Chương 101: Quảng trường Ngũ Tỉnh 4
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Tới 6 giờ rưỡi, giám đốc Tôn Thịnh và bốn đội trưởng bảo vệ đi đến phòng trực ban.
Ông ấy vừa đi vào đã hỏi: "Mọi người đã phân tổ xong chưa?"
Thái Hanh đưa bảng biểu cho giám đốc Tôn Thịnh xem.
Giám đốc Tôn Thịnh cầm lấy rồi mở ra, vừa nhìn liền nở nụ cười vừa lòng, nói: "Rất tốt, không tồi, nếu đã chia tổ, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định để chấp hành."
"Nào, dán bảng biểu này lên tường đi, mọi người đỡ phải quên.
Ông ấy nói xong liền đưa bảng biểu cho Ngô Hữu, Ngô Hữu cầm lấy và dán lên ở cái tủ bên cạnh.
Giám đốc Tôn Thịnh lại tiếp tục từ trong túi lấy ra một xấp thẻ phòng, nói: "Nào nào, đây là thẻ phòng nghỉ ngơi của mọi người, mỗi người hãy lấy một cái."
"Các phòng đều ở tầng một khách sạn Ngũ Tỉnh, mỗi phòng đều ở bên cạnh nhau, ra ngoài đều rất thuận tiện."
"Đúng rồi, khách sạn Ngũ Tỉnh chỉ cần tuần tra tầng hai, tầng ba tầng bốn và ngầm gara, tầng một đã có tôi ở trong phòng trực ban nhìn, không cần mọi người phải tuần tra."
Điền Chính Quốc và những người khác mỗi người chọn một thẻ phòng.
Sau đó, tới lúc 7 giờ tối, bốn vị đội trưởng Triệu Tài, Lý Kiện, Trần Hưng và Ngô Hữu đi ra ngoài tuần tra, đến khi 9 giờ, đến lượt cái thành viên của tổ hai thay ca.
Tôn Thịnh yêu cầu tất cả bọn họ đều rời đi khỏi phòng trực ban.
Điền Chính Quốc đi ra ngoài, cậu liền tìm được một căn phòng tương ứng với thẻ phòng ở tầng một khách sạn Ngũ Tỉnh, ngay sau đó, Phác Chí Mẫn, Đường Vân Ti và Chung Nam cũng gõ cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, Phác Chí Mẫn liền nói: "Chúng ta có phải quá xui xẻo? Tại sao trừ bỏ Chung Nam thì tất cả chúng ta đều rút được tờ giấy ghi đội một kia?"
Điền Chính Quốc nhíu mày gật đầu, cậu nhìn về phía Chung Nam.
Tình cờ lúc này Chung Nam cũng giơ tay nói: "Lúc nãy ở tronh phòng trực ban, kim cài áo gấu trúc trước ngực tôi loé sáng một chút."
"Chỉ có tôi mới có thể phát hiện được chuyển động đó, bởi vì chức năng của việc đeo đạo cụ này chính là nhắc nhở tôi có nguy hiểm, tăng lên vận may."
"Tuy nhiên, mức độ nhắc nhở ở trong phòng trực ban chỉ có bấy nhiêu đó thôi."
Chung Nam véo đầu ngón tay để so sánh khoảng cách, tiếp tục nói: "Điều này có nghĩa là nguy hiểm mà tôi sắp gặp sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đạo cụ có thể loại bỏ."
"Vốn dĩ tôi chỉ cho rằng chuyện này chỉ nhằm vào tôi, nhưng hiện tại xem ra các cậu cũng bị trúng chiêu."
Anh ta nói xong gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút xin lỗi: "Tôi không ngờ tới...... Đáng lẽ tôi nên nhắc nhở các cậu sớm hơn."
Điền Chính Quốc nói: "Không phải lỗi của anh, hẳn là ai đó đã sử dụng đạo cụ, hiệu quả rơi ở trên người chúng ta, cho nên dẫn tới khi chúng ta rút thăm hầu như đều rút trúng tờ giấy có viết đội một ..."
"Tôi nghi ngờ người đó là lão Tào."
Điền Chính Quốc nói đến đây híp đôi mắt lại: "Khi tôi bước vào phòng trực ban, ông ta cũng vừa lúc đi ra ngoài và đụng vào bả vai tôi, chờ khi tôi đi đến bên cạnh anh, khi đó anh mới đột nhiên muốn nói gì đó với tôi."
"Đến nỗi ba người Tô Trụ, Hứa Cửu và Tượng Bì cũng rút được tờ giấy có viết ' đội một ', tôi cho rằng có lẽ cũng bởi vì lão Tào."
Đường Vân Ti nói: "Bọn họ thật sự có khả nghi, rõ ràng lúc trước không đồng ý rút thăm, nhưng sau khi trở về lại thay đổi chủ ý, tôi không tin bọn họ không có động tay động chân trong việc rút thăm."
Trong một căn phòng khác, Lý Thú và lão Tào mỉm cười nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ đắc ý tự hào khi kế hoạch thành công.
Lý Thú nói: "Cũng may là nhờ có đạo cụ của ông, nếu không việc phân tổ tuần tra lần này cũng không biết ra sao, hiện tại vừa lúc, tất cả nhiệm vụ tuần tra ở đội một đều rơi xuống trên người khác rồi ha ha."
Lão Tào: "May mắn có cậu nhắc nhở, bằng không tôi đều quên mất chính mình còn có một đạo cụ cấp E râu ria đó."
Lý Thú cười nói: "Làm sao có thể là râu ria được, đạo cụ này sử dụng rất tốt, cho dù chỉ là cấp bậc E, không phải cũng đóng vai trò ở chỗ này sao."
Lão Tào: "Cậu nói rất đúng."
Ông ta có một đạo cụ cấp E —— "Yếu tố xui xẻo", phương pháp sử dụng chính là đâm nhẹ vào thân thể của ai đó.
Theo cách này, yếu tố xui xẻo sẽ đến với người bị đâm, rồi lây nhiễm cho những người bạn đồng hành, số lần sử dụng chỉ có hai lần.
Thời gian của yếu tố xui xẻo chỉ trong ba phút, hiệu quả tự nhiên là khiến cho người đó giữ trạng thái xui xẻo trong vòng ba phút.
Bất quá, đạo cụ này cũng không thể khiến cho người khác gặp phải nguy hiểm, càng không có tác dụng đối với quỷ quái và sinh vật đặc biệt, chỉ có thể "Tư lợi", hoàn thành một việc có lợi cho bản thân mình, sau đó, hiệu quả của đạo cụ liền sẽ biến mất.
Nếu không có Lý Thú nhắc nhở, ngay cả bản thân lão Tào đều quên mất mình còn có một đạo cụ cấp E như vậy, hiện tại vừa lúc có thể dùng cho việc rút thăm.
Bọn họ không muốn đi đến đội một để gặp nguy hiểm, đương nhiên là muốn để dành "Cơ hội" này cho những người khác.
Trên người Điền Chính Quốc lúc đó đã lây dính yếu tố này, nó cũng được truyền cho Phác Chí Mẫn, Đường Vân Ti và Chung Nam.
Chẳng qua bởi vì Chung Nam đeo đạo cụ gấu trúc may mắn, nên đã tránh được.
Đến nỗi Tượng Bì và Tường Tử, chỉ có thể nói rằng hai người bọn họ rút được tờ giấy đội một hoàn toàn là trùng hợp.
Hai giờ không được xem là dài nhưng cũng không ngắn.
Sau khi bốn gã đội trưởng đội bảo vệ tuần tra xong, tổ hai người sẽ tiếp ca, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh một đội, Đường Vân Ti, Hồ Điệp Lan, Lâm Na phân biệt mỗi người một đội, từng người đi tuần tra.
Có lẽ là vì phương tiện để xem thời gian, giám đốc Tôn Thịnh đã đưa cho bọn họ mỗi người một chiếc đồng hồ trước khi rời khỏi phòng trực ban.
Là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường, với chức năng bấm giờ.
Thấy đã gần đến 8 giờ 50 phút, Điền Chính Quốc rời khỏi phòng để gặp Kim Thái Hanh, cả hai người đi trước cửa hàng bách hoá Tân Huy.
Cửa hành bách hoá Tân Huy cách không xa khách sạn Ngũ Tỉnh, đi một đoạn ngắn sẽ đến.
Nhưng khi bọn họ vừa ra khỏi khách sạn Ngũ Tỉnh, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng nhau dừng lại, đồng thời Hồ Điệp Lan và Lâm Na vừa đi ra ngoài cũng ngừng lại.
Đường Vân Ti chỉ tuần tra ở trong khách sạn Ngũ Tỉnh, không cần phải ra ngoài, nhưng khi anh ấy nhìn thấy Điền Chính Quốc và những người khác dừng bước, anh ấy cũng bước tới nhìn ra phía bên ngoài.
Vẻ mặt của mọi người có chút kinh ngạc nhiên.
"Đây là, chuyện gì đang xảy ra thế?" Lâm Na trợn tròn mắt nói.
Chỉ thấy trong màn đêm, xung quanh Quảng Trường Ngũ Tỉnh đều chìm trong sương mù.
Ngoại trừ bốn nơi bọn họ muốn đi tuần tra, bao gồm cả quảng trường nhỏ ở giữa vẫn có thể nhìn thấy, tất cả những nơi khác đều biến mất trong sương mù đen kịt này, nửa điểm bóng dáng cũng không có.
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro