11.

Bởi vì đêm qua quá điên cuồng, Thái Hanh ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, sau khi Thái Hanh rời giường mặc quần áo thì liền gọi Chính Quốc dậy.

Nhưng Chính Quốc bị Thái Hanh bắt nạt một đêm, sắp mệt đến rã rời rồi, làm thế nào cũng không chịu dậy.

“Tôi thật sự rất mệt mỏi, cậu để cho tôi ngủ thêm một lát thôi! Cùng lắm thì chúng ta ở đây tiếp một ngày nữa là được!” Chính Quốc ôm chặt lấy gối, còn buồn ngủ nói.

“Không được! Dậy nhanh lên… Buổi chiều có tiết của viện trưởng, chúng ta không thể vắng mặt!” Thái Hanh tàn nhẫn cướp gối của Chính Quốc đi, còn ôm luôn cả cái chăn.

“Moá nó, chán ghét muốn chết!” Không có gối cùng chăn, Điền Chính Quốc không có cách nào ngủ tiếp chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, không cam tâm từ trên giường ngồi dậy, nhưng mới vừa động một cái liền đau kêu thét lên.

“Làm sao vậy?” Thái Hanh lập tức lo lắng hỏi.

“Mông đau!” Chính Quốc đau đến sắp chảy nước mắt, cái mông của cậu bị Thái Hanh chà đạp một đêm, thiếu chút nữa nở hoa rồi.

“Trở về sẽ bôi thuốc cho cậu, bây giờ cậu kiên nhẫn một chút!” Thái Hanh lấy quần áo giúp Chính Quốc mặc vào, hắn biết hiện tại Chính Quốc căn bản không có sức mặc quần áo.

“Tôi muốn tắm, toàn thân dính nhơm nhớp khó chịu muốn chết!” Điền Chính Quốc yêu cầu nói.

“Nơi này không có phòng tắm, về rồi tắm!”

“Tôi không chịu, tôi muốn tắm ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ không đi nữa!” Chính Quốc cố tình làm khó dễ Thái Hanh. Hừ! Tên khốn này tối hôm qua đem cậu thao thành như vậy, ngủ dậy ngay cả lời dễ nghe cũng không nói nổi một câu, đã muốn đi học. Chả giống cậu trước kia mỗi khi làm tình xong ngày hôm sau thức dậy, sẽ luôn dịu dàng dỗ dành những nữ sinh kia, làm cho bọn họ vui vẻ.

“Cậu không muốn đi cũng được, chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua!” Thái Hanh cười lạnh uy hiếp, làm Chính Quốc sợ tới mức vội vàng đẩy Thái Hanh ra, bảo vệ cặp mông của cậu.

“Cậu đừng mơ tưởng chạm vào tôi một lần nữa, cái đồ dã thú này!” Đùa à, nếu tiếp tục làm nữa cậu còn mạng để sống sao!

“Vậy ngoan ngoãn ngồi dậy cho tôi, đi nhanh về trường, đừng cố tình gây sự nữa!” Thái Hanh giúp Chính Quốc mặc quần áo cùng xỏ giày xong, liền đi xuống quầy tiếp tân tìm nước rửa mặt.

“Mẹ nó, khốn kiếp! Một ngày nào đó ông đây phải đâm nát hoa cúc nhỏ của cậu, cho cậu gọi ông đây là ông nội!” Chờ Thái Hanh rời đi, Chính Quốc nghiến răng nghiến lợi mắng.

Thái Hanh nhanh chóng liền cầm một phích nước ấm trở lại, làm ướt khăn lông xong liền giúp Chính Quốc lau mặt. Chính Quốc bởi vì quan hệ miệt mài quá độ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện đầy dấu vết liễu tình, miệng thì bị Kim Thái Hanh làm phá da.

Bất quá Điền Chính Quốc cũng không khách khí với Kim Thái Hanh, cổ cùng phía sau lỗ tai của Thái Hanh cũng lưu đầy vết hôn, vết cắn của cậu, trên người lại càng không cần nói, không có một chỗ nào là bình thường, may là Thái Hanh có khẩu trang che, bằng không cậu căn bản không có cách nào quay về trường.

Chờ hai người rửa mặt xong, Chính Quốc siêu cấp khó chịu rời khỏi nhà nghỉ cùng Thái Hanh. Lúc gần đi, cậu quay đầu lại nhìn nhà nghỉ nhỏ cực kỳ đơn sơ, ở đây chứa toàn bộ những chuyện nên làm cũng như không nên làm của cậu và Kim Thái Hanh, hiện tại cậu thật sự không có cách nào quay đầu lại.

Ôm tâm tình cực kỳ phức tạp, Chính Quốc cùng Thái Hanh ngồi trên xe bus trở về trường học…

Hạ thể của Điền Chính Quốc rát vô cùng, thật vất vả nhịn được đến trường học, vừa mới xuống xe lại thấy Lâm Nhã Đình cùng Tương Thiến Thiến lo lắng đứng ở trước cổng trường nhìn ngó xung quanh, tự nhiên là đang chờ bọn cậu.

Hỏng bét! Gương mặt tuấn tú của Chính Quốc nhất thời biến thành quả mướp đắng, ngày hôm qua cậu đã hoàn toàn bỏ quên hai cô gái này, phải giải thích thế nào về thất thường của mình hôm qua đây, còn nữa cậu phải nói thế nào cho Lâm Nhã Đình biết hai người bọn họ đã chơi xong rồi.

“Chính Quốc!”

“Thái Hanh!”

Đang lúc Điền Chính Quốc buồn rầu không biết nên làm thế nào cho phải, Lâm Nhã Đình cùng Tương Thiến Thiến đã nhìn thấy bọn họ, kích động chạy tới.

“Ngày hôm qua hai người đã đi đâu, sao cả đêm cũng không về? Bọn em lo lắng gần chết!” Tương Thiến Thiến lo lắng hỏi.

“Đúng vậy! Bọn em một đêm không ngủ, lúc nào cũng lo hai người gặp chuyện không may…” Lâm Nhã Đình giữ chặt tay Điền Chính Quốc, nói xong nước mắt lại theo đó chảy ra, bộ dáng điềm đạm đáng thương dễ làm người khác đau lòng.

Chính Quốc vội vàng hất tay Lâm Nhã Đình ra, bởi vì cậu nhìn thấy Thái Hanh dùng ánh mắt vô cùng khủng bố nhìn chằm chằm vào cậu cùng Lâm Nhã Đình cười lạnh.

Lâm Nhã Đình kinh ngạc nhìn cậu, không rõ vì sao cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, chẳng lẽ là vì Tương Thiến Thiến? Nhưng chính cô phát hiện Điền Chính Quốc ngay cả con mắt cũng không liếc Tương Thiến Thiến một cái.

“Bọn tôi hiện tại phải đi học, chờ muộn một chút sẽ giải thích cho hai người, chúng tôi đi trước!” So với ngày hôm qua, Kim Thái Hanh đồng dạng lạnh lùng không ít.

“Hai người…” Lâm Nhã Đình muốn hỏi rõ ràng, nhưng Chính Quốc cùng Thái Hanh đã ném hai cô lại rồi đi vào trường.

“Nhã Đình, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại trở nên kỳ quái như vậy?” Tương Thiến Thiến đột nhiên có loại dự cảm vô cùng không tốt.

“Tớ cũng không biết, lát nữa chúng ta nhất định phải hỏi rõ ràng!” Lâm Nhã Đình thầm tự suy đoán các loại nguyên nhân có thể xảy ra, trong lòng cũng tính toán bước tiếp theo mình nên làm như thế nào.

Vừa rời khỏi tầm mắt của bọn Lâm Nhã Đình, Chính Quốc liền đau ngã vào người Thái Hanh, bởi vì liên quan đến nơi đó, mỗi bước đi của cậu đều đau như dao cắt, thời điểm trở về đều là Thái Hanh giúp đỡ cậu.

“Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Kim Thái Hanh biết cậu rất cực khổ, ngày hôm qua cùng mình đánh một trận ác liệt, lại bị mình làm suốt một đêm, cho dù là siêu nhân cũng sẽ không chịu nổi.

“Chúng ta nhanh trở về đi!” Chính Quốc lắc đầu. Cậu cảm giác bên trong có cái gì chảy ra, khẳng định là thứ Thái Hanh để lại bên trong ngày hôm qua, phải nhanh chóng trở về lấy nó ra.

Thái Hanh đỡ Chính Quốc để cậu tựa vào người mình, tận lực giảm bớt gánh nặng cho cậu, chậm rãi đi về phía ký túc xá nam sinh.

Chờ tới lúc trở về ký túc xá, Điền Chính Quốc đã sớm đổ mồ hôi như mưa, may là ông trời phù hộ, La Suất cùng Sinh Tiểu Cường cũng không ở, trong ký túc xá không có ai, nếu không Chính Quốc không biết phải giải thích như thế nào về bộ dáng chật vật hiện tại của mình.

Dưới sự nâng đỡ của Thái Hanh, Chính Quốc vào phòng tắm, Thái Hanh xối nước ấm, giống như một nữ phó cẩn thận nhất, giúp Chính Quốc rửa sạch từ trong ra ngoài một lần.

Lúc Kim Thái Hanh đưa tay vào trong thân thể của Điền Chính Quốc móc ra tinh dịch cùng máu, Chính Quốc đau phát khóc. Tối hôm qua lúc làm còn không cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện cái mông đau quá, đau đến mức như không phải của cậu, đau chết cậu!

“Hối hận sao?” Thái Hanh đột nhiên rũ mắt nhìn Chính Quốc thấp hơn cậu một chút hỏi.

Điền Chính Quốc lắc đầu, tuy rằng thật sự rất rất đau, nhưng cậu cũng không hối hận chuyện ngày hôm qua.

Kim Thái Hanh khẽ nhếch khóe môi, ôm cậu rời khỏi phòng tắm, ôn nhu đặt cậu lên trên giường xong, trở lại bên giường của mình lấy ra một con gấu bông đã rất cũ rồi xoay người đưa cho cậu.

“Cái này cho cậu!”

“Đây là cái thứ gì vậy? Khó coi chết đi được, thật quê mùa! Hơn nữa thứ này không phải nên đưa cho nữ sinh mới đúng sao!” Chính Quốc nhíu mày.

“Không cần thì thôi!” Thái Hanh có chút mất hứng, muốn đem con gấu bông lấy về.

“Thứ gì tặng cho người ta rồi sao có thể lấy lại chứ!” Chính Quốc lập tức vươn tay ôm chặt lấy gấu bông, tuy rằng một người đàn ông trưởng thành chơi cái này thật sự rất không ra cái dạng gì, nhưng đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh tặng đồ cho cậu, sao có thể không cần!

Trong mắt Thái Hanh hiện lên nụ cười, buông tay ra đưa gấu bông cho cậu: “Cậu thế này tốt nhất đừng đi học, ở ký túc xá nghỉ ngơi cho khoẻ đi!” Chính Quốc hiện tại đi học, nếu không cẩn thận có thể sẽ té xỉu tại lớp.

“Nhưng buổi học hôm nay là của viện trưởng…” Điền Chính Quốc cũng không muốn đi, nhưng lại sợ viện trưởng vì thế mà gọi điện cho ông bô nhà cậu.

“Tôi sẽ giúp cậu giải thích với thầy ấy, cậu hãy ngủ một giấc thật ngon, lúc ở nhà nghỉ không phải cậu vẫn rất muốn ngủ sao!”

“Ừm!”

“Tôi đi học đây!” Thái Hanh nhìn đồng hồ, sau khi xử lý xong quần lót dính máu của Chính Quốc liền đi học.

Chờ Kim Thái Hanh đi rồi, Điền Chính Quốc nhìn con gấu bông bên cạnh thở dài, thật không hiểu vì sao mình lại đi thích cái tên này. Biến mình thành như vậy, thế mà lại chỉ tặng cậu cái thứ chỉ nữ sinh cùng trẻ con mới chơi, hơn nữa con gấu bông này thoạt nhìn rõ ràng đã có chút cũ kỹ.

Đáng ghét! Ngay cả cái mới cũng luyến tiếc mua cho cậu! Quỷ hẹp hòi! Đồ nhà quê nghèo kiết xác.

Điền Chính Quốc buồn bực đấm cho con gấu bông già nua mấy cái, làm cho nó ngã chổng vó.

“Hả, đây là cái gì?” Chính Quốc đột nhiên phát hiện bên đùi của gấu bông có mấy chữ, tò mò cầm lên nhìn.

“Tặng cho nhị mao đáng yêu nhất?!” Chính Quốc nhíu mày. Nhị mao là ai? Cái tên thật quê mùa!

Chính Quốc thật sự quá mệt mỏi, không có tinh lực nghĩ nhiều, ngáp một cái liền ôm gấu bông tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Kim Thái Hanh đến chạng vạng mới trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ôm gấu bông ngủ say, còn chảy nước miếng nữa!

Đáy mắt hiện lên nụ cười, Thái Hanh đặt đồ ăn vừa mua lên bàn, ngồi xuống bên giường. Nhìn thấy khuôn mặt ngủ giống như trẻ nhỏ của Chính Quốc, Thái Hanh nhếch khóe môi. Thật sự là con heo! Ngay cả ngủ cũng giống heo… Đáng yêu!

“Heo, mau dậy ăn cơm!” Thái Hanh nhéo cái mũi của Chính Quốc, lạnh giọng kêu lên.

“Làm gì thế? Đừng ồn! Tôi còn muốn ngủ!” Chính Quốc hất tay hắn ra, quay đầu tiếp tục ngủ.

Kim Thái Hanh nhướn mày, trên mặt hiện lên vẻ cười xấu xa, đột nhiên đưa tay bóp mũi Điền Chính Quốc lại, làm cho cậu không thể thở.

“Ưm ưm… Ưm…” Chính Quốc thiếu hơi lập tức khó chịu giãy giụa, mở to mắt hất tay Thái Hanh ra, lửa giận tận trời mắng: “Cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn giết tôi à!”

“Đã tỉnh!” Gian kế đã thực hiện được Kim Thái Hanh vừa lòng nhếch khóe môi.

Chính Quốc vừa muốn chửi ầm lên, Thái Hanh đã nhấc đồ ăn đến quơ quơ trước mặt cậu: “Dậy ăn cơm thôi, ăn xong lại ngủ tiếp!”

Điền Chính Quốc sờ sờ cái bụng, thật sự có chút đói bụng, nhớ ra tính cả ngày hôm nay, đã hai ngày không có ăn cơm!

“Lần sau không cho cậu dùng loại phương thức thiếu đạo đức này gọi ông đây dậy nữa, bằng không ông đây đánh chết cậu!” Chính Quốc cầm đôi đũa Thái Hanh đưa tới, không quên cảnh cáo.

“Không biết ai đánh ai!” Kim Thái Hanh không nể mặt cười nói.

“Cậu…” Chính Quốc tức đến nói không ra lời, mặc dù Thái Hanh nói là sự thật, bản thân mình quả thật chỉ có nước bị hắn đánh, nhưng hắn cũng không cần nói trắng ra như thế chứ! Đồ khốn!

“Ngậm miệng lại, ăn cơm nhanh lên!” Thái Hanh đã mở ra hộp cơm đẩy về phía trước.

“Ngậm miệng lại làm sao mà ăn, cậu dạy tôi!” Chính Quốc tức giận vặn lại hắn.

“Ngây thơ!” Thái Hanh chịu không nổi liếc mắt.

Điền Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, vừa mở hộp cơm ra nhìn, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Là cơm rang chân giò hun khói chua ngọt, cậu thích ăn nhất! Cả thành phố chỉ có một tiệm cơm ở thành nam bán, nghĩ đến Kim Thái Hanh vì mình đặc biệt chạy đến quán cơm xa xôi mua cơm, Điền Chính Quốc nhất thời bay hết giận dữ, trong lòng thấy ngọt ngào.

“Làm sao cậu biết tôi thích ăn cơm rang chân giò hun khói chua ngọt?” Chính Quốc tò mò hỏi, trước kia cậu với Thái Hanh mỗi ngày đối chọi gay gắt, cậu chưa từng có cơ hội nói cho Thái Hanh sở thích của mình.

“Cậu thích ăn thứ này? Tôi không biết, tôi mua bừa!” Thái Hanh mặt không thay đổi nói.

“Nói dối không biết ngượng mồm!” Mình mà tin hắn thì đúng là đồ ngốc.

“Đừng nói nhảm nhiều nữa, nhanh ăn cơm đi, không ăn thì để tôi vứt đi!” Thái Hanh bị vạch trần có hơi xấu hổ, nghiêm mặt uy hiếp.

“Có người thẹn quá hóa giận nha! Ha ha ha…” Khó được có cơ hội nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Thái Hanh, Chính Quốc không giễu cợt hắn mới lạ.

“Mông cậu lại ngứa có phải không?” Kim Thái Hanh đen mặt lại, rõ ràng thật sự tức giận.

Biết lão hổ thật sự muốn phát uy rồi, con mèo nhỏ nào còn dám lỗ mãng, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

“Đúng rồi, cậu nghĩ ra cách nào để nói với hai người Lâm Nhã Đình chuyện hôm qua chưa?” Chính Quốc đột nhiên nhớ tới bạn gái cũ cùng bạn gái hiện tại, lập tức cảm thấy nhức đầu.

“Đó là vấn đề của cậu, không liên quan đến tôi!” Thái Hanh ăn xong miếng cơm cuối cùng, lạnh lùng trả lời.

“Cậu… Cậu sao có thể như vậy?” Chính Quốc tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chuyện này toàn bộ do Thái Hanh dựng lên, nhưng hắn lại muốn ném tất cả cục diện rối rắm này cho cậu thu dọn một mình, hắn có nhân tính hay không a!

“Tương Thiến Thiến cùng Lâm Nhã Đình một người là bạn gái cũ của cậu, một người là bạn gái hiện tại của cậu, tất cả đều là cậu trêu chọc vào, đương nhiên phải từ cậu giải quyết!” Thái Hanh phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh.

Điền Chính Quốc vừa muốn phản bác, lại đột nhiên nghe được từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười của La Suất cùng Sinh Tiểu Cường, Chính Quốc vội vã kêu Thái Hanh thu dọn hết đồ ăn ngồi trở lại giường của mình, tránh cho đám người La Suất nhìn thấy bọn họ thân mật ngồi cùng nhau sẽ khả nghi.

“Quốc tử, cậu đã trở lại!” Mở cửa ra, thấy Điền Chính Quốc một đêm không về, La Suất cùng Sinh Tiểu Cường lập tức nhiệt tình chạy tới kêu lên.

“Quốc tử, tối hôm qua chạy đi đâu vui vẻ hả? Cũng không gọi bọn tớ, không có suy nghĩ.” Sinh Tiểu Cường tức giận chỉ trích nói.

“Người ta sao có thể gọi cậu đi làm bóng đèn chứ!” La Suất cười ám muội nói.

“Ý gì?” Sinh Tiểu Cường nghi hoặc nhìn La Suất.

La Suất cười mà không đáp, chỉ chỉ thân trên trần trụi ở ngoài chăn của Điền Chính Quốc, phía trên hiện đầy dấu hôn nóng bỏng.

“Trời ạ! Quốc tử, tối hôm qua cậu đi đâu thông đồng với tao hóa, đã vậy còn quá bốc!” Sinh Tiểu Cường nghĩ đến Điền Chính Quốc vừa đi thông đồng với cô em mới nào đó, bởi vì bọn họ đều biết loại thục nữ như Lâm Nhã Đình là không có khả năng cuồng dã như vậy.

Chính Quốc vội vàng kéo chăn che kín người mình, quay đầu lén nhìn Thái Hanh, tuy rằng bởi vì khẩu trang làm cậu không rõ lắm mặt của Thái Hanh, nhưng Chính Quốc biết sắc mặt hiện tại của Thái Hanh nhất định rất khôi hài, cậu không khỏi nở nụ cười.

“Nhìn cậu cười tiện như vậy, đêm qua nhất định rất sung sướng, nhanh khai báo thành khẩn cho chúng tớ đi.” La Suất tò mò muốn chết với chuyện phong lưu tối hôm qua của Điền Chính Quốc.

“Đúng, nhanh lên nói con bé kia là ai, cậu chừng nào thì dụ dỗ được.” Sinh Tiểu Cường cũng theo đó ồn ào.

“Nào có con bé nào, tối hôm qua không có chuyện gì cả, các cậu không cần đoán…” Chính Quốc sao có thể nói bọn họ biết, lão đại của bọn họ tối hôm qua ngủ với đàn ông, hơn nữa còn là bên bị thượng.

“Tiểu tử cậu còn không nói thật, xem ra phải cho cậu nếm thử chút lợi hại, cậu mới có thể nói!” La Suất nháy mắt với Sinh Tiểu Cường, hai người đè lên trên người Chính Quốc, chuẩn bị "sửa chữa" Chính Quốc.

“A ——” Điền Chính Quốc cả người đả thương lập tức đau đến kêu thảm thiết.

“Tiểu tử này còn dám giả bộ, chúng ta tha cậu ta ra giáo huấn.” La Suất nghĩ đến Chính Quốc giống như bình thường phối hợp diễn trò với bọn họ, liền cười nói với Sinh Tiểu Cường.

Điền Chính Quốc lập tức sợ tới mức thất kinh, nguy rồi, Kim Thái Hanh quên giúp cậu mặc quần áo, cậu dưới chăn trần như nhộng, nếu bọn Tiểu Suất lôi cậu ra ngoài, nhất định sẽ hoài nghi cậu, bắp đùi của cậu, trên mông tất cả đều là dấu tay cùng dấu hôn của tên Thái Hanh kia.

Mắt thấy bọn La Suất sẽ xốc chăn của Chính Quốc lên, lôi cậu ta ra ngoài, Thái Hanh rốt cuộc mở miệng.

“La Suất, Sinh Tiểu Cường, vừa rồi giáo sư Trần của hai người bảo tôi gọi hai người đến văn phòng của ông ấy.”

“Cái gì? Sao bây giờ cậu mới nói!” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường lập tức dừng lại, giáo sư Trần là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, bình thường bọn họ sợ nhất chính là giáo sư Trần.

Nghe thấy giáo sư Trần tìm bọn họ, La Suất cùng Sinh Tiểu Cường không dám trì hoãn, lập tức buông tha việc ép hỏi Điền Chính Quốc, chào Điền Chính Quốc một câu liền vội vàng đến văn phòng.

Chờ bọn La Suất đi rồi, Chính Quốc mới thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là hù chết cậu, may mà Thái Hanh thông minh lừa bọn tiểu Suất đi, bằng không cậu nhất định phải chết!

“Dâm phụ, nhanh lại đây mặc quần áo cho đại gia!” Chính Quốc quay đầu kêu lên với Thái Hanh.

“Cậu vừa nói cái gì?” Kim Thái Hanh hơi sửng sốt, thanh âm trầm xuống có loại nguy hiểm nói không nên lời.

“Cậu không nghe thấy bọn Tiểu Suất vừa nói gì sao? Dâm phụ, lại đây nhanh lên!” Điền Chính Quốc còn chưa hết kinh sợ nên vẫn có đầy bụng oán khí với tên đầu sỏ gây nên này.

“Tối hôm qua cái người ôm tôi bảo tôi dùng sức chịch cậu ta, vĩnh viễn không cần đi ra mới là dâm phụ danh phù kỳ thực…” Kim Thái Hanh bước tới, vừa giúp cậu ta mặc quần áo, vừa cười mỉa nói.

“Tôi nào có, tôi chỉ bảo cậu dùng sức chút, cậu không được vu khống cho ông đây!” Điền Chính Quốc lập tức phản bác, chứng minh trong sạch của bản thân, nhớ tới chuyện tối hôm qua khuôn mặt tuấn tú liền xấu hổ đỏ bừng lên.

“Heo quả nhiên là đần chết!” Thái Hanh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói.

“Đồ con rùa! Cậu đi chết…” Chính Quốc lúc này mới hiểu được mình lại bị lừa, muốn nhào tới đánh Thái Hanh, chỉ là cậu đã quên tình trạng thân thể của mình, chân vừa mới chạm đất liền bởi vì mỏi mà ngã chổng vó.

“Ha ha ha…”

“Đồ con rùa, chết tiệt, ông đây liều mạng với cậu!”

Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng cười lớn của Kim Thái Hanh cùng tiếng mắng tức giận của Điền Chính Quốc…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro