Chương 102: Quảng trường Ngũ Tỉnh 5
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
"Có lẽ buổi tối ở đây là như vậy." Đường Vân Ti nói.
"Chỉ mong là thế..." Nhìn một trời sương mù, Điền Chính Quốc không khỏi nhíu mày, trong lòng cậu có dự cảm xấu.
Nhưng cậu cũng không rối rắm lâu, sau đó cùng Kim Thái Hanh rời khỏi cửa khách sạn Ngũ Tỉnh, đi đến phía cửa hàng bách hóa Tân Huy.
Hồ Điệp Lan và Lâm Na cũng từng người rời đi.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh gặp Triệu Tài ở ngoài cửa hàng bách hóa Tân Huy, Triệu Tài đưa cho hai người bọn họ một tờ bản đồ của cửa hàng bách hóa Tân Huy, ghi rõ số tầng cần phải tuần tra, rồi nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, ông ta còn cười với hai người bọn họ, còn để lại một câu: "Chúc các ngươi may mắn."
Điền Chính Quốc thu hồi ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Triệu Tài, cậu khẽ cau mày, luôn cảm thấy nụ cười lúc đó của ông ta dường như có chút kỳ quái.
Chúc bọn họ may mắn? —— câu nói đó giống như Triệu Tài chắc chắn bọn họ sẽ gặp cái gì ở cửa hàng bách hóa Tân Huy...
"Đi vào trước." Kim Thái Hanh nói.
"Ừ."
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đẩy ra cánh cửa chính được làm bằng kính của cửa hàng bách hóa Tân Huy, có rất nhiều cửa hàng trong khu bách hoá, nhưng giờ phút này, cảnh tượng hiện ra trước mắt đều là những món đồ nằm lộn xộn trên mặt đất.
Cửa hàng bách hóa chỉ có một ánh đèn sáng lờ mờ, nhưng thật ra vẫn tính là sáng và bọn họ không cần bật đèn pin, nhưng nếu như đi chỗ tối tăm thì vẫn cần.
Rốt cuộc nơi này có 7 tầng mà bọn họ muốn phụ trách tuần tra, năm tầng trên và thêm hai tầng ngầm.
Điền Chính Quốc mở bàn đồ ra, liếc nhìn qua rồi nói: "Triệu Tài nói tầng một và tầng hai của cửa hàng bách hóa Tân Huy không cần tuần tra, chỉ đi tầng ba, bốn, năm và tầng hai ngầm là được, anh thấy thế nào?"
Kim Thái Hanh: "Khi Triệu Tài rời đi, vẻ mặt ông ta bình tĩnh, quần áo sạch sẽ, cho thấy rằng ông ta cũng không gặp nguy hiểm ở cửa hàng bách hóa Tân Huy.
"Cũng có khả năng, giai đoạn tuần tra từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối đủ an toàn."
"Nếu không, bốn gã đội trưởng đội bảo vệ sẽ không lựa chọn thời gian này để tuần tra, hơn nữa bọn họ chỉ đi một mình, dựa vào thông tin mà anh có được....."
Một điều đặc biệt khác của vé tàu cao tốc là –– 60% chân tướng ở Xa Hạ Thế Giới có thể được biết trước, được thông báo vài tin nhắn nhắc nhở quan trọng, thuận tiện hơn cho hành khách khám phá.
Một số tin nhắn nhắc nhở mà Kim Thái Hanh nhận được có quan hệ với thân phận thật sự của giám đốc Tôn Thịnh và bốn gã đội trưởng đội bảo vệ, quá khứ của Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Anh lúc trước ở trong WC của khách sạn Ngũ Tỉnh đã tiết lộ cho Điền Chính Quốc.
Khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh còn chưa bị bỏ hoang, khách sạn Ngũ Tỉnh và cửa hàng bách hóa Tân Huy đều bình thường kinh doanh, giám đốc Tôn Thịnh và bốn gã đội trưởng đội bảo vệ đều từng nhân viên của Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Theo thông tin Kim Thái Hanh có được —— giám đốc Tôn Thịnh từng mở một cửa hàng thuốc lá và rượu ở tầng một bách hóa Tân Huy, nhưng sau đó bởi vì thua lỗ nên đã đóng cửa.
Không lâu sau, cửa hàng bách hóa Tân Huy liền gặp phải hoả hoạn.
Đội trưởng đội bảo vệ số một Triệu Tài từng là bảo vệ ở cửa hàng bách hóa Tân Huy, có đôi khi sẽ làm việc ca đêm, phụ trách tuần tra vào ban đêm.
Đội trưởng đội bảo vệ số hai Lý Kiện, từng là giám đốc hậu cần của khách sạn Ngũ Tỉnh, phụ trách thu mua hậu cần và các công việc khác.
Đội trưởng đội bảo vệ số ba Trần Hưng và đội trưởng đội bảo vệ số bốn Ngô Hữu, hai người bọn họ từng là bảo vệ của tàu điện ngầm.
Công ty trực ca đêm này vốn dĩ là giám đốc Tôn Thịnh bỏ tiền đăng ký, ông ấy kéo Triệu Tài và những người khác đến đây, sau khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị bỏ hoang, ông ấy chủ động đề nghị ký kết hợp đồng chịu trách nhiệm tuần tra ban đêm ở đây trước khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị phá bỏ.
Tuy nhiên trước khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị bỏ hoang, cửa hàng thuốc lá và rượu của giám đốc Tôn Thịnh bị thua lỗ và phá sản, không đủ chi tiêu, ông ấy lấy tiền ở đâu để đăng ký công ty?
Không cần soi mói chuyện này cũng biết chắc chắn trong này có âm mưu.
Thông tin nhắc nhở còn lại là —— vị trí cụ thể của cửa hàng mà giám đốc Tôn Thịnh đã từng kinh doanh ở tầng một, cùng với manh mối về "cái giếng" và quá khứ của Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Điền Chính Quốc nói: "Chúng ta đi đến cửa hàng của giám đốc Tôn Thịnh xem trước đi."
"Được."
Sau khi cửa hàng thuốc lá và rượu của giám đốc Tôn Thịnh đóng cửa không lâu thì tầng một tầng hai của bách hóa Tân Huy bị cháy, lúc đó có rất nhiều người bị mắc kẹt lại và nhiều người đã tử vong.
Bởi vậy, phía trên đã điều tra và ra lệnh cho cửa hàng bách hóa Tân Huy đóng cửa, tạm ngừng kinh doanh, chờ sau khi điều tra rõ nguyên nhân gây ra hoả hoạn rồi mới xem xét có nên mở lại cửa hàng bách hóa Tân Huy hay không.
Nhưng chính là không nghĩ tới, sau khi cửa hàng bách hóa đóng cửa nửa năm, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ở các tòa nhà Quảng Trường Ngũ Tỉnh, sau đó chỉ có biện pháp cuối cùng là khách sạn Ngũ Tỉnh và tòa nhà văn phòng đều phải đóng cửa.
Thế cho nên Quảng Trường Ngũ Tỉnh mới dần dần bị bỏ hoang, và bây giờ, đã đến mức muốn phá bỏ và di dời ......
Sự việc xảy ra đột ngột, lại là lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh, cho nên hàng hoá trong đó chưa kịp dọn dẹp và dời đi, có chút thì bị thiêu hủy hơn một nửa.
Bởi vậy, bọn họ còn có thể nhìn thấy hàng hóa ở trên kệ dọc đường đi, về cơ bản hầu hết đều hoàn chỉnh, tầng một không bị thiệt hại gì nhiều do vụ cháy.
Không lâu sau, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đã đi tới cửa hàng thuốc lá và rượu của giám đốc Tôn Thịnh, nơi này bị che bằng một tấm vải, chưa kịp dỡ bỏ và sửa sang lại, đợi những cửa hàng mới vào.
Kim Thái Hanh kéo xuống tấm vải đang che bên ngoài, "Rầm" một tiếng, hai giá gỗ dựng lên cũng rơi xuống đất, làm cho cửa hàng bách hoá đang yên tĩnh phát ra tiếng động lớn.
Đồng thời còn rơi rớt xuống rất nhiều tro bụi.
"Khụ khụ." Điền Chính Quốc vươn tay vẫy vẫy.
Phía sau tấm vải chính là cửa hàng cũ của giám đốc Tôn Thịnh, có thể thấy được rằng, ông ấy đã không quan tâm kinh doanh trong thời gian sau, bên trong lộn xộn, nhiều đồ uống giá rẻ đều rơi xuống đất vỡ nát.
Điền Chính Quốc đi thẳng đến quầy thu ngân, nơi này có tủ và ngăn kéo.
Nếu đoàn tàu luân hồi đã chỉ ra vị trí cửa hàng của giám đốc Tôn Thịnh, có nghĩa là bên trong cửa hàng này nhất định có manh mối, nếu không, hành khách không phải liền đi một chuyến tay không sao.
Mà trong cửa hàng này, nơi có thể có manh mối chỉ mấy chỗ như vậy.
Quả nhiên, sau khi Điền Chính Quốc mở ra ngắn kéo của quầy thu ngân, cậu phát hiện ở bên trong có một chồng báo chí đã bị cắt.
--
những tờ báo được cắt hình như là do giám đốc Tôn Thịnh cố ý thu thập từ trước, bởi vì Điền Chính Quốc nhìn xem ngày tháng trên tờ báo chí, nó cũng đã lâu lắm rồi.
Ở phòng trực ban, Điền Chính Quốc từng liếc mắt nhìn màn hình máy tính, thấy được năm tháng trên đó.
Những tờ báo này đã rất cũ, và việc muốn tìm những tờ báo cũ được tính toán tỉ mỉ trong một khoảng thời gian không phải là chuyện dễ dàng.
Có thể thấy được, giám đốc Tôn Thịnh đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ thông tin bên trong những tờ báo này.
Điền Chính Quốc lấy ra một cuốn sổ, cẩn thận tìm kiếm những nơi khác, nhưng không có phát hiện gì khác, xem ra bên trong cửa hàng này chỉ có một manh mối như vậy.
Nhờ có những tin nhắn nhắc nhở của Kim Thái Hanh, bọn họ mới trực tiếp đến đây.
Nếu không, cũng không dễ gì để tìm cửa hàng của giám đốc Tôn Thịnh trong khu bách hoá lớn như vậy, tiền đề của những việc này là phải hiểu biết thân phận giám đốc Tôn Thịnh và những người còn lại, từ trong miệng họ tìm ra vị trí cửa hàng.
Đôi khi có Kim Thái Hanh ở, Điền Chính Quốc liền bỏ qua những "Bước đi" này.
Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc không khỏi nhìn về phía Kim Thái Hanh, hỏi: "Lúc trước anh nói Quảng Trường Ngũ Tỉnh có quan hệ với giếng, ý anh là chỉ giếng nước hay là cái gì khác?"
"Quảng Trường Ngũ Tỉnh tên này, năm giếng, chẳng lẽ là chỉ nơi này có năm cái giếng?"
Kim Thái Hanh nói: "Có khả năng, nhưng Quảng Trường Ngũ Tỉnh cũng không nằm ở trung tâm thành phố, vị trí cũng phồn hoa, là khu phố thương mại, sao có thể sẽ có giếng nước."
"Trước tiên hãy xem qua những tờ báo chí mà giám đốc Tôn Thịnh thu thập được đi, biết đâu có thể tìm ra cái gì đó."
Điền Chính Quốc gật đầu đáp ứng.Hai người ở bên ngoài cửa hàng rượu và thuốc lá tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống lật xem, nghiên cứu.
Giám đốc Tôn Thịnh thu thập được rất nhiều báo cũ, nhưng có một số thông tin đã được cắt và dán lại, có độ dày như một cuốn sổ, Điền Chính Quốc nhanh chóng đã xem xong, đại khái hiểu được một ít tình hình.
Những tin tức mà giám đốc Tôn Thịnh cắt ra từ báo chí đều có liên quan đến việc thành lập Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Quảng Trường Ngũ Tỉnh được xây dựng vào những năm 1960, trách không được bên ngoài toà nhà đã cũ như thế.
Quảng Trường Ngũ Tỉnh đã từng là mồ chôn tập thể ở thời cổ đại, trước khi xây dựng quảng trường, ở nơi này hoang vắng và không có người ở, khu vực xung quanh cũng không phồn hoa như bây giờ.
Tuy nhiên, vì sự phát triển kinh tế của thành phố, ở mảnh đất trung tâm hoang vắng này cần thiết phải khai phá, vì thế, phía trên chi ngân sách xuống dưới, tính toán xây dựng quảng trường.
Nhưng ngay từ đầu, đội thi công đã gặp phải rất nhiều khó khăn.
Khi thi công và đào đất ở nơi này, làm người khác không thể tưởng tượng được, ở đây đào ra rất nhiều xương cốt, không chỉ một chỗ mà là một mảnh, sau khi đào toàn bộ đất ở đây, có thể nói rằng trên mặt đất được bao phủ đầy xương cốt.
Vào thời điểm đó, tin tức này là một cơn sốt, chỉ với một ngày đã truyền khắp các khu vực xung quanh, tiếp theo tự nhiên đưa tới truyền thông và phóng viên báo chí đưa tin.
Tờ báo chí giám đốc Tôn Thịnh thu thập được chính là ghi lại chuyện này.
Nhưng mọi việc cũng không dừng ở đó, sau khi điều tra thấy nơi này mà một khu mộ tập thể ở cổ đại, đội thi công dự định sẽ di dời hài cốt và tiếp tục công việc.
Nhưng không bao lâu, các nhóm công nhân bắt đầu tử vong hoặc là bị thương, cho dù có may mắn sống sót, tinh thần lại cũng trở nên loạn trí.
Đại khái bởi vì phía trên sợ dân chúng hoảng sợ, cho nên việc có công nhân chết ở nơi thi công cũng không bị đưa tin ra ngoài.
Điền Chính Quốc sở dĩ biết, là vì giám đốc Tôn Thịnh không chỉ thu thập báo cũ, còn ở bên cạnh đánh dấu mấy dòng chữ — người chết, tạm dừng thi công...
Vừa nhìn thấy là có thể hiểu được và suy ra tình huống lúc đó.
Sau khi lật qua vài tờ, tờ báo chí phía sau chính là một tấm ảnh chụp.
Ảnh có chút mờ, độ phân giải cũng không cao, bản in đều là báo đen trắng, may mắn còn có đoạn giải thích ở bên dưới.
Đại khái ý tử là, khi đội thi công gặp phải "Khó khăn" và tạm dừng, người lãnh đạo chịu trách xây dựng Quảng Trường Ngũ Tỉnh đã mời một vị đạo trưởng có tiếng ở địa phương đến.
Đạo trưởng đạo hào "Cửu Vân", sau khi lập bàn thờ ở nơi thi công, trấn áp âm khí của khu mộ tập thể.
Sau đó, đội thi công đã có thể thuận lợi tiến hành thi công một cách bình thường.
Về nguồn gốc cái tên Quảng Trường "Năm giếng", phía sau tờ báo cũng có giải thích một chút. ( Editor: Ngũ Tỉnh nghĩa là 5 giếng nhé mn.)
Thực sự có năm cái giếng bên dưới Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Theo lời của đạo trưởng Cửu Vân, nó được dùng để trấn áp âm khí và quỷ hồn ở khu mộ tập thể.
Loại tin này được viết ở một phần rất nhỏ trên tờ báo, biểu tượng tờ báo còn không phải là truyền thông chính thức, cũng biết nó đến từ nơi nào.
Giám đốc Tôn Thịnh đã vẽ một vòng tròn đỏ lớn ở trên tờ báo này.
Rõ ràng, đây là điều mà ông ấy rất chú trọng.
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro