8.

Không nghĩ tới trời lại không chiều lòng người, bắt đầu từ giữa trưa đã đổ mưa, may là mưa không lớn. Tuy rằng như thế, Tương Thiến Thiến vẫn rất vui vẻ, đã sớm đi đến công viên chờ, theo cách ăn mặc tỉ mỉ của cô có thể thấy cô rất  mong chờ vào cuộc hẹn này.

Qua một thời gian cẩn thận quan sát, Tương Thiến Thiến phát hiện Kim Thái Hanh không giống những người khác, hắn cao ngạo lạnh lùng, bí hiểm, không có điểm nào không làm cô mê muội. So sánh với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc có vẻ quá mức lỗ mãng dối trá, nghĩ đến lúc trước mình lại thích Chính Quốc, cô liền hối hận không kịp, xấu hổ vô cùng.

Tương Thiến Thiến cho rằng cô đã sai lầm một lần rồi, tuyệt đối không thể lại sai lần thứ hai, vô luận thế nào cô cũng không thể để vuột mất người đàn ông tốt như Thái Hanh, cho nên cô đã vứt bỏ rụt rè của nữ sinh, liên tiếp bày tỏ tình ý với Thái Hanh. May mắn ông trời không phụ lòng người, công sức của mình không uổng phí, rốt cuộc chiếm được một cơ hội, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Kim Thái Hanh rất đúng giờ, vừa đúng hai giờ liền xuất hiện ở cửa công viên, rõ ràng Thái Hanh cũng rất coi trọng cuộc hẹn này, khác với vẻ lôi thôi lếch thếch lúc trước, hôm nay hắn ăn mặc rất phong cách. Nếu không phải hắn có điểm nhận dạng là đeo khẩu trang cùng kính râm, Tương Thiến Thiến thiếu chút nữa không nhận ra được hấn…

“Cậu đợi lâu rồi à?” Thái Hanh đi đến trước mặt Tương Thiến Thiến, thanh âm vẫn lạnh lùng.

“Không có, tớ cũng vừa mới đến!” Tương Thiến Thiến lắc đầu, rất ngại nói cho hắn biết cô quá phấn khích nên đã chạy đến đây chờ từ sớm, ngồi ngẩn người ở trong này đã hơn một tiếng.

“Chúng ta đi vào thôi…”

“Thật tình cờ, lại gặp được hai người ở đây!” Một giọng nữ dễ nghe đột nhiên chen vào, Lâm Nhã Đình kéo Điền Chính Quốc đi tới.

Nhìn thấy bọn họ, Tương Thiến Thiến khiếp sợ rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười tủm tỉm đi lên trước: “Thật sự rất tình cờ, không nghĩ tới hai người cũng đến công viên chơi!” Cô đã quên tình yêu với Chính Quốc, cũng không bao giờ sợ nhìn thấy đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này như trước nữa!

“Đúng vậy! Tớ vốn bởi vì trời mưa không muốn đến, nhưng Chính Quốc lại kiên quyết muốn tới…” Nhìn thấy Kim Thái Hanh, Lâm Nhã Đình tựa hồ đã quên xấu hổ lúc ở hồ lần trước, mỉm cười nói: “Chào cậu!”

Thái Hanh lạnh lùng gật đầu, tầm mắt của hắn vẫn dừng ở trên người Chính Quốc, trong mắt hiện lên một nụ cười quỷ dị. Con mồi đã mắc câu, chỉ thiếu bước cuối cùng…

“Hai lúa, trang phục hôm nay cũng thật đẹp nha!” Chính Quốc vẫn trầm mặc không nói rốt cuộc mở miệng, ánh mắt hung hăng trừng Thái Hanh. Mẹ nó, chỉ là một cái hẹn mà lại mặc thành như vậy, lẳng lơ! Thật sự là đồ nhà quê chưa bao giờ hẹn hò.

“Tạm được!” Kim Thái Hanh nhếch khóe môi.

“Nếu mọi người hiếm khi gặp được, chúng ta cùng chơi đi!” Lâm Nhã Đình đề nghị: “Chính Quốc, có được không?”

“Đương nhiên được, nhiều người náo nhiệt một chút.” Điền Chính Quốc cầu còn không được, mục đích chủ yếu cậu đến công viên chỉ là vì giám thị đôi cẩu nam nữ Kim Thái Hanh và Tương Thiến Thiến không biết xấu hổ này.

“Được!” Tương Thiến Thiến vừa định cự tuyệt, Thái Hanh đã gật đầu đồng ý.

Tương Thiến Thiến hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, vì sao Thái Hanh lại đồng ý? Đây chính là buổi hẹn đầu tiên của bọn họ, sao có thể cùng chơi với bọn Điền Chính Quốc?

Mặc dù trong lòng không vui, nhưng tất cả mọi người đã đồng ý, Tương Thiến Thiến cũng không thể mở miệng phản đối, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, buổi hẹn đầu tiên của cô cùng Kim Thái Hanh liền ngâm nước nóng như vậy!

“Cậu không phải là thích Thái Hanh chứ?” Lâm Nhã Đình thừa dịp Thái Hanh cùng Chính Quốc đi mua vé vào cửa, tới bên cạnh Tương Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi.

Tâm sự bị người vạch trần, Tương Thiến Thiến ngượng chín mặt, thành thật gật đầu.

“Tớ giúp cậu!” Lâm Nhã Đình cười nói.

Tương Thiến Thiến hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ta. Lâm Nhã Đình muốn giúp cô?

“Bởi vì chuyện Chính Quốc, tớ vẫn cảm thấy rất không phải với cậu, cho nên tớ muốn giúp cậu!” Lâm Nhã Đình kéo tay Tương Thiến Thiến, trong giọng nói dịu dàng tràn đầy vẻ xin lỗi.

“Chuyện Chính Quốc tớ không trách cậu, tớ đã sớm nghĩ thông rồi, cậu không cần để ở trong lòng!” Ánh mắt chân thành của Lâm Nhã Đình làm Tương Thiến Thiến cảm động, cô ngược lại lại an ủi Lâm Nhã Đình.

“Cảm ơn cậu, chúng ta có thể làm bạn không?” Lâm Nhã Đình cảm động hốc mắt hơi ướt.

“Đương nhiên có thể! Có thể làm bạn với một đại mỹ nữ như cậu, chính là vinh hạnh của tớ…” Tương Thiến Thiến là một cô gái hào phóng, cô quyết định quên hết quá khứ, thật lòng muốn kết bạn với nữ sinh xinh đẹp dịu dàng này.

“Thật tốt quá! Từ nay về sau chúng ta chính là bạn tốt!” Lâm Nhã Đình vui vẻ ôm lấy Tương Thiến Thiến, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

“Cậu vừa rồi nói giúp tớ, cậu có cách nào sao?” Tương Thiến Thiến tò mò hỏi.

“Đợi lát nữa…” Lâm Nhã Đình ghé vào lỗ tai cô dâng lên kế hay.

“Phương pháp thật dễ làm! Nhã Đình, cậu thật thông minh!” Nghe xong, Tương Thiến Thiến cảm thấy bội phục Lâm Nhã Đình sát đất.

“Có thể giúp được cậu là tốt rồi!” Lâm Nhã Đình mỉm cười, trong lòng cũng không ngừng hừ lạnh: nếu không phải vì Điền Chính Quốc, cô sẽ không quản loại chuyện vặt này!

Buổi sáng cô ngoài ý muốn nhìn thấy Chính Quốc nhìn lén Thái Hanh cùng Tương Thiến Thiến muốn hẹn hò, Chính Quốc vì thế mà ghen cùng Thái Hanh cãi nhau, cô mới biết được thì ra Chính Quốc còn thích Tương Thiến Thiến. Nhưng cô là một người thông minh, biết lập tức chất vấn Chính Quốc, không bằng giả bộ không hề biết gì, từ từ tìm cơ hội làm Chính Quốc hết hy vọng với Tương Thiến Thiến. Cho nên cô mới đồng ý đến công viên với Chính Quốc, cô muốn Chính Quốc tận mắt nhìn thấy Tương Thiến Thiến cùng Kim Thái Hanh ngọt ngào một chỗ, làm cho Chính Quốc đau lòng hoàn toàn quên đi Tương Thiến Thiến, không bao giờ nghĩ đến một người con gái nào khác ngoài cô nữa.

Hóa ra Lâm Nhã Đình ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp còn rất có đầu óc, cô nhìn qua cũng không hề đơn thuần khờ dại giống như bề ngoài. Chẳng qua là Lâm Nhã Đình ngàn tính vạn tính, lại thế nào cũng không nghĩ đến người làm Điền Chính Quốc thay lòng đổi dạ, không phải bạn gái cũ Tương Thiến Thiến, mà là một người khác…

Chờ Thái Hanh cùng Chính Quốc mua xong vé trở lại, hai đôi nam nữ cùng nhau đi vào công viên trò chơi, bởi vì do trời mưa, du khách ít không có mấy, trong khuôn viên vô cùng hiu quạnh.

“Hai người muốn đi chơi chỗ nào trước?” Chính Quốc hỏi hai nữ sinh.

“Bọn em muốn đi nhà ma!” Hai nữ sinh trăm miệng một lời trả lời.

Điền Chính Quốc nghi ngờ nhíu mày, Lâm Nhã Đình muốn đi nhà ma thì rất bình thường, cô vẫn luôn muốn đi, chính là Tương Thiến Thiến không phải cực sợ ma sao? Nhớ rõ lúc trước khi bọn họ hẹn hò, có lần cậu dẫn cô đi nhà ma lại làm cô bị dọa đến phát ốm. Tương Thiến Thiến muốn giở trò quỷ gì đây?

“Hai người muốn đi thì đi đi!” Thái Hanh gật đầu đáp ứng yêu cầu của hai nữ sinh.

Vào nhà ma, Điền Chính Quốc lập tức hiểu được vì sao Tương Thiến Thiến lại muốn vào đây.

“A! Thật đáng sợ ––” Tương Thiến Thiến đi ở phía trước bị một đầu trâu mặt ngựa đột nhiên lướt qua bên trái sợ tới mức hét lên chói tai, ôm chặt lấy Kim Thái Hanh bên cạnh.

Thấy thế, Chính Quốc lập tức đen mặt, ánh mắt sắp phun ra lửa. Tiện nhân! Lại chơi loại tiện chiêu này, thật sự không biết xấu hổ! Kim Thái Hanh đang làm cái gì thế? Còn không mau đẩy cô ta ra!

Nhưng Thái Hanh không những không giống với mong muốn của Chính Quốc đẩy Tương Thiến Thiến ra, còn vỗ nhẹ lên vai Tương Thiến Thiến an ủi nói: “Đừng sợ, đây đều là giả, tuyệt đối không đáng sợ!”

“Chỉ là tớ còn rất sợ!” Tương Thiến Thiến nhân cơ hội giữ chặt cánh tay Thái Hanh.

Cẩu nam nữ! Điền Chính Quốc tức điên rồi, bọn họ có biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào không, rõ như ban ngày trước mặt người khác còn ôm ôm ấp ấp, nếu cậu và Lâm Nhã Đình không có ở đây, bọn họ có phải đã trực tiếp chơi trò 18+ hay không!

“Chính Quốc, anh có cảm thấy Thiến Thiến cùng Thái Hanh rất giống một đôi vợ chồng không, rất xứng!” Điền Chính Quốc đang tức giận không chịu được, hết lần này tới lần khác Lâm Nhã Đình bên cạnh còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Xứng cái rắm, cái đồ nhà quê như Kim Thái Hanh làm sao có thể xứng với Tương Thiến Thiến! Thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!” Chính Quốc nổi giận mắng, răng nanh nghiến kèn kẹt.

Lâm Nhã Đình ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc đang phẫn nộ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh như băng, mỉm cười nói: “Nhưng Thiến Thiến rất thích Thái Hanh, vừa rồi cô ấy còn nhờ em làm bà mối cho cô ấy và Thái Hanh nữa!”

Chính Quốc vừa muốn chửi ầm lên, Tương Thiến Thiến phía trước lại phát ra một tiếng thét thê lương chói tai làm Chính Quốc sợ hết hồn. Mẹ nó, tiện nhân này đang làm cái quỷ gì đây?

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn về phía trước, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thiếu chút nữa hộc máu. Tương Thiến Thiến bởi vì nhìn thấy thần chết cả mặt là máu, bị doạ sợ tới mức nhảy lên người Thái Hanh, giống một con bạch tuộc quấn chặt lấy Thái Hanh, không chỉ có hai tay ôm cổ Thái Hanh, đùi còn kẹp lấy eo Thái Hanh…

“Cứu mạng a! Thái Hanh, mau cứu tớ…” Tương Thiến Thiến nước mắt lưng tròng, nũng nịu khóc kêu lên, bộ dáng rất đáng thương.

“Không có chuyện gì, có tớ ở đây! Có tớ ở cùng cậu mà!” Có thể là người đẹp thật sự khiến người thương xót, làm cho một núi băng vạn năm không thay đổi cũng tan chảy, thanh âm vô cùng dịu dàng.

Điền Chính Quốc chưa từng gặp qua Kim Thái Hanh dịu dàng như vậy, lòng đau quá, thật chua xót, Thái Hanh chưa từng nói chuyện với cậu như vậy, hắn luôn chế giễu cậu, khinh bỉ cậu, thật giống như coi cậu là một bãi cứt chó ven đường…

Toàn bộ biểu tình đau thương của Điền Chính Quốc đều rơi vào trong mắt Lâm Nhã Đình, cô vừa lòng cười lạnh trong bụng, mới như vậy đã chịu không nổi, để cho anh ta ghen đến chết, cô còn dạy Tương Thiến Thiến lợi hại hơn! Cô muốn Chính Quốc vĩnh viễn nhớ kỹ loại đau này, cũng không dám thích cô gái nào khác ngoài cô…

“Chúng ta tiếp tục đi thôi!” An ủi Tương Thiến Thiến một hồi xong, Thái Hanh kéo cô ra khỏi người, chỉ là ——

“Ai da!” Chân Tương Thiến Thiến vừa mới chạm đất, liền lập tức té ngã.

“Sao vậy? Không có bị gì chứ?” Thái Hanh lập tức ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi.

“Tớ bị trẹo chân rồi!” Tương Thiến Thiến ngượng ngùng nói.

“Tớ cõng cậu đi!” Thái Hanh xoay người để tấm lưng rộng lớn ở trước mặt Tương Thiến Thiến.

“Cảm ơn!” Tương Thiến Thiến vui cười đến tít mắt, trong lòng thầm cảm thán Lâm Nhã Đình thật lợi hại, làm theo lời cô ta nói, thật sự một chút đã thu hẹp khoảng cách giữa cô với Kim Thái Hanh!

Nếu hiện tại có con dao, Điền Chính Quốc thật muốn xông lên giết chết Kim Thái Hanh và Tương Thiến Thiến. Gian phu dâm phụ, các ngươi đừng mơ tưởng thực hiện được, ta sẽ không cho các ngươi như ý!

Trong lòng âm thầm thề, đồng thời Chính Quốc đã chạy tới đẩy Thái Hanh ra, mạnh mẽ cõng Tương Thiến Thiến ở trên lưng: “Để anh cõng em! Thái Hanh tay chân thô to sẽ làm đau em…”

“Em…” Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra thứ kỳ đà cản mũi Điền Chính Quốc này, Tương Thiến Thiến nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, mà Lâm Nhã Đình đã tái mặt rồi, cô không nghĩ tới Điền Chính Quốc cũng dám làm trò trước mặt cô mà cõng Tương Thiến Thiến.

Chính Quốc cười gian trong lòng, hừ! Bây giờ đôi cẩu nam nữ các người còn có thể chơi ra cái mánh khóe nào nữa…

Trong mắt Kim Thái Hanh tràn đầy ý cười, heo chính là heo!

Bởi vì bị Điền Chính Quốc cản trở, Tương Thiến Thiến không còn có cơ hội tiếp cận Thái Hanh nữa, chỉ có thế cắn răng ở trong lòng trách Chính Quốc tại sao muốn chạy ra phá hỏng chuyện tốt của cô.

Ra khỏi nhà ma, Điền Chính Quốc sợ Tương Thiến Thiến lại tác quái, lập tức lấy cớ thời tiết không tốt để mọi người nhanh về trường học hôm nào lại đến chơi tiếp, nhưng không nghĩ tới đã bị Lâm Nhã Đình lập tức cự tuyệt.

“Bây giờ còn rất sớm, chúng ta không bằng đến quán cà phê ở gần đây uống ly cà phê rồi về.” Một kế không thành, cô còn có kế thứ hai, cô tuyệt không để Chính Quốc được như ý.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Mấy khi mọi người có thể gặp mặt!” Tương Thiến Thiến vội vã gật đầu, cảm kích nhìn Lâm Nhã Đình.

Điền Chính Quốc muốn té xỉu, những lời này cô ta cũng nói được, không phải mỗi ngày đều gặp ở trong trường đó sao? Cô ta muốn dụ dỗ Kim Thái Hanh, muốn điên rồi!

“Hôm nào đi uống cà phê cũng được…” Chính Quốc mới nói một nửa đã bị Lâm Nhã Đình cắt ngang.

“Chính Quốc, chúng ta hãy đi đi, em thật sự rất muốn uống cà phê.” Lâm Nhã Đình lắc lắc tay Điền Chính Quốc, làm nũng nói.

“Anh…”

“Chính Quốc nếu cậu không muốn thì thôi, cậu về trước là được! Chúng tôi tự đi!” Kim Thái Hanh liếc nhìn Lâm Nhã Đình, lạnh lùng cười.

Chính Quốc sao có thể đồng ý: “Quên đi, chúng ta cùng đi vẫn là tốt nhất, tự nhiên tôi cũng muốn uống cà phê.” Muốn hất cậu ra sao, không có cửa đâu!

Ánh mắt sau cặp kính râm lóe ra ý cười gian, bước cuối cùng hoàn thành, đêm nay hẳn là có thể như nguyện ăn được thịt heo, không biết thịt của con heo ngốc này ăn có ngon không…

“Tôi muốn một ly Khang Bảo Lam.” Vào quán cà phê, Điền Chính Quốc giống như trước gọi cà phê Italy cậu thích nhất.

“Tôi muốn Mã Kì Nhã.” Lâm Nhã Đình suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói với phục vụ.

“Tôi đây lấy Lam Sơn được rồi! Cậu muốn uống gì?” Tương Thiến Thiến hỏi Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh.

“Thái Hanh chắc chưa từng uống qua cà phê, cậu ta nào biết gọi cái gì.” Chính Quốc cố ý muốn cho Thái Hanh khó xử, muốn làm Thái Hanh mất mặt trước Tương Thiến Thiến.

“Thái Hanh, cậu uống giống tớ được không, cà phê Lam Sơn cũng không tồi!” Tương Thiến Thiến nghe nói Kim Thái Hanh là người dân tộc, gia cảnh không tốt lắm, vội vàng thay Thái Hanh giải vây.

Thấy Thái Hanh gật đầu, Chính Quốc lập tức cười gian trong lòng. Cái này có thể có trò hay để nhìn, chờ khi Kim Thái Hanh uống cà phê phải tháo khẩu trang sẽ lộ ra khuôn mặt quỷ kia, cái đồ bà tám chết tiệt Tương Thiến Thiến kia khẳng định bị dọa chết khiếp, nhượng bộ lui binh, tuyệt không còn muốn dụ dỗ Thái Hanh nữa. Ha ha ha, đến lúc đó xem Kim Thái Hanh còn kiêu ngạo cái rắm gì…

“Cứ ngồi như vậy rất nhàm chán, mọi người chơi trò chơi được không?” Lâm Nhã Đình cười nói.

“Được! Chơi cái gì?” Tương Thiến Thiến lập tức thông minh nói tiếp.

“Chúng ta chơi rút bài poker, ai ngẫu nhiên lấy được quân bài lớn nhất là có thể ra lệnh cho ba người khác làm một chuyện.”

“Được, nhất định chơi vui lắm!” Tương Thiến Thiến nhảy nhót vỗ tay kêu lên, cô biết trò rút bài là Lâm Nhã Đình nghĩ ra vì giúp mình.

Không đợi hai nam sinh mở miệng nói chuyện, Lâm Nhã Đình đã gọi phục vụ cầm một bộ bài poker đến.

“Tôi rút trước!” Lâm Nhã Đình trộn bài rồi đặt ở giữa bàn, tùy tiện rút ra một quân, mở ra nhìn dĩ nhiên là một quân A bích.

Cái này vô luận bọn Thái Hanh rút mấy lần đều phải nghe Lâm Nhã Đình, bọn họ đã không còn lựa chọn nào nữa nữa…

Nhìn thấy quân A bích trong tay Lâm Nhã Đình, trong mắt Kim Thái Hanh hiện lên một tia cười lạnh, kỹ thuật tráo bài của cô gái này rất không tồi, thật sự là một âm mưu hoàn mỹ!

“Nhã Đình, cậu muốn ra lệnh chúng tớ làm cái gì?” Tương Thiến Thiến giả bộ tò mò hỏi.

“Anh không sao cả, tùy em!” Chính Quốc không có một chút hứng thú gì với trò chơi vớ vẩn này, tâm tư của cậu đặt hết trên người Thái Hanh.

“Thiến Thiến, tớ muốn cậu làm một chuyện, có thể chứ?” Lâm Nhã Đình có thâm ý khác nhìn Chính Quốc, chợt mỉm cười nói với Tương Thiến Thiến.

“Có thể, tớ đánh cuộc chịu thua, cậu muốn tớ làm gì cũng được.” Tương Thiến Thiến sảng khoái gật đầu.

“Được! Tớ muốn cậu nói với Thái Hanh ‘em yêu anh’!”

Lời vừa nói ra, Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn Lâm Nhã Đình, cô ấy xảy ra chuyện gì? Cô ấy muốn làm gì? Cô ấy sẽ không thật sự muốn giúp Tương Thiến Thiến chứ!

“Tớ… Tớ…” Tương Thiến Thiến biết Lâm Nhã Đình nhất định sẽ giúp mình, chỉ là không nghĩ tới cô ấy lại trực tiếp như vậy, làm cho mình thổ lộ với Kim Thái Hanh.

“Đồng ý rồi thì không được đổi ý, nói nhanh lên!”

Dưới bức bách của Lâm Nhã Đình, Tương Thiến Thiến quyết định không để ý, cố lấy dũng khí lớn mật nói với Thái Hanh: “Kim Thái Hanh, em yêu anh!”

“Cảm ơn!” Thái Hanh vui vẻ nhận, tuyệt không cảm thấy lúng túng.

Bàn tay Điền Chính Quốc đặt ở dưới bàn nắm chặt lại, thật sự là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, lần đầu tiên hẹn hò liền bày tỏ tâm ý của nhau, sau đó sẽ không trực tiếp đi thuê phòng chứ! Nghĩ đến hình ảnh Kim Thái Hanh ôm Tương Thiến Thiến, Điền Chính Quốc muốn điên rồi, lửa giận trong lòng bùng nổ.

Lâm Nhã Đình ngồi ở bên cạnh Chính Quốc rõ ràng cảm giác được sự tức giận của cậu, khẽ nhếch khóe môi, cười nói với Thái Hanh: “Hiện tại tới phiên cậu, tớ muốn cậu…” Cô cố ý tạm dừng một chút, khơi dậy hứng thú của mọi người: “Tớ muốn cậu ở trước mặt mọi người hôn Tương Thiến Thiến!”

“Nhã Đình!” Tương Thiến Thiến nhất thời đỏ bừng mặt, thực nhìn không ra Nhã Đình bình thường ngại ngùng lại có lá gan lớn như vậy.

“Thái Hanh, cậu đồng ý không?” Lâm Nhã Đình không để ý tới Tương Thiến Thiến, cười tủm tỉm hỏi Thái Hanh.

“Nhắm mắt lại.” Kim Thái Hanh không trả lời mà là trực tiếp nói với Tương Thiến Thiến, ý tứ câu này không nói cũng hiểu.

Tương Thiến Thiến không nghĩ tới Thái Hanh sẽ đáp ứng, sửng sốt một chút sau đó ngượng ngùng nhắm mắt lại, chủ động ngẩng mặt đợi nụ hôn của Thái Hanh. Không nghĩ tới hết thảy lại thuận lợi như vậy, đều là công lao của Nhã Đình, bản thân nhất định phải hết sức cảm tạ cô ấy…

Kim Thái Hanh cúi đầu chuẩn bị kéo khẩu trang hôn Tương Thiến Thiến, Điền Chính Quốc không thể chịu được nữa, rốt cuộc nổi bão, đột nhiên đứng dậy hất tung cái bàn đi.

Tất cả mọi người hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Chính Quốc, ngoại trừ Thái Hanh!

“Tiện nhân!” Chính Quốc giơ tay cho Tương Thiến Thiến một bạt tai, sau đó kéo Thái Hanh bỏ đi.

“Đây là sao, sao lại thế này?” Tương Thiến Thiến uất ức che cái má sưng đỏ, cô thật sự không nghĩ ra tại sao Điền Chính Quốc đánh mình.

Lâm Nhã Đình cũng kinh ngạc, cô cũng không nghĩ sự tình lại trở thành như vậy, làm cho cô không thể lý giải chính là, Điền Chính Quốc cho dù tức giận muốn dẫn người đi thì người đó phải là Tương Thiến Thiến mới đúng, thế nào lại là Kim Thái Hanh vậy? Sẽ không phải tức điên rồi, muốn đánh Thái Hanh chứ?!

•••

💁🏻‍♀️: ukm có đánh, nma đánh ở đâu thì hong bic :')

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro