Lời thề từ con tim
Sảnh chính khách sạn VANTE, chiều cùng ngày.
Tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên từ ban nhạc sống. Tấm thảm đỏ được trải dài từ sảnh lớn đến tận khu vườn nơi diễn ra lễ cưới. Khách mời lần lượt tiến vào, những bộ cánh haute couture, những gương mặt quen thuộc của giới thượng lưu Hàn Quốc... tất cả tạo nên bầu không khí sang trọng, hào nhoáng nhưng cũng đầy trang nghiêm.
Tae Hyung bước ra đầu tiên.
Anh mặc bộ tuxedo trắng phối đen tinh tế, áo vest vừa vặn ôm gọn thân hình cao lớn, mái tóc được vuốt gọn nhưng vẫn để vài sợi rơi lòa xòa rất nghệ. Ánh mắt sắc sảo, gương mặt điển trai lạnh lùng — khiến không ít người phải khựng lại khi vừa nhìn thấy.
Đi sau anh là Lee Joon – trưởng quản lý chuỗi khách sạn Vante – chỉnh chu, sắc bén, bước bên cạnh Tae Hyung như một cánh tay phải thực thụ.
Ngay phía sau, nhóm bạn thân 6 người cũng bước ra, đồng loạt trong những bộ tuxedo tông xám – đen, mỗi người mang khí chất riêng. Jimin tươi cười chào khách khắp nơi, Hoseok liên tục bắt tay, Jin nhẹ cúi đầu với các nhà thiết kế thời trang, Namjoon và Yoongi cùng trao đổi với cổ đông bên nhánh đầu tư, còn Jungkook... vẫn chưa xuất hiện. Họ vẫn giấu cậu như một món quà đắt giá, đến đúng khoảnh khắc mới được mở ra.
Tae Hyung bước đến khu tiếp khách, nơi các vị khách VIP đã tề tựu.
— "Chào mừng quý vị." – Anh nhẹ cúi đầu.
Một nhà thiết kế nổi tiếng từ Paris bắt tay anh, cười nói bằng tiếng Hàn lơ lớ:
— "VANTE thật vinh hạnh có một vị chủ tịch vừa tài giỏi vừa... hút ống kính đến mức này."
Một nữ minh tinh đình đám nghiêng người chào:
— "Chúc mừng hôn lễ, Chủ tịch Kim. Hôm nay anh khiến tất cả diễn viên trên thảm đỏ đều như đang làm nền thôi đấy."
Tae Hyung chỉ nhếch môi nhàn nhạt, đáp đúng một câu chuẩn mực:
— "Hôm nay tôi không phải tâm điểm... Vợ tôi mới là trung tâm."
Jimin đứng bên cạnh cười sặc:
— "Ôi trời ơi nghe chưa? Chủ tịch Kim mà còn biết nói lời ngôn tình như vậy hả? Sốc toàn tập!"
Yoongi thì thầm nhỏ đủ để nhóm bạn nghe:
— "Cả đời độc miệng, hôm nay đúng là mở buff chồng quốc dân rồi."
Các cổ đông thân cận thì gật đầu chào, lần lượt chúc mừng. Một vài đối tác từ Mỹ, Singapore, Nhật Bản cũng đến bắt tay, biểu hiện rõ sự nể trọng. Đám phóng viên truyền thông bị chặn ngoài cổng, chỉ có những đơn vị báo chí độc quyền được vào tác nghiệp với số lượng cực hạn chế.
Lee Joon lặng lẽ đứng sau Tae Hyung, thầm kiểm tra đồng hồ:
— "Thưa Chủ tịch, còn 30 phút nữa là lễ chính bắt đầu."
Tae Hyung gật nhẹ, mắt nhìn thoáng qua dãy hành lang hướng về phía phòng giữ cô dâu – hay chính xác hơn là... chú rể thứ hai của ngày hôm nay.
Trong lòng anh, chỉ có một người cần chờ đợi.
Hôm nay, tất cả ánh sáng đều thuộc về Jeon Jungkook.
Lối đi ra khu vực lễ cưới ven biển, gió đông thổi ào ào.
Nhóm bạn thân của Tae Hyung vừa bước khỏi sảnh khách sạn, ngay lập tức bị gió biển táp thẳng vào mặt.
Jin siết chặt áo vest, run lẩy bẩy:
— "Tên điên này... mùa đông mà tổ chức cưới ngoài trời sát mép biển! Khách mời mặc áo lông, còn chúng ta thì mặc vest mỏng như cánh chuồn..."
Yoongi vừa kéo cổ áo vừa lầm bầm:
— "Tôi dán 10 miếng giữ nhiệt rồi mà vẫn lạnh muốn trụy tim đây..."
Hoseok thì như muốn rơi nước mắt:
— "Tôi còn đi bốt nhung cho sang, giờ gió biển thổi một cái... ướt cả chân. Cái cảm giác này không khác gì đang đi cắm trại mùa đông ở Bắc Cực!"
Namjoon chỉnh lại cà vạt, môi tím tái:
— "Đây là lễ cưới hay buổi thử thách thể lực vậy hả?"
Jimin ôm lấy tay Jin, vừa run vừa rên rỉ:
— "Đám cưới đầu tư mấy chục tỷ won, vậy mà không nổi bật bằng... cái lạnh!"
Tae Hyung từ phía trước ngoái đầu lại, nhướn mày:
— "Lạnh lắm à?"
Jin rít lên:
— "Không lẽ ngài đang ở Hawaii chắc? Gió biển này thổi thêm một phát nữa tôi sẽ hóa đá ngay trong lễ cưới cậu đó!"
Tae Hyung cười nhạt:
— "Biển mùa đông mới là đẹp nhất. Hôm nay tôi muốn tất cả phải nhớ rõ ngày này. Kể cả nhớ bằng... da gà da vịt cũng được."
Jimin nghiến răng:
— "Nhớ thì nhớ rồi. Nhưng tôi nhớ bằng cách... tê sống lưng!"
Namjoon lẩm bẩm:
— "Sau này có con, tôi sẽ kể cho nó nghe rằng bố nó từng suýt đông cứng vì đi đám cưới chú Tae Hyung giữa mùa đông... mặc vest, đứng ngoài biển..."
Yoongi cay đắng gật đầu:
— "Tôi mà cảm nắng hay sốt là tôi kiện Chủ tịch Vante luôn đấy..."
Tae Hyung nhún vai, tay đút túi quần, thản nhiên bước tiếp ra phía bục lễ phủ đầy hoa trắng và nến vàng ấm áp. Phía xa, những hàng ghế khách mời lấp đầy, tiếng gió biển hòa với nhạc dương cầm đang thử âm thanh cho buổi lễ sắp bắt đầu.
Còn nhóm bạn thì... vẫn lầm bầm:
— "Tình yêu của hắn thì nồng cháy, còn chúng ta thì... cháy lạnh."
— "Rồi rồi. Lát lên hình nhớ cười nhé. Cười trong cái lạnh buốt xương này."
— "Không sao... miễn chú rể thứ hai hạnh phúc... chúng ta sẽ đóng băng cùng cậu ấy..."
Buổi lễ chính thức bắt đầu tại khu vực ven biển phủ đầy hoa trắng, nến vàng lung linh, và tiếng nhạc dương cầm vang nhẹ giữa gió lạnh mùa đông.
Trên lễ đường trải thảm dài, Tae Hyung trong bộ vest cưới màu kem cắt may hoàn hảo, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ánh lên sự chờ đợi. Anh đứng sẵn giữa lễ đường, hai tay đan vào nhau trước bụng, ánh nhìn không rời khỏi lối đi dẫn ra từ khách sạn.
Bên cạnh anh, 5 phù rể đều là những người bạn thân thiết: Jin, Yoongi, Namjoon, Hoseok và Jimin – mỗi người một kiểu vest tông xám đồng bộ, nhưng thần thái thì... lạnh run và nghiêm túc một cách bất đắc dĩ.
Lee Joon bước lên micro, chỉnh lại cà vạt rồi bắt đầu cất giọng:
— "Thưa quý vị... hôm nay, tại nơi biển xanh gặp gió mùa đông, chúng ta cùng có mặt để chứng kiến một khoảnh khắc hiếm có và thiêng liêng... hôn lễ của Chủ tịch Kim Tae Hyung – người đàn ông mà ai cũng biết không dễ gì bị buộc vào một mối quan hệ nào cả, trừ khi đó là... tình yêu thực sự."
Khách mời bật cười nhẹ, những tiếng xuýt xoa vang lên.
Lee Joon mỉm cười, tiếp tục:
— "Và tình yêu đó... là một điều kỳ lạ, đủ khiến ngài Chủ tịch đặt mọi quyền lực và tham vọng xuống, để bước lên lễ đường này hôm nay."
Jin nghiêng đầu thì thào với Yoongi:
— "Câu đó hay đấy. Đúng kiểu lời nguyền ràng buộc cấp chủ tịch."
Yoongi khẽ gật, nhưng mắt vẫn hướng ra lối vào lễ đường:
— "Chờ xem chú rể thứ hai bước ra là bao nhiêu cung bậc cảm xúc nữa..."
Lúc ấy, tiếng dương cầm đột ngột chuyển sang một giai điệu sâu lắng – bản nhạc đám cưới bắt đầu vang lên.
Tae Hyung hít một hơi thật sâu, lồng ngực khẽ phập phồng.
Gió biển thổi nhẹ khiến những dải lụa trắng bay lượn như từng nhịp thở của hồi hộp. Những cánh hoa phớt hồng rơi lả tả. Cánh cửa lớn nơi sảnh khách sạn từ từ mở ra...
Lee Joon hạ giọng, ngưng vài nhịp trước khi tuyên bố:
— "Và bây giờ... xin mời nhân vật đặc biệt nhất hôm nay... bước ra."
Cả lễ đường im phăng phắc. Tất cả ánh nhìn đều dồn về phía cửa. Mọi trái tim như ngưng đập trong vài giây...
Chú rể thứ hai sắp xuất hiện.
Cánh cửa lớn vừa mở ra, gió biển ùa vào mang theo hương muối nhè nhẹ và cái lạnh buốt của mùa đông. Nhưng tất cả chỉ trong tích tắc – bởi ngay khi Jungkook bước ra, cả không gian như đông cứng lại.
Cậu mặc một bộ vest cưới trắng tinh khiết, thiết kế ôm dáng hoàn hảo như được sinh ra chỉ để khoác lên cơ thể ấy. Cổ áo dựng nhẹ, vai rộng, đường cắt tinh tế tôn lên từng đường nét mềm mại mà mạnh mẽ trên người cậu. Một chiếc khăn voan mỏng cài nhẹ phía sau vai, theo gió bay lả tả như ánh sáng của tuyết đang rơi.
Jungkook bước từng bước chậm rãi, ánh mắt khẽ cúi, hàng mi dài đổ bóng trên đôi má đỏ ửng vì lạnh. Gương mặt ấy đẹp đến... không thực. Mỗi bước cậu đi như giẫm lên trái tim của cả lễ đường.
Khách mời gần như nổ tung bởi sự kinh ngạc.
— "Cái gì vậy..."
— "Trời đất ơi..."
— "Đẹp trai thế này... sao mà chịu nổi trời ơi..."
Một nhà thiết kế nổi tiếng thì thào run rẩy:
— "Tôi... tôi sẽ từ chức nếu cậu ấy không lên bìa Vogue tháng tới..."
Một nữ diễn viên đang cầm ly sâm panh thì suýt đánh rơi, lắp bắp:
— "Tôi... tôi nghĩ mình vừa yêu mất rồi..."
Trong khi đó, nhóm bạn thì rên rỉ y hệt lũ người thất tình tập thể.
Jin trợn mắt:
— "Cái quái gì vậy trời... đó là Jungkook á?"
Yoongi thì vỗ trán:
— "Đây là đám cưới hả? Hay buổi casting thiên thần rơi xuống trần gian?"
Namjoon cười khổ:
— "Tôi ghét mấy thể loại vừa có bầu vừa đẹp hơn mình đấy..."
Hoseok dán chặt mắt vào Jungkook, gật gù:
— "Cái vest trắng đó... trời ơi... tôi mặc vào nhìn như cục cơm nguội... mà cậu ấy mặc vô như... tượng điêu khắc bước ra từ bảo tàng Louvre."
Jimin nheo mắt:
— "Ủa? Đây là đám cưới của Tae Hyung hay đám cưới của mỹ nhân bước ra từ truyện thần thoại vậy?"
Còn Tae Hyung thì...
...chết lặng.
Anh đứng đó, đôi mắt mở to, cổ họng nghẹn lại, không thốt nổi một lời. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, gấp gáp, loạn nhịp, như muốn nổ tung.
Ngay giây phút Jungkook ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh – Tae Hyung biết chắc chắn một điều:
— Anh đã thắng cả thế giới, nhưng giờ anh hoàn toàn thua trước em.
Anh thì thầm rất khẽ, chỉ mình anh nghe thấy:
— "Jungkook..."
Một nụ cười mỉm nhẹ nở trên môi Jungkook. Cậu đang bước về phía anh.
Về phía người đàn ông duy nhất trên đời mà cậu chấp nhận... thuộc về.
Jungkook vẫn bước từng bước chậm rãi trên thảm lễ trắng tinh khôi, ánh nắng lấp lánh đổ xuống từ bầu trời biển mùa đông trong vắt.
Nhưng đúng lúc ấy...
Tae Hyung bỗng chực khựng.
Đôi vai anh rung nhẹ.
Mắt anh đỏ hoe.
Và rồi — nước mắt rơi.
Không một tiếng nấc, không một câu nghẹn ngào. Chỉ là nước mắt lặng lẽ trào ra từ đôi mắt người đàn ông luôn lạnh lùng, luôn kiêu ngạo ấy. Nhưng nó rơi mãnh liệt... như đã kìm nén quá lâu, như cả một đời chỉ đợi giây phút này để vỡ òa.
Anh khóc.
Khóc nghẹn.
Khóc như thể đã tìm lại được một nửa linh hồn vừa thất lạc.
Tất cả khách mời lặng đi.
Không một tiếng vỗ tay, không một lời thì thầm, ngay cả gió biển cũng như ngừng thổi.
Lee Joon, người đang cầm mic với nụ cười tươi sẵn sàng dẫn dắt buổi lễ, cũng đứng đơ ra, tròn mắt nhìn.
— "Hả... anh..." – cậu lắp bắp, mic vẫn đang mở, khiến câu nói ấy vang vọng khắp lễ đường.
Nhóm bạn thì trợn mắt đầy sửng sốt. Jin thở hắt ra:
— "Tae Hyung... khóc rồi..."
Yoongi khẽ lẩm bẩm:
— "Tôi chơi với cậu ta hai mươi năm... chưa từng thấy cậu ta rơi một giọt nước mắt..."
Jimin mắt rưng rưng, nói nhỏ như đang chứng kiến điều gì quá thiêng liêng:
— "Đây là... giây phút chú rể thực sự hiểu... rằng mình đang lấy được người mình yêu."
Jungkook lúc ấy cũng khựng lại.
Ánh mắt cậu chao đảo, bất ngờ... rồi khẽ run lên. Nhưng cậu không nói gì.
Chỉ là... nhẹ nhàng mỉm cười.
Rồi cậu bước nhanh hơn. Mỗi bước chân như kéo theo ánh sáng ấm áp lấn át cả giá lạnh mùa đông, chạy đến bên người đàn ông đang khóc kia.
Và khi hai người đối diện nhau – không có lời thề ước, không có nghi thức hoa mỹ nào vang lên...
Tae Hyung run giọng thì thầm, nức nở:
— "Em đẹp quá... Jungkook à... anh không thể tin được là em thật sự đang đứng đây..."
Jungkook ngước lên, đặt tay lên má anh, lau đi giọt nước mắt nóng hổi:
— "Em đây... là thật... và em đến đây... để ở lại mãi mãi bên anh."
Toàn bộ lễ đường vỡ òa trong sự lặng thinh nghẹn ngào – bởi ai cũng hiểu, đó chính là lời tuyên thệ thiêng liêng nhất cho một lễ cưới.
Ánh sáng hoàng hôn trút xuống lễ đường trắng muốt như một vầng hào quang nhẹ nhàng bao phủ cả không gian. Gió biển mùa đông thổi khẽ, cuốn lấy những sợi ruy băng lụa mềm trên bục cưới. Cả khung cảnh như dừng lại, chờ đợi điều gì đó thiêng liêng sắp được thốt ra.
Lee Joon, sau khoảnh khắc xúc động đến nghẹn lời, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cậu giơ micro lên, giọng chậm rãi, trầm tĩnh:
— "Giờ là khoảnh khắc dành cho lời thề nguyện. Mỗi người, bằng chính trái tim mình, sẽ nói với đối phương điều mình chưa từng nói với ai..."
Lee Joon liếc nhìn anh trai mình và mỉm cười nhẹ, lùi lại.
Tae Hyung hít sâu.
Anh đứng thẳng người. Đôi mắt vẫn còn vương nước, nhưng ánh nhìn hướng về Jungkook giờ đây chỉ còn lại tình yêu trọn vẹn, đằm sâu, và một chút day dứt nghẹn ngào.
Anh bắt đầu... giọng không lớn, nhưng vang như nhát chạm trực tiếp vào tâm can mọi người:
— "Anh từng nghĩ em không phải người đầu tiên anh yêu."
Cả lễ đường thoáng xôn xao.
— "Người đầu tiên anh yêu... là một cậu bé mười tuổi, sống gần nhà anh ngày bé. Cậu ấy có ánh mắt rất sáng... hay cười, luôn chạy theo anh mỗi buổi chiều tan học."
Giọng Tae Hyung lạc đi đôi chút. Anh mím môi, rồi nói tiếp, chậm rãi, như đang tự bóc dần từng lớp ký ức đã chôn giấu hàng chục năm:
— "Cậu bé đó bất ngờ biến mất. Không một lời từ biệt. Anh đã chờ... rất lâu... rồi lại tự lừa mình rằng, chỉ là tình bạn tuổi thơ thôi. Nhưng không... Thứ cảm xúc ấy không bao giờ rời bỏ anh."
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Jungkook. Bàn tay khẽ siết chặt, giọng khàn đặc lại như thể từng từ đều đang rạch sâu vào chính trái tim mình:
— "Anh đã hận... Vì bị bỏ rơi. Vì bị quên lãng. Nên anh không tìm. Không chờ nữa. Và rồi..."
Tae Hyung khẽ nuốt xuống, nước mắt lại dâng lên lưng mi:
— "Đêm qua... anh mới biết... Cậu bé đó... là em."
Lễ đường chết lặng.
Gió cũng như không dám thổi mạnh hơn.
— "Là em... người mà anh đã yêu từ khi còn là một đứa trẻ. Người mà anh đánh mất mà không hay. Và giờ... người anh sắp cưới, là cậu bé năm ấy."
Một tiếng nức nghẹn bật ra từ đám khách. Ai đó đưa tay lau nước mắt.
Nhóm bạn thì lặng đi. Jimin quay đi, mắt đỏ hoe. Jin thì siết chặt tay lại, Yoongi hít sâu như kìm lại cảm xúc.
Jungkook, trong bộ vest trắng tinh khôi, gương mặt vốn đang rạng rỡ giờ đây như đóng băng.
Cậu đứng chết lặng.
Đôi mắt mở to, hàng mi khẽ run, nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
— "Tae Hyung..." – Cậu thì thào, không tin vào chính tai mình. "Anh nói... cậu bé năm đó... là em?"
Tae Hyung khẽ gật.
— "Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em từ đầu... Xin lỗi vì đã để lạc mất em lâu như thế..."
— "Anh xin lỗi... Jungkook... Xin lỗi vì đã yêu em trễ mất mười lăm năm."
Cả lễ đường vỡ oà.
Tiếng vỗ tay vang lên, không theo bất kỳ nhịp nào, chỉ là tự phát từ trái tim hàng trăm con người đang chứng kiến một định mệnh lạ lùng được viết lại từ những ký ức tưởng chừng đã ngủ yên.
Jungkook bật khóc.
Cậu lao đến ôm chầm lấy người đàn ông ấy, như thể không thể chịu nổi sự chênh vênh của cảm xúc này thêm một giây nào nữa.
— "Em không dám mơ... anh lại là người giữ ký ức ấy..."
Tae Hyung ôm cậu thật chặt, cúi xuống hôn lên mái tóc ướt nước mắt của Jungkook.
Trước hàng trăm người, dưới vầng dương sắp lặn, trong buổi chiều biển mùa đông lạnh buốt...
Họ tìm lại được nhau.
Và lần này — sẽ không lạc mất nữa.
Trong vòng tay nhau, nơi bao năm tháng lạc mất được gói trọn chỉ trong một khoảnh khắc, Jungkook và Tae Hyung đứng giữa lễ đường, như hai tâm hồn từng tan vỡ giờ được khâu lại bằng chính tình yêu thuần khiết nhất.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc họ. Nắng chiều đã ngả xuống chân trời, nhuộm toàn bộ khung cảnh một màu hồng nhạt dịu dàng như cổ tích.
Tae Hyung vẫn ôm Jungkook, nhưng rồi anh lùi nhẹ ra, hai tay siết lấy bờ vai cậu. Đôi mắt vẫn còn ươn ướt, nhưng giọng nói đã vững vàng lại. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đối diện – nơi chứa đựng tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình – rồi cất lời:
— "Anh từng nghĩ lời thề trong đám cưới là một nghi thức hình thức... nhưng giờ thì anh hiểu, với em, nó là sự sống còn."
Anh hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục – mỗi lời đều được thốt ra chậm rãi, chắc chắn, tựa như khắc vào không gian xung quanh:
— "Anh thề... sẽ không bao giờ biến mất khỏi cuộc đời em, như em từng biến mất khỏi cuộc đời anh."
— "Anh thề... từ giây phút này trở đi, mỗi sáng khi thức dậy, người đầu tiên anh tìm – là em. Mỗi đêm trước khi ngủ – người cuối cùng anh nghĩ đến, cũng là em."
— "Anh thề... nếu một ngày nào đó chúng ta cãi nhau, anh sẽ không bỏ đi. Anh sẽ ngồi xuống, im lặng cùng em. Anh sẽ nắm tay em, ngay cả khi em không muốn nhìn anh."
Jungkook khóc. Không phải khóc vì đau, mà là vì được yêu đến mức không còn lối thoát.
— "Anh thề... dù em có thay đổi, có già đi, có lấm lem cuộc sống... anh vẫn sẽ chọn em giữa hàng triệu người khác."
Giọng Tae Hyung lạc đi một chút, anh nâng tay Jungkook lên, đặt một nụ hôn thật chậm vào mu bàn tay ấy:
— "Anh thề, cả cuộc đời này, nếu chỉ được yêu một người – người đó... sẽ mãi mãi là Jeon Jungkook."
Tiếng vỗ tay không kìm nén nữa. Nổ ra như sóng trào. Có người đã bật khóc thành tiếng.
Namjoon thì thầm:
— "Đây không phải lời thề. Đây là sự đầu hàng của một kẻ yêu đến tận xương tuỷ."
Jin lau nước mắt, thở dài một tiếng:
— "Thua rồi. Mình thua rồi... Cả nhóm mình không ai viết nổi lời thề như thế..."
Yoongi cười khẽ, nhưng đôi mắt cũng ướt:
— "Đây là đám cưới thật sự rồi..."
Lee Joon bước tới, nghẹn giọng:
— "Tôi không biết mình còn phải dẫn gì nữa... nhưng... nếu có điều gì cần nói tiếp thì là: Thưa quý vị – đây chính là... tình yêu mà mọi lời văn đều trở nên thừa thãi."
Tae Hyung vẫn nhìn Jungkook không rời, thì thầm bằng giọng chỉ hai người nghe thấy:
— "Và nếu có kiếp sau... em vẫn phải là người duy nhất đứng trước anh trong bộ lễ phục cưới này."
Jungkook mỉm cười giữa hàng nước mắt. Cậu khẽ gật đầu.
— "Vậy thì... anh phải giữ lời."
Gió biển thổi mạnh hơn một chút. Nhưng không thể xô lệch được hai con người đang đứng bên nhau ấy.
Vì từ giây phút đó... họ đã là định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro