15.
Kim Thái Hanh đi một mình rồi!
Điền Chính Quốc làm sao cũng không nghĩ đến, hôm sau khi ngủ dậy Kim Thái Hanh đã sớm ném lại cậu một mình lặng lẽ bỏ đi, cậu tự nhiên tức điên rồi, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ thiếu chút nữa xốc tung cả nóc nhà. Mà La Suất cùng Sinh Tiểu Cường thành vật hi sinh vô tội, bị cậu mắng đến tối tăm mặt mũi, bọn họ còn tưởng Điền Chính Quốc bị trúng tà!
Thái Hanh rời đi làm cho Chính Quốc vô cùng tức giận, nhưng theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tức giận biến thành lo lắng nhớ nhung, không có lúc nào mà cậu không nhớ đến Thái Hanh. Ban đêm Chính Quốc cũng không tắt máy, khi tắm cũng cầm di động vào theo, chỉ sợ lúc Thái Hanh gọi điện thoại lại không gặp được cậu, nhưng Thái Hanh vẫn không hề gọi điện đến.
Chính Quốc muốn gọi điện cho Thái Hanh, nhưng cậu căn bản không biết số điện thoại của Thái Hanh, lúc này Chính Quốc mới phát hiện tuy cậu với Thái Hanh có quan hệ thân thể thân mật nhất, nhưng thật ra cậu lại hoàn toàn không biết gì về Thái Hanh cả.
Chính Quốc vô cùng uể oải, cậu bắt đầu suy nghĩ sâu xa về quan hệ của cậu và Thái Hanh, dường như Thái Hanh chưa từng nói một câu nào là thích cậu, cũng chưa từng cho cậu bất kỳ hứa hẹn gì, đoạn tình cảm này từ đầu đến cuối hình như đều là một mình cậu theo đuổi, chẳng lẽ Kim Thái Hanh thật sự chỉ chơi đùa với cậu?
Loại suy nghĩ này làm cho Điền Chính Quốc cảm thấy sợ, nếu quả thật là như vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?
Thật vất vả cuối cùng cũng qua một tuần, nhưng Thái Hanh vẫn chưa trở về, Chính Quốc càng thêm kinh hoảng, cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung, lúc thì lo lắng có phải Thái Hanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn không, lúc lại lo lắng Thái Hanh có thể đổi ý việc hẹn hò với cậu, không muốn trở lại hay không.
Lại qua một tuần, Kim Thái Hanh vẫn không trở về, Điền Chính Quốc sắp phát điên rồi, cậu rốt cuộc chờ không được nữa, quyết định đi tìm Thái Hanh. Cậu hỏi viện trưởng địa chỉ nhà Thái Hanh xong, liền lập tức mua vé máy bay chuẩn bị đến nhà Thái Hanh tìm hắn.
•
•
•
Đang lúc Chính Quốc ở ký túc xá thu dọn đồ đạc muốn xuất phát đến nhà Thái Hanh, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam sinh đi vào.
Quay đầu nhìn thấy nam sinh, Điền Chính Quốc lập tức ngây ngẩn cả người, cậu vẫn cho rằng bộ dạng của mình rất tuấn tú, từ đẹp trai này là đặc biệt cho cậu dùng, nhưng khi nhìn thấy nam sinh này cậu mới hiểu được cái gì gọi là đẹp trai chân chính.
Ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ giống như được dùng dao găm khắc ra, anh tuấn đến ngay cả thần Apollo nhìn thấy cũng sẽ ghen tỵ, hơn nữa đôi mắt sáng như sao kia, giống như có ma lực, có thể hút người ta vào.
"Cậu tìm ai? Tôi hiện tại rất bận, không có thời gian để ý đến cậu..." Thật lâu Chính Quốc mới phục hồi tinh thần lại, không nhịn được hỏi. Nhìn thấy người có bộ dạng đẹp trai hơn mình, làm cho tâm tình vốn không tốt của cậu lại càng thêm khó chịu!
"Cậu đang bận cái gì?" Tên đẹp trai nhìn cậu, nhíu nhíu mày kiếm.
Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Điền Chính Quốc sững sờ, thanh, thanh âm này...
"Cứ nhìn tôi làm gì? Bị tôi mê hoặc!" Tên đẹp trai nhếch khóe môi.
Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào hắn ta, rốt cuộc dám khẳng định người này chính là Kim Thái Hanh, toàn bộ thế giới có ai dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cậu, chỉ có đồ con rùa Kim Thái Hanh.
"Mẹ nó, thằng khốn, súc sinh, cậu đi chết đi! Cậu tại sao còn về đây, sao không chết luôn ở bên ngoài đi! Ông đây đánh chết cậu..."
Chính Quốc kích động nhào tới, tóm lấy Thái Hanh bắt đầu đánh.
Kim Thái Hanh không đánh trả cũng không né tránh, tùy tiện để cậu ta đánh, mặc cậu ta phát tiết.
"Đồ con rùa, tôi hận cậu, tôi hận cậu, tôi hận cậu..." Mỗi một câu tôi hận cậu, chính là một đấm, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn mất kiểm soát, căn bản mặc kệ bộ dáng bây giờ của mình khó coi đến cỡ nào.
Thái Hanh im lặng không nói, kéo cậu vào lòng ôm chặt, Chính Quốc muốn đẩy hắn ra, nhưng Thái Hanh không thả, lại ôm càng chặt hơn.
"Đồ khốn, tại sao không dẫn tôi theo, lẻn một mình trốn đi? Tại sao không gọi điện thoại cho tôi? Tại sao lâu như vậy mới trở về?"
Cái ôm ấp ấm áp quen thuộc làm cho nước mắt vẫn cố nén, rốt cuộc không nhịn được mà tràn mi, Chính Quốc ôm lấy Thái Hanh khóc lóc lớn lên.
Thái Hanh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của cậu, chờ Chính Quốc khóc mệt rồi, Thái Hanh mới mở miệng: "Bộ dáng cậu khóc thật khó coi, làm áo của tôi bẩn hết rồi!"
Tiếng cười trêu tức làm cho Điền Chính Quốc vừa mới ổn định được tâm tình một chút, lại lập tức nổi trận lôi đình: "Mẹ nó, ông đây..."
Kim Thái Hanh chặn môi của cậu lại, Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, sau đó mở miệng ra, cùng Thái Hanh điên cuồng hôn môi, muốn đem tất cả nhớ nhung cùng oán hận đặt vào cái hôn này nói cho Thái Hanh.
Chờ hôn đến khi mặt mũi hai người đỏ bừng lên, bị thiếu dưỡng khí, Thái Hanh mới buông Chính Quốc ra: "Nhớ tôi sao?"
"Nhớ cậu đi chết!" Tựa đầu lên vai Thái Hanh, Chính Quốc mạnh miệng mắng.
"Tôi thì lại rất nhớ cậu, mỗi ngày đều nghĩ đến cậu... Cái mông của cậu!" Thái Hanh nhẹ giọng nói vào bên tai Chính Quốc, theo sau cười đểu bỏ thêm một câu.
"Dê xồm!" Chính Quốc lập tức đen mặt, đấm một cái vào cằm hắn.
"Không phải cậu thích tôi dê dê cậu sao!" Thái Hanh cười nhẹ, vươn tay tà ác vuốt ve cặp mông của cậu ta.
"Cút! Tôi hỏi cậu tại sao muộn như vậy mới trở về? Còn nữa, không phải cậu đi phẫu thuật thẫm mĩ chứ, sao lại đột nhiên hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy?" Chính Quốc sẽ không cho hắn dễ dàng qua cửa như vậy, cái nên hỏi nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả mình, cậu thật sự không quen.
"Tôi từ đầu vốn đã như vậy, thẩm mỹ cái gì!"
"Cái gì, cậu ban đầu đã như vậy?" Chính Quốc kêu to.
"Tôi chỉ là vừa tới nơi này không hợp khí hậu, bị dị ứng nổi mụn thôi, lần này trở về uống chút thuốc bắc là tốt rồi, tôi trở về muộn là bởi vì mẹ tôi!"
"Mẹ cậu?"
"Mẹ tôi hối hận vì để tôi tới đại học XX, bà ngại quá xa, mẹ tôi muốn tôi học ngay đại học ở quê, tôi phải trốn về lúc nửa đêm đấy!" Nhớ tới người mẹ thiện biến mãnh liệt kia, Thái Hanh bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
"Vậy tại sao không gọi điện thoại cho tôi?" Nhớ tới điều này Chính Quốc còn tức.
"Tôi không biết số điện thoại của cậu!"
"Đồ khốn, cậu không biết hỏi à!" Hóa ra cũng không biết giống mình, không phải không muốn gọi cho cậu, Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.
"Quên mất!" Thái Hanh thành thật làm cho Chính Quốc muốn đánh người.
"Từ nay về sau lúc chúng ta không ở cạnh nhau, cách một tiếng phải gọi điện một lần!" Chính Quốc lấy di động của Thái Hanh gọi sang cho mình, lưu số di động của hai bên vào máy.
"Thẩm vấn xong rồi? Chúng ta có phải nên làm chính sự hay không!" Thái Hanh háo sắc liếm ướt lỗ tai Chính Quốc.
"Làm cái rắm! Ông đây nói cho cậu biết, trước khi ông đây còn chưa tha thứ cho cậu, cậu đừng mơ chạm vào tôi một cái!" Chính Quốc cười lạnh, đẩy hắn ra. Lần này cậu thật sự rất tức giận, cậu nhất định phải trừng phạt Thái Hanh.
"Cậu không làm, tôi tìm người khác cũng được!" Thái Hanh không để ý nhún nhún vai, nói xong muốn đi ra ngoài, hắn rất rõ tử huyệt của Chính Quốc ở chỗ nào!
"Mẹ nó, cậu quay lại cho ông đây, cậu dám đi tìm người khác làm loạn, ông đây lập tức thiến cậu!" Cọp mẹ lập tức nổi máu Hoạn Thư, xông lên giữ chặt hắn.
"Có bản lĩnh thì cậu liền thiến tôi đi, nếu không thì ngoan ngoãn để cho tôi làm!" Thái Hanh đưa tay sờ lên lồng ngực rắn chắc của Hạ Xuyên, cách áo sơmi xoa nắn đầu vú mẫn cảm của cậu ta.
Chính Quốc chỉ ngoài miệng uy hiếp Thái Hanh, cậu không có khả năng thiến Thái Hanh thật, nếu không muốn Thái Hanh đi tìm nữ nhân, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn để Thái Hanh ôm.
Chính Quốc do dự một lát, cuối cùng không cam lòng đồng ý: "Được, ông đây cho cậu làm, nhưng phải chờ tới buổi tối, ban ngày bọn tiểu Suất có thể bất ngờ trở về..."
Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười đểu hài lòng, một con heo ngốc cũng dám uy hiếp hắn, xem ra buổi tối phải tận tình trừng phạt cậu ta một chút mới được, miễn cho về sau con heo ngốc này sẽ nhảy lên đầu hắn mà ngồi.
•••
💁🏻♀️: kiki, sau này bé Quốc phải giữ chồng hơi bị chặt à nha :')
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro