6.

Từ đó về sau, Kim Thái Hanh lại khôi phục thái độ trước kia với Điền Chính Quốc, làm như không thấy Chính Quốc, có tai như điếc, hoàn toàn coi cậu là không khí.

Đối với loại thái độ này của hắn, Điền thiếu gia kiêu ngạo sao có thể chịu được, vài lần cậu cố ý đi tìm Thái Hanh gây rối, nhưng căn bản Thái Hanh không để ý tới cậu, thuần túy coi cậu là người tâm thần, nhìn cũng lười nhìn cậu.

Hôm nay, Điền Chính Quốc thừa dịp La Suất cùng Sinh Tiểu Cường đều không ở kí túc liền tha Kim Thái Hanh đang ở trên giường đọc sách lên, mắng: "Này, sao cậu lại như vậy, tại sao không để ý đến tôi?"

Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng liếc cậu một cái, lại gục xuống giường tiếp tục đọc sách.

Điền Chính Quốc sắp tức chết rồi, giật lấy sách của hắn nổi giận mắng: "Mẹ nó, cậu có lời gì thì nói rõ ràng đi, đừng giả bộ lạnh lùng như thế!" Cậu ghét nhất bị Thái Hanh không coi ra gì, giống như cậu là loại rác rưởi thấp hèn nhất, căn bản không xứng lọt vào mắt hắn.

Kim Thái Hanh vẫn trầm mặc không nói như cũ, không kiên nhẫn đứng dậy xuống giường, định bỏ đi.

"Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai hả?! Cũng dám khinh thường nhìn tao, đ*t mẹ mày!" Chính Quốc hoàn toàn phát hỏa.

Nghe vậy, Thái Hanh lập tức xoay người, hung hăng nhìn chằm chằm Chính Quốc, thanh âm lạnh như băng làm cho người ta rợn tóc gáy: "Cậu có gan thì nói lại lần nữa xem!"

"Nói cái gì?" Chính Quốc chưa bao giờ gặp qua hắn có biểu tình đáng sợ như thế, hơi sợ hãi nuốt nước bọt.

"Cậu mới vừa nói đ*t tôi cái gì?" Thái Hanh từng bước tới gần cậu, so với ác quỷ dưới địa ngục còn đáng sợ hơn.

Chính Quốc vẫn không biết mình giẫm phải mìn, đánh bạo mắng: "Tôi nói đ*t mẹ cậu, thế nào? Có gan thì cậu đánh tôi..."

Điền Chính Quốc còn chưa nói xong, bụng đã trúng một cú đấm rất mạnh, cậu lập tức đau đến lăn ra đất.

"Xin lỗi tôi ngay!" Thái Hanh cúi đầu liếc nhìn cậu ta, thanh âm lạnh đến hù chết người. Người khác mắng hắn thế nào hắn cũng không để ý, chỉ duy nhất không được vũ nhục cha mẹ hắn, đặc biệt là mẹ!

"Tôi không!" Tính bướng bỉnh của Điền Chính Quốc cũng trỗi dậy, giãy giụa đứng dậy khỏi mặt đất, giống như một con thú bị thương điên cuồng đánh về phía Kim Thái Hanh. Tên khốn kiếp này dựa vào cái gì đánh cậu, dựa vào cái gì khinh bỉ cậu...

"Nói xin lỗi!" Thái Hanh bắt được quả đấm của cậu, lại hung hăng cho cậu một đá.

"Không!" Cậu chết cũng không xin lỗi tên hỗn đản này.

Thái Hanh nhíu mày, lại cho Chính Quốc mấy đấm, Chính Quốc cũng coi như là một cao thủ đánh nhau, nhưng ở trước mặt Thái Hanh căn bản chỉ là con muỗi. Kim Thái Hanh chỉ đánh vài cái đã làm cậu ngã dưới đất không đứng dậy được, nhưng cậu vẫn không sợ chết chửi loạn.

"Đ*t mẹ mày, tao càng muốn chửi... Tao đ*t mẹ mày, tao đ*t mẹ mày, tao đ*t mẹ mày..."

"Miệng của cậu cũng thật đủ đê tiện, xem ra phải giúp cậu rửa sạch miệng mới được!" Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh âm trầm khủng bố, Thái Hanh kéo Chính Quốc tới phòng tắm, đè đầu của cậu vào trong bồn tắm đầy nước.

"Ô... Ô ưm..." Chính Quốc lập tức thống khổ bắt đầu giãy giụa, chính là Thái Hanh lại đè chặt cậu, chờ cậu sắp sặc chết mới kéo cậu lên...

"Có xin lỗi hay không?" Thái Hanh lần nữa hỏi.

"Nằm mơ! Có gan cậu đánh... Đánh chết tôi đi..." Chính Quốc ho khan vài tiếng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Được, tôi cho cậu ngang bướng!" Thái Hanh không nghĩ tới lúc Chính Quốc bướng bỉnh lại bướng đến như vậy, thật sự tức giận.

Kim Thái Hanh đột nhiên đưa tay xé rách quần áo của Chính Quốc, lộ ra lồng ngực trắng trẻo phủ kín vết bầm tím lại vẫn mê người.

"Cậu muốn làm gì?" Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy nỗi sợ trước nay chưa từng có, vội hoảng sợ lùi về sau.

"Cậu thích đ*t mẹ người ta như vậy, tôi cũng phải có qua có lại đ*t cậu, bằng không chẳng phải là rất có lỗi với cậu sao!" Thái Hanh giữ chặt cậu, liền kéo cả quần dài lẫn quần lót của cậu xuống.

"Không cần! Mau cút đi, biến thái chết tiệt! Đừng chạm vào tôi..." Ý thức được Thái Hanh muốn làm gì, Chính Quốc liều mạng phản kháng.

Kim Thái Hanh mặc kệ cậu chửi bậy, lấy khăn tắm vắt ở bên cạnh, trói chặt hai tay cậu vào tay nắm cửa.

"Mặt sau của cậu hẳn là lần đầu tiên đi! Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một đêm đầu khó quên..." Thái Hanh áp chân Chính Quốc đến trước ngực cậu, nhìn thấy lỗ nhỏ màu phấn hồng giấu ở giữa cặp mông rắn chắc, lộ ra một nụ cười khủng bố.

"Buông ra, nếu cậu dám chạm vào lão tử, lão tử nhất định sẽ giết cả nhà cậu..." Chính Quốc muốn đá Thái Hanh, chính là chân cậu dưới áp chế của Thái Hanh căn bản không thể động đậy.

"Miệng cũng rất cứng! Còn muốn giết cả nhà tôi? Tôi thật muốn nhìn là miệng trên của cậu lợi hại, hay là miệng dưới của cậu lợi hại!" Dưới tình huống không có gì bôi trơn, Kim Thái Hanh liền trực tiếp đem hai ngón tay thô to đâm thẳng vào hậu huyệt chưa được khai khẩn của Điền Chính Quốc...

"A ——" Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, Chính Quốc đau đến thét lên. Cậu chưa từng đau như vậy, còn đau hơn việc bị Thái Hanh đánh vừa nãy.

"Thật chặt, cũng thật nóng, cảm giác cắm vào còn tuyệt hơn đàn bà!" Thái Hanh vừa lòng rút ngón tay ra, kéo khóa quần thả phân thân dọa người, chậm rãi tiếp cận hoa cúc của Chính Quốc.

"Cứu mạng! Đồ khốn, biến thái chết tiệt..." Mắt thấy mình sẽ bị Thái Hanh xử lý, rốt cuộc Chính Quốc không nén nổi sợ hãi, giống như phụ nữ sắp bị cưỡng hiếp tuyệt vọng khóc kêu. Cậu không muốn bị đồng tính đ*t, cậu không muốn...

Đang lúc Điền Chính Quốc nghĩ trinh tiết mông mình khó giữ được, Kim Thái Hanh lại đột nhiên buông cậu ra, bỏ phân thân của mình vào trong quần, cũng cởi bỏ khăn mặt trên tay cậu.

"Lần sau miệng không cần tiện như vậy!" Thật ra Thái Hanh chỉ định dọa Chính Quốc, cũng không thật sự có ý định cường bạo cậu.

Thái Hanh muốn rửa sạch miệng vết thương trên người Chính Quốc, lại bị Chính Quốc đẩy ra: "Đừng chạm vào tôi, cậu là đồ đồng tính luyến ái ghê tởm!" Trải qua chuyện vừa rồi, Chính Quốc sợ Thái Hanh muốn chết. Tiểu tử này căn bản không phải người, là ác ma!

"Tùy cậu!" Thái Hanh nhún vai rồi đi ra, để một mình Chính Quốc người đầy vết thương nằm trong phòng tắm.

Điền Chính Quốc người đầy vết thương nằm trong phòng tắm thật lâu, đến lúc hơi có lực mới bò lại phòng tìm quần áo mới mặc vào, quần áo ban đầu của cậu đã bị Kim Thái Hanh xé thành rách nát.

Điền Chính Quốc mặc quần áo ngã xuống giường, cả người đau muốn chết, nhất là nơi giữa hai chân giống như bị nứt ra, vừa rát vừa đau...

"Quốc tử, bị làm sao vậy?" La Suất cùng Sinh Tiểu Cường đi học về, vừa vào phòng liền thấy Điền Chính Quốc mặt mũi bầm dập.

"Quốc tử, là thằng đéo nào làm?! Mẹ kiếp, chúng tớ đi giết nó!" La Suất tức sắp nổ rồi, một bộ hung dữ cùng người liều mạng.

"Đúng vậy! Quốc tử, mau nói cho bọn tớ biết, rốt cuộc là ai làm?" Cho tới bây giờ Sinh Tiểu Cường chưa thấy qua loại thảm trạng này của Điền Chính Quốc, hốc mắt đều đỏ.

"Không liên quan đến các cậu, đừng hỏi!" Chính Quốc sao có thể nói cho bọn họ biết, cậu đánh nhau với Thái Hanh, còn thiếu chút nữa bị Thái Hanh cường bạo.

"Quốc tử! Cậu rốt cuộc có coi chúng tớ là anh em không?" La Suất thấy cậu không chịu nói, nổi giận mắng.

"Nếu là anh em của tớ thì đừng hỏi nữa, để cho tớ một mình yên tĩnh trong chốc lát được không!" Điền Chính Quốc gắt lên.

La Suất còn muốn nói tiếp, liền bị Sinh Tiểu Cường ngăn cản, Sinh Tiểu Cường nhỏ giọng nói: "Đừng ép cậu ấy, cẩn thận lại làm cậu ấy tức giận. Chờ cậu ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết!"

La Suất suy nghĩ một lúc cảm thấy Sinh Tiểu Cường nói đúng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, bảo với Chính Quốc: "Quốc tử, bọn tớ đưa cậu đi bệnh viện."

"Không được!" Điền Chính Quốc lập tức cự tuyệt, nếu để cho người khác biết nơi đó bị thương, thà rằng cậu đi chết còn hơn!

"Như vậy sao được, cậu bị thương nặng nhất định phải đi bệnh viện." Sinh Tiểu Cường chịu không nổi liếc mắt.

"Các cậu đi mua cho tớ một ít thuốc là được!" Điền Chính Quốc thầm nghĩ đến biện pháp này.

"Nhưng..."

"Là anh em thì nghe lời tớ đi." Điền Chính Quốc không kiên nhẫn quát.

Sinh Tiểu Cường cùng La Suất thở dài, không lay chuyển được cậu đành phải chạy nhanh đi mua thuốc...

Đêm khuya, La Suất cùng Sinh Tiểu Cường đều đã tiến vào mộng đẹp gặp Chu công (*), chỉ có Điền Chính Quốc đau đến không ngủ được. Thương trên người cũng ổn, cậu có thể cắn răng nhẫn nại, nhưng mặt sau thật sự đau muốn chết, hơn nữa lúc đi WC, quả thật giống như chịu cực hình. Cái tên súc sinh Kim Thái Hanh kia xuống tay quá độc ác, thật sự là đồ cặn bã!

(*) bên TQ người ta hay ví việc ngủ với đi gặp Chu công, đánh cờ với Chu công. Nguyên văn là "kiến Chu công khứ liễu" ý là nằm mơ để gặp được Chu công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ. Nếu mí bà tò mò Chu công là ai thì có thể lên gg tra, tại khá dài nên tui không tiện trích vào đây D;

Nói đến cầm thú kia, từ buổi chiều sau khi rời khỏi đây cũng không gặp qua hắn, giờ còn chưa về, không biết chết ở đâu rồi. Nhìn thấy chiếc giường đối diện không có một bóng người, Điền Chính Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này ngoài cửa sổ bỗng mưa to, hiện tại đúng là mùa mưa dầm, cơ bản mỗi đêm đều mưa. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, tâm tình Chính Quốc bình tĩnh không ít, vừa nghe liền chậm rãi ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Chính Quốc đang mơ màng ngủ nghe được âm thanh kỳ quái, cậu mở mắt ngồi dậy, thì nhìn thấy Thái Hanh đang mở cửa sổ leo vào từ bên ngoài.

Điền Chính Quốc hoảng sợ, mặc dù nơi này không cao, nhưng cũng là lầu bốn, hắn lại leo cao như vậy, không muốn sống sao! Cũng không sợ ngã xuống chết hắn!

Kim Thái Hanh rõ ràng là đội mưa trở về, toàn thân đều ướt đẫm, nơi hắn đi qua đều đọng lại vũng nước. Hắn đi đến trước giường Điền Chính Quốc, mở đèn bàn ra, lấy từ trong túi ra hai chai thuốc ném cho Chính Quốc.

"Bình màu vàng kia là bôi vết thương ngoài, bình màu đỏ kia là bôi chỗ đó của cậu..."

"Tôi không cần, mau cút đi! Đừng tới gần tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với cậu..." Điền Chính Quốc không thèm nhận ân tình của hắn, nhặt bình thuốc lên ném xuống đất. Rõ ràng là hắn đánh cậu thành như vậy, hiện tại lại đưa thuốc, tính cái gì chứ!

Thái Hanh nhíu mày, khom lưng nhặt thuốc lên, bỗng nhiên bổ nhào lên người Chính Quốc cột hai tay cậu vào giường.

"Khốn kiếp! Cậu..." Chính Quốc vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Thái Hanh lấy vỏ gối chặn miệng.

"Như vậy im lặng hơn!" Thái Hanh hài lòng gật đầu, chặn chân đang đá loạn của Chính Quốc, cởi quần áo của cậu, mở bình thuốc màu vàng ra bắt đầu bôi cho cậu.

Thái Hanh vô cùng cẩn thận, một bên bôi thuốc, còn một bên thổi hơi, sợ làm đau Chính Quốc, vẻ mặt thật cẩn thận giống như đang đối đãi với vật quý báu gì đó...

Điền Chính Quốc không thể nhúc nhích tay chân, cứ như vậy không cam lòng trừng lớn mắt nhìn Kim Thái Hanh giúp mình bôi thuốc, ánh mắt có chút ướt. Mẹ nó, nếu giúp cậu bôi thuốc, tại sao lúc trước còn muốn đánh cậu, mèo khóc chuột giả từ bi!

Sau khi Thái Hanh bôi thuốc lên khắp các vết thương trên người Chính Quốc, liền muốn cởi quần cậu, giúp cậu bôi thuốc lên phía sau.

"Không muốn..." Chính Quốc lập tức nhớ tới sự hung ác lúc ban ngày của hắn, sợ hãi dùng sức phản kháng.

"Tôi sẽ không làm tổn thương đến cậu, cậu không phải sợ..." Thái Hanh vội vàng đè cậu lại, thanh âm vẫn lạnh như băng khàn khàn như cũ, nhưng Chính Quốc lại nghe thấy giấu ở trong đó có thứ gì đó không bình thường, làm cho cậu ma xui quỷ khiến ngừng giãy giụa.

Kim Thái Hanh cởi quần lót của cậu ra, phát hiện trên đó đều là máu, ánh mắt không khỏi ảm đạm. Hắn nhẹ nhàng nâng chân Chính Quốc gác lên vai mình, lại vẫn động đến vết thương của Chính Quốc, làm cậu rên lên một tiếng đau đớn.

Nhìn thấy nụ hoa cúc của Điền Chính Quốc, mặt Kim Thái Hanh lại càng nhíu chặt, nơi vốn là màu hồng phấn đáng yêu bây giờ lại trở nên giống một quả mận chín bị thối nát, sưng đỏ vô cùng. Bản thân xuống tay thật sự có hơi quá, nhưng hắn thật không ngờ nơi này của Chính Quốc lại mảnh mai như thế...

Nhưng ban ngày hắn thật sự rất tức giận, nghe Tương Thiến Thiến nói Điền Chính Quốc thích Lâm Nhã Đình đến mức từ bỏ việc du học, làm cho hắn không nhịn được có chút ghen tỵ, hết lần này đến lần khác Điền Chính Quốc còn không biết sống chết đánh vào khẩu súng lên sẵn cò này, con heo ngốc này xứng đáng!

"Cậu kiên nhẫn một chút, tôi sẽ rất nhẹ nhàng!" Thái Hanh an ủi Chính Quốc, mở một bình thuốc khác quẹt một ít thuốc cao màu trắng, nhẹ nhàng đưa vào trong hậu huyệt của Chính Quốc.

"Hức..." Cho dù Thái Hanh vô cùng cẩn thận, nhưng Chính Quốc vẫn đau đến chảy nước mắt.

"Ngoan, đừng khóc, lập tức sẽ tốt thôi... Bôi thuốc xong tôi sẽ mua kem cho cậu..." Kim Thái Hanh an ủi ngốc như dỗ trẻ con, rõ ràng là hắn rất ít khi an ủi người khác.

Điền Chính Quốc đau muốn chết nghe vậy không biết nên khóc hay cười, tên này coi cậu mấy tuổi, còn mua kem cho cậu?

Thấy Chính Quốc không vui vẻ, trong mắt Thái Hanh hiện lên một tia khó hiểu. Quái lạ! Sao chiêu này lại vô dụng? Trước kia mẹ khóc, chỉ cần ba nói sẽ mua kem cho, mẹ sẽ rất vui vẻ...

Kim Thái Hanh nghĩ mãi không ra, lại bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, bôi thuốc cao trên tay lên vách tràng bị thương, Điền Chính Quốc lập tức có cảm giác mát lạnh, nơi đau rát cũng thoải mái không ít.

Biểu tình của Chính Quốc cho Thái Hanh biết cậu đã không còn đau nữa, Thái Hanh bắt đầu đi vào càng sâu, bôi thuốc cho cả chỗ sâu trong nội bích, trong lúc vô ý đụng tới một chỗ gồ lên.

"Ứm..." Mông Chính Quốc không tự chủ được run nhẹ, nhưng lần này không phải vì đau, mà là bởi vì một loại cảm giác nói không nên lời.

Ánh mắt Thái Hanh sáng ngời, tựa như hiểu được đây là nơi nào, hắn dùng ngón tay hung hăng chọc vào, nơi đó của Chính Quốc lập tức dâng lên một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ quái...

Nhìn thấy mặt Chính Quốc hơi ửng đỏ, trong mắt Thái Hanh hiện lên nụ cười, ngón tay có tiết tấu bắt đầu đưa đẩy, mỗi một lần đều đâm chọt đến trung tâm.

"A ưm... Ưm ưm..." Điền Chính Quốc bị khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm qua bắt làm tù binh, làm cho cậu không nhịn được rên ra tiếng, nếu không phải miệng bị bịt lại, chỉ sợ bọn La Suất ở ngay cách vách cũng đã bị cậu đánh thức.

Dưới sự đâm chọt của Thái Hanh, chuyện càng đáng sợ đã xảy ra, phân thân Chính Quốc lại bỗng dưng cương lên khi không hề có gì đụng chạm...

"Cậu cũng thật mẫn cảm, chỉ đùa phía sau, phía trước đã tự mình cương lên..."

Tiếng cười trào phúng làm cho Điền Chính Quốc thẹn đến muốn chui xuống đất, cậu không biết mình bị làm sao, đã vậy còn quá...

Kim Thái Hanh lại đút thêm một ngón tay, hai ngón tay thô to giống như con rắn, linh hoạt xuyên qua vách tràng chặt chẽ, khuếch trương, chơi đùa, cuối cùng Điền Chính Quốc lại dưới đùa bỡn của hắn mà đạt cao trào.

Chất lỏng màu trắng từ dương vật của Chính Quốc trào ra, bắn lên tay Thái Hanh cùng trên bụng Chính Quốc. Chính Quốc kinh ngạc trừng lớn mắt phượng, khó có thể tin bản thân chỉ bị Thái Hanh đùa bỡn phía sau đã bắn, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Thái Hanh nhếch khóe miệng, lấy khăn tay dưới đầu giường Chính Quốc lau tinh dịch trên tay, cởi dây thừng trên tay Chính Quốc, ném thuốc cho cậu: "Thuốc này mỗi ngày cậu phải bôi một lần, mấy ngày nữa vết thương của cậu sẽ đỡ..."

"Ai thèm thuốc quỷ quái của cậu, cút!" Điền Chính Quốc lấy vỏ gối trong miệng ra, ném thuốc xuống đất, vô cùng tức giận mắng. Nghĩ mình lại mất mặt bị hắn đùa đến bắn, cậu liền xấu hổ đến hận không thể chết đi!

Thái Hanh không tức giận, cúi người xuống nhặt thuốc lên, bình tĩnh nói: "Nếu cậu không muốn tự mình bôi, tôi không ngại việc mỗi ngày đều bôi cho cậu!"

"Nằm mơ, cậu mơ tưởng được động vào tôi nữa! Súc sinh, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đụng vào tôi một lần nữa, lão tử sẽ đánh cho mẹ cậu cũng không nhận ra cậu..." Chính Quốc sao có thể tiếp tục để Thái Hanh bôi thuốc giúp mình, cậu chết cũng không để chuyện vừa rồi xảy ra.

"Vậy cậu liền ngoan ngoãn tự mình bôi." Kim Thái Hanh lại ném thuốc cho cậu: "Mà cậu yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với cậu, loại mặt hàng như cậu, cho dù cậu có quỳ xuống mời tôi chịch cậu, tôi cũng không hứng thú, bởi. vì. tôi. ngại. bẩn!"

"Cậu... Cậu nói cái gì?" Điền Chính Quốc tức muốn điên rồi, hắn cũng dám nói cậu bẩn? Mẹ kiếp, một khi đã như vậy, vừa rồi là cái đéo gì, là hắn cố ý đùa cợt cậu sao? Hỗn đản!

Thái Hanh không hề để ý đến cậu, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, để lại một mình Chính Quốc ở bên ngoài tức giận đến phát điên...

Thuốc của Thái Hanh hiệu quả vô cùng tốt, ngày hôm sau Chính Quốc đã có thể xuống giường đi lại, tuy rằng không muốn nhận bố thí của Thái Hanh, nhưng Chính Quốc sợ Thái Hanh sẽ đúng như lời mà mỗi ngày đều giúp mình bôi thuốc, nên vẫn quyết định tiếp tục dùng thuốc Thái Hanh đưa.

Chờ sau khi đèn tắt, Chính Quốc xác định bọn Thái Hanh đã ngủ hết, mới bật đèn bàn lén lút cởi quần, giống con chó nằm úp sấp mông nhếch lên quỳ gối ở trên giường, bôi một chút thuốc cố nén thẹn thùng đưa về phía sau.

Lúc ngón tay đụng tới chỗ xấu hổ cho tới bây giờ không hề chạm đến, cậu lại thu tay lại, muốn tự mình lấy tay với vào chỗ dùng để bài tiết kia, cậu thật sự không làm được...

Điền Chính Quốc tự chuẩn bị tâm lý cho mình nửa ngày, mới miễn cưỡng nén cảm giác xấu hổ, bất đắc dĩ cắn răng đem ngón tay đưa vào trong mông. Ngón tay của cậu thon nhỏ hơn Kim Thái Hanh một chút, cho nên cũng không cảm thấy quá đau.

Nghĩ Thái Hanh làm như thế nào, cậu học theo nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, bôi thuốc trên tay vào trong vách tràng nóng bỏng. Vách tràng vô cùng nhạy cảm, lại giống như há miệng ngậm chặt ngón tay cậu, làm cho cậu không khỏi nhớ tới cảm giác Thái Hanh ở bên trong ngày hôm qua, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng.

Cảm giác kia thật sự rất đặc biệt, thật thoải mái, còn thích hơn việc tiến vào trong thân thể con gái, hơn nữa lúc đụng tới chỗ kia, loại khoái cảm hít thở không thông này quả thực muốn mạng người...

Nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay Điền Chính Quốc dựa vào trí nhớ, đi vào chỗ sâu bên trong tìm đến chỗ kích thích đó.

"Ư --" Khoái cảm đã có chút quen thuộc lập tức truyền đến từ cúc huyệt.

Nghe được tiếng rên rỉ của bản thân, Điền Chính Quốc lập tức tỉnh táo lại. Má, mình đang làm gì đó? Cậu không phải điên rồi chứ, lại tự mình nghịch nơi mình dùng để đại tiện. Đệt...

Chính Quốc vội vàng rút ngón tay ra, khẳng định là thuốc của đồ con rùa Thái Hanh kia có vấn đề... Đúng! Là thuốc có vấn đề, không liên quan gì đến mình!

Điền Chính Quốc ném toàn bộ thuốc vào thùng rác, nhanh chóng mặc quần áo vào, cảm thấy thẹn đảo mắt nhìn xung quanh, xác định đám người Thái Hanh đều đã ngủ hết, mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu bộ dáng vừa rồi của cậu bị nhìn thấy, cậu thật sự không còn mặt mũi sống nữa, chỉ có thể đi tự sát!

Chính Quốc hung hăng trừng mắt nhìn Thái Hanh, bản thân thật ngốc, lại trúng mưu của tên khốn này, thuốc này nhất định lại là một thủ đoạn mà hắn dùng để trêu đùa mình!

"Đồ xấu xí chết tiệt, mặt đỏ quái dị, đứa nhỏ sinh ra không có lỗ đ*t, ra khỏi nhà bị xe đâm, trời mưa bị sét đánh..." Không dám tìm Thái Hanh tính sổ, Chính Quốc chỉ có thể dùng miệng xả giận, thấp giọng hung hăng chửi Thái Hanh.

Chửi đến khi mệt mỏi, Điền Chính Quốc mới im tiếng ngủ, cậu mới vừa nhắm mắt lại có một ánh mắt khác mở. Hóa ra đồ quỷ xui xẻo bị Chính Quốc chửi mắng vừa rồi vẫn chưa ngủ, tự nhiên một màn Điền Chính Quốc tự bôi thuốc làm kẻ khác phun máu mũi đó, Kim Thái Hanh cũng thấy được...

•••

💁🏻‍♀️: Điền thiếu sắp sửa được tổ quật òiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro