1.

Đại học XX là một trong những trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước, hàng năm không biết có bao nhiêu học sinh chen lấn đến vỡ đầu muốn vào học, các bậc cha mẹ đều lấy việc đứa con của mình có thể thành sinh viên đại học XX mà cảm thấy vẻ vang. Nhưng Kim Thái Hanh lại không hứng thú với nó, lạnh nhạt nhìn thư báo trúng tuyển đại học XX trong tay, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nếu không phải mẹ bắt hắn lập tức sửa nguyện vọng, hiện tại hắn chắc hẳn đã trở thành sinh viên học viện âm nhạc như ý nguyện, mà không phải đi báo danh ở cái đại học XX nào đó.

Nhớ tới người mẹ tùy hứng mãnh liệt kia, trong mắt Thái Hanh hiện lên một tia bất đắc dĩ, khắp thiên hạ có người mẹ nào chỉ vì một bộ phim truyền hình liền bắt đứa con từ bỏ việc khổ học âm nhạc mười mấy năm, đi ghi danh vào một trường đại học luật hoàn toàn xa lạ, e rằng chỉ có mỗi người mẹ “Thiên tài” kia của hắn…

Xe lửa nhanh chóng vào trạm, Kim Thái Hanh mới xuống xe liền nhìn thấy xe trường đại học XX đặc biệt đưa tới để đón sinh viên mới dừng ở cách đó không xa, hắn kéo theo hành lý đi đến.

Nhìn thấy Thái Hanh, học trưởng khá lớn tuổi phụ trách đến đón bọn họ cùng các sinh viên mới khác đều lập tức trợn mắt há hốc mồm, so với quỷ nhìn còn khoa trương hơn. Cái này cũng khó trách, vô luận là ai nhìn thấy một người kỳ quái đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, ăn mặc kín không kẽ hở hẳn cũng đều giật mình.

Kim Thái Hanh không thèm để ý biểu cảm kinh ngạc của bọn họ, chỉ đơn giản nói cho học trưởng thân phận của mình xong, liền lên xe tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. Lúc hắn ngồi trên xe lửa, người ngồi ở bên cạnh hắn bị cảm nặng nên luôn hắt xì, khiến cho hắn đành phải “Võ trang hạng nặng”! Biết thế sẽ không nghe mẹ ngồi cái xe lửa rách nát này, trực tiếp ngồi máy bay đến…

Sau đó các sinh viên mới cũng nối tiếp nhau lên xe, đa số bọn họ đều có cha mẹ làm bạn, chỉ có Kim Thái Hanh là một mình. Cha của Thái Hanh ra nước ngoài công tác, mẹ hắn muốn đưa hắn đến, nhưng Thái Hanh sợ mẹ làm cho hắn mất mặt, cho nên dứt khoát từ chối.

“Cho hỏi mình có thể ngồi ở đây không?” Có một nữ sinh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Thái Hanh hỏi.

Kim Thái Hanh nhìn quanh tứ phía, phát hiện toàn bộ chỗ ngồi đã đầy, chỉ có chỗ bên cạnh hắn bởi vì không ai muốn ngồi cùng cho nên còn trống.

Thái Hanh gật đầu một cái, nữ sinh nói cảm ơn, ngồi ở bên cạnh hắn.

Đó là một nữ sinh diện mạo rất thanh tú, chẳng qua vẻ mặt vô cùng tiều tụy, ánh mắt hơi sưng đỏ, hình như mới khóc xong. Kim Thái Hanh không phải là loại thích xen vào chuyện của người khác, liếc nhìn nữ sinh một cái rồi đeo tai phone nghe nhạc!

“Chờ một chút!” Lúc tài xế đang chuẩn bị nổ máy, một mỹ nữ diện mạo xinh đẹp, khí chất cao quý có vẻ cổ điển thở hồng hộc chạy lên xe.

“Đại mỹ nữ nha!” Có một số nam sinh lớn mật hưng phấn kêu lên, mỹ nữ cổ điển ngượng ngùng cười cười.

Khó mà gặp được đại mỹ nữ như vậy, toàn bộ nam sinh đều đứng lên chen lấn nhường chỗ ngồi cho cô, chỉ có Kim Thái Hanh không đứng lên. Mỹ nữ cổ điển nhận ý tốt của một nam sinh đeo mắt kính, ngồi xuống phía trước bọn Thái Hanh, mỹ nữ cổ điển giống như quen biết nữ sinh bên cạnh Thái Hanh, liền cười nhẹ gật đầu với cô.

Nữ sinh bên cạnh Kim Thái Hanh tựa hồ không nghĩ tới sẽ gặp được đối phương ở đây, ngẩn người, đáp lại cho cô một nụ cười cứng ngắc.

Xe chạy, học trưởng bắt đầu dốc lòng giảng giải cho các học đệ học muội lịch sử vĩ đại của đại học XX, bỗng nhiên phía sau xe truyền đến một giọng nói qua loa phóng thanh…

“Mau dừng lại ––” mọi người vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy một chiếc xe thể thao Ferrari vô cùng khoe khoang theo sát ở phía sau xe trường, chủ xe là một thanh niên diện mạo khôi ngô, đẹp trai chói mắt.

“Bác tài xế, xin bác chạy nhanh lên, ngàn vạn lần đừng có dừng!” Mỹ nữ cổ điển nhìn thấy người thanh niên liền lập tức sợ hãi, kinh hoảng kêu lên với tài xế.

Tài xế nhìn phía học trưởng, học trưởng gật đầu, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng coi dáng dấp người nọ rất nguy hiểm, anh phải bảo vệ vị học muội xinh đẹp này không bị tổn thương.

Phát hiện xe trường học chạy nhanh hơn, Ferrari của thanh niên cũng tăng tốc đuổi theo, kêu to với mỹ nữ cổ điển: “Lâm Nhã Đình, không được chạy! Em là của tôi…”

Nghe vậy, bên trong xe trường học liền lập tức xôn xao, hóa ra là tiết mục thiếu gia nhà giàu theo đuổi người đẹp.

Mỹ nữ cổ điển xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhẹ nhàng tức giận nói: “Điền Chính Quốc, anh muốn làm gì?”

Kim Thái Hanh lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, thầm nghĩ thật nhàm chán, quay đầu tiếp tục nghe nhạc, lại trong lúc vô tình phát hiện nữ sinh bên cạnh ai oán nhìn thanh niên Ferrari, con ngươi trong suốt tràn đầy nước mắt…

Điền Chính Quốc vượt tới phía trước, chắn ở giữa đường bắt buộc xe trường học phải ngừng lại, cậu xông lên xe đi về phía Lâm Nhã Đình, Lâm Nhã Đình sợ hãi lùi về phía sau.

“Lâm Nhã Đình, tôi nói rồi em trốn không thoát đâu, em là của Điền Chính Quốc tôi!” Chính Quốc túm lấy Lâm Nhã Đình, bá đạo tuyên bố.

“Buông ra! Lưu manh! Bại hoại…” Lâm Nhã Đình xấu hổ nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng theo thái độ từ chối có mà như không cùng màu phấn hồng mất tự nhiên trên khuôn mặt có thể thấy được, cô cũng không phải thật sự chán ghét người thanh niên tên Điền Chính Quốc này.

“Anh không thả!” Chính Quốc nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh thích em, làm bạn gái anh đi!”

“Tôi…” Không đợi Lâm Nhã Đình nói ra lời cự tuyệt, Điền Chính Quốc đã bá đạo chặn môi của cô lại, Lâm Nhã Đình thẹn thùng đẩy cậu vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự lại được, đành phải tiếp nhận nụ hôn của cậu…

“Wow ––” hiếm khi gặp được loại tình tiết giống trên TV, toàn bộ sinh viên mới phấn khích kêu to, có mấy nam sinh còn huýt gió.

Kim Thái Hanh thờ ơ lạnh nhạt, có chút đồng tình với nữ sinh bên cạnh, nữ sinh kia nhìn thấy hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trước mặt thì sắp điên rồi, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Chính là không ai chú ý tới nỗi đau khổ của cô, trong mắt mọi người chỉ có đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia thôi…

“Tôi tên là Điền Chính Quốc, là cùng khóa với các anh chị em, hôm nào tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, chúng tôi đi trước, bye bye…” Hôn gần hai phút, Chính Quốc mới cảm thấy mỹ mãn buông Lâm Nhã Đình ra, cười nói vô lại với mọi người, nói xong liền ôm Lâm Nhã Đình rời đi, từ đầu tới cuối một cái cũng không nhìn nữ sinh bên cạnh Thái Hanh.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc mang theo Lâm Nhã Đình vẻ mặt hào hứng điều khiển Ferrari rời đi, toàn bộ các nữ sinh hâm mộ vận tốt của Lâm Nhã Đình, lại có thể được một nam sinh đẹp trai có tiền như vậy theo đuổi.

Kim Thái Hanh thở nhẹ nói một câu: “Chỉ thấy người mới cười, nào nghe thấy người cũ khóc!”

Nữ sinh bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu, Thái Hanh không nói gì thêm, đưa một chiếc khăn tay cho cô liền quay đầu nhìn ra không trung xanh thẳm bên ngoài cửa sổ…

“Quốc tử, tiểu tử cậu thật giỏi, nhanh như vậy liền cua được Lâm Nhã Đình!” Trong ký túc nam sinh xá đại học XX, La Suất bạn thân nhất của Điền Chính Quốc hâm mộ nói.

“Nhanh cái gì, đã gần hai tháng!” Chính Quốc không cho là đúng.

“Lâm công chúa này cũng thật khó chơi, nhưng cô ta đẹp như vậy, cho dù mất một năm cũng đáng…”

“Chuyện lớn không ổn rồi!” Cửa đột nhiên mở ra, một mỹ thiếu niên tóc vàng chạy xộc vào.

“Tiểu Cường, làm sao thế?” Bọn Chính Quốc tò mò ngẩng đầu.

“Tớ vừa mới nghe được, trường học lại phân một tên dân tộc thiểu số ở một vùng nhỏ phía Nam ở cùng chúng ta!” Sinh Tiểu Cường kích động kêu lên.

“Cái gì? Dám phân một tên nhà quê ở cùng chúng ta? Không nhầm chứ!” Chính Quốc lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

“Trường này sao lại làm như vậy, chẳng lẽ không biết thân phận của chúng ta sao? Trời ơi! Tất cả dân tộc thiểu số đều không có tố chất, không có văn hóa, nhìn là thấy ghê tởm!” La Suất có sự kỳ thị dân tộc nghiêm trọng, siêu cấp chán ghét dân tộc thiểu số.

“Chúng ta nhanh đi lên trường, kêu bọn họ xếp chỗ ở khác cho sinh viên mới kia.” Sinh Tiểu Cường gật đầu.

“Không được!” Điền Chính Quốc lắc đầu phủ quyết, khi cậu ra khỏi nhà lão già từng ra lệnh, cảnh cáo cậu không được lấy danh hào của ông đi gây rối, nếu không sẽ đánh gãy chân cậu.

“Vậy làm sao bây giờ? Dù sao tớ có chết cũng không ở cùng với tiểu tử kia!” La Suất nhíu mày.

“Việc này đơn giản, chúng ta có thể nghĩ biện pháp làm cho nó không thể ở được, phải tự mình cút.” Khóe môi Chính Quốc nhếch lên một nụ cười đen tối đáng sợ.

“Ý kiến hay!” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường giơ hai tay tán thành, sau đó ba người bắt đầu thương lượng nên trừng trị tên sinh viên mới xui xẻo kia như thế nào…

Nhìn thấy vườn trường vô cùng náo nhiệt, người chen chúc chật như nêm cối, Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, quyết định tới ký túc xá trước, khi nào đám người bớt đông thì đi báo danh.

Tra được số phòng ký túc xá của mình, Thái Hanh đi vào ký túc xá nam, tìm được phòng số 503 liền nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cửa không có khóa, vào đi!” Lập tức đã có người đáp lại.

Kim Thái Hanh đẩy cửa ra, nhưng mới vừa bước chân vào phòng, một chậu nước bẩn liền lập tức hắt đến, hắn không kịp tránh né, trong nháy mắt liền bị ướt sũng bẩn thỉu…

“Sorry! Sorry! Anh bạn, tớ nhất thời trượt tay, cho nên…” Sinh Tiểu Cường lộ ra vẻ mặt áy náy nhìn hắn. Đối với cách ăn mặc kỳ quái của Kim Thái Hanh bọn họ tuyệt không giật mình, ở trong lòng bọn họ dân tộc thiểu số vốn đã rất lạ!

“Tiểu Cường, sao cậu lại không cẩn thận như vậy!” Chính Quốc nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thái Hanh liền cố nén xúc động muốn cười to, giả bộ tức giận mắng, sau đó lại giả bộ quan tâm hỏi Thái Hanh: “Người anh em, cậu không sao chứ?” Thật ra là bọn họ cố ý, muốn cho Thái Hanh một cái cảnh cáo!

Kim Thái Hanh mắt điếc tai ngơ, cũng không tức giận, bình tĩnh đặt hành lý lên cái giường trống duy nhất trong phòng, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, từ đầu tới cuối ngay cả con mắt cũng không liếc bọn họ một chút.

Thái Hanh dễ dàng nhận ra địch ý của bọn họ, biết chậu nước kia là cố tình, nhưng hắn cũng không vạch trần bọn họ, bởi vì hắn khinh thường!

Người lạnh nhạt cao ngạo như Kim Thái Hanh cảm thấy khắc khẩu với bọn Điền Chính Quốc vì chuyện này cãi vã, một chút ý nghĩa cũng không có, chẳng qua hắn không nghĩ tới sẽ được phân cùng phòng ký túc xá với Chính Quốc, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn!

“Mẹ nó, ngứa cả đ*t! Một thằng nông dân thì thái độ cái đéo gì…” Đám người Chính Quốc đều bị thái độ của Thái Hanh làm cho tức giận nổi trận lôi đình, tính cách La Suất luôn nóng nảy chửi ầm lên, không hề sợ bị Thái Hanh nghe được.

Trong đôi mắt Điền Chính Quốc giận lóe ra hai đám lửa, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám không nhìn cậu như vậy, thật con mẹ nó có can đảm! Tiểu tử thối này, mày chết chắc rồi…

“Đúng vậy! Nó nghĩ nó là ai chứ!” Sinh Tiểu Cường gật đầu phụ họa.

Kim Thái Hanh ở trong phòng tắm nghe được rất rõ ràng nhưng cũng không quan tâm, vẫn lạnh nhạt như cũ, đứng trước gương cởi kính râm cùng khẩu trang, phát hiện trên mặt mình nổi lên rất nhiều nốt mẩn màu đỏ.

Kim Thái Hanh nhíu mày, khó trách hắn cảm thấy mặt có vẻ ngứa, hắn di truyền thể chất của mẹ, rất dễ dị ứng, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ bị mẩn!  Xem ra trong khoảng thời gian ngắn phải đeo khẩu trang mỗi ngày, tránh bị ánh sáng chiếu vào, nốt mẩn sẽ mọc càng nhiều…

Tắm rửa sạch sẽ một lúc, Thái Hanh lại tiếp tục “Võ trang hạng nặng”, đem mình bọc kín không có kẽ hở mới rời khỏi phòng tắm.

Bọn Chính Quốc đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy Thái Hanh thì cố ý nói: “Đừng thừa dịp chúng tôi không ở đây mà trộm thứ gì, quỷ nghèo!” Ở trong mắt bọn họ, dân tộc thiểu số phía Nam đều là người nghèo không có tiền.

Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Chính Quốc, không hề tức giận. Chờ bọn Chính Quốc đi rồi, cậu mới đi đăng kí báo danh, cũng tìm giáo sư yêu cầu đổi ký túc xá.

Kim Thái Hanh muốn đổi ký túc xá thật không phải bởi vì hắn sợ bọn Điền Chính Quốc, chỉ là cảm thấy sống cùng một phòng với đám người không tố chất này là một chuyện thật nhàm chán!

Nhưng giáo sư từ chối yêu cầu của Thái Hanh, nội quy trường học quy định rõ ràng, sinh viên năm nhất không thể đổi ký túc xá, phải học kỳ một của năm thứ hai mới có thể đổi. Thái Hanh chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ ý định đổi ký túc xá, xem ra về sau hắn phải sinh hoạt cùng với một đống rác rưởi nhàm chán rồi…

Điều kiện ký túc xá của đại học XX cũng không tồi, bốn người một phòng, có điện thoại, TV, wifi, còn có phòng tắm, nhưng mấy đại thiếu gia như bọn Chính Quốc lại vẫn ngại thiếu, trong bụng đầy những câu oán hận…

“Mẹ nó, đây là cái Internet quái quỷ gì vậy, còn chậm hơn ông nội con rùa!” La Suất đang chơi game căm tức mắng to.

“Đúng vậy, cái trường này thật độc ác! Thu chúng ta nhiều tiền như vậy, cũng không thu xếp cho chúng ta chỗ ở tốt một chút, ký túc xá này nhỏ muốn chết, còn không to bằng một nửa phòng của tớ…” Sinh Tiểu Cường ngồi ở bên cạnh hắn cũng đầy bụng bất mãn.

Kim Thái Hanh nằm ở trên giường đọc sách, lạnh lùng liếc bọn họ một cái. Những người này thật phiền, suốt ngày kêu ca! May mắn người thích oán giận nhất là Điền Chính Quốc đã cùng nữ sinh đi hẹn hò, bằng không hắn nhất định sẽ bị ba người bọn họ phiền chết!

Trải qua vài ngày ngắn ngủi ở chung, Thái Hanh đã biết sơ sơ gia cảnh của đám người Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng giống mình học khoa luật, La Suất cùng Sinh Tiểu Cường là khoa quản lý, ba người là bạn rất thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tất cả bọn họ đều sinh ra trong gia đình không giàu thì quyền thế, cho nên mắt đều cao hơn đầu, thích nhìn người bằng nửa con mắt, trong đó Chính Quốc có gia thế tốt nhất cũng mắc bệnh hoàng tử nghiêm trọng nhất.

Điền Chính Quốc là thái tử gia danh xưng như tên, cha là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong giới chính trị, mẹ cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh tế, gia đình như vậy làm cho Chính Quốc dễ có khả năng kiêu ngạo, khinh thường bất luận kẻ nào, hơn nữa chán ghét người nghèo…

Nhưng Kim Thái Hanh không hề bị dọa bởi gia thế của bọn Chính Quốc kiêu ngạo, sau khi biết thân phận của bọn họ, hắn chỉ có một cảm giác, tương lai quốc gia giao vào trong tay những người này, thật sự là tiền đồ hạn hẹp!

“Mẹ nó, đồ nhà quê, mày có thể đừng ở trong này làm chướng mắt, cút nhanh ra ngoài đi!” La Suất quay đầu mắng Thái Hanh, ký túc xá này vốn đã làm cho người vô cùng khó chịu, nhìn thấy tên mọi rợ chết tiệt này lại càng khiến người phát hỏa.

Kim Thái Hanh vẫn là bộ dáng nhàn nhã như cũ, mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn coi bọn họ là không khí.

“Mẹ kiếp! Mày đây là thái độ gì? Mày không phải là thích bị đánh chứ!” Sinh Tiểu Cường thét to như sấm. Ghê tởm! Tên tiểu tử chết tiệt này quả thực làm cho người ta nổi điên, vô luận bọn họ mắng hắn như thế nào, hắn cũng đều khinh rẻ làm như bọn họ đang đánh rắm, ngay cả nói cũng lười nói lại một câu…

Thái Hanh duỗi thắt lưng, nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, nên đi ăn cơm rồi. Hắn nhảy xuống giường mặc áo khoác vào, muốn xuống nhà ăn ăn cơm, lưu lại hai người La Suất cùng Sinh Tiểu Cường tức giận đến tím mặt.

“Các em, anh đây đã trở về!” Cửa đột nhiên đẩy ra từ bên ngoài, truyền đến một tràng tiếng cười sang sảng.

“Tên không đạo nghĩa cậu cuối cùng đã trở lại, chúng tôi còn tưởng rằng cậu chết ở bên ngoài đấy!” Nhìn thấy Điền Chính Quốc, đang đầy một bụng hỏa La Suất tức giận trả lời.

“Cơn tức thật lớn, làm sao? Ai bắt nạt đồng chí Tiểu Suất của chúng ta?” Chính Quốc ngồi xuống cạnh La Suất, khoác vai hắn cười hì hì hỏi.

“Có thể là ai nữa, còn không phải chính là tên chết tiệt kia.” Sinh Tiểu Cường lắc đầu than thở.

“Lại là tiểu tử kia!” Chính Quốc nheo mắt.

“Quốc tử, tớ không chịu nổi! Tiếp tục ở cùng một chỗ với tên kia, sớm hay muộn tớ cũng sẽ điên mất…” La Suất nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt sắp phun ra lửa.

Điền Chính Quốc có thể lý giải tâm tình của La Suất, tiểu tử thúi kia thật sự làm cho người ta phát điên, rõ ràng là một thằng nông dân đến từ một vùng đất hoang nghèo đói, vậy mà hết lần này đến lần khác coi rẻ bọn họ, căn bản không để vào mắt. Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn bọn cậu, giống như bọn họ là rác rưởi ghê tởm vậy, tràn ngập khinh bỉ cùng coi thường…

“Đây là cái gì?” Sinh Tiểu Cường bỗng nhiên chú ý tới hộp cơm trong tay Điền Chính Quốc, đoạt lấy mở ra, vừa nhìn thấy liền lập tức kêu to: “Phỉ Thúy gà!”

“Quốc tử, cậu thật sự là chơi trội nha! Vậy mà đưa Lâm Nhã Đình đi Lệ Tinh…” La Suất lập tức ngoài người qua nhìn, Lệ Tinh là khách sạn tốt nhất trong vùng, đắt có tiếng, Phỉ Thúy gà lại là đồ ăn chính của khách sạn Lệ Tinh.

“Tiếc mồi nhỏ bắt không được sói!” Chính Quốc cười cười, nhún vai. “Đây là đặc biệt mang về cho các cậu, nhanh ăn đi!”

“Không hổ là anh em tốt, không quên nhớ đến bạn thân!” Sinh Tiểu Cường vui vẻ lập tức cầm lấy dĩa muốn ăn.

“Chờ một chút!” Trong đầu Chính Quốc chợt lóe linh quang, đưa tay ngăn lại Sinh Tiểu Cường.

“Sao thế?” Sinh Tiểu Cường khó hiểu nhìn cậu.

“Đừng ăn vội, tớ nghĩ ra được một cách có thể trừng trị tiểu tử thối kia làm cho nó cút!”

"Cách gì?” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường lập tức phấn khích đồng thời hỏi.

"Đó là…”


•••


💁🏻‍♀️: nghỉ hè chán qa, rảnh háng nên tui tìm cv edit cho ae đọc chơi 😻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro