Cảm giác cận kề cái chết là như thế nào?
Điền Chính Quốc may mắn được trải nghiệm một lần.
----- Cảm giác cô độc mạnh mẽ đến vô cùng, nỗi cô quạnh bủa vây lấy cậu, gió thổi không lọt, khiến người ta nghẹt thở.
Tất cả các giác quan đều chìm trong một khoảng tối tăm, dần dần rời xa hiện thực.
Cậu lướt qua từng dòng ký ức cuộc đời, những chuyện cũ từng trải qua hiện lên giống như đèn kéo quân... Lo sợ, nghi ngờ, hoảng hốt, tim không ngừng thắt chặt lại, cứ tựa như chỉ một giây sau sẽ ngừng đập.
Thì ra hồi ức được chiếu lại khi sắp chết là có thật, thì ra đây chính là cảm giác của tử vong.
Cậu sắp chết rồi.
Điền Chính Quốc vô cùng tỉnh táo nhận ra tình cảnh của bản thân vào giờ phút này.
Không, cậu không cam lòng cứ thế mà chết đi!
Cậu còn có quá nhiều vấn đề không nghĩ ra, không làm rõ được.
---- Rốt cuộc là kẻ nào tràn đầy ác ý, liên tiếp sắp đặt mọi trở ngại trên đường đời của cậu, khiến cho mọi việc cậu làm đều trở nên phí công vô ích, cho đến tận khi không thể không từ bỏ?
Rốt cuộc là ai đã hại bệnh tình của ông nội càng ngày càng nặng thêm, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh?
Rốt cuộc là ai... Muốn giết cậu?
Những ý nghĩ này cứ như thủy triều ào ào ùa tới trong tâm trí cậu, nhấn chìm, nuốt chửng cậu.
Dường như nhận ra cậu không cam lòng, màn đen dày đặc kín mít mạnh mẽ rung chuyển, từ từ bao quanh lấy cậu...
Trước khi mất đi ý thức, Điền Chính Quốc cười khổ nghĩ, nếu cậu chết rồi, viện phí của ông nội sẽ phải làm sao? Ai đến nộp?
Không có tiền, không phải bệnh viện sẽ tháo ống thở của ông nội sao?
Điền Chính Quốc không ngờ bản thân lại có thể tỉnh lại một lần nữa vào phút cuối cùng.
Màn đen khiến người ta nghẹt thở bỗng nhiên rút đi, cậu như người sắp chết đuối may mắn được vớt lên bờ kịp lúc, mở mắt ra, tim đập thình thịch như trống nổi, lồng ngực dồn dập phập phồng.
Chờ mấy giây sau ý thức bình tĩnh xuống, Điền Chính Quốc bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát cảnh sắc xung quanh.
...cậu đang ở trong một toa tàu hỏa kiểu cũ màu xanh da trời, toa xe trang trí theo kiểu cổ kính, ánh đèn trên đỉnh đầu mờ nhạt ảm đạm, phía trước người không hề có bàn hay biển báo gì, mà ngoài cửa sổ thì là một màu đen kịt như mực nước.
Cậu không phải đã chết sao?
Nơi này lại là chỗ nào?
Chuyện gì xảy ra vậy cà?!
Điền Chính Quốc thử cử động thân thể, ngoại trừ có hơi mệt mỏi uể oải, thì không có bất kỳ sự khó chịu nào, mà trên cổ tay lại truyền đến cảm xúc lạnh lẽo xa lạ.
Cậu nhíu mày, giơ tay lên trước mắt.
Tay trái của cậu vốn chỉ có một sợi dây đỏ mà ông nội bện cho, giờ phút này lại có thêm một vòng màu bạc lớn chừng hai ngón tay.
Chất liệu gần như trong suốt, dính chặt vào da, không có một kẽ hở nào, rõ ràng chứng minh rằng không có cách nào để gỡ nó xuống.
Không lâu sau, vòng tay lạnh lẽo dần bị nhiễm hơi ấm của da thịt.
Ngay lúc Điền Chính Quốc định nghiên cứu sâu thêm một chút, bỗng dưng có một người xuất hiện ngay chỗ ngồi đằng trước của toa xe.
Vẻ mặt người này bàng hoàng, hai tay mò mẫm toàn thân một lượt, miệng hô lớn:
"Xảy ra chuyện gì vậy? Không đúng nha! Không phải tôi chết rồi sao?! Hai chân đều bị nghiền nát..."
Kế tiếp tiếng nói này, dường như cái công tắc nào đó được mở ra, bên trong buồng xe dần dần trở nên ồn ào.
"Đây là nơi nào?!"
"Không phải tôi đang ở bệnh viện ư? Sao lại thế..."
Đúng vậy, lúc này trong buồng xe không chỉ có một mình Điền Chính Quốc, ngay từ khi bắt đầu cậu đã phát hiện ra ghế trước ghế sau, bên phải bên trái đều có người.
Đoàn tàu không chuyển động, cửa hai bên toa xe đóng chặt, hành lang chật chội.
Ngay khi mọi người bắt đầu đứng lên đi lại, tiếng bước chân dồn dập nện trên sàn nhà vang vọng cả toa xe, Điền Chính Quốc vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, im lặng quan sát....trong buồng xe có sáu người tính cả cậu.
Trạng thái ban đầu của họ đều giống như cậu, đều là....
Lúc này, cánh cửa đằng trước đang đóng chặt của toa xe đột nhiên truyền đến tiếng động.
Cánh cửa mà mọi người từng thử mọi biện pháp cạy ra mà không được, lại mở bung ra từ bên ngoài – 'leng keng' đập mạnh vào thân con tàu, cửa sổ dán đầy các tờ báo cũ rung lên hai lần.
Có ba người từ buồng xe khác đi tới.
"Sáu hành khách mới, xem ra lần này độ nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới cũng không cao, thật may mắn vì đã ghi danh."
Điền Chính Quốc phát hiện khi gã đang nói chuyện thì ánh mắt đảo qua toa xe một lượt, chính xác hơn, là tại trên người sáu 'hành khách mới"'bọn cậu.
Ánh mắt cũng chẳng tốt lành gì cho cam.
Hai người còn lại đứng thụt lại phía sau một chút.
Một người khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục đen thẳng thớm, bộ dạng đoan chính, người còn lại có vẻ lớn tuổi hơn một chút, khuôn mặt phổ thông, ăn mặc tương đối tùy tiện.
Người đàn ông mặc âu phục nói:
"Đừng có vội xem thường, cho dù là Xa Hạ Thế Giới có độ nguy hiểm thấp, đám người chúng ta cũng có thể chết sạch."
Người lớn tuổi nhất trong ba người gật đầu đồng ý:
"Đúng thế, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, dù sao trình độ nguy hiểm của Xa Hạ Thế nào thì vẫn cứ kinh khủng như cậy..."
"Này! Mấy người đang nói đến chuyện quái gì vậy?!"
"Cái đoàn tàu chó chết này là sao?! Ra cũng không ra được, nhanh cho chúng tôi ra khỏi đây đi!"
Một người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bỗng nhiên đánh gãy cuộc đối thoại của ba người, sắc mặt xấu xí đạp một phát trên ghế dựa màu xanh da trời, để lại một dấu giày xám xịt.
Sau khi chàng trai trẻ lên tiếng, có người im lặng cảnh giác, có người cẩn thận dò hỏi.
Thanh niên cao gầy nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch, cười lạnh nói:
"Luôn có hành khách mới hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn."
"Dùng đầu óc mấy người mà nhớ lại đi, trước khi tới chỗ này, mấy người đang ở trong tình huống gì?"
Mí mắt Điền Chính Quốc hơi nâng.
Trên mặt thanh niên cao gầy hiện lên vẻ trào phúng và ác ý nói tiếp:
"Sắp chết sẽ cảm thấy thế nào?"
Thân thể chàng trai trẻ cứng đờ.
Điền Chính Quốc dưa lưng vào ghế dựa suy nghĩ, bọn họ đều được mang tới đoàn tàu này ngay khi sắp tử vong.
"Vâng, đúng là tôi sắp chết rồi, nhưng mà sao tôi lại đi đến đây, nơi này là đâu?"
Một cô học trò sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nói.
Tiếp cận tử vong rất đáng sợ, có một số cách chết càng làm người ta sợ hãi hơn, huống chi bản thân còn phải trải qua một lần hồi tưởng.
Không có bao nhiêu người giữ được vẻ mặt của mình.
Điền Chính Quốc rũ lông mi xuống, nỗ lực để bản thân mình trông giống với đám đông.
Người đàn ông mặc âu phục giơ cổ tay lên xem thời gian, nói:
"Cách giờ đoàn tàu xuất phát còn khoảng năm phút, Hoàng Nha, nhanh chóng hướng dẫn cho hành khách mới đi."
Hoàng Nha, cũng chính là thanh niên cao gầy nói:
"Sở dĩ mọi người đến nơi này là vì trước khi chết sinh ra cảm giác cực kỳ không cam tâm, hoặc là, có nguyện vọng chưa hoàn thành, ý chí quá mạnh mẽ..."
"Nói chung, trải qua sự đo lường của đoàn tàu luân hồi, các vị bị kéo vào toa xe, sau đó, tất cả sẽ trải qua trạm thứ nhất của Xa Hạ Thế Giới."
Lúc nói đến câu sau cùng, khóe miệng Hoàng Nha lại xuất hiện loại tươi cười khiến người khác khó chịu kia.
"Xa Hạ Thế Giới là cái gì?"
Điền Chính Quốc mở miệng hỏi.
Hoàng Nha nghe tiếng nhìn sang, người đàn ông mặc âu phục cùng người lớn tuổi còn lại cũng không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Không vì điều gì khác, chỉ vì ở tại trong toa xe này, chỉ có mỗi Điền Chính Quốc vẫn đang ngồi.
Lúc trước không có ai chú ý, bây giờ có vài người bắt đầu đánh giá.
Da Điền Chính Quốc rất trắng, là loại trắng nõn nà không một chút tỳ vết nào cả, ngay cả từng sợi lông tơ cũng có thể nhìn rõ ràng.
Mái tóc đen dày xõa tung, đuôi tóc hơi cuộn, khuôn mặt có thể khiến người ta không thể không thốt lên một câu thật đẹp.
Người như vậy ở chỗ nào cũng thu hút ánh nhìn.
Điền Chính Quốc mặc kệ người khác đánh giá, sắc mặt không thay đổi chút nào.
Thằng mặt trắng.
Trong lòng Hoàng Nha xem thường.
Nhiệm vụ chỉ dẫn hành khách mới là do trạm xe chỉ định, thưởng một ngày sống sót.
Cho nên, Hoàng Nha trả lời:
"Xa Hạ Thế Giới là một nơi có tất cả những điều các vị e ngại, khủng bố và kinh dị, đào vong và chém giết, tất cả những điều này đều xuất hiện ở đó."
"Hành khách bước lên đoàn tàu luân hồi đều là người sắp chết, thời gian sống không còn lại bao nhiêu."
"Có thể thuận lợi sống sót ở Xa Hạ Thế Giới, thu được vé tàu thuộc về mình, là có thể có thêm thời gian kéo dài mạng sống... Mà mỗi người đều phải trải qua mười ba điểm dừng."
"Thế, nếu như chết ở Xa Hạ Thế Giơi, hoặc không tìm được vé tàu, thì, thì phải làm sao?"
Có người run rẩy hỏi.
Hoàng Nha xì một tiếng:
"Trở lại hiên thực, ngủ trong nghĩa địa, hoặc là sau khi hỏa táng bị cất vào bình đựng tro cốt, trên đời không có cơm trưa miễn phí, chẳng lẽ anh tưởng không phải trả bất kỳ cái giá nào cũng có thể kéo dài mạng sống."
Bây giờ sắc mặt người kia trắng bệch như tro cốt luôn.
Hoàng Nha: "Đây là đoàn tàu luân hổi, nó sẽ đưa chúng ta tới Xa Hạ Thế Giới."
"Mỗi một cái Xa Hạ Thế Giới đều có thời gian giới hạn."
"Muộn nhất là vào chín giờ đúng ngày cuối cùng, đoàn tàu sẽ cập bến lần thứ hai, dừng mười lăm phút, trong thời gian này yêu cầu phải có được vé tàu của chính mình mới có thể rời đi, nếu không phải..."
Nghe hiểu được ý tứ mà anh ta chưa nói hết, không khí lo lắng trong buồng xe trở nên trầm trọng hơn.
"Đoàn tàu luân hồi lại đưa mấy người trở về trạm đón khách một lần nữa, sau đó trở về thế giới hiện thực."
Điền Chính Quốc nhíu mày: Lại một lần nữa? Lại phải chứng kiến hổi ức cuộc đời một lần...
Hoàng Nha dựa vào ghế dựa màu xanh tiếp tục nói:
"Độ nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới phụ thuộc vào thời gian đoàn tàu chạy, lấy mười phút làm mốc."
"Một đến mười phút độ nguy hiểm thấp, mười đến hai mươi phút độ nguy hiểm trung bình, mà từ hai mười đến ba mươi phút chính là độ nguy hiểm cực cao."
"Vé tàu chia ra làm sau loại."
"Mỗi loại vé thu được sẽ nhận được thời gian sống khác nhau, tại Xa Hạ Thế Giới làm một số nhiệm vụ nhỏ cũng có thể lấy được một ít thời gian."
"Lát nữa khi đoàn tàu khởi động, vòng tay sẽ kích hoạt, trên đó sẽ có hướng dẫn cụ thể hơn cho hành khách."
"Nhớ kỹ, tốt nhất không cần để lộ tên thật của mấy người ở đoàn tàu luân hồi và Xa Hạ Thế Giới, mỗi hành khách đều phải lấy một danh hiệu."
"Hoàng Nha, chính là danh hiệu của tôi."
Hoàng Nha vừa dứt lời, hai tiếng còi tàu vang lên, tàu lập tức khởi động.
Ánh đèn mờ nhạt vì động tĩnh này cũng lập lòe mấy lần, kèm theo tiến leng keng khi bánh của con tàu lăn trên đường ray, tự dưng sinh ra mấy phần ngột ngạt.
Mà vòng tay kề sát trên da đột nhiên tỏa nhiệt, Điền Chính Quốc nâng lên, trước mắt cậu liền hiện lên một cái màn hình trôi nổi__
[Họ tên hành khách: Điền Chính Quốc.]
[Danh hiệu: xin hãy điền danh hiệu vào]
Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, trả lời trong lòng: "Quan chủ."
[Danh hiệu 'Quan chủ', xin hỏi có xác nhận hay không?]
"Vâng, xác nhận."
Màn hình làm mới một giay, chữ trên đó thay đổi__
[Họ tên hành khách: Điền Chính Quốc]
[Danh hiệu: Quan chủ]
[Vé tàu: Chưa thu được vé tàu]
[Đạo cụ: chưa thu được đạo cụ]
[Thời gian sống: 00:01:32 (trạng thái: đóng băng"]
[Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới: chưa thu được nhắc nhở]
[Những điều hành khách cần biêt: Vé tàu tổng cộng chia làm sáu loại.
Vé đứng: thời gian sống được thêm một tuần.
Vé ngồi cứng: thời gian sống được thêm một tháng.
Giường cứng: thời gian sống được thêm ba tháng.
Giường mềm phổ thông: thời gian sống được thêm sáu tháng.
Giường mềm cao cấp: thời gian sống được thêm một năm.
Vé tàu cao tốc: thời gian sống được cộng thêm năm năm, thu được ba quyền hạn đặc biệt, mời sử dụng cẩn thận.
Quy chế bảo vệ của đoàn tàu luân hồi (đã mở ra)...]
Lúc này người đàn ông mặc âu phục chủ động mở miệng:
"Trước năm phút khi dừng ở trạm Xa Hạ Thế Giới đoàn tàu mới gửi thông tin nhắc nhở, nhớ kiểm tra."
Cô bé sắc mặt tái nhợt lúc trước nhỏ giọng nói:
"Xin, xin hỏi chúng tôi nên làm thế nào mới thu được vé tàu? Mỗi loại vé tàu khác biệt về thời gian quá nhiều, nếu như muốn thu được vé tàu cao tốc..."
Lời còn chưa dứt, Hoàng Nha đã cười nhạo một tiếng:
"Vé tàu cao tốc? Đừng có nắm mơ."
"Tỉ lệ thu được vé tàu cao tốc chỉ có một trên mười ngàn, ngay cả vé giường mềm cao cấp lẫn phổ thông đều khó mà thu được."
"Còn vé giường cứng, ghế ngồi cứng và vé đứng, cô có thể thu được một trong mấy loại này đã là tốt lắm rồi."
"Nhưng mà, nhưng mà vé dường cứng cho thời gian sống có được ba tháng, thời gian của vé ghế ngồi cứng và vé đứng... càng ngắn hơn."
Cô bé lẩm bẩm, vẻ mặt càng lúc càng trắng bệch mất dần sức sống.
Lão Đậu, người lớn tuổi nhất trong ba người nói:
"Lúc bị kéo vào đoàn tàu chúng ta vốn đã sắp chết, ba tháng... đã là dài lắm rồi."
"Có điều ba loại vé tàu này tuy khó thu được nhưng mà cũng không phải là không thể."
"Chờ một lần nữa đến trạm đón khách có bảng xếp hạng các hành khách, mười hành khách đứng đầu chắc chắn sẽ thu được vé giường mềm phổ thông hoặc cao cấp, thậm chí là vé tàu cao tốc."
Lão Đậu nói xong, cảm xúc căng thẳng của cô gái mới giảm bớt một chút.
Người đàn ông mặc âu phục nói:
"Cách thức xuất hiện của vé tàu có hai loại, một là từ vòng tay phán định đưa ra, là vé tàu ảo."
"Hai là xuất hiện cùng với đạo cụ, là vé tàu thật."
"Yêu cầu thấp nhất để vé tàu ảo xuất hiện là có thể tồn tài ở Xa Hạ Thế Giới đến hết thời gian quy định, khi trở về sẽ phán định đưa ra vé đứng."
" Nếu mọi người muốn đạt được vé tàu có thời gian dài hơn, cần phải tiến hành tìm hiểu, bổ sung thông tin khuyết thiếu tại Xa Hạ Thế Giới."
"Căn cứ vào trình độ bổ sung thông tin, vòng tay sẽ phán định đưa ra loại vé gì."
"Đương nhiên, nếu bổ sung thông tin ngoài danh ngạch có thể lấy thêm được thời gian thưởng, ví dụ như một giờ, hai giờ... một ngày, hai ngày..."
Điền Chính Quốc bất thình lình mở miệng:
"Mà chủ động tìm kiếm, bổ sung thông tin, đồng thời cũng có nghĩa là rủi ro cao."
"Nếu Xa Hạ Thế Giới là nơi không biết sẽ khủng bổ và kinh dị thế nào, sinh tồn khó khăn, bước vào trong đó... Hơi không chú ý sẽ bỏ mạng."
Muốn đạt được vé tàu sao có thể dễ dàng.
Người đàn ông gật đầu:
"Không sai."
Sắc mặt những người còn lại đổi tới đổi lui, nghe vậy liền trắng bệch như nhau.
Hoàng Nha liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái.
"Thế, thế loại thứ hai thì sao?"
Cô gái hỏi.
Người đàn ông:
"Muốn xuất hiện đạo cụ phải dựa vào vận may, chỉ có thể gặp không thể cưỡng cầu."
"Đạo cụ phân theo cấp bậc khác nhau, từ cao xuống thấp theo thứa tự là S+, S, A, B, C, D, cấp E, có lúc ở Xa Hạ Thế Giới đến cái đạo cụ cấp E cũng không thể nhìn thấy."
"Mà mỗi khi một đạo cụ xuất hiện, bên cạnh nhất định kèm theo một tấm vé tàu, nhưng mà..."
Lúc này Hoàng Nha mất kiên nhẫn ngắt lời:
"Được rồi, cần gì nói nhiều như vậy."
"Chờ bọn họ gặp phải sẽ tự nhiên hiểu rõ thôi, huống chi, còn chưa chắc bọn họ có thế sống sót ở Xa Hạ Thế Giới qua ngày đầu tiên hay không đâu.""
Vẽ mặt chàng trai trẻ ăn mặc thời thượng không khỏi lộ ra tức giận và không vui, nhưng lại không dám há mồm nói gì cả.
Người đàn ông có biệt danh "Chủ quản" không nói nữa.
Lần thứ hai bên trong đoàn xe chỉ còn tiếng 'leng keng' tẻ nhạt có quy luật khi đoàn tàu chạy.
Đoàn tàu chạy khoảng mười phút, lông mày Hoàng Nha hơi nhăn lại.
Vừa tròn mười phút, chiếc vòng trên tay trong nháy mắt tỏa nhiệt.
Hoàng Nha không khỏi chửi thầm một tiếng: "Mẹ kiếp, cấp độ nguy hiểm bên trong..."
Điền Chính Quốc cúi đầu kiểm tra màn hình.
Thông tin nhắc nhở mới của Xa Hạ Thế Giới__
[Các vị là một đoàn nhân viên của công ty truyền thông, nhưng không may lạc lối giữa núi rừng, không có tín hiệu, không tìm được đường xuống núi, ngay dưới tính huống đồ ăn và nước sắp dùng hết ngẫu nhiên phát hiện một tòa kiến trúc cổ trong núi...]
[Mời cố gắng sống sót tại cổ trại trong vòng bảy ngày, đoàn tàu luân hồi sẽ cập trạm lúc đúng chín giờ tối ngày thứ bảy, đúng giờ sẽ đón hành khách trở về, xin quý khách tìm được vé tàu của mình lên tàu trong thời gian quy định.]
[Cuối cùng, chúc ngài có một hành trình vui vẻ.]
Đoàn tàu chạy tổng cộng mười lăm phút.
__sau hai tiếng còi hú dài, hai cửa của toa xe tự động mở ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro