở thời khắc này, bọn họ không có khúc mắc, càng thêm quý trọng nhau, ôm lấy đối phương, anh sẽ cố hết sức để bầu bạn và trao cho Chính Quốc vô vàn niềm yêu thương.

Chính Quốc ôm anh rất lâu, Thái Hanh vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, cuối cùng anh không nhịn được mà bảo: "... Chân anh tê rồi."

Chính Quốc chậm rãi buông tay ra, nhìn anh đầy ngóng trông, bên trong cặp mắt màu xanh ấy như chứa hai hồ nước mùa xuân êm dịu, nhẹ nhàng nói: "Thái Hanh Hanh, em nhớ nhà, anh đưa em về nhà đi."

Động tác của cậu vô cùng nhanh gọn, loáng cái đã thu dọn xong đống hành lý ít ỏi của mình.

Trên bàn cơm ngoài phòng ăn, vẫn bày biện bữa tối dì giúp việc nấu, Thái Hanh tìm trong tủ lạnh mấy cái hộp, đóng gói mang đi cùng.

Bọn họ phải cùng nhau về nhà.

Lái xe vào trong sân, cửa tự động ở phía sau đóng lại, đèn xe chiếu lên mặt cỏ, Chính Quốc vừa liếc mắt đã thấy ngay cây Đỗ Quyên bị gãy, cậu ngồi thẳng người, vịn cửa xe nhìn nó.

Thái Hanh nắm chặt bàn tay đang tóm áo anh của cậu, nói: "Hôm ấy dưới cơn mưa to, anh còn tưởng rằng nó sẽ chết, cũng may là không sao, đã nhú lên mầm non mới rồi."

Anh lái xe vào gara, Chính Quốc đặt hộp kem lên bàn điều khiển, cởi đai an toàn, nhảy xuống ô tô rồi chạy đến chỗ cây hoa Đỗ Quyên.

Thái Hanh cúi đầu nhìn góc áo bị nắm chặt kia, nhàu nhĩ đến không ra hình ra dạng, còn có hơi âm ẩm, đều là mồ hôi trong lòng bàn tay của Chính Quốc.

Anh cũng chẳng hơi đâu đi quản nó, tắt máy rồi tháo đai an toàn, vừa tính rút chìa khóa, Chính Quốc lại mở cửa xe ra ngồi vào.

Đèn trong gara không quá sáng, dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Chính Quốc như phát sáng, nhưng biểu hiện lại có chút đau thương.

Thái Hanh ngẫm nghĩ trong đầu, đoạn hỏi: "Cây hoa kia... vẫn chết à?"

Chính Quốc lắc đầu bảo: "Không phải."

Thái Hanh đang tính hỏi tiếp, thì Chính Quốc xông tới, liều mạng cắn lên môi anh, Thái Hanh thấy nhoi nhói, môi của anh đã bị cắn rách, nụ hôn này mau chóng tràn ngập mùi máu tanh.

Lúc này nào có ai quan tâm việc ấy, Chính Quốc vói đầu lưỡi vào, bị Thái Hanh ngậm lấy rồi liếm láp, bọn họ mút nước bọt trong cổ họng của nhau, vừa mềm mại vừa kịch liệt quấn quýt lấy nhau, cảm thấy như sắp chạm được vào cả linh hồn của đối phương.

Hôn như thế còn chưa đủ.

Chính Quốc đẩy lồng ngực của Thái Hanh ra, hơi lùi về sau mà thở gấp.

Trên môi Thái Hanh có chút máu đỏ, khiến cho người luôn mang dáng vẻ ôn hòa nho nhã như anh, trở nên có mấy phần cuồng dã bất kham.

Thái Hanh gắt gao nhìn chằm chằm Chính Quốc, với tay lung tung muốn rút khóa xe, nói: "Anh không nhịn được đến lúc lên tầng đeo bao, làm ngay tầng một nhé, bắn bên trong, được không?"

Chính Quốc nói: "Không được."

Thái Hanh: "..."

Cậu xông tới, áp sát ngực mình vào người Thái Hanh, chóp mũi cũng cọ cọ vào mũi anh, Chính Quốc cảm thấy mình như một con sư tử cái động dục, vội vã không nhịn nổi: "Ở ngay đây, chơi em đi."

Cây hoa Đỗ Quyên không chết, thật tốt quá, nó không hề chết.

Còn cái cây mọc trong lòng Thái Hanh kia, cậu cũng phải cố gắng hết sức để thân cây càng vươn cao hơn nữa, cành lá càng tươi tốt hơn nữa, chờ mưa bão kéo đến, cái gì cũng không cần sợ.

Chỉ cần Thái Hanh yêu cậu, cái gì cậu cũng không sợ.

Cậu hiểu rất rõ đâu mới là trưởng thành thật sự.

...

Đen thay cho Doãn Khởi mới lảo đảo trở về nhà, lúc mới bước vào sân vẫn chưa cảm thấy biến, đang tính phi thẳng xe vào gara thì... choáng hết cả người, vội vàng tắt đèn xe.

Chiếc xe BMW màu đỏ của Thái Hanh như kiểu bị lắp thêm động cơ rung, vểnh tai lên hóng hớt, còn có thể nghe thấy tiếng Chính Quốc khóc lóc gọi "ba ba".

Doãn Khởi không dám nghe tiếp, cũng không dám quay đầu xe, chẳng biết làm thế nào, đành rón rén bước xuống ô tô, khom người như ăn trộm mở cửa đi vào nhà, không dám bật đèn tầng một, mò mẫm trong bóng tối chạy thẳng về phòng mình, còn khóa trái cửa, chẳng may tí nữa Thái Hanh cụt hứng lại lên đây tẩn hắn thì sao?

Thái Hanh không đi lên tẩn hắn, đúng là anh có nhìn thấy xe của thằng em thật, nhưng mà anh đếch rảnh để quan tâm.

Hộp kem trên bàn điều khiển đã bị đánh đổ, trong xe tràn ngập mùi hương ngòn ngọt, trộn lẫn với tiếng rên rỉ hỗn loạn của Chính Quốc, nhất thời chẳng phân ra được cái nào ngọt ngào hơn.

Chính Quốc tì tay lên trên cửa kính xe, ngón tay búp măng giần giật, lại bị bàn tay của Thái Hanh bao chặt, hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, linh hồn cũng như đang giao hòa.

Giao hòa từ gara đến tận trên tầng, hai người quấn vào nhau, làm mệt rồi thì ôm hôn, ôm hôn xong lại tiếp tục làm, làm đến khi Chính Quốc không bắn ra được gì nữa mới thôi.

Thái Hanh tắm rửa cho cậu rồi dọn dẹp sạch sẽ, nhẹ nhàng ôm Chính Quốc đặt lên trên giường, sau đấy mới tự mình đi vào phòng tắm thay rửa.

Tới khi anh đi ra, ngồi xuống bên mép giường, vừa lau tóc vừa quay đầu nhìn Chính Quốc, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa? Em có đau không?"

Chính Quốc chẳng mặc một cái gì, vươn tay sờ sờ thứ giữa hai cẳng chân, nói: "Chim em hơi xót."

Động tác cậu quá mức tự nhiên, Thái Hanh nhìn mà bên dưới trướng đau, anh xoay người sang chỗ khác nhằm che giấu, rồi tiếp tục lau tóc.

Chính Quốc muốn nhìn anh, thế là cố gắng bò dậy, từ phía sau ôm lấy lưng anh, cằm đặt trên vai anh, nhìn khuôn mặt của anh, bắt chước dáng vẻ dịu dàng trước đây của Thái Hanh, hỏi: "Vừa nãy có thoải mái không?"

Thái Hanh: "... Thoải mái."

Chính Quốc rất là vui, hỏi tiếp: "Em dâm lắm đúng không?"

Thái Hanh: "..."

Chính Quốc nói: "Em còn có thể dâm hơn nữa cơ."

Thái Hanh cho rằng cậu không hiểu từ này là khen hay chê, đang định giải thích, lại nghe cậu nói tiếp: "Em có thể khiến anh thoải mái đến tận năm 80 tuổi, không đúng, 100 tuổi."

Vẻ mặt của Thái Hanh lộ rõ sự kinh ngạc.

Chính Quốc đang dỗ dành anh, tuy rằng có hơi ngốc.

Có điều dỗ anh cái kiểu này... anh thích lắm.

Cả eo lẫn chân Chính Quốc đều mềm nhũn, tư thế hiện tại làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu tuột xuống ngồi trên giường, dán mặt vào lưng Thái Hanh, hai tay vòng qua eo anh.

Cậu muốn sống chung với Thái Hanh, một giây một phút cũng không muốn tách ra.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy như hôm nay, hóa ra thời gian quý giá nhường ấy.

Hóa ra thời gian cũng lại đáng sợ nhường ấy.

Đâu phải cậu chưa từng nghĩ tới việc mình nhỏ hơn Thái Hanh những 17 tuổi, cậu có nghĩ tới rồi, còn nghĩ rất nhiều là đằng khác.

Cậu nghĩ người ôn nhu đẹp trai lắm tiền như Thái Hanh, càng ngày sẽ càng có sức quyến rũ hơn, 5 năm, 10 năm, thậm chí là 20 năm sau, anh vẫn có thể thu hút rất nhiều phụ nữ và người đồng tính, mà cậu thì sao? Rất nhiều con lai sau khi trưởng thành sẽ xấu đi, biết đâu mai này người khác nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, sẽ nói Thái Hanh có điều kiện tốt như vậy, tại sao lại chọn bạn đời kém tắm mức này. Vì thế cậu muốn tập gym, mong mỏi mình có cơ bắp để làn da và cơ thể không bị nhão nhoét, cậu hi vọng vẻ bên ngoài của mình sẽ tương xứng với Thái Hanh. Cậu cũng muốn bản thân ngày càng trở nên ưu tú, nỗ lực học thật giỏi cả tiếng Trung lẫn toàn bộ chương trình học, cậu muốn trở thành một người đàn ông không kém cạnh chút nào khi đứng chung một chỗ với Thái Hanh.

Nhưng là, cậu thật sự không nghĩ đến việc Thái Hanh sẽ già.

Cậu cũng không nghĩ tới, Thái Hanh vậy mà lại sợ "già đi".

Cậu hiểu rõ Thái Hanh sợ cái gì, Thái Hanh giống như cậu, sợ theo tuổi tác trôi đi, tình yêu của đối phương cũng sẽ biến mất không còn dấu vết.

Bởi vì quá yêu, cho nên mới phải lo sợ.

Cậu ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Thái Hanh, gọi một tiếng: "Thái Hanh Hanh."

Thái Hanh đã lau tóc xong, đáp lời: "Ơi?"

Cậu nhẹ giọng bảo: "Em yêu anh."

Thái Hanh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình của cậu.

Chính Quốc lặp đi lặp lại nhiều lần: "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh..."

Thái Hanh đặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, nói: "Rất rất rất rất nhiều."

Chính Quốc dựa sát mặt vào lưng anh, Thái Hanh thấy lưng mình hơi ươn ướt.

Nhưng trong lòng của hai người đều đang lặng lẽ vui mừng.

Bọn họ không chỉ yêu nhau, bọn họ rốt cuộc còn thấu hiểu nhau.

Trời chẳng mấy mà sáng, hai người hôn rồi lại hôn, không nỡ ngủ.

Chờ không khí hạ nhiệt, Thái Hanh vỗ vỗ lưng Chính Quốc, hỏi: "Chuyện trường lớp, quay lại à?"

Anh đã nghe Nam Tuấn kể việc Chính Quốc muốn quay lại trường học.

Chính Quốc ừ một tiếng, nằm trong lồng ngực anh cọ cọ làm nũng, nói: "Jimin không hôn em thật đâu, cậu ấy đang thích một cô gái, với cả cậu ấy cũng chẳng phải gu của em."

Cậu ôm chặt Thái Hanh, nói tiếp: "Anh nhớ sau này có ghen thì phải nổi nóng nhé, không thì em sẽ tức giận."

Thái Hanh: "Ừ."

Chính Quốc nhắm mắt lại, nghĩ đến một số chuyện, đột nhiên nói: "Anh từng bảo muốn nhìn thấy em đá bóng đúng không? Tuần sau đi nhé."

Tâm tình thiếu niên đều là nghĩ sao nói vậy, Thái Hanh đáp ứng cậu: "Được, để xem ngày nào rảnh rỗi, sẽ gọi điện trước cho em."

Chính Quốc nghiêm túc nói: "Nhất định phải đi đấy."

Thứ tư, Thái Hanh gọi điện thoại cho Chính Quốc, bảo hôm nay rảnh rỗi, chiều tối có thể đến trường xem cậu đá bóng.

Thái Hanh ngồi ở hàng thứ hai trên khán đài, xa xa nhìn Chính Quốc và các nam sinh ở trên sân cỏ chạy đuổi theo bóng, mỗi người đều mang theo tuổi trẻ cuồng nhiệt, mà Chính Quốc thì càng đặc biệt chói mắt.

Cậu mặc bộ đồng phục Real Madrid mà mình thích nhất, giống như cậu đã nói, cậu đá bóng trông rất đẹp trai, kỹ thuật ra sao bàn sau, dáng vẻ chơi bóng siêu đẹp, đứng đầu toàn trường.

Cách Thái Hanh không xa có một nhóm nữ sinh đang làm cổ động viên tình nguyện của trận thi đấu này. Mặc dù Chính Quốc đã come out, nhưng cậu vẫn được mấy cô nhóc hoan nghênh nhiệt tình.

Hết giờ. Chính Quốc mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới, vui vẻ hỏi: "Em đẹp trai không?"

Thái Hanh cười đưa nước cho cậu, nói: "Đẹp trai ngây người."

Chính Quốc ngồi bên cạnh anh, tu mấy ngụm nước lớn, lại dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, dáng vẻ đúng chuẩn nam sinh cấp ba sung sức dưới ánh mặt trời.

Thái Hanh thích lắm, tuy nhiên khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Bữa nay anh ăn vận trông rất thoải mái, nhưng mà tuổi trẻ qua mau, con người sao có thể quay lại thời niên thiếu.

Mấy cậu nam sinh cùng đá bóng đang đứng ở chỗ ra vào, bọn họ hướng về phía bên này, nhiệt tình hết mình chào hỏi rất to: "Chúng cháu chào chú ạ!"

Thái Hanh duy trì vẻ mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì rầu muốn chết.

Chính Quốc ngồi thẳng người, đáp lại bọn họ: "Các cậu đừng gọi loạn! Anh ấy không phải ba ba tớ!"

Thái Hanh: "..."

Mấy cậu nam sinh quay mặt nhìn nhau.

Chính Quốc ngắm Thái Hanh một chút, hai mắt long lanh.

Thái Hanh đoán được cậu muốn làm gì, vội vàng định ngăn cản.

Ấy mà Chính Quốc đã nói toẹt ra: "Anh ấy là bạn trai của tớ!"

Bạn trai của tớ! Bạn trai!

Câu nói này phảng phất như vang vọng mấy hồi trên khoảng sân trống trải, Thái Hanh không chắc lắm, cũng có thể là do anh nghe nhầm.

Tiếng các bé gái hưng phấn gào thét, tiếng các cậu trai vừa đi vừa huýt sáo, đại khái... cũng là nghe nhầm.

Sân bóng rộng lớn, chỉ còn dư lại hai người bọn họ, cùng với ánh nắng chiều đỏ rực phía chân trời.

Chính Quốc nói: "Lần này bọn họ đều biết rồi."

Thái Hanh: "... Ừ."

Chính Quốc nói: "Anh không được nghĩ đến chuyện rời khỏi em nữa."

Thái Hanh: "Ừm."

Chính Quốc nói tiếp: "Anh phải kết hôn với em, phải cùng em chung sống bên nhau."

Thái Hanh cũng ngồi thẳng người dậy, trịnh trọng đáp: "Được."

Trước đây anh cảm thấy con đường đi tới tuổi 20 của Chính Quốc, sao mà xa xôi và gian nan quá, anh luôn hoài nghi mình sẽ không tới được đích.

Nhưng mà hiện tại, anh cảm thấy mình có thể.

Chính Quốc nghiêng người, tựa đầu vào vai anh, chậm rãi nói: "Thái Hanh Hanh, anh phải cùng em lớn lên, sau đó em sẽ cùng anh già đi."

Thái Hanh nhìn ánh chiều tà, có chút chói lòa, anh hơi nheo đôi mắt ẩm ướt lại.

Anh bắt đầu tin tưởng bọn họ sẽ bên nhau vĩnh viễn, bất kể là ai trưởng thành, bất kể là ai già đi.

Dáng vẻ anh thích, thật sự Chính Quốc đều có.

Hoàn Chính Văn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro