21,
Nếu nói hoàn hảo thì cũng không đúng, ít nhất Kim Taehyung không ngủ một giây nào trong phòng thi. Hắn không làm được những câu khó nhưng lại có thể thuận lợi qua được những câu đã ôn tập.
Bởi vì cảm thấy mình đã đạt được một thành tựu, sau khi rời phòng thi hắn còn chẳng nán lại để trao đổi kết quả với những người đang đứng nhăn nhó đó, chỉ nghĩ đến việc phải dắt người kia đi ăn gà rán, khi Taehyung dừng bước chân thì hắn đã xuất hiện ở trước phòng thi của Jungkook.
Ánh mắt long lanh sáng ngời, nụ cười tươi tắn như tia nắng xuyên qua màn sương. Jeon Jungkook chỉ đơn thuần xuất hiện ở trước mắt hắn nhưng tại chính thời điểm đó, Kim Taehyung tưởng như chẳng còn nghĩ đến bất kì thứ gì khác ngoài cậu. Cậu là cậu, Jungkook không phải là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cậu là một cậu thanh niên, Kim Taehyung cũng vậy, nhưng chỉ là hắn cảm thấy mình giống như mang theo cảm xúc của nam chính trong cuốn tiểu thuyết nọ.
Cảm giác thổn thức mà nam chính dành cho nữ chính giờ đây Kim Taehyung lại ngỡ ngàng cảm nhận nó thật rõ. Hắn chưa mơ mộng nhìn bất kì cô gái nào, ấy vậy nhưng giây phút này lại không chớp mắt, hắn lại chỉ muốn thời gian ngưng đọng để được nhìn Jeon Jungkook lâu hơn và rõ ràng hơn.
Giống như thể, hắn phải lòng cậu.
Kim Taehyung phải lòng một người cùng giới tính...
"Taehyung!"
"Cậu làm bài được không?" Jungkook dùng ngón tay nhấn nhẹ lên chóp mũi hắn, đôi mắt lại thêm xoe tròn. Đầu lưỡi quét qua môi dưới trông tinh nghịch, khiến cho bờ môi hồng lại thêm phần ướt át. Cậu lớn giọng gọi thêm một tiếng: "Taehyung à!"
"Hoang đường!!" Hầu kết trượt lên xuống tính đến lần thứ ba, Kim Taehyung mới vội vã nhớ ra mình đến đây để làm gì, hắn trợn mắt thốt lên. Chỉ là vì âm lượng quá lớn mà xung quanh đó đều đưa mắt tò mò. Taehyung khẽ chớp mắt, tròng đen di chuyển một vòng.
"Hả?" Jungkook nghiêng đầu, "Cái gì hoang đường?"
Kim Taehyung nín thin, không biết giải thích thế nào. Vành tai đều đã đỏ bừng lên, hắn chụp lấy cổ tay cậu, chỉ cắn chặt môi lắp bắp kêu lên. "Mau, tôi đưa cậu đi ăn gà rán."
Cả hai gần như ở suốt với nhau trong khoảng thời gian này, thân thiết hơn cả những người bạn cùng lớp. Jeon Jungkook bắt đầu buông lỏng cảnh giác khi ở cạnh người ta, cậu sẽ chủ động trò chuyện hoặc là trêu ghẹo cả hắn.
Trong lúc chờ đợi, Jungkook ngồi ở một góc, ánh mắt quét qua tấm lưng của Kim Taehyung. Lúc này mới ngờ ngợ nhớ ra, cây kẹo ban nãy người kia đưa cho mình giống hệt với mấy cây kẹo lần đó nằm ở trong hộc bàn.
Jungkook xém chút đã quên béng đi sự việc đó, nhưng bây giờ chậm chạp nghĩ ra, xâu chuỗi lại sự việc, cậu thiết nghĩ có thể người kia cũng đang để ý đến cậu.
Cậu thanh niên vỗ nhẹ lên hai bầu má với tâm trạng đầy phấn chấn, cậu cầm điện thoại nhìn một hồi, ngón tay cái nhịn không được lại ấn vào ô trái tim rỗng kia, sau khi ngón tay rời khỏi màn hình thì trái tim nọ hiện lên màu đỏ. Jungkook vừa tương tác với một bài viết của lớp trưởng 12a7, đó là một bức ảnh phong cảnh bình thường, trên mái nhà là một chú mèo hoang đen tuyền, đôi mắt có chút xíu chảnh choẹ nhưng tôn lên được vẻ kiêu ngạo và đáng tự hào của chú mèo.
Trông giông giống ai nhỉ?
Jungkook đặt điện thoại lên bàn, cậu ngước mặt nhìn người đối diện bưng khay gà ngồi xuống.
À phải rồi, chú mèo kiêu hãnh kia giống Kim Taehyung.
Tuy bên ngoài khó gần nhưng thực chất lại vừa tốt bụng vừa hiền lành.
"Này cậu ăn phần này đi" Kim Taehyung đẩy đĩa gà vàng ươm thơm phức đến trước mặt cậu. Vừa đẩy đến lại thuận tay đem nĩa đặt vào tay đối phương. Taehyung gần như tự nhiên chăm sóc Jungkook, tinh tế hơn cả chính cậu tự làm cho mình.
Người đối diện cũng rất tự nhiên, cậu hớn hở nhìn đĩa gà rồi không chờ đợi thêm phút giây nào mà lập tức vui vẻ ăn nó.
Thế nhưng sau khi nhăm nhăm ăn đến phồng cả gò má Jungkook mới tò mò ngậm nĩa, hai mắt nhìn thẳng hắn.
Kim Taehyung mời cậu ăn, nhưng lúc này hắn đang nhìn cậu ăn, còn ở trên bàn đối phương lại chẳng có phần.
Cậu lại nhìn thêm một lúc nhưng ánh mắt Taehyung vẫn chưa hề dừng lại, cảm giác như hắn vẫn nhìn cậu, nhìn chằm chằm.
Bạn ta có chút ngượng ngùng xen lẫn cả tò mò. Nhịn không được vừa ngậm thức ăn vừa hỏi, lúc này dùng cái chất giọng mà bình thường vẫn hay nói cơ mà vì một miệng toàn là đồ ăn, ở trong mắt đối phương lại cảm giác như Jungkook đang làm nũng.
Cậu nói một câu: "Vì sao cậu không ăn thế?" Ở trong mắt Kim Taehyung vậy mà nghe ra câu nói khác. Hắn nghe ra là "Vì sao anh hăm ăn gà cùng em?"
Taehyung nắm chặt vải quần đồng phục, hắn cúi đầu lặng lẽ hít thở một hơi. Dù cho trong đầu vẫn đang vướng bận chuyện tình cảm, nhưng chẳng may trái tim lại ngầm chấp nhận rằng có lẽ hắn đã phải lòng cậu.
Theo nghĩa đen.
Kim Taehyung có lẽ thích cậu như cách mà một bạn nam thích một bạn nữ.
Hắn lại hít vào, lúc này khoé mi đã có chút hồng lên như thể là vì trí não và trái tim đang âm thầm chiến đấu. Nhưng mồm miệng lại chẳng nhịn nỗi thốt ra: "Tôi không, tôi muốn nhìn cậu ăn. Thấy dễ thương!"
Đương nhiên chuyện chẳng đơn thuần vậy, nhưng nếu hắn nói ra rằng hắn không đủ tiền thì tự trọng của bản thân sẽ có chút bị chà đạp. Kim Taehyung tròn mắt nói ra một câu, Jeon Jungkook ở phía đối diện cũng nghệch mặt nghiêng đầu nhìn chăm chú hắn.
Cậu nói: "Hả?!"
Hắn lại gấp gáp đưa hai tay lên xua xua phủ nhận: "Ah, ý tôi là tôi không đói cậu cứ ăn đi. Cứ tự nhiên nhé!"
Bẫng đi thì không khí cũng trở về hiện trạng ban đầu, chỉ là có lẽ Kim Taehyung đã phần nào chắc chắn được rằng hắn có thích cậu. Cũng như chuyện hắn ngộ ra rằng bản thân là một cậu thanh niên không có cảm xúc với phái nữ.
Bởi lẽ vậy, hắn lại càng khủng hoảng với chính mình nhiều hơn. Hắn cảm thấy có chút sợ hãi, sợ có ai đó phát hiện mình như vậy mà cũng lo lắng một ngày nào đó ba và mẹ nhận ra chuyện kì quái này.
Kim Taehyung dời mắt nhìn về phía vành tai của cậu, tuy nhiên giữa khoảnh khắc bất chợt ấy vành tai của hắn lại đỏ lên thấy rõ.
Jungkook vươn tay sờ vào tai của đối phương, trong lời nói có ý chọc ghẹo: "Sao vậy ta, tai cậu đỏ như là đã phải lòng ai đó vậy đó!"
___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro